Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Đỉnh Chi nhìn y chậm rãi mở mắt, trong lúc nhất thời, hắn đột nhiên không biết bây giờ nên dùng biểu tình gì đối mặt Bách Lý Đông Quân.

Bách Lý Đông Quân chưa bao giờ là người có thể chịu đựng được sự bất bình.

Khi ánh mắt họ chạm nhau, Bách Lý Đông Quân sửng sốt trong giây lát, sắc mặt đột nhiên thay đổi, chưa kịp mở miệng nói thì đã ho khan, nghẹn ngào đến mức khó thở.

Diệp Đỉnh Chi vội vàng đưa tay đỡ y dậy, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi.

Bách Lý Đông Quân mặt đỏ lên, muốn nói lại không được, y ho đến ngực đau nhức.

"Diệp Đỉnh Chi......!!!!!!"

"Đừng vội nói, cứ uống chút nước, thong thả đi." Diệp Đỉnh Chi bị y đẩy ra, nhưng hắn lại không hề tức giận đứng dậy rót một ly nước đưa qua. Bách Lý Đông Quân trừng hắn liếc mắt một cái, vẫn là cầm lấy ly nước.

Y thực sự khát nước nên ngẩng đầu uống một cốc nước lớn, thứ nước còn chưa kịp nuốt đã tràn ra từ môi, chảy xuống chiếc cổ hơi gợn sóng của anh, từ từ trượt vào chiếc cổ áo hơi lỏng.

Nhìn Bách Lý Đông Quân như vậy, yết hầu hắn có chút động.

Diệp Đỉnh Chi cụp mắt xuống, nhìn bàn tay đang đặt trên đầu gối của mình. Bàn tay này đã từng bóp cổ tiểu tổ tông đáng yêu trước mặt, suýt chút nữa đã giết chết y.

Đương nhiên, đó chỉ là cận kề mà thôi, Diệp Đỉnh Chi biết chắc chắn mình sẽ không bao giờ giết Bách Lý Đông Quân.

Đặt cốc nước xuống, Bách Lý Đông Quân hít một hơi. Đang định nói thì Diệp Đỉnh Chi đã đưa tay cầm lấy cốc nước, đặt nó cách xa y một chút.

"Ngươi..." Bách Lý Đông Quân bỗng nhiên tức giận quên mất muốn nói cái gì, liền mở miệng mắng: "Đồ khốn kiếp, ngươi còn biết sợ ta lấy cốc đánh ngươi?"

Sau khi nhướng mày, Diệp Đỉnh Chi lại gật đầu thừa nhận.

Bách Lý Đông Quân nhịn không được nói: "Diệp Đỉnh Chi, ngươi bị bệnh sao? Ngươi..."

"Hiện tại ngươi rõ ràng mới là người bệnh." Diệp Đỉnh Chi tiếp lời, bình tĩnh như thể Bách Lý Đông Quân chỉ đang nói chuyện với hắn chứ không phải mắng mỏ hắn.

Bách Lý Đông Quân đấm xuống giường, trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi còn dám nói!!"

"Ta xin lỗi" Diệp Đỉnh Chi ngoan ngoãn nói, lập tức xin lỗi "Ta không biết nếu không dọn dẹp sẽ khiến y phát sốt." Hắn còn chân thành nói: "Ta nhất định sẽ chú ý, đừng giận ta được không."

"Ngươi, ngươi, ngươi... im đi! Đồ khốn..."

Y lại đấm mạnh vào giường, Bách Lý Đông Quân tức giận ngửa người ra sau. Nội lực của y đã bị Diệp Đỉnh Chi hút đi, y đổ bệnh chỉ vì gió lạnh. Y ôm ngực, đột nhiên tự hỏi có phải mình đã cho Diệp Đỉnh Chi quá nhiều hay không, khiến cho tên này trở nên như vậy, còn có chút...vô liêm sỉ.

Về phần Diệp Đỉnh Chi, từ khi đột phá Hư Niệm Công tầng thứ mười, tâm trạng của hắn trở nên như một sợi chỉ căng thẳng, trơn tru không gợn sóng, vui, giận, buồn, vui đều loãng đi.

Chỉ cần không để sợi dây đó đứt và mất kiểm soát thì hắn sẽ luôn bình tĩnh.

Phải nói là Diệp Đỉnh Chi biết bây giờ không nên để cái cốc nào ở gần Bách Lý Đông Quân, nếu còn cái cốc nào ở gần y thì chắc chắn những cái cốc đó sẽ đáp ngay trên mặt hắn. Hắn cũng rất sợ gương mặt này bị tiểu tổng tông kia làm hỏng mất.

"Ngươi vừa mới khôi phục một chút, ngươi đừng tức giận như vậy, không tốt cho sức khỏe."

Diệp Đỉnh Chi đứng lên, Bách Lý Đông Quân gần như theo phản xạ rụt người lại, nhưng y lập tức phản ứng, ngẩng đầu hung hăng đối mặt với hắn: "Ta..."

"Ta đi trước, ngươi nghỉ ngơi thật tốt." Diệp Đỉnh Chi không có cho y cơ hội nói chuyện, ngược lại xoay người rời đi.

Bách Lý Đông Quân sửng sốt, không biết có nên để hắn đi hay không.



Đầu óc y đang hỗn loạn, y vẫn chưa thoát khỏi cảm giác vô lý khi bị cuốn hút vào người bạn tốt một cách khó hiểu.

Đây không phải là cảnh gặp gỡ mà y tưởng tượng, với tình hình này nên đánh Diệp Đỉnh Chi một trận thật nặng, mắng đến mức không thể ngẩng đầu lên rồi không nói chuyện với hắn nữa.

Lúc còn ở Lăng Nguyệt Phúc Địa, Diệp Đỉnh Chi ôm y, thì thầm vào tai y "đừng rời xa ta...có được không " lúc đó toàn thân run lên vì đau, y cắn mạnh vào vai Diệp Đỉnh Chi, trong miệng tràn ngập mùi máu tanh, trong mắt tràn đầy nước mắt. .


Trái tim y dường như càng đau hơn, y ôm chặt lấy quần áo, cố gắng điều hòa hơi thở của mình. Diệp Đỉnh Chi sẽ không buông y ra, nhưng y cũng không thể bị nhốt ở đây mãi mãi.

Từ Lăng Nguyệt Phúc Địa đến Thiên Ngoại Thiên, ​​​​ít nhất sẽ dễ dàng hơn khi quyết định rời đi.

Diệp Đỉnh Chi không khỏi cảm thấy tâm tình tốt hơn, mặc dù trên thực tế hắn hẳn là không có cảm giác gì.

Hắn quyết định đi gặp Diệp An Thế, gần đây hắn quá bận rộn, không dành nhiều thời gian cho Diệp An Thế như Bạch Phát Tiên, điều này khiến hắn có chút không thoải mái.

Diệp An Thế đang thả diều giấy trong vườn. Con diều bị mắc trên đỉnh ngọn cây khiến nhóc không vui. Thấy nhóc sắp khóc, Bạch Phát Tiên bay lên ngọn cây để lấy con diều xuống, nhưng anh nhìn thấy Diệp Đỉnh Chi đang đứng ngoài hàng rào hoa nhìn vào chỗ bọn họ.




Diệp Đỉnh Chi giơ tay lên, một cơn gió thổi bay con diều giấy cuốn vào tay anh.Anh chỉ nhìn con diều giấy, trong lòng có chút bất ngờ.



Giọng nói trong trẻo của một đứa trẻ phá vỡ sự im lặng: "Mạc thúc thúc, thúc đang nhìn gì vậy?"

Bạch Phát Tiên giật mình đến không biết phải làm sao, từ trên cây nhảy xuống, lại nhìn Diệp Đỉnh Chi đã biến mất không dấu vết, tựa như chưa từng xuất hiện.

Anh nghi ngờ mình bị hoa mắt, nhưng bộ dáng lúc đó của Diệp Đỉnh Chi rõ ràng đến mức dường như đã in sâu vào trong đầu anh, anh không thể nào nhìn nhầm được.

"Hắn thật sự bị ma nhập sao?"

. Bạch Phát Tiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Diệp An Thế, thở dài một hơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#diepbach