Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bách Lý Đông Quân nhìn cánh cửa đá to lớn và dày đặc từ từ mở ra, một cơn gió tuyết buốt giá nóng lòng muốn ập vào. Dù y được bao bọc trong bộ lông cáo dày như vậy, nhưng vẫn cảm thấy lạnh.

Không khí lạnh ùa vào, y hơi ngẩng đầu lên hít vào sự mát mẻ hiếm có.

Nếu trước đây y thật sự không muốn rời đi, thì bây giờ, khi hít thở không khí bên ngoài đầu tiên, y thực sự muốn rời khỏi đây, bỏ lại Lăng Nguyệt đã giam cầm y không biết bao lâu.

Y đã tự do và không bị ngăn cản từ khi còn nhỏ. Khi đã ở trong một nơi tối tăm như Lăng Nguyệt Phúc Địa quá lâu, một phần là vì tạm thời y không thể trốn thoát, một phần là vì y thực sự muốn cố gắng hết sức để giành lại Diệp Đỉnh Chi.

Trước khi cửa động hoàn toàn mở ra, y không nhịn được bước ra ngoài.

Tử Y Hậu vội vàng kéo y lại, nói: "Đừng nóng vội, chậm một chút."

Nếu có thể, hắn không muốn Bách Lý Đông Quân thật sự vì việc này mà chết.

Băng tuyết rộng lớn vô biên, gió mạnh cuốn lên những hạt tuyết khiến người ta không thể mở mắt và trong phút chốc bao phủ khắp người.

"Bách Lý Đông Quân!"

Giọng nói này là... Diệp Đỉnh Chi?

Y kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhưng trước khi y có thể đưa tay ra che mắt khỏi gió và tuyết, nguồn nội lực mạnh mẽ như biển ập đến xé gió và tuyết, khuấy động sương giá khắp nơi, mặt đất và thậm chí cả tuyết vĩnh cửu trên đỉnh hang đều bắt đầu rung chuyển.

Tử Y Hầu biết sẽ xảy ra chuyện gì khi nghe thấy tiếng hét lớn, hắn không biết tại sao Diệp Đỉnh Chi lại rời đi rồi quay lại, nhưng trong lòng lạnh như băng, thậm chí không thở được.

Bách Lý Đông Quân chỉ cảm thấy một cỗ lực cực lớn hung hãn tóm lấy, y còn chưa kịp phản ứng, y đã bị ném lên vách hang, năm ngón tay đã bóp cổ y.

" Ưm..." Y không thở được, đành phải dùng tay nắm lấy tay Diệp Đỉnh Chi, cố gắng mở ra. Diệp Đỉnh Chi nghiêng người, lạnh lùng nhìn vào mắt y.

Bách Lý Đông Quân không còn thở được nữa, liền dùng tay vỗ nhẹ vào cổ tay Diệp Đỉnh Chi, ra hiệu cho hắn buông ra.

"Cuối cùng ngươi cũng muốn rời bỏ ta sao?" Diệp Đỉnh Chi dùng sức đẩy y vào vách hang, trong lòng tràn đầy sát ý, lại tựa hồ bị tuyệt vọng nuốt chửng.

Bách Lý Đông Quân bất đắc dĩ lắc đầu, khó chịu quá, cổ họng dường như bị nghiền nát.

Một giọt nước mắt không tự chủ mà chảy xuống khóe mắt, tầm nhìn bắt đầu mơ hồ, nhưng y vẫn cố mở mắt ra nhìn Diệp Đỉnh Chi.

Giọt nước mắt kia vô tình rơi xuống mu bàn tay hắn.

Diệp Đỉnh Chi khẽ buông lỏng ngón tay, toàn thân Bách Lý Đông Quân mềm nhũn ra, yếu ớt treo trên tay hắn, dùng hai tay miễn cưỡng chống đỡ chính mình. Một chút không khí lọt vào mũi, y ho khan một tiếng. Mỗi lần ho, cơ thể y không tự chủ được run lên.

"Vân ca..." giọng y khàn khàn khó có thể nói được: "Ta..."

"Đừng lừa dối ta," Diệp Đỉnh Chi nghiến răng nghiến lợi, "Bách Lý Đông Quân, đừng bao giờ lừa dối ta."

Nghe có vẻ giống một lời đe dọa nhưng lại giống một lời cầu xin hơn.

Bách Lý Đông Quân mở miệng, y nhớ tới lúc nhìn thấy cửa động, như chim vỗ cánh, giống như cá xuống nước.

Ít nhất vào lúc đó, y thực sự muốn rời đi.

Y không thể lừa dối chính mình, cũng không muốn lừa dối Diệp Đỉnh Chi.

Nhìn vẻ mặt của y, Diệp Đỉnh Chi biết y muốn nói cái gì, ngón tay lại siết chặt, lại bóp cổ y, khiến y không nói nên lời.

"Ta không muốn nghe ngươi nói những điều tôi không thích." Hắn cố gắng đè nén sát ý, nhưng ánh lửa trong mắt càng lúc càng mạnh. "

Khẽ quay đầu lại, Diệp Đỉnh Chi nhìn thấy lá thư trên bàn, hắn vươn tay nắm lấy, cầm lá thư trong tay, "Sao vậy, lúc rời đi ngươi luôn thích để lại tin nhắn cho ta." Lá thư bị xé rách thành từng mảnh giấy rơi xuống sàn: "Ngươi nghĩ ta thực sự cần những lời bào chữa này sao?"

Bách Lý Đông Quân kỳ thật cũng tò mò Tử Y Hầu viết cái gì, nhưng y sợ Diệp Đỉnh Chi bị chọc tức, nhìn thấy hắn trực tiếp xé phong thư cũng có chút thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Đỉnh Chi lại quay đầu nhìn Tử Y Hầu, "Sao không nói cho ta biết ngươi tới đây."

Tử Y Hầu nuốt nước bọt, dưới áp lực của ma lực của hắn.

Nỗi sợ hãi không thể giải thích được khiến đầu óc hắn trở nên trống rỗng, không thể nghĩ ra bất kỳ lý do nào cả, "Đúng vậy, Nguyệt Dao tiểu thư... Công tử thứ tám của Bắc Ly sẽ đến biên giới để gặp cậu ấy..."

"Thật sao?" Diệp Đỉnh Chi cười lạnh, ném Bách Lý Đông Quân đi, xoay người rời khỏi.

"Đừng..." Bách Lý Đông Quân biết lúc này mình đã không thể kìm nén được cơn tức giận, nghiến răng nghiến lợi lao về phía trước, nắm lấy vạt áo của hắn, cơ thể hiện tại đau đến ngay cả hô hấp cũng giống như bị dao đâm. Nhưng vẫn cố gắng ngẩng đầu lên, y nhìn vào mắt Diệp Đỉnh Chi, giọng khàn khàn đứt quãng, "Đừng làm tổn thương... sư huynh của ta..."

"Ngươi vốn đã như vậy, còn lo lắng bọn họ." Diệp Đỉnh Chi sát ý lúc này đã dấy lên, nếu như hắn không phải dùng hết sức khống chế, Lăng Nguyệt Phúc Địa đã bị hắn hủy diệt thành tàn tích.

"Vân ca..." Bách Lý Đông Quân kéo vạt áo, lắc mặt cầu xin: "Vân ca..."

Chuyện này từ nhỏ đã như vậy, chỉ cần y kéo Diệp Đỉnh Chi, nhẹ nhàng gọi hắn, Diệp Đỉnh Chi không thể từ chối. Y không thể cứ trơ mắt nhìn Diệp Đỉnh Chi tấn công sư huynh của mình, thật sự sẽ không thể cứu vãn được nữa.

Diệp Đỉnh Chi cúi đầu nhìn chằm chằm vào mặt y, trên mặt tràn đầy khí màu tím, ngọn lửa vàng trong mắt bay đi, trong mắt Bách Lý Đông Quân không biết hắn còn có bao nhiêu lý trí, nhưng y chỉ có thể thử một lần. "Ta sẽ không rời đi, ta sẽ ở đây với huynh mãi mãi, ta hứa!"

"Vân ca, ta hứa, ta sẽ không bao giờ rời đi..."

Y còn chưa kịp nói xong, Diệp Đỉnh Chi đã dùng tay trái hất tung tay áo, gió tuyết cuồng bạo cuốn đi, hắn hung hăng ném Tử Y Hầu ra ngoài cửa đá lại đóng lại phát ra tiếng lạch cạch.

Tử Y Hầu chịu đựng đòn này một cách mạnh mẽ, cảm thấy nội tạng của mình bị vỡ vụn. Hắn nằm trên mặt đất một lúc lâu, không thể đứng dậy bởi gió và tuyết, anh mơ hồ nhìn thấy Diệp Đỉnh Chi đang đặt Bách Lý Đông Quân trong khoảng trống. Giữa cánh cửa đá đang từ từ rơi xuống, để y tựa lưng vào tường, từ từ cúi đầu hôn.

Hôn?

Đôi mắt hắn mở to đầy bối rối, miệng há hốc, quai hàm gần như trật khớp, không thể đóng lại. Gió tuyết ập vào, cái lạnh buốt tận cổ họng, hắn vừa ho vừa nghẹn ngào ôm lấy bộ ngực đau đớn, phun ra một ngụm máu lớn.

Ánh mắt kỳ lạ của Nguyệt Khanh đột nhiên hiện lên trong đầu, khi cô nghe tin Bách Lý Đông Quân đang ở Lăng Nguyệt Phúc Địa, "Cho nên, cô ấy muốn giết Bách Lý Đông Quân bởi vì Diệp Đỉnh Chi..."

Nguyệt Khanh từng sống ở bên ngoài thành Cô Tô vài năm để theo dõi và quan sát Diệp Đỉnh Chi. Có lẽ cô ấy đã phát hiện ra điều gì đó từ lâu rồi?

Gió tuyết càng lúc càng lớn, Tử Y Hầu cuộn tròn, không thể suy nghĩ nhiều. Hắn thậm chí còn nghi ngờ rằng mình không có cơ hội sống sót rời khỏi nơi này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#diepbach