chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì gen tốt, ngoại hình của ba vị công tử nhà họ Chu đều không tệ. Nhưng đã là nhân vật chính, đương nhiên dung mạo của Chu Văn Cảnh là xuất chúng nhất, khuôn mặt rõ nét không chút tì vết giống như một tác phẩm nghệ thuật mà Thượng Đế điêu khắc tỉ mỉ, dù quan sát từ góc độ nào cũng có thể xưng là hoàng mỹ. So với gã, gương mặt Chu Doãn Thịnh mang vẻ bình dị, nhưng đôi mắt đào hoa hơi xếch sáng như sao đã bù lại chút chênh lệch này. Khi hắn nhìn một ai đó, người nọ ban đầu cũng khong có cảm giác gì đặc biệt, nhưng hắn chỉ cần nheo mắt liếc một cái, ánh tựa như lưỡi câu đó có thể khiến cho tai người ta nóng bừng, tim đập thình thịch. Với vai trò nam phụ số một, diện mạo của Đỗ Húc Lãng cũng tương đương Chu Văn Cảnh, khuôn mặt như được đẽo gọt điêu khắc, đẹp đến không có chỗ chê. Nhưng hắn lại để mái dài, đeo cặp kính gọng vàng, dùng hành động tao nhã và nụ cười thân thiên gần gũi nhằm che giấu ánh mắt thi thoảng toát ra sự mạnh mẽ và sắc bén của mình. Ngoài mặt, hắn là một thành phần tri thức tinh anh, gia thế trong sạch, trên thực tế là người cầm quyền của Tập đoàn Tài phiệt Đỗ Thị. Bởi khi còn trẻ từng có mối quan hệ sâu xa với mẹ Chu Văn Cảnh nên giờ về nước chăm sóc con của cố nhân. Nhà họ Chu rất giàu, được coi là thế gia đứng đầu Trung Quốc, nhưng không là gì so với nhà họ Đỗ phồn thịnh trên đặt Nhật. Tập đoạn và tài phiệt, chỉ hai chữ thôi mà khác nhau một trời một vực. Ở Nhật, tổ chức mafia lạt động rất mạnh, mà nhà họ Đỗ chính là gia tộc mafia đứng đầu nước Nhật, mạng lướt buôn bán súng ống đạn dược trải rộng toàn cầu. Một nhân vật vốn nên hô phong hoán vũ như vậy hiện giờ lại đang làm trợ lý cá nhân dưới tay ông Chu, bị sai đến khiến đi như một bảo mẫu, Chu Doãn Thịnh thật sự không hiểu được trong lòng hắn rột cuộc nghĩ thế nào. Chỉ vị một chút ký ức khi còn nhỏ ư. Có lẽ mẹ Chu Văn Cảnh là ánh sáng duy nhất trong thế giới tối tăm của hắn, khi cô ta qua đời, tia sáng này cũng trở nên bất diệt, thế nên chuyển dời tình cảm lên Chu Văn Cảnh. Hắn bảo vệ Chu Văn Cảnh, là vì muốn bảo vệ mảnh đất tinh khôi cuối cùng trong lòng mình. Dù những suy đoán này có buồn cười vô lý ra sao đi nữa, hắn cũng đã đến đây, Chu Doãn Thịnh sẽ không miệt mài tìm hiểu thêm, hắn bưng cốc lên từ từ uống sữa. Ba người Chu Doãn Thịnh, Chu Văn Cảnh, Đỗ Húc Lãng yên lặng dùng bữa. Ông Chu  và Chu Văn Ngang cứ ăn mấy miếng lại tán gấu vài câu, không khi vô cùng hòa hợp, ấm áp. Hai người này mới là một đôi cha con thật sự, những người khác đều là dư thừa. Nếu Chu Doãn Thịnh trước kia có thể nhận ra sớm một chút, thì sẽ không đi đến kết cục bị thảm như vậy. Nghĩ đến đây, Chu Doãn Thịnh nhếch khóe miệng, nở nụ cười thoáng mang vẻ giễu cợt, sau đó liếc mắt nhìn Đỗ Húc Lãng đang ngẩng đầu quan sát.  Thiếu niên vốn ôn hòa, tuấn tú trong nhất mắt trở nên tà khí gấp vạn lần, Đỗ Húc Lãng ngẩn người, trái tim cũng rạo rực theo. Khi hắn chăm chú nhìn lại một lần nữa, thiếu niên đã thu lại ánh mắt, hết sức chuyên chú ăn cháo. Ăn điểm tâm xong, Đỗ Húc lãng theo thường lệ đưa ba đứa trẻ đến trường. Dù trong nghĩ như thế nào , trước mặt người khác hắn luôn đối xử bình đẳng  với ba cậu chủ, nhưng bởi vì cậu hai Chu Văn Ngang hoạt bát sáng sủa nhất nên trông giống người thân với hắn nhất. Chu Doãn Thịnh vừa lên xe đã chợp mắt, Chu Văn Cảnh cũng giữ yên lặng, Chu Văn Ngang chỉ có thể nói chuyện với Đỗ Húc Lãng. Thoạt nhìn thì tưởng cậu ta đang quan tâm đến sinh hoạt thường ngày của ông Chu, thật ra luôn cố ý vô tình ỏi thăm chuyện trong công ty. Đối mặt với cậu con trai thứ hai mà ông Chu yêu thương nhất, Đỗ Húc Lãng đương nhiên trả lời mọi cậu hỏi mà không hề cảnh giác. Cuộc sống cấp ba vô vị, những bài tập bề bộn đối với một hacker có chỉ số thông minh cao chỉ là một bữa ăn sáng. Hai tiết đầu Chu Doãn Thịnh đều ngủ thiếp đi, mãi đến tiết thứ ba mới tỉnh lại trong tiếng huyên náo xung quanh, vừa mở mắt đã trông thấy rất nhiều bông tuyết bay xuống qua cửa sổ. Hiện giờ đã sắp đến hè rồi, học sinh nữ trong lớp đều mặc váy ngắn đi học, sao lại có tuyết. Chu Doãn Thịnh tập trung nhìn kĩ, phát hiện những bông tuyết kia chỉ là một đống giấy vụn bị cắt thành mảnh nhỏ, thả từ tầng trên xuống thành một đợt tuyết nhân tạo, cảnh tưởng vô cùng hoành tráng. Lúc này đang đúng giờ giải lao, rất nhiều học sinh chen ra ngoài hành lang quan sát, Chu Đạo Thịnh cũng bị bạn bè kéo ra ngoài. Bạn hắn chỉ vào bóng người đang đứng giữa trời tuyết, nói'' cắt hết tất cả sách giáo khoa của nó, trút giận cho mày và Văn Ngang đấy. Con riêng phải tự biết mình là con riêng chứ, còn muốn đấu với mày và Văn Ngang, đúng là không biết mình là ai''. Lúc này, Chu Doãn Thịnh mới nhớ ra, Chu Văn Cảnh và Chu Văn Ngang đều học lớp chín, còn là bạn cùng lớp. Mấy hôm trước, chúng xảy ra tranh chấp vì một nữ sinh, nữ sinh kia lúc nào cũng che chở cho Chu Văn Cảnh, khiến Chu Văn Ngang rất mất mặt. Là một nhân vật gây sóng gió trong trường, nguyên chủ lên tiếng, muốn cho Chu Văn Cảnh một bài học nho nhỏ. Cắt sánh vở, tạt nước bẩn, chửa rủa, đánh hội đồng, các trò đùa dai ùn ùn xảy ra với Chu Văn Cảnh. Trước khi Chu Doãn Thịnh đến, mâu thuẫn giữa nguyên chủ và Chu Văn Cảnh đã đạt đến mức không thể hòa giải. Chu Doãn thịnh cúi đầu, chăm chú nhìn bóng người đứng thẳng tắp kia. Đối phương cũng đúng lúc ngẩn đầu nhìn hắn. Chu Doãn Thịnh nheo mắt, đột nhiên nở nụ cười đầy khiêu khích,khiến Chu Văn Cảnh phải nắm chặt hai tay, cố nén nỗi hận. Nếu đổi thành người khác, khi biết vận mệnh của mình trong tưởng lai, việc đầu tiên người đó sẽ làm chính là xoa dịu mối quan hệ, sau đó ôm đùi nhân vật chính. Nhưng chính là Chu Doãn Thịnh là một người rất kiêu ngạo, trí tuệ tuyệt định và thủ đoạn độc ác khiến hắn không bao giờ cho phép mình nịnh bợ, nghe theo người khác. Nhập vào người bên cạnh nhân vật chính để thay đổi vận mệnh của nguyên chủ, kết quả vận mệnh hắn vẫn bị nhân vật khống chế, điều này có khác gì làm con gối cả Chủ Thần. Cho nên hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bắt đầu hành động từ Chu Văn Cảnh. Đương nhiên, hắn cũng chưa bao giờ có ý định xử lý Chu Văn Cảnh. Là nhân vật chính, nếu như Chu Văn Cảnh chết, thế giới này cũng sẽ hoàng toàn sụp đổ, cũng sẽ khiến cho Chủ Thần chú ý đến dữ liệu khác thường rồi từ đó truy tìm ra mình. Tuy rằng không gian Biển sao có thể ngăn chặn được sự tìm của Chu Thần, nhưng sẽ rất bất lợi cho kế hoạch sau này của hắn, làm việc sẽ khó tránh khỏi vướng tay vướng chân, phải băn khoăn nhiều chuyện, không cẩn thận là bị Chủ Thần phát hiện. Một hệ thống thông minh cao cấp như Chủ Thần, nhất định có lập trình sẵn chương trình diệt virus, Chu Doãn Thịnh không muốn nếm thử một chút nào. Cho nên việc trước mắt, nguyên tắc làm việc của hắn là thay đổi vận mệnh của nguyên chủ, gây ra rối loạn dữ liệu mà không dẫn đến sụp đổ thế giới. Nhân vật chính vẫn còn, thế giới cũng còn, nhưng thế giới đã hoàn toàn thay đổi, không còn như lập trình của Chu Thần từ lâu. Lặp lại tất cả mọi kế hoạch trong đầu thêm lần nữa, Chu Doãn Thịnh mới chậm rì rì chuyển hướng nhìn. Khi trong lòng có kế hoạch,thời gian luôn trôi rất nhanh, gần như chỉ mới chớp mắt, mọt ngày qua đi. Chu Doãn Thịnh mở rộng áo khoác đồng phục, cà vạt đen treo lỏng lảo trên cổ áo sơ mi trắng, hai tay đút túi, bước chân nhàn nhã đi về phía chiếc xe đa dụng đỗ ven đường. Rõ ràng là kiểu ăn mặc lôi thôi lếch thếch, mặc trên người hắn lại thành phong cách yuppie, khiến cho rất nhiều học sinh nữ dừng chân ngắm nhìn. '' Cậu Thịnh, cậu ở trường học được nhiều người yêu thích thật đấy, có bạn gái chưa'' Đỗ Húc Lãng mở cửa xe cho hắn, trong nụ cười toát ra vài phần trêu chọc. Trước khi bị Chủ Thần đưa đến không gian giả tưởng, Chu Doãn Thịnh là một người đồng tính, đương nhiên sẽ không thích phụ nữ. Nhưng từ sau khi bị buộc hệ thống  phản diện vào người, hắn phải tranh đoạt phụ nữ với nhân vật chính, đôi khi còn làm một số chuyện không bằng cầm thú với bọn họ. Trời đất chứng giám, trong hiện thực, dù cho có một trăm người đẹp cởi quần áo đứng trước mặt hắn, hắn cũng không cứng nổi. Lời trêu đùa của Đỗ Húc Lãng trong nháy mắt khiến hắn nhớ lại cảm giác ghê tởm mỗi lần ' cưỡng bức' kia, nụ cười nhã nhặn biến mất, ánh mắt sắc lạnh đâm thẳng vào đáy mắt đối phương. Đỗ Húc Lãng chưa bao giờ để mắt đến hai anh em Chu Doãn Thịnh và Chu Văn Ngang. Nhất là Chu Doãn Thịnh, hắn chính là một tê ngốc không lẫn đi đâu được, bị Chu Văn Ngang chơi đùa trong lòng bàn tay mà không hề hay biết. Nhưng dán vẻ sắc sảo vừa rồi của người nọ trong nháy mắt đã đảo ngược ấn tượng của hắn đối với chu Doãn thịnh. Đây không phải ánh mắt mà một thiếu niên miệng cọp gan thỏ, dễ tin người nên có. Nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ nhiều, Chu Doãn Thịnh đã cụp mắt, thờ ơ nói'' đi thôi, không cần chờ. Tiết cuối của Văn Ngang là tiết thể dục, tan từ hai mươi phút trước rồi'' Đỗ Húc Lãng gật đầu, lái xe đi. Đến một ngõ nhỏ ven đường, Chu Doãn Thịnh đột nhiên lên tiếng'' dừng xe bên lề đường đi, tôi có việc''. Xe chậm rãi tấp vào lề, nhưng Chu Doãn Thịnh không xuống xe, chỉ kéo mở cửa kính, một tay chống má, tươi cười nhìn về phía ngõ nhỏ. Bên cạnh ngõ nhỏ là hai tòa nhà cao chọc trời, ánh sáng bị tòa nhà che khuất, vô cùng tâm tối. Vài cái thùng rác cực lớn bốc mùi hôi thối ghê người, rất nhiều mèo hoang chó hoang tụ tập đến kiếm ăn. Bỗng một tiếng 'phịch' nặng nề vang lên, một bóng đen va vào thùng rác, sau đó chật vật gã xuống đất. Đám mèo hoang trốn trong thùng hoảng sợ kêu ré lên, vội vàng chạy trốn. Thấy rõ gương mặt của bóng đen, ánh mắt Đỗ Húc Lãng hơi thay đổi, hắn lập tức muốn xuống xe giải cứu, nhưng bị Chu Doãn Thịnh đè bả vai lại. '' Nó không chết được.'' Giọng điệu của thiếu niên vô cùng thản nhiên, bàn tay lại âm thầm dùng sức. Đỗ Húc Lãng đành rút tay đang đặt trên cửa về, cười cười giả đò như không thèm để ý. Chu Văn Cảnh muốn đánh trả, còn chưa bò dậy đã bị một người đàn ông cao lớn giẫm lên sống lưng, hung hăng nghiến mấy phát. Vài thanh niên tóc nhuộm đủ màu xúm vào, lục soát lấy sạch tiền và vật đáng giá trên người gã, lại đấm đá thêm một trận, nói vài cậu đe dọa, sau đó cười đùa rời khởi. Cảnh này không hiếm thấy ở nơi đô thị phồn hoa huyên náo, gần như không thể gợi lên chút đồng cảm của người đi đường. Là kẻ chủ mưu, Chu Doãn Thịnh nở một nụ cười thỏa mãn. Đúng vậy, những người này là do  Chu Doãn Thịnh thuê, mục đích là cho  Chu Văn Cảnh biết thế nào là lễ hội. Chu Doãn Thịnh tiếp nhận trí nhớ nguyên chủ cũng không định hủy bỏ kế hoạch này. Hắn không những đến xem trò vui, còn mang luôn cả thần hộ mệnh của nhân vật chính đến. Đỗ Húc Lãng đẫy gọng kính vàng trên sống mũi, che giấu sương lạnh đang từ từ ngưng tụ trong con ngươi. Vị công tử lớn nhất nhà họ Chu này đúng là.... thích tìm đường chết. Chu Văn Cảnh lảo đảo bò dậy, lúc khom lưng nhật cặp sánh suýt nữa lại ngã xuống, cảnh đó khiến cho Đỗ Húc Lãng âm thầm nắm chặt tay lái. Thử mấy lấn mới nhấc được cặp sách lên, Chu Văn Cảnh đứng thẳng người, nhổ một ngụm nước miếng lẫn theo máu vào thùng rác, mặt không cảm xúc đi ra ngoài, trông thấy Chu Doãn Thịnh tươi cười nhã nhặn ngồi trong xe, khuôn mặt gã nháy mắt trở nên vặn vẹo.'' Là mày'' Tiếng nói phun ra từ kẽ răng khó nén căm hận. '' Đúng vậy, là tao'' Chu Doãn Thịnh thờ ơ gật đầu. Chu Văn Cảnh rốt cuộc không kiềm chế nổi, xông lên muốn đấm đối phương, lại bị cửa xe đột nhiên bật ra đập mạnh vào người, ngã vật xuống đất, mãi không bò lên được. Chu Doãn Thịnh thong thả bước đến bên cạnh gã, hơi cúi lưng, ánh mắt châm chọc quét từ trên xuống dưới một lượt, cứ như đang nhìn một thằng hề. Ngay sau đó, Đỗ Húc Lãng Cũng xuống xe theo, đề phòng Chu Doãn Thịnh lại ra tay độc ác.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro