Chương 11: Võng du 03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Boo

Buổi tối hơn 9h, Tiểu Lưu gọi điện thoại cho Lục Chiêu Hàn, nói đang ở dưới lầu chờ hắn, Lục Chiêu Hàn thay quần áo rồi đi xuống.

Xuống dưới lầu, Lục Chiêu Hàn phát hiện tựa hồ không phải chỉ có mình Tiểu Lưu. Dưới lầu chiếc Land Rover màu đen đang đợi, Tiểu Lưu ngồi ở ghế sau, mở cửa sổ vẫy hắn. Ngồi ghế trước có hai người, nhưng ban đêm quá tối, Lục Chiêu Hàn chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng hai người.

Lục Chiêu Hàn đi xuống dưới, Tiểu Lưu mở cửa cho hắn. Lục Chiêu Hàn vừa ngồi vào, người phía trước liền nhìn hắn vài lần, mở miệng nói " Đi thôi", ngay sau đó quay xe chuẩn bị rời tiểu khu.

Lục Chiêu Hàn tò mò liếc nhìn ghế lái xe vài lần, Tiểu Lưu ghé vào tai hắn giải thích: " Lái xe là anh họ tớ, anh ấy tên là Phạm Quân Chương. Vốn dĩ hôm nay tớ tính đi một mình, nhưng thấy anh ấy nói cũng muốn đi chơi, chúng mình vừa lúc đi nhờ xe, thuận tiện tớ mời khách của anh họ, nhà hắn hình như rất có tiền!"

Lục Chiêu Hàn âm thầm đánh giá Phạm Quân Chương vài lần, chỉ thấy anh ta dáng vẻ đường đường, đeo kính, trên người mặc quần áo đắt tiền, khí chất không tầm thường. Trường tương hậu mi phượng nhãn, thân hình cường tráng, mười phần khí khái nam tử.

Người còn lại ngồi chỗ phó lái là một nam thiếu niên, nhìn qua chỉ là học sinh trung học, trên mặt còn trang điểm, tai đính mấy lỗ. Cậu ta ngồi lườm phía sau một cái, phát hiện ánh mắt Lục Chiêu Hàn, hung tợn trừng mắt nhìn hắn!

Lục Chiêu Hàn coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra dời tầm mắt đi, lại nghe Tiểu Lưu ở bên cạnh nhỏ giọng giới thiệu: " Cậu nhóc này tớ cũng không biết là ai, nghe anh họ nói là em trai của bạn, nhìn qua giống như còn vị thành niên. Tớ nói này, cách ăn mặc của tiểu tử này cũng hơi táo bạo nhỉ?"

Táo bạo? Thiếu niên kia mặc là một áo sơ mi rộng, ẩn ẩn lộ ra xương quai xanh, nhưng nói táo bạo hình như Tiểu Lưu hơi khoa trương. Lục Chiêu Hàn thần sắc cổ quái quét trên người Tiểu Lưu một lượt. Tiểu Lưu mặc áo bó sát cùng quần da, lộ ra vòng eo nhỏ.

" A..." Lục Chiêu Hàn không nhịn được, quay đầu đưa lưng về phía Tiểu Lưu lặng lẽ nhếch miệng, vô thanh cười.

Đột nhiên mắt kính ánh lên đạo phản quang, ánh mắt Lục Chiêu Hàn bị lay động một phen, theo phản xạ đưa mắt nhìn qua, vừa vặn thấy ánh mắt đánh giá của Phạm Quân Chương. Lục Chiêu Hàn sửng sốt trong khoảnh khắc, Phạm Quân Chương đã dời tầm mắt....

Sắp đến mười giờ, xe chạy đến quán bar " Hoa Hồng Đen".

Lục Chiêu Hàn và Tiểu Lưu đều là lần đầu tiên đến đây, đều nhìn hoàn cảnh xung quanh một chút, Tiểu Lưu nhìn nhìn, lại dán lên tai Lục Chiêu Hàn thán phục: " Xem ra rất cao cấp a."

Hoa Hồng Đen là một trong những quán bar cao cấp mất nhiều tiền nhất, có vài bảo vệ cao lớn đứng canh cửa, bên ngoài thỉnh thoảng truyền ra tiếng nhạc sống động bên trong. Cách ăn mặc của nam nữ lui tới đều đẹp, Tiểu Lưu ngầm nghía vài lần mấy cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, lại đánh giá một lượt cách ăn mặc của mình và Lục Chiêu Hàn, nhìn nhìn quần áo nhãn hiệu nổi tiếng của Phạm Quân Chương, bắt đầu không tự tin.

" Ôi chao, ai, ôi cậu làm gì?" Đột nhiên Lục Chiêu Hàn bị cái tay nhéo trên mặt làm giật mình, trừng mắt kinh ngạc hỏi Tiểu Lưu.

Trên mặt Tiểu Lưu có chút ai oán: " Người anh em, hôm nay chúng ta mặc quần áo không đẹp, tất cả dựa vào khuôn mặt ngốc này của cậu a."

Lục Chiêu Hàn đẩy tay cậu ta ra, ngoài miệng bất đắc dĩ nói: "Dạ dạ dạ, tuân chỉ."

Vào " Hoa Hồng Đen" cần thẻ VIP, Phạm Quân Chương đưa đến đây, mang theo mấy người đi vào.

Nhạc đinh tai nhức óc bên tai, Lục Chiêu Hàn không thích nhíu nhíu mày, sau đó thần sắc lại bình tĩnh trở lại. Biểu tình của Lục Chiêu Hàn bị Phạm Quân Chương nhìn vào trong mắt, vốn ngay từ đầu không thích, lại thu liễm thần sắc, nhất thời trên mặt Phạm Quân Chương hiện lên tia cân nhắc.

Thiếu niên đi theo Phạm Quân Chương, hai người Tiểu Lưu và thiếu niên, mấy người đi qua hành lang bên kia đại sảnh, đi thẳng lên lầu.

Đèn trong quán bar mờ mờ, bên tường treo một loạt đèn lồng nhỏ để chiếu đường. Lục Chiêu Hàn nhìn vách tường, đường nét uyển chuyển tinh tế, đều là hình hoa văn tinh mỹ, trên vách tường còn khảm sản phẩm trang trí phát sáng. Thảm lông trên hành lang mềm mại, đi lên có cảm giác mềm mại, Lục Chiêu Hàn coi vài lần trái phải, lại thu hồi tầm mắt.

Tiểu Lưu cười hì hì ghé vào tai hắn nói: " Nơi này người bình thường không vào được, hôm nay chúng ta hên rồi, lát nữa tớ dẫn cậu đi xem chất lượng mỹ nữ như thế nào!"

Mấy người đi đến lầu ba, Phạm Quân Chương trực tiếp dẫn mấy người vào một gian ghế lô.

Đóng cửa lại âm thanh bên ngoài liền giảm đi không ít. Ánh sáng bên trong hơi tối, Lục Chiêu Hàn chỉ thấy một đám người đang uống rượu uống rượu, cọ đậu hủ cọ đậu hủ, thật không có mấy chuyện khác người gì, thấy Phạm Quân CHương đều lên tiếng chào hỏi.

" Phạm ca!"

" Phạm đại thiếu gia!"

" A, ngồi đâu? Mau mau, ngồi xuống!"

Phạm Quân Chương đứng một hồi đột nhiên đi đến bên cạnh ấn chốt mở đèn tường trong ghế lô.

Ánh sáng như ban ngày, ghế lô nhất thời sáng hơn nhiều.

Mọi người trong ghế lô đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên đều đồng loạt nhìn về phía sàn. Hai thân thể nam nữ nằm trên mặt đất từ lúc đèn sáng đã dừng lại, sửa soạn một chút đứng qua một bên.

Lục Chiêu Hàn thấy rõ người ở bên trong, nam có nữ có, trẻ có già có.

Trong ghế lô trừ bọn họ ra, còn có một nhóm ông chú tầm hơn 50 ngồi ở một bên yên lặng uống rượu, mỹ nữ ngồi ở bên cạnh, làm nhiệm vụ rót rượu; hai nam nhân trung niên, một gã ôm một thiếu niên, ngồi bắt chéo hai chân, một gã thiếu chút nữa biểu diễn phim cấp ba, bên cạnh là một cô gái quần áo không chỉnh tề, thục nữ dung mạo xinh đẹp.

Tình huống này Lục Chiêu Hàn và Tiểu Lưu đều đã thấy rõ, sắc mặt Tiểu Lưu cổ quái vụng trộm liếc mắt nhìn nam nhân ôm thiếu niên, lại lườm thiếu niên bên cạnh Phạm Quân Chương, kinh hoảng trừng lớn mắt- vài người đều mang bạn đi kèm, anh họ lại dẫn theo một nương pháo. Má ơi, anh họ cư nhiên là Gay, anh ấy không đánh chủ ý đến tui chứ?!

Thật đáng sợ...

Sắc mặt Tiểu Lưu đổi tới đổi lui, rất có thiên phú đóng hài kịch, nhưng không ai chú ý tới vai phụ này.

Vị ông chú kia mở miệng đầu tiên, ông ta mặc một bộ tây trang, trên mặt tự đắc thích ý, ông ta gọi Phạm Quân Chương nói: " Đến đên, Tiểu Phạm, mau ngồi."

Phạm Quân Chương đi tới vài bước, thiếu niên nhắm mắt theo đuôi anh ta, chỉ có Lục Chiêu Hàn và Tiểu Lưu do dự ở cửa.

Tiểu Lưu cố lấy dũng khí, mở miệng: " Anh họ, không bằng các anh ngồi ở đây nói chuyện đi, chúng em xuống dưới chơi một chút?"

Phạm Quân Chương cũng không quay đầu lại, hạ xá lệnh: " Đi đi."

Tiểu Lưu vộng vàng kéo Lục Chiêu Hàn rời đi. Ra cửa mà lòng vẫn còn sợ hãi: " Lão tử sắp bị hù chết rồi!"

Tam quan Tiểu Lưu tan nát dưới đất, không tiếp tục hưng trí bừng bừng nữa, một bộ mặt khóc tang: " Lão tử đẹp trai như vậy, về sau thấy anh ta cũng phải cẩn thận một chút mới được."

Hai người ngồi trên quầy, không lâu sau Lục Chiêu Hàn có mỹ nữ đến gần. Lục Chiêu Hàn làm như ngại ngùng, đối phương bắt đầu hứng trí, trong ánh mắt nhỏ ưu tang của Tiểu Lưu bắt đầu cùng hắn uống rượu nói chuyện phiếm.

Tiểu Lưu sau cùng không chịu nổi mỹ nhân phóng điện với Lục Chiêu Hàn, ngồi một hồi không yên đi tới. Vì mỹ nhân tóc hồng này đã uống không ít rượu, trên mặt hiện lên bạc hồng, cô một tay đẩy cổ Lục Chiêu Hàn, nhiệt khí nóng bỏng từ trong miệng trầm thấp thở ra: " Cậu sao có thể uống được như thế, chị gái chị, cũng muốn đi toilet rồi...Ha ha."

Hai ý nghĩa một lời nói xuất ra, Lục Chiêu Hàn phối hợp đứng dậy với đối phương, tay nắm eo cô gái. Nữ nhân đứng không vững, dựa vào người Lục Chiêu Hàn đỡ, Lục Chiêu Hàn quan tâm hỏi: " Chị không sao chứ?"

" Không sao~" Nữ nhân lỗ mãng mò lên lưng Lục Chiêu Hàn xoa xoa: " Mang chị đi WC đi.... Bụng chị không thoải mái."

" A..." Tay Lục Chiêu hàn nâng nửa người nữ nhân dậy, nhìn quanh bốn phía một lượt: " WC ở đâu?"

" A..." Nữ nhân cười cười, híp mắt nói: " WC ở bên ngoài, chúng ta ra bên ngoài."

" Bên ngoài?" Lục Chiêu Hàn nhíu mày hỏi ngược lại: " Không phải ở bên trong sao?"

" Nhanh lên!"

" ......Được" Lục Chiêu Hàn không tiếp tục xoắn xuýt nữa, đỡ nửa người nữ nhân trực tiếp đi ra ngoài.

Nữ nhân say rượu, cọ trên người Lục Chiêu Hàn, tay sờ loạn lung tung, Lục Chiêu Hàn vì ngừa cô lộn xộn, tiện kéo tay cô lại. Hai người đi ra quán bar, Lục Chiêu Hàn dựa theo chỉ dẫn của nữ nhân, đi qua bãi đỗ xe quán bar, đi ngang qua đến một ngõ tắt nhỏ, thì dừng lại.

" Sao thế, phía trước là quán rượu, đi a." Nữ nhân mơ mơ màng màng, mở mắt ra nhìn nhìn, miễn cưỡng thấy rõ bên này trống vắng, cười cười: " Sao thế? Muốn cùng chị...."

Lời còn chưa dứt, trực tiếp bị Lục Chiêu Hàn kéo vào trong ngõ tối.

Hơi thở ấm áp kề bên, nữ nhân mãn ý nhếch miệng, ngẩng đầu nhìn Lục Chiêu Hàn.

Ánh mắt Lục Chiêu Hàn chẳng biết khi nào đã nổi lên tia đỏ: " Nhìn ta."

Một khắc thấy con ngươi lạnh lùng kia của Lục Chiêu Hàn, ánh mắt nữ nhân trở nên vô thần, đờ đẫn nhìn Lục Chiêu Hàn, lặp lại lời nói của hắn: " Nhìn anh..."

" Cô tên gì?" Lục Chiêu Hàn hỏi.

" Tôi tên là .... Tôi tên là Bạch Tinh."

Màn đêm vài ngồi sao lóe sáng, đầu ngõ hẻm tối có mấy con mèo lạc kiếm ăn, mùi hương trong không khí, từng bước đi đến ngõ sâu.

Đột nhiên thấy bóng hai người, mèo hoang cong lưng lên, phòng bị nhìn chằm chằm hai người.

Lục Chiêu Hàn cúi đầu liếc con mèo đen kia một cái, hồng quang trong mắt từ từ tan đi, Bạch Tinh dựa vào tường rốt cuộc mất ý thức, từ từ ngã xuống.

Lục Chiêu Hàn đỡ cô cõng lên lưng nâng bước rời đi.

Lục Chiêu Hàn vừa rồi sử dụng Hoặc Tâm thuật lên người Bạch Tinh. Khiếu Bạch Tinh thần chí không rõ, Lục Chiêu Hàn dễ dàng thâm nhập vào Thế giới tinh thần của cô, dễ dàng điều khiển cô trả lời những vấn đề riêng tư của bản thân cô nói ra, kích thích tinh thần của cô càng thêm khai phóng Lục Chiêu Hàn.

Hoặc Tâm thuật vẫn chỉ là sơ cấp, sử dụng hơi cố sức, Lục Chiêu Hàn duy trì nửa giờ khống chế tinh thần, đã dùng hết tinh thần lực.

Lục Chiêu Hàn trên người mang theo Bạch Tinh tìm thẻ VIP trên người cô, trở lại quán bar, đem người ném cho phục vũ, tiện tay vỗ vỗ xoay người rời đi.

Đi tới khu vực phòng nghỉ, Lục Chiêu Hàn vừa đi hai bước lại đột nhiên bị giữ chặt!

Người tới thân thủ mạnh mẽ, ôm chặt lấy Lục Chiêu Hàn từ phía sau, lấy tư thế đem người ôm vào trong ngực. Lục Chiêu Hàn bất ngờ không kịp phòng ngự, lập tức chấn kinh nhíu mày hỏi: " Ai?"

" Kiểu đầu hàng này có vẻ hơi cũ nhỉ?" Nam nhân phía sau thấp giọng thở dài: " Vừa rồi em và nữ nhân kia đi đâu?"

Lục Chiêu Hàn nghe giọng đối phương, nhận ra người đến: " Phạm Quân Chương? Anh làm gì?"

" Anh hỏi em trả lời." Khác với lúc lãnh đạm vừa rồi, lúc này Phạm Quân Chương ngả ngớn hơn rất nhiều, đột nhiên cúi người liếm tai Lục Chiêu Hàn: " Vừa rồi các em đi đâu?"

Lục Chiêu Hàn cúi đầu, chán ghét lườm Phạm Quân Chương: " Bỏ tay."

" Em thật đúng là trong ngoài bất nhất." Phạm Quân Chương không biết thu liễm, đối với lời Lục Chiêu Hàn nói ra vẻ không nghe, tay trái áp hai tay Lục Chiêu Hàn, tay phải dọc theo đai lưng vuốt lên, nhẹ nhàng vuốt ve da Lục Chiêu Hàn, vừa bình luận: " Làn da thật mềm."

Lục Chiêu Hàn không muốn cùng hắn đọ sức, đối phương lại được một tấc tiến thêm một thước, trong mắt hiện lên ý châm biếm. Đột nhiên Lục Chiêu Hàn dựa vào phía sau, hắn 1m78, Phạm Quân Chương cao hơn m9, hắn vừa ngửa đầu, liền liếm xương quai xanh của đối phương.

Phạm Quân Chương đắc ý cười cười, buông lỏng tay đang trói buộc Lục Chiêu Hàn, đem người đối mặt với chính mình, tay phải dùng lực nắm eo đối phương.

Hai người ở góc hôn ám hôn môi, vào thời điểm Phạm Quân Chương còn đang trầm mê, Lục Chiêu Hàn tay bám cổ hắn đã dời đến bên tai.

Hô hấp Phạm Quân Chương bắt đầu bất ổn, bắt được cái tay hơi lạnh ở lỗ tai của anh ta.

Hai ngón tay mảnh khải nắm lấy lỗ tai anh ta, Phạm Quân Chương cười nhẹ ngẩng đầu: " Em đang làm gì?"

Lục Chiêu Hàn mở mắt, biểu tình lãnh đạm: " Nghe nói lỗ tai người đều cực kỳ yếu ớt, giống như là một chỗ nhỏ, lại dễ dàng bị điếc, anh tin không..."

" Không biết tự lượng sức mình." Phạm Quân Chương bình luận: " Em đây là muốn uy hiếp anh?"

Mặt Lục Chiêu Hàn không chút thay đổi, trên tay hơi dùng lực.

Phạm Quân Chương nhíu mày: " Em nếu làm anh bị thương anh sẽ giết em trước."

" Tiểu tử khó coi kia..." Phạm Quân Chương phì cười, trong mắt tràn đầy đắc ý. Anh ta buông trói buộc với Lục Chiêu Hàn ra, Lục Chiêu Hàn cũng cảnh giác dõi theo anh ta, buông tay.

Mắt Phạm Quân Chương mang theo thâm ý nhìn hắn một cái, lập tức không nói hai lời rời đi.

Trong góc tối, Lục Chiêu Hàn đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Phạm Quân Chương rời đi , từ từ lộ ra nụ cười quỷ quyệt....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro