Chương 8: Quyển trường học kết thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit : Boo

Tạm biệt Lưu Thần Dịch mà thấy buồn cho ảnh quá :3PS: Bạn nào có nhu cầu và sở thích edit truyện thì inb m nha :3Fb/gmail: [email protected]

Thời gian thấm thoát, Lục Chiêu Hàn ở thế giới này đã mười hai năm, hiện giờ đã 28 tuổi rồi.

Bình thường hắn công tác hoặc ở cùng với Lưu Thần Dịch, mặt nạ cũng chưa từng bỏ xuống, 3332 cho rằng hắn đã diễn đến nhập tình, sắp quên mất mục đích của hắn. Mãi đến một ngày, Lục Chiêu Hàn thừa dịp Lưu Thần Dịch không ở nhà mới gọi nó ra.

" Đến lúc chúng ta rời nơi này rồi."

3332 không quá tin được những gì nó nghe: " Đi? Đi cái gì?"

Lục Chiêu Hàn không tiếp tục làm bộ lãnh đạm nữa, vẻ mặt vốn có của hắn cũng coi như âm trầm, hắn khôi phục tính cách căn bản trao đổi với 3332: " Lưu Thần Dịch và Diệp Hữu Nhi chắc chắn không cùng một chỗ nữa?"

" Chính xác, Diệp Hữu Nhi đã sinh con dưỡng cái, Lưu Thần Dịch với cậu tình căn thâm chủng...." 3332 ngữ điệu cao lên: " Nói như vậy ~ cậu rời khỏi thế giới này, tính tiếp tục tiến vào thế giới tiếp theo sao?"

Lục Chiêu Hàn nhíu mày hỏi ngược lại: " Chẳng lẽ ngươi hi vọng ta ở lại đây cả đời?"

" Đương nhiên cũng có thể, dù sao làm bạn với y cả đợi càng có thể đảm bảo bọn họ không cùng một chỗ." 3332 nói: " Nếu hiện tại cậu rời đi, vậy vi tích phân của cậu được thưởng không chắc được 10000 đâu."

Hai người thương thảo công việc rời đi một hồi, Lưu Thần Dịch cũng trở lại.

3332 vội vàng ẩn thân biến mất, Lưu Thần Dịch tiến vào cũng không cảm thấy có gì bất thường, kéo Lục Chiêu Hàn đang lau sàn.

Lưu Thần Dịch để cặp công văn ở một bên, đi tới nắm chặt tay Lục Chiêu Hàn, trên mặt tràn ngập vui mừng: " Sao lại lau sàn?"

Lục Chiêu Hàn giải thích: " Vừa rồi không cẩn thận vẩy cà phê trên sàn."

Lưu Thần Dịch nhìn xuống sàn, quả nhiên thấy một đống vết café đọng trên sàn nhà, vì thế y tự nhiên lấy qua lau: " Anh lau cho."

" Không cần, anh vừa về, nghỉ một lát đi...."

" Vậy em giúp anh lấy túi vào, anh có tin tốt muốn nói với em." Lưu Thần Dịch cười tít mắt, giành lấy cây lau nhà trong tay Lục Chiêu Hàn, vừa nói vừa chạm nhẹ khóe miệng Lục Chiêu Hàn.

Lục Chiêu Hàn đành xoay người cầm cặp công văn từ thư phòng mang đến, quay lại thấy Lưu Thần Dịch đã lau gần xong, hắn tò mò hỏi: " Chuyện gì?"

" Chuyện công tay anh đã xử lý rồi, sắp tới anh có thể đi vài ngày." Lưu Thần Dịch nói: " Trước đó không phải chúng ta nói muốn ra ngoài chơi sao? Chúng ta đi nước ngoài một chuyến, làm một tờ giấy chứng nhận kết hôn thấy sao?"

Mặc dù hỏi ý kiến Lục Chiêu Hàn, nhưng Lưu Thần Dịch biết hắn nhất định sẽ đáp ứng.

Quả nhiên, Lục Chiêu Hàn chỉ là tựa hồ không đoán ra, sửng sốt một chút liền gật đầu nói: " Được, em cũng có thể xin nghỉ dài hạn, lâu rồi chúng ta không đi chơi xa."

" Còn có..." Lòng bàn tay Lưu Thần Dịch ấm áp, nắm thật chặt tay Lục Chiêu Hàn, miệng mở ra, lại ngừng một chút: " Hiện tại anh không cần lo lắng ba mẹ anh không đồng ý, bây giờ bọn họ đang hối anh kết hôn."

" Anh nghĩ muốn nói cho nhân viên công ty chúng ta biết, phu nhân tổng giám đốc của bọn họ là ai..." Lưu Thần Dịch khó được lúc do dự: " Em thấy được không? Chắc không phản đối chứ?"

Lần này Lục Chiêu Hàn gật đầu rất nhanh, chỉ là biểu tình có chút vi diệu.

" Ha..." Lưu Thần Dịch thở phào nhẹ nhõm, đem ôm Lục Chiêu Hàn vào trong ngực: " Yên tâm, anh chắc chắn sẽ không để ai làm tổn thương em, ai hãm hại em, anh liền liều mạng với kẻ đó."

Lục Chiêu Hàn xoa nhẹ môi của hắn: " Lời thoại tình cảm nói hơn cũng không xấu hổ."

" Đúng vậy." Lưu Thần Dịch cúi đầu, trán hai người chọi nhau: " Còn phải do Chiêu Hàn đại nhân tới dạy ta, e lệ là cái gì a."

".... Tay anh thành thật chút đi!"

Khoảng đầu tháng 12, hai người đã đến Hà Lan, Lưu Thần Dịch hưng trí bừng bừng, Lục Chiêu Hàn có chút trầm mặc.

Trước đó, Lưu Thần Dịch ra cửa hàng, mang theo người yêu đồng tính công khai đã thành tin tức lớn trong thành phố. Khi đó hai người ra ngoài phải cải trang nhiều hơn, Lưu Thần Dịch như nguyện mặc trọn bộ quần áo giống Lục Chiêu Hàn, Lưu Thần Dịch mặc áo bành tô màu đen, Lục Chiêu Hàn mặc áo bành tô màu trắng, hai người đi chung, bầu không khí thân mật liếc mắt cái có thể nhìn ra tình cảm hai người sâu nặng bao nhiêu.

Lưu Thần Dịch trước khi ra ngoài đều quàng cho hắn một khăn quàng cổ nhung màu xanh dương pha vàng, lại ôm cổ hắn hôn một cái, giống như tiểu tử trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, ghé sát người hắn hỏi: " Có lạnh không?"

Tối hôm qua trời đổ tuyết lớn, kiến trúc nước ngoài mỹ lệ bao trùm màu trắng tuyết, một loạt cây cối ven đường đơn thuần là màu trắng, trên quốc lộ thỉnh thoảng có mấy chiếc xe, hai người nhân tiện đi ven đường, hưởng thụ giờ phút yên lặng này.

Nghe câu hỏi của Lưu Thần Dịch, Lục Chiêu Hàn trầm mặc lắc đầu.

Đột nhiên Lưu Thần Dịch dừng bước, kéo Lục Chiêu Hàn, lo lắng hỏi: " Làm sao vậy, không thoải mái sao?"

Đa số thời điểm Lục Chiêu Hàn đều không có bất thường gì, nhưng đôi lúc cảm xúc không quá tốt, Lưu Thần Dịch vốn tưởng hắn chỉ mệt, nhưng tựa hồ còn mang theo tâm sự: " Có tâm sự gì à?"

Lục Chiêu Hàn giương mắt nhìn ánh mắt lo lắng của y, khóe miệng nhẹ nhàng kéo lên: " Không có, em chỉ thấy anh đối với em rất tốt."

Lưu Thần Dịch lại lắc đầu, nghiêm túc nói: " Là em đối với anh quá tốt, nguyện ý tiếp thu anh."

Hai người ôm nhau ở đầu đường, thế giới cứ việc băng thiên tuyết địa, nhiệt độ cơ thể hai người truyền cho đối phương.

Lưu Thần Dịch nói gằn từng chữ: " Em vốn có tương lai càng tốt đẹp hơn, nhưng em vẫn thích trẻ con như thế, lại ngay cả đẻ giùm cũng không đồng ý, anh vừa nát lại hại em chịu khổ...Em cũng nguyện ý đứng ra cùng anh, thừa nhận ánh mắt thế nhân. Em một mực nhân nhượng anh, chuyện em làm vì anh nhiều không kể xiết..."

" Còn nhớ năm ấy anh không hiểu chuyện, quá khó chịu. Chúng ta ầm ĩ một lần rồi anh đòi chia tay, anh còn nhớ rõ em ở dưới ký túc xá của anh chờ một đêm, anh cũng không hiểu vì sao lúc đó lại quá đáng như vậy... Không biết làm em đau lòng, chúng ta ở cùng một chỗ lâu như vậy kỳ thật đều là em bao dung anh."

Lục Chiêu Hàn nghe, nhưng biểu tình đạm mạc.

Lưu Thần Dịch nói ra toàn bộ những lời này, Lục Chiêu Hàn nguyện ý làm đều là do thế giới này, nếu đổi lại là tính cách chân chính của hắn, còn lâu hắn mới trả giá như vậy.

Ngày rời đi, ngay hôm nay.

Lục Chiêu Hàn cùng Lưu Thần Dịch tính đi chỗ gần đó để trượt tuyết, mà Lục Chiêu Hàn với 3332 đã quyết định tốt cách để rời khỏi thế giới này - sự cố tuyết lở, khả thi nhất là đụng vào đá ở đỉnh núi lưu lại vết tích, rất nhanh nơi này sẽ phát sinh một trận bạo phong tuyết, Lục Chiêu Hàn thoát ly thân thể thế giới này, liền có thể trở lại không gian, rời khỏi thế giới này.

Vì thế vào giữa trưa, hai người sau khi chơi trượt tuyết xong, Lục Chiêu Hàn nói là đi nghỉ ngơi, nhưng Lưu Thần Dịch xoay người cũng không thấy đâu.

Di động Lục Chiêu Hàn ở trong tay y, không thể thông qua điện thoại tìm hắn. Lưu Thần Dịch ở nơi cho khách nghỉ ngơi tìm một vòng cũng không tìm được người, may mà hai hai người châu Á ở đây cũng dễ tìm, Lưu Thần Dịch hỏi một người khách ở đó, nghe được tin Lục Chiêu Hàn đi đến chỗ khe trượt phía Bắc.

Lưu Thần Dịch không nhịn được lo lắng, Lục Chiêu Hàn một mình đi có thể xảy ra chuyện gì hay không.

Lục Chiêu Hàn một bước để lại dấu ở trong đống tuyết đi tới.

Nơi này một mảnh mờ mịt, tựa như không gian vắng lặng của hệ thống vậy, gió lạnh lăng liệt, Lục Chiêu Hàn nhìn mảnh đất này, không có một chút bóng dáng người đi qua.

May mà hắn không cần thể hiện thống khổ tử vong, thể xác của hắn bị hắn vứt ở trong này, 3332 ngụy trang nguyên nhân chết.

Cuối cùng bóng dáng Lục Chiêu Hàn dần dần biến mất sau làn tuyết lớn, hắn ngã trên tuyết, biểu tình an tường, chung quy chính là ngủ không tỉnh...

Lưu Thần Dịch đợi nhận được kết quả chết của Lục Chiêu Hàn, kết luận sơ bộ vì lạc đường vào trận tuyết, đồng thời trên đường đầu vô ý bị trọng thương, sau 12 giờ bạo phong tuyết triệt để cướp đi tính mạng Lục Chiêu Hàn...

Từ chỗ ông chủ tuyết trường nhận được tin người có khả năng đã chết, lại nói gần nói xa ám chỉ một phen, Lưu Thần Dịch cũng không dám tin. Vài bác sĩ và nhân viên chăm sóc đứng chờ ở một bên, cuối cùng chính họ kết luận tử vong.

" Làm sao có thể, vừa rồi còn rất khỏe..." Lưu Thần Dịch gạt bác sĩ và nhân viên chăm sóc ra, chạy đến trước cáng.

Trên đầu Lục Chiêu Hàn có vết máu thật lớn, sắc mặt hắn trắng bệch, thân thể đã cứng ngắc lạnh như băng. Lưu Thần Dịch nắm tay hắn, cảm giác trong tay lạnh thấu xương. Tay Lục Chiêu Hàn đã cứng ngắc, Lưu Thần Dịch kéo kéo tay của hắn, hắn cũng không thể động một cái, cứng ngắc như cành khô.

Trên ngón áp út của bọn họ, đeo đôi nhẫn tình yêu, Lưu Thần Dịch đem đôi tay nắm thật chặt một chỗ, kiềm chế nhìn di thể Lục Chiêu Hàn, cuối cùng khóc không thành tiếng...

" Cậu hoàn thành nhiệm vụ hoàn toàn tốt đẹp." Ở không gian, 3332 xoay vòng quanh Lục Chiêu Hàn nói: " Cậu có cần ở đây nghỉ ngơi chút hay tiến vào thế giới kế tiếp."

Lục Chiêu Hàn ngồi trên mặt đất không gian, liếc nó liếc mắt một cái, không kiên nhẫn nói: " Vi tích phân thế giới này?"

Không gian một mảnh trắng mờ mịt vôn biên, toàn bộ đều là bộ dáng từ lúc Lục Chiêu Hàn bắt đầu nhận nhiệm vụ, một cái la bàn, một trụ ánh sáng, trừ lần đó ra, chỉ có hắn và 3332.

" Cậu ở thế giới này được cộng 10000 điểm tích phân, trừ 5500 vi tích phân, cuối cùng cậu còn dư 4500 vi tích phân." 3332 lơ lửng trên không: " Bênh cạnh đó cậu học được ' Hoặc Tâm thuật'"

" Công dụng của kỹ năng này giống như tên của nó, nhưng cần Túc Chủ từ từ tìm hiểu thăng cấp, hiện tại Hoặc Tâm thuật của cậu là cấp nhập môn." 3332 giải thích kỹ năng không ngừng nghỉ.

Thì ra, cấp bậc Hoặc Tâm Thuật từ thấp đến cao phân biệt là cấp nhập môn, cấp sơ hiểu, cấp thăm dò, cấp tinh thông. Đây xem như một loại tà thuật, ngoài ra có thể thay đổi người tu luyện, lấy tu luyện song tu, kỹ năng này luyện đến cấp tinh thông, thậm chí có thể thần không biết quỷ không hay thao động lòng người.

" Mặc dù kỹ năng này dùng tốt, nhưng luyện không thành cũng chỉ là dạng vô bổ, tu luyện cũng cực kỳ phiền toái, cần phải lợi dụng người khác để luyện tập." Đột nhiên 3332 lượn quanh hắn một vòng: " Nhưng lấy da mặt dày của cậu có thể luyện thành a. Nhưng cậu phải nhớ kỹ, đối với nhóm người xung quanh trụ, uy lực của Hoặc Tâm Thuật gần như bằng 0!"

" Vi tích phân trong thương thành còn có thứ gì khác không?" Lục Chiêu Hàn hỏi.

" Cậu xem đi, đây là có vi tích phân mới mở ra thứ gì."

3332 mở vi tích phân Thương thành, trước mặt Lục Chiêu Hàn xuất hiện một quầng sáng màu trắng ngà.

Trên quầng sáng viết mấy chữ lớn: Vi tích phân Thương Thành.

Phía trên không phân loại các kỹ năng khác nhau, phân biệt có võ thuật, tà thuật, tài nghệ, học thức, dị năng, đạo pháp vân vân; còn có đạo cụ Thương Thành. Lục Chiêu Hàn đi vào nhìn thoáng qua, giá thấp nhất là dùng mấy chục vi tích phân đổi tiền hiện thực, cao nhất là mấy trăm vạn vi tích phân đổi vũ khí cao cấp, đều là một đống thứ Lục Chiêu Hàn chưa từng thấy qua, phía trên có Tẩy Tủy Đan, Nhục Linh Chi, thuốc mê, lọ phong ấn, linh phù...

Một loại kỹ năng đại khái cũng có thể chia ra làm kỹ năng sinh hoạt và kỹ năng võ học, 2 kiểu người cũng có đủ loại, cổ nhân có cầm, kì, thi, họa, nữ công, trù nghệ vân vân; phía sau còn có y thuật, võ công, ma pháp, dị năng vân vân, nhưng từng kỹ năng cũng cần không ít vi tích phân, vi tích phân của Lục Chiêu Hàn một cái cũng không mua nổi, bởi vì thấp nhất là 5000 điểm vi tích phân.

Nhìn Thương thành một phen, Lục Chiêu Hàn mới đứng dậy: " Đi thế giới tiếp theo đi."

3332 chuyển động bay tới bên cạnh la bàn: " Mau xoay đi."

" Mà nói này rốt cuộc cái la bàn này là cái gì, vì sao có thể quyết định thân phận của ta ở thế giới sau?" Lục Chiêu Hàn cũng không lập tức vươn tay, mà hướng 3332 hỏi.

" Nói cậu cũng không hiểu, chờ cậu hoàn thành nhiệm vụ thì biết."

3332 không định trả lời, Lục Chiêu Hàn không hỏi lại. Hắn vươn tay, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đẩy kim.

Kim đồng hồ điên cuồng chuyển động, sau khi dừng lại, chậm rãi rơi vào trên xác xuất lớn nhất " Người qua đường".

" Cậu và trụ không có bất kì mối quan hệ gì, bất quá tin tưởng cậu cũng có thể liên hệ với nhân vật trụ, cố lên."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro