Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo quỹ đạo ban đầu của thế giới này, chuyện Thẩm Dục Thành cho người đánh Y Hoài một trận không có gì to tát. Rốt cuộc theo tính tình của Thẩm Dục Thành thì không giết chết Y Hoài đã xem như nhìn trên mặt mũi của Thẩm Hựu Lăng mà thủ hạ lưu tình.

Nhưng Thẩm Dục Thành cũng không nghĩ đến là, bởi vì trận đánh này đã thay đổi hoàn toàn nhân sinh của Y Hoài. Trần Lập Quả nhìn theo góc độ của Thẩm Hựu Lăng chỉ có thể mơ hồ biết một ít. Sau khi Y Hoài bị đánh, mẹ hắn phi thường nôn nóng, muốn tới bệnh viện thăm hắn, lại vì hoảng loạn ra cửa mà xảy ra tai nạn xe cộ, không kịp cứu chữa dẫn tới tử vong.

Chuyện này bị tính lên đầu Thẩm Dục Thành.

Sau khi Y Hoài bị gãy chân, Trần Lập Quả phái người đưa hắn đi học lại đón hắn về mỗi ngày. Ban đầu, Y Hoài còn có chút không quen, nhưng Trần Lập Quả nói: "Về sau cậu là phải theo tôi đ làm chuyện lớn, chút ơn huệ nhỏ này đến lúc đó lại chậm rãi trả lại."

Y Hoài nghe xong, liền không kháng cự nữa.

Thẩm Hựu Lăng cũng không biết giao dịch giữa Trần Lập Quả cùng Y Hoài, nàng chỉ biết bởi vì mình làm hại mà Y Hoài gãy chân. Nàng cũng ngượng ngùng tiếp tục quấy rầy trong lúc hắn dưỡng thương.

Nhưng thật ra Trần Lập nói với nàng: "Da mặt tiểu công chúa nhà ta trở nên mỏng như vậy từ bao giờ?"

Thẩm Hựu Lăng bĩu môi hừ nói: "Chán ghét ba ba."

Kỳ thật, xem qua tư liệu liền thấy được Y Hoài người này nhân phẩm còn tính không tồi, đi lên con đường kia cũng là do sinh hoạt bức bách. Trần Lập Quả không tính dực dụng thêm một đứa trẻ nữa, những cũng luyến tiếc để Thẩm Hựu Lăng được nuông chiều từ bé đi lên con đường giống mình. Vì thế liền nghĩ đem người nàng thích bồi dưỡng, để đến lúc mình đi rồi cũng không cần lo lắng nửa đời sau nàng không có ai chăm sóc.

Thẩm Hựu Lăng không biết tâm tư của Trần Lập Quả, nàng nói: "Cậu ấy có thể chán ghét con hay không a?"

Trần Lập Quả nói: "Con đã làm sai, lại không hảo hảo xin lỗi người ta. Kia, khẳng định là sẽ bị chán ghét."

Thẩm Hựu Lăng nói: "Con nên làm sao giờ?"

Trần Lập Quả nói: "Vậy con đối với cậu ta càng tốt một chút đi."

Thẩm Hựu Lăng cái hiểu cái không.

Kỳ nghỉ hè kết thúc, Thẩm Hựu Lăng và Y Hoài liền lên sơ tam.

Trần Lập Quả dò hỏi bọn họ muốn học tại trường cao trung nào.

Y Hoài trả lời là A trung, là trường cao trung tốt nhất tại thành thị này. Vấn đề duy nhất không được hoàn mỹ là hình thức quản lý phong bế, mỗi tuần chỉ có thể về nhà một lần.

Thẩm Hựu Lăng càng dứt khoát, nàng nói Y Hoài học trường nào thì nàng liền học trường đó.

Trần Lập Quả làm sao có thể để tiểu công chúa nhà mình đi học tại trường học có hình thức quản lý phong bế như vậy. Cơ mà cậu cũng không nói với Thẩm Hựu Lăng là cậu không đồng ý. Chờ thành tích thi ra tới mọi thứ đều hảo thuyết.

Một năm nay Trần Lập Quả bình yên sóng lặng mà đi hết, Thẩm gia cũng gần như không xuất hiện vấn đề gì lớn.

Bất quá, sau khi Trần Lập Quả và Y Hoài thỏa thuận hiệp nghị nào đó xong, mỗi tháng cậu đều sẽ rút ra chút thời gian gặp mặt Y Hoài để hỏi thăm dự định trong tương lai của hắn.

Y Hoài nói rằng hắn không muốn học đại học, điều này làm Trần Lập Quả thập phần kinh ngạc, cậu hỏi: "Vì cái gì?"

"Tôi muốn tới bên cạnh ngài làm việc sớm một chút." Y Hoài trả lời thực thẳng thắn thành khẩn, hắn nói tiếp: "Để học xong đại học có chút lâu lắm."

Trần Lập Quả cười: "Cậu có thể vừa đi học, vừa theo tôi làm việc. Cũng không ảnh hưởng nhiều."

Y Hoài có chút do dự.

"Hiện tại tôi cũng không cần những người vì tôi mà đánh đánh giết giết." Trần Lập Quả nói: "Yêu cầu của tôi là những người có năng lực thích hợp để quản lý nhân sự."

Y Hoài cuối cùng lựa chọn theo ý của Trần Lập Quả.

Thẩm Hựu Lăng bình thường có chút tính công chúa, tùy hứng, nhưng ở những vấn đề nghiêm túc là thật sự phân rõ phải trái rõ ràng. Sơ tam năm nhất, nàng học hành vô cùng nghiêm túc, cả thời gian đi dính lấy Y Hoài cũng giản bớt rất nhiều.

Vì thế Trần Lập Quả càng thêm yêu tiểu công chúa nhà mình.

Kỳ thi khảo sát sơ tam kết thúc, Trần Lập Quả vốn tính mang hai đúa nhỏ nhà mình ra ngoài chơi một chuyến, nào ngờ trong nhà Y Hoài lại xảy ra chuyện —— mẹ hắn mất rồi. Nguyên nhân thế những vẫn là tai nạn xe cộ.

Khi Trần Lập Quả nhận được tin này là lúc cậu đang cùng người khác bàn chuyện. Nghe điện thoại xong, biểu tình nháy mắt trở nên ngưng trọng, lập tức hướng người đối diện xin lỗi: "Ngượng ngùng, nhà tôi xảy ra chút chuyện. Hôm nay đến đây thôi."

Người nọ cũng thức thời, cười nói: "Hảo, ngày khác lại bàn đi."

Sau đó Trần Lập Quả ngay lập tức đến bệnh viện.

Tới bệnh viện, Trần Lập Quả đi đến nhà xác, tìm được Y Hoài đang nằm liệt trên mặt đất khóc thút thít.

Dường như chỉ có lúc này, Y Hoài mới để lộ ra sự mềm mại cùng yếu ớt của một đứa trẻ, hắn kêu: "Mụ mụ, mụ mụ, mụ mụ tỉnh tỉnh a....... Người mở mắt nhìn con một cái thôi a, mụ mụ......"

Trần Lập Quả bước tới, đem hắn ôm vào trong lòng, vỗ vai hắn trấn an: "Ngoan, không có việc gì."

Y Hoài bắt lấy Trần Lập Quả, như bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng. Nước mắt hắn làm ướt một mảng vai áo của Trần Lập Quả, một câu cũng không nói được nữa.

"Không có việc gì, ngoan." Trần Lập Quả lại nói: "Khó chịu liền khóc đi, thúc thúc ở đây."

Y Hoài hỏng mất khóc lớn. Người thân duy nhất trong sinh mệnh của hắn, lại dùng phương thức rời đi đột ngột như vậy.

Đâm chết mẹ Y Hoài là một tài xế say rượu còn lái xe, vì gây tai nạn nghiêm trọng nên đã bị cảnh sát bắt giữ. Nhưng mà, dù cho có trọng phán như thế nào, thì mẹ của Y Hoài cũng sẽ không về được với hắn.

Không khí tại nhà xác thực lạnh, Trần Lập Quả cũng không biết Y Hoài đã khóc bao lâu. Chỉ biết khi toàn thân cậu đều có chút tê cứng, tiếng khóc của hắn mới yếu đi xuống.

Trần Lập Quả thấy hắn nhắm mắt lại, tựa hồ là khóc mệt rồi ngủ mất.

Trong lòng cậu khe khẽ thở dài, Trần Lập Quả ôm Y Hoài lên, đi ra ngoài. Sau khi cậu đưa Y Hoài ra ngoài mới biết được, cậu cùng hắn đã cùng nhau ở trong nhà xác suốt mười mấy tiếng đồng hồ.

"Thông tri tiểu thư." Trần Lập Quả nhéo nhéo khóe mắt, "Bảo con bé chạy tới nhanh lên."

"Rõ." Thuộc hạ đáp.

Lúc Thẩm Hựu Lăng chạy tới, Y Hoài đã nằm ngủ trên giường bệnh từ lâu.

Trần Lập Quả thì đang ngồi trên băng ghế bên ngoài hành lang bệnh viện, cậu nhìn Thẩm Hựu Lăng mồ hôi đầy đầu liền đưa khăn giấy qua.

Thẩm Hựu Lăng nhận khăn giấy, tùy tiện lau vài cái, vội hỏi: "Ba ba, Y Hoài thế nào rồi? "

"Không có việc gì." Trần Lập Quả nói, "Con ở đây bồi cậu ta đi."

"Hảo." Thẩm Hựu Lăng gật đầu, trên mặt có chút lo sợ không yên, "Vì cái gì sẽ đột nhiên xảy ra chuyện này?"

"Hựu Lăng." Trần Lập Quả nói: "Con bình tĩnh một chút, loại chuyện ngoài ý muốn này ai cũng đều nói không chuẩn."

Thẩm Hựu Lăng ôm lấy tay của Trần Lập Quả.

"Giống như ba." Trần Lập Quả sờ sờ đầu nàng, "Nếu một ngày nào đó ba không còn có thể bảo vệ con, con cũng phải kiên cường lên một chút, biết không?" Loại người giống như bọn họ đều là dạng liếm máu trên đao, vô ý một chút chính là rơi thẳng xuống huyền nhai.

Thẩm Hựu Lăng lo lắng lắc đầu, nói: "Ba ba sẽ không xảy ra chuyện, đừng nói như vậy!!"

Trần Lập Quả: "Ân, Y Hoài hình như tỉnh rồi, con vào xem đi."

Thẩm Hựu Lăng gật gật đầu đáp lại.

Kỳ nghỉ hè năm nay, tuy là thành tích của hai người đều không tồi, nhưng lại chú định sẽ trải qua dị thường buồn khổ.

Lễ tang là do một tay Trần Lập Quả xử lý, chỉ có mười ngày mà Y Hoài trở nên gầy ốm rất nhiều. Hắn ôm hũ tro cốt của mẹ mình, đi ở đằng trước.

Sau khi hạ táng, Trần Lập Quả không quấy rầy hắn, mà rời đi để cho hắn ở cùng mẹ mình một thời gian.

Lễ tang kết thúc, Trần Lập Quả liền hỏi Y Hoài một vấn đề: "Y Hoài, cậu có nghĩ nhận tôi làm nghĩa phụ?"

Nếu đặt thân phận con nuôi của Thẩm Dục Thành trên đường, kia chỉ sợ làm vô số người xua như xua vịt.

Nhưng mà cuối cùng Y Hoài vẫn cự tuyệt đề nghị của Trần Lập Quả, hắn nói: "Thẩm gia, tôi chỉ muốn đi theo ngài làm việc." Chứ không muốn làm con ngài.

Trần Lập Quả thấy vậy cũng không cưỡng cầu. Chỉ là mang Y Hoài về Thẩm trạch, nơi Y Hoài và mẹ hắn ở trước đó chỉ là một gian phòng trọ. Nếu mẹ hắn đã không còn nữa, một mình hắn ở tại nơi đó không khỏi quá mức thê lương.

Huống hồ, Trần Lập Quả vẫn luôn muốn đưa Y Hoài về nuôi dưỡng bên cạnh —— cậu cũng sợ lỡ như đứa nhỏ này đi lệch hướng lúc mình không chú ý.

Tiếp theo là lúc Thẩm Hựu Lăng và Y Hoài cùng điền về cao trung chí nguyện.

Thẩm Hựu Lăng vẫn kiên trì theo Y Hoài đi học tại A trung phong bế. Trần Lập Quả do suy xét tới Y Hoài mới mất mẹ cho nên vẫn chưa bắt buộc Thẩm Hựu Lăng chọn lại, đảo cũng làm nàng thực hiện được mục đích.

Nhưng Trần Lập Quả cũng nói rõ, Thẩm Hựu Lăng cần phải về nhà mỗi tuần một lần, không cho phép trốn học. Nếu bị cậu phát hiện nàng trốn học thì trường học này có đi hay không cũng thế.

Tuy là Thẩm Hựu Lăng không tình nguyện bị quản chế nghiêm ngặt như vậy, nhưng nàng nhìn ra Trần Lập Quả không phải cùng nàng nói giỡn, nên chỉ có thể không vui đồng ý.

Trái lại, toàn bộ hành trình Y Hoài đều là mặt vô biểu tình —— từ sau khi mẹ hắn qua đời, biểu tình trên mặt đứa nhỏ này là càng ngày càng ít dọa người.

"Y Hoài." Trần Lập Quả nói với hắn, "Trong trường cậu chú ý Hựu Lăng một chút, con bé bị tôi sủng quá hảo, tôi sợ không có tôi ở bên nó sẽ xảy ra chuyện."

Y Hoài đồng ý.

Còn mười ngày nữa là kết thúc nghỉ hè, Trần Lập Quả hỏi bọn họ có tính toán gì không.

Thẩm Hựu Lăng nói nàng muốn xuất ngoại chơi.

Y Hoài lại nói: "Tôi muốn đi theo Thẩm tiên sinh học vài thứ."

Vì thế, Trần Lập Quả an bài người mang theo Thẩm Hựu Lăng đi V quốc lữ hành. Trước ngày xuất phát một ngày, Thẩm Hựu Lăng còn kêu Y Hoài đi cùng nàng.

Y Hoài nói: "Đi thôi, hảo hảo chơi, đừng nhớ tôi."

Thẩm Hựu Lăng thấy khuyên không được, chỉ có thể nói: "Hảo đi, Y Hoài, tôi sẽ mang quà về cho cậu."

"Ân." Y Hoài gật gật đầu: "Đi đi."

Trần Lập Quả cũng không lãng phí thời gian, mà bắt đầu mang Y Hoài đi tiếp xúc với những đồ vật cơ sở nhất. Tỷ như súng đạn, kỹ năng cách đấu, cùng với một ít huấn luyện kỹ năng sinh tồn cần thiết.

Y Hoài học rất nghiêm túc, như là muốn thông qua học tập để quên đi những ký ức không xong kia. Hắn thường xuyên rời giường vào 5 giờ sáng, buổi tối 12 giờ mới đi ngủ.

Trần Lập Quả cũng không khuyên hắn, chỉ là phân phó đầu bếp trong nhà làm chút canh bổ, phòng ngừa thân thể Y Hoài thiếu hụt dinh dưỡng.

Có một số người, trời sinh chính là ăn bát cơm này, Y Hoài hiển nhiên chính là người như vậy.

Vài thứ Trần Lập Quả dạy hắn, hắn chỉ cần học liền rất nhanh thông hiểu đạo lý trong đó. Thành tích xạ kích cũng tiến bộ bay nhanh. Làm Trần Lập Quả không khỏi đối hắn vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Một ngày huấn luyện kết thúc, Trần Lập Quả hỏi hắn: Y Hoài, nếu mà không có gặp được tôi, khi cậu trưởng thành, cậu sẽ làm cái gì.

Y Hoài có chút mờ mịt, hắn nhìn Trần Lập Quả, nghĩ nghĩ một lúc mới lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, hắn nói: "Tôi a..... Đại khía là sẽ làm một họa gia đi."

Câu trả lời làm người thập phần ngạc nhiên, nhìn y Hoài trước mắt này, có nhìn thế nào cũng móc nối không đến cùng họa gia được.

"Bất quá, hiện tại cũng khá tốt." Y Hoài chậm rãi xoa khẩu súng trên tay, động tác cực kỳ ôn nhu, hắn nói tiếp: "Gặp được Thẩm tiên sinh, là một chuyện khá tốt."

Trần Lập Quả thấy trong lòng an ủi, buổi tối về liền cùng hệ thống nói: "Nguyên lai dưỡng hài tử vui vẻ như thế nha."

Hệ thống: "Lại không phải cậu chưa từng dưỡng qua."

Trần Lập Quả bất đắc dĩ: "Trần Hệ kia giống như ăn kích thích tố, tôi cũng chưa nếm đến mùi vị nuôi dưỡng liền lớn mất rồi." Trần Hệ chỉ mất một năm liền lớn như người trưởng thành, cậu hoàn toàn không có cảm giác được cái gì tuổi dậy thì phản nghịch linh tinh a.

Nhắc tới Trần Hệ, hệ thống liền nhớ tới một tháng ác mộng mosaic trước mặt, không khỏi tâm sinh cảm thán —— còn hảo, thế giới này nó cơ trí không ít.

Thẩm Hựu Lăng về nước, đều mang theo không ít lễ vật cho Trần Lập Quả cùng Y Hoài.

Trần Lập Quả cười nói: "Chơi vui vẻ sao?"

"Vui vẻ a." Thẩm Hựu Lăng ngồi trên sô pha diêu chân, "Y Hoài đâu ạ?"

Trần Lập Quả nói: "Hình như ở trên lầu."

"Y Hoài, Y Hoài!" Thẩm Hựu Lăng ở dưới lầu kêu tên Y Hoài, không trong chốc lát liền thấy Y Hoài đi xuống.

Nàng nghiêng đầu nhìn Y Hoài: "Ai? Y Hoài hình như cao hơn a."

"Đúng không?" Trần Lập Quả đều nhìn thấy hắn mỗi ngày, nên thật ra không có nhìn ra tới.

"Đúng vậy." Thẩm Hựu Lăng chạy tới bên người Y Hoài, duỗi tay đặt lên đầu mình đo, "Thật sự cao lên! Nhìn cũng cường tráng hơn!" Lúc này mới hơn mười ngày đi, làm sao biến hóa nhiều như vậy.

Y Hoài cười cười: "Ăn tương đối nhiều."

Thẩm Hựu Lăng nói: "Cậu như thế nào lớn nhanh vậy, có thể nào vượt qua ba ba sao."

Y Hoài thẹn thùng cười, không nói gì.

Sự thật chứng minh, Thẩm Hựu Lăng lo lắng là có căn cứ.

Bởi vì vừa vào cao trung, Y Hoài liền nhanh chóng nảy nở. Lúc sơ tam, hắn mới chỉ cao hơn Thẩm Hựu Lăng một đến hai centimet thôi. Nhưng vừa hết năm nhất, hắn cư nhiên cùng Trần Lập Quả Quả cao không sai biệt lắm.

Trần Lập Quả trợn mắt há mồm: "Đứa nhỏ này cũng ăn chất kích thích a."

Hệ thống: "Không tốt sao?"

Trần Lập Quả nói: "Thằng bé này sao lại lớn nhanh thế?" Thẩm Dục Thành cao một mét tám mốt, hiện tại Y Hoài đã có thể đứng nhìn thẳng cậu không hề chướng ngại.

Hệ thống nói tôi biết sao được.

Trần Lập Quả run run, cảm giác mình đã là cơn sóng chết trên bờ cát.

Suốt năm nhất sơ tam, Thẩm Hựu Lăng và Y Hoài đều đúng giờ về nhà mỗi tuần.

Thẩm Hựu Lăng có chút không quen hình thức phong bế ở trường học, bất quá chỉ oán giận một chút vào một tháng trước khi khai giảng, lúc sau đã chậm rãi thích nghi. Y Hoài thì vẫn là một bộ trầm mặc, thân thể hắn phát dục nhanh chóng, hầu kết, có râu, vỡ giọng, những biểu hiện dậy thì của nam  hắn đều nhất nhất trải qua.

Nhưng làm Trần Lập Quả trăm triệu không nghĩ tới là vừa hết năm nhất, giữa hai đứa nhỏ xảy ra mâu thuẫn nghiêm trọng.

Kỳ thật đi, thay vì nói là mâu thuẫn chi bằng nói đây đơn phương là vấn đề của Thẩm Hựu Lăng —— nàng lại tìm cái bạn trai.

Trần Lập Quả cũng không chắc có nên dùng từ lại hay không, bởi vì Thẩm Hựu Lăng tuy có thích Y Hoài nhưng Y Hoài chưa bao giờ đáp lại nàng. Thái độ của hắn trước giờ đều thập phần lãnh đạm, hiển nhiên là cố kỵ thân phận của Thẩm Hựu Lăng mới không trực tiếp cự tuyệt.

Nhưng dù cho là vậy, Trần Lập Quả vẫn cho rằng hai đứa nhỏ này sẽ ở bên nhau. Cho nên lúc lão sư gọi điện thoại cho cậu nói Thẩm Hựu Lăng yêu sớm, cậu còn không cảm thấy có cái gì —— cho đến khi cậu biết đối tượng yêu sớm của con gái không phải Y Hoài.

Tới lúc Trần Lập Quả nhìn thấy đối tượng yêu sớm của con gái nhà mình thì tức tới mức muốn nổ đầu. Khi cậu nhìn ảnh tên côn đồ với "bộ mao" đủ mọi màu sắc, phản ứng đầu tiên là: Khuê nữ a, từ đâu mà thẩm mỹ của con lại kém thế này.

Trần Lập Quả có điểm đau đầu.

Tiểu đệ đưa ảnh chụp tới nơm nớp lo sợ kiến nghị: "Thẩm lão đại, người này hình như là ở mảnh Đông Tử quản, bằng không..... Cảnh cáo chút?"

Trần Lập Quả không nói, tay chống cằm một lúc mới nói: "Phái vài người đi."

Tiểu đệ nói: "Hảo hảo."

Trần Lập Quả: "Ngay trước mặt tên đó, cướp lấy túi của Thẩm Hựu Lăng cho tao."

Tiểu đệ há hốc mồm: "A?"

Trần Lập Quả nói: "Đừng làm tiểu thư bị thương."

Tiểu đề: "Hảo, đã rõ lão đại." Mình còn tưởng lão đại sẽ phái người đánh thằng kia một trận đâu, ai biết người lão đại muốn giáo huấn cư nhiên biến thành tiểu thư.

Trần Lập Quả lạnh mặt xé ảnh chụp, ném vào thùng rác.

Vì thế tới cuối tuần này, Thẩm Hựu Lăng về nhà với đôi mắt sưng đỏ.

Trần Lập Quả chạy nhanh ra an ủi tiểu công chúa nhà mình, nói làm sao vậy làm sao vậy, bảo bối nhi con như thế nào khóc lạp.

Thẩm Hựu Lăng nghiến răng nghiến lợi nói mình không có chuyện gì.

Trần Lập Quả nói: "Hựu Lăng, gặp chuyện gì không cao hứng nhất định phải nói với ba ba nha." Làm ba ba cao hứng cao hứng.

Thẩm Hựu Lăng nói: "Hừ, con ghét nhất là bị người ta lừa." Lúc nàng bị cướp, cái tên nàng gọi là bạn trai liền cái rắm cũng không dám phóng, gan còn không to bằng nàng nữa.

Trần Lập Quả nói: "Ai lừa con lạp?"

Thẩm Hựu Lăng đương nhiên không dám nói thăng, tùy tiện tìm cái cớ hàm hồ qua đi.

Trần Lập Quả cũng không tiếp tục truy vẫn, để lại chút mắt mũi cho Thẩm Hựu Lăng.

Lên năm hai sơ tam, Thẩm Hựu Lăng và Y Hoài đều không cùng nhau về nhà. Trần Lập Quả còn hỏi hai người bọn họ có phải xảy ra vấn đề gì không, nhưng hai người lại nhất quyết nói không có vấn đề, chỉ là không khớp thời gian.

Trần Lập Quả cũng không có biện pháp, chỉ có thể tùy hai người họ.

Thẩm Hựu Lăng vừa lên lầu, Y Hoài bên này liền vào phòng.

Lúc hắn đi vào, Trần Lập Quả đang ở ban công hút thuốc, nhìn đến hắn tiến vào liền kêu một tiếng: "Tiểu Hoài."

"Tiên sinh." Y Hoài bây giờ đã cao hơn Trần Lập Quả, trên mặt cũng dần rút đi vẻ ngây ngô của người thiếu niên, hướng phát triển thành một nam nhân thành thục.

"Thứ tư tuần sau là sinh nhật mười tám tuổi của cậu, muốn quà gì?" Trần Lập Quả dập thuốc, nhẹ giọng hỏi.

"Không có gì hảo muốn." Y Hoài rũ mắt.

Trần Lập Quả thở dài, cậu nói: "Làm sao vậy? Sao lại không cao hứng rồi?"

Y Hoài nói: "Không có việc gì."

Trần Lập Quả đi qua, vốn định vỗ vỗ đầu Y Hoài, lúc giơ tay lại phát hiện Y Hoài cư nhiên cao hơn cậu. Rơi vào đường cùng, chỉ có thể chuyển sang vỗ vỗ vai hắn, nói: "Y Hoài, đem nơi này trở thành nhà mình được chứ?"

Y Hoài nhìn Trần Lập Quả, ánh mắt thâm trầm, chậm rãi gật đầu.

Trần Lập Quả lại hỏi Y Hoài về chuyện của Thẩm Hựu Lăng, cậu cũng không biết hai người này rốt cuộc làm sao vậy. Nguyên bản quan hệ hai người này khá tốt, những vừa lên năm hai liền trở nên cương.

Y Hoài so Thẩm Hựu Lăng ngoan hơn, Trần Lập Quả hỏi cái gì liền đáp cái đó.

Buổi tối, Trần Lập Quả cùng Y Hoài ăn cơm, Thẩm Hựu Lăng cũng không biết trốn đi nơi nào điên rồi.

Cơm nước xong, Trần Lập Quả hỏi Y Hoài có muốn đi trường xạ kích chơi không, Y Hoài liền đồng ý.

Kỹ thuật xạ kích của Y Hoài là do một tay Trần Lập Quả dạy, lúc đầu đều là cậu đỡ tay của Y Hoài từ phía sau, giúp hắn sửa đúng tư thế.

Y Hoài ở phương diện này có thiên phú kinh người, chỉ là tư thế ngắm bắn luôn không quá tiêu chuẩn, Trần Lập Quả sửa hai năm cũng chưa thể sửa đúng được.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, Trần Lập Quả vỗ vỗ tay Y Hoài, nói: "Như thế nào lại oai."

Y Hoài: "Oai sao?"

Trần Lập Quả nâng cánh tay hắn, còn vỗ vỗ lưng hắn, nói: "Là như vậy, nhớ kỹ."

Y Hoài ừ một tiếng, kết quả không bắn hai phát liền lại về tới tư thế ban đầu.

Trần Lập Quả bất đắc dĩ chỉ có thể lại sửa tư thế của hắn thêm lần nữa.

Bất quá, làm cậu cảm thấy kinh ngạc nhất là mặc dù tư thế xạ kích của Y Hoài không đúng, nhưng xác suất bắn trúng bia lại chuẩn dọa người. Số bia không bắn trúng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Luyện bắn một lát, Y Hoài lấy nút bịt tai xuống, xoay người đi tới chỗ Trần Lập Quả.

Trần Lập Quả hỏi hắn: "Không bắn nữa?"

Y Hoài lắc đầu, hắn nói: "Muốn luyện tập cùng tiên sinh."

Trần Lập Quả : "Hảo a."

Y Hoài vẫn luôn ở học cách đấu, mỗi cuối tuần đều ít nhất muốn học một khóa vào buổi sáng, ngày thường còn phải dựa theo kế hoạch huấn luyện thể năng được định chế cho hắn mà luyện tập. Bất quá, thể chất của Y Hoài tuy rằng tốt, nhưng lại khuyết thiếu kinh nghiệm, cho nên mấy năm nay luyện tập cùng Trần Lập Quả cơ hồ đều không có lúc nào thắng.

Thấy tâm tình Y Hoài tựa hồ không tốt lắm, lúc Trần Lập Quả luyện tập cùng hắn cố ý phóng thủy một chút. Nhưng làm cậu không nghĩ tới chính là, cậu chỉ hơi lộ ra một chút sơ hở đã bị Y Hoài bắt lấy, sau đó bị hắn gắt gao ấn trên mặt đất.

Y phục Trần Lập Quả mặc bởi vì đánh nhau mà có chút hỗn độn, da thịt hai người tương dán đụng chạm ở bên nhau, Y Hoài giảo lấy đôi tay của Trần Lập Quả, gắt gao ấn nửa người trên của Trần Lập Quả dưới đất. Ánh mắt hắn nhìn lướt qua vòng eo thon chắc, trắng nõn bị lộ ra ngoài của Trần Lập Quả, yết hầu hơi hơi giật giật.

Hai người dựa thân cận quá, Trần Lập Quả có chút không thói quen, cậu thở dốc nói: "Tiểu Hoài càng ngày càng lợi hại."

Y Hoài chậm rãi gập chân lên, để tại chỗ xương cụt của Trần Lập Quả.

"Ân....." Trần Lập Quả chỉ cảm thấy hô hấp của Y Hoài đập mạnh lên cổ cậu từng ngụm từng ngụm. Cậu là gay a, cùng nam nhân tiếp xúc như vậy sẽ có phản ứng, cho nên cậu chạy nhanh muốn kêu Y Hoài đứng lên, cậu nói: "Tiểu Hoài, buông tôi ra đi."

Nào biết Y Hoài căn bản không buông tay, ngược lại đặt trán mình lên lưng Trần Lập Quả, hắn nói: "Tiên sinh, tôi khó chịu."

Tâm Trần Lập Quả tức khắc mềm nhũn, lập tức xem nhẹ tình cảnh xấu hổ của bản thân, cậu nói: "Làm sao vậy?"

Y Hoài nhấp môi, nhìn Trần Lập Quả mướt mồ hôi, cần cổ trắng nõn mềm mại, lại muốn vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp.

Nhưng cuối cùng hắn nhịn xuống, chậm rãi buông lỏng Trần Lập Quả.

"Y Hoài?" Trần Lập Quả thấp thấp thở phì phò, lật qua thân liền ngồi bên cạnh Y Hoài, cậu nói: "Cậu thích Hựu Lăng sao?"

Động tác sửa sang lại y phục của Y Hoài lập tức khựng lại, sau đó chần chờ lắc lắc đầu.

Trần Lập Quả thở dài: "...... Hảo đi."

Y Hoài nhìn ra được Trần Lập Quả muốn hắn cùng Thẩm Hựu Lăng ở bên nhau. Nhưng từ trước tới giờ hắn vẫn luôn cảm thấy hắn và Thẩm Hựu Lăng là người của hai thế giới. Loại ý nghĩ này càng thêm rõ ràng khi ở bên cạnh Trần Lập Quả càng lâu.

Thẩm Hựu Lăng được bảo hộ quá tốt, cha nàng luyến tiếc làm nàng nhìn thấy dù chỉ là một chút dơ bẩn của thế giới này. Những chuyện không ra làm sao đó, toàn bộ đều bị Thẩm Dục Thành chặn lại.

Y Hoài hâm mộ Thẩm Hựu Lăng, rồi lại không hề hâm mộ nàng. Hắn hâm mộ tâm tư giữ gìn mà Thẩm Dục Thành dành cho Thẩm Hựu Lăng, rồi lại cảm thấy may mắn khi người đững bên cạnh Thẩm Dục Thành cùng nhau chiến đấu là chính bản thân mà không phải Thẩm Hựu Lăng.

"Đi thôi, đi về." Trần Lập Quả nói.

Y Hoài ừ một tiếng.

Sau khi về nhà, Trần Lập Quả đi tắm rửa một cái, mặc xong áo tắm vốn định mở máy tính xử lý chút việc, rồi lại chợt nhớ tới có việc còn chưa nói cho Y Hoài.

"Thùng thùng." Trần Lập Quả gõ cửa phòng Y Hoài, hỏi: "Tiểu Hoài?"

Trong chốc lát mới nghe được một câu rầu rĩ từ trong phòng: "Chuyện gì?"

"Tôi có thể tiến vào không?" Trần Lập Quả nói.

Đáp lại là một trận trầm mặc. Lúc mà Trần Lập Quả cho rằng Y Hoài sẽ cự tuyệt, lại nghe được hai tiếng tiến vào.

Trần Lập Quả đẩy cửa vào trong, trong phòng cậu ngửi được một loại hương vị kỳ quái —— loại hương vị này là thứ nam nhân đều rõ ràng. Y Hoài ngồi trên ghế, biểu tình có chút mất tự nhiên, bên tai vẫn còn hồng hồng.

Trần Lập Quả bật cười, lúc này mới ý thức được Y Hoài đã honaf toàn trưởng thành, cậu nói: "Vào kỳ nghỉ hè, ở N quốc tổ chức doanh trại huấn luyện sinh tồn, cậu muốn đi không?"

Y Hoài vừa nghe liền hỏi: "Huấn luyện sinh tồn?"

Trần Lập Quả gật gật đầu: "Không sai, huaansluyeenj viên được mời tới đều là bộ đội đặc chủng, kế hoạch huấn luyện cũng được định chế phi thường đặc biệt."

Y Hoài nói: "Đi." Hắn gấp không chờ nổi muốn biến cường.

Trần Lập Quả nói: "Nhưng loại huấn luyện này có tỉ lệ tử vong......" Cậu không nói rõ cho Y Hoài biết tỉ lệ tử vong của loại huấn luyện này phi thường thấp. Rốt cuộc thì đều là con nhà giàu tham gia, xảy ra chuyện thì ai cũng không đẹp được. Nếu xảy ra chuyện cũng là tình huống đột phát, Trần Lập Quả biết có một lần xảy ra tử vong là do không biết bị dị ứng cái gì dẫn tới khó thở, hô hấp khó khăn không được đến cứu chữa kịp thời liền đã chết.

Y Hoài nói: "Tôi đi." Hắn nói thực kiên định, trên mặt cũng hoàn toàn không có ý lui.

Trần Lập Quả nhìn đến bộ dạng quả quyết này của hắn trong lòng có chút hơi đau. Cậu nói: "Không muốn đi liền nói với tôi, không cần miễn cưỡng bản thân. Hiểu không?"

Y Hoài lắc đầu, hắn nói: "Tiên sinh, tôi muốn sớm trưởng thành để có thể giúp đỡ ngài."

Trần Lập Quả nói: "Hảo hài tử."

Vì thế chuyện này liền được quyết định như vậy, Trần Lập Quả xoay người ra cửa.

Y Hoài nhìn theo bóng dáng Trần Lập Quả, bộ vị nào đó được che lấp dưới khăn tắm đã ngạnh phát đau. Hắn cũng không biết từ khi nào bản thân liền nổi lên loại tâm tư này đối với Thẩm Dục Thành. Dù sao thì lần đầu tiên nhìn thấy người nam nhân này, tựa hồ có loại cảm giác không phải hắn thì không được.

Trần Lập Quả trải qua loại sinh hoạt dưỡng lão này kỳ thật còn rất vui vẻ.

Ảnh hưởng Thẩm Dục Thành xây dựng đã lâu. Những người dám trêu chọc hắn đều đã bị đóng xi măng trầm đáy biển rồi. Thế lực khác dù cho xem hắn không vừa mắt, những cũng không có hứng thứ tới gặm cục xương cứng rắn này. Hơn nữa, Trần Lập Quả được hệ thống tiết lộ hướng đi của thế giới này, nên cũng biết đại khái nên đầu tư theo phương án nào. Sẽ không đem chính mình chơi đến mức phá sản.

Điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là con gái Thẩm Hựu Lăng nhà mình.

Sau khi cái tên bạn trai phi chủ lưu lúc trước Thẩm Hựu Lăng quen bị dọa chạy, nàng liền lại tìm một tên bạn trai khác. Lần này là một học bá, thành tích hảo, diện mạo soái, đáng tiếc nhân phẩm có vấn đề.

Một ngày nọ, Trần Lập Quả nhận được điện thoại của thuộc hạ, nói Thẩm Hựu Lăng cùng tên bạn trai mới này đi khách sạn. Làm cậu tức giận chạy suốt đêm về tới, tóm hai người ra khỏi khách sạn.

Cái tên nam sinh kia đã cởi quần được một nửa, liền bị Trần Lập Quả tóm lấy ném ra ngoài hành lang. Cậu nghiến răng nghiến lợi nói: "Mày tính làm gì con gái tao?"

Nam sinh kia bị dọa tới đái trong quần, khóc lóc nói: "Thúc thúc, không phải do tôi a, là do cô ta câu dẫn tôi. Là chính cô ta muốn lên giường với tôi!"

Trần Lập Quả phiến nam sinh một bàn tay, đem nam sinh đánh tới ngốc lăng.

Kỳ thật, Trần Lập Quả cũng không phải là cấm đoán hành vi "ăn kem trước cổng", nhưng tên nam sinh này trước đây từng làm lớn bụng con gái nhà người ta. Quá đáng hơn là còn không chịu trách nhiệm. Loại tình huống này làm sao Trần Lập Quả nhẫn được.

Cậu nói: "Có thể a, mày tính làm gì còn gái tao thì tao cũng tìm người làm vậy với mày." Cậu vung tay lên, trực tiếp làm người kéo tên nam sinh kia đi.

Trong phòng, Thẩm Hựu Lăng còn khóc.

Trần Lập Quả đứng hút thuốc ở cửa, kêu nàng mặc quần áo tử tế vào.

Không trong chốc lát Thẩm Hựu Lăng liền khóc lóc ra ngoài. Câu đầu tiên nàng nói khiến cho Trần Lập Quả - đang chứa một bụng hỏa khí, thiếu chút nữa liền nổ tung, nàng nói: "Ba ba, ba vì cái gì muốn làm như vậy, còn cùng anh ấy là thiệt tình yêu nhau!"

Trần Lập Quả chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt, cậu nói: "Thẩm Hựu Lăng, con biết thằng đó là người như thế nào không?"

Thẩm Hựu Lăng nói: "Con biết, anh ấy rất tốt!"

Trần Lập Quả lần đầu tiên hoài nghi bản thân có phải hay không đã quá mức sủng ái con gái nhà mình, cậu nói: "Thằng đó từng có mấy người bạn gái, làm lớn mấy cái bụng, con đều biết?"

Thẩm Hựu Lăng lộ ra thần sắc mờ mịt.

"Thẩm Hựu Lăng." Trần Lập Quả nói: "Con làm ta quá thất vọng rồi."

Thẩm Hựu Lăng lại khóc lên, lần này nàng khóc không phải vì tức giận, nàng khóc là vì cảm thấy sợ hãi. Nàng chưa bao giờ thấy phụ thân có biểu tình như vậy, nàng nói: "Ba, con biết sai rồi, thực xin lỗi —— "

"Thẩm Hựu Lăng." Trần Lập Quả lắc đầu nói: "Ba không nên nuôi dạy con như vậy." Càng sợ nàng bị thương, nàng liền càng chạy về phía mũi đao. Nếu không phải lần này Trần Lập Quả đuổi kịp tới, Thẩm Hựu Lăng chắc chắn sẽ bị người ta chiếm tiện nghi.

Trần Lập Quả nói: "Kỳ nghỉ hè lần này con không cần ra ngoài chơi, ở trong nhà học thêm vài thứ đi."

Thẩm Hựu Lăng nhìn Trần Lập Quả, trên mặt đều là mờ mịt cùng ủy khuất.

Trần Lập Quả thở hắt ra: "Đưa tiểu thư về trường học đi."

Trên đường về nhà, Trần Lập Quả cùng hệ thống thảo luận về vấn đề giáo dục trẻ nhỏ, cậu nói: "Cậu nói phải làm thế nào để Hựu Lằng đùng thiên chân như vậy a."

Hệ thống nói: "Cậu làm nàng đi công ty đòi nợ một kỳ nghỉ hè thì tốt rồi."

Trần Lập Quả có chút hoài nghi, cậu nói: "Đơn giản như vậy?"

Hệ thống sâu kín nói: "Không đương gia sao biết củi gạo dầu muối quý."

Trần Lập Quả gật đầu: "Có đạo lý."

Từ sau khi đến thế giới này, cậu hoàn toàn bị ngăn chặn hết đường làm loạn, lại cùng hệ thống nhà mình về tới tuần trăng mật ngọt ngào.

Tuy là loại tuần trăng mật này làm Trần Lập Quả khó chịu, nhưng hệ thống nhà mình tốt xấu gì cũng không còn châm chọc, mỉa mai cậu nữa. Có khi còn sẽ đưa ra một ít ý kiến tương đối dùng được.

Trần Lập Quả nói: "Sao trước kia cậu không như vậy đối tôi?"

Hệ thống nói: "Một cái hệ thống bị bắt xem mosaic mỗi ngày, cậu cảm thấy tâm lý của nó có thể khỏe mạnh được bao nhiêu?"

Trần Lập Quả: "....." Rất có đạo lý, vô pháp phản bác.

Tiếp thu ý kiến hệ thống đưa ra, vào kỳ nghỉ hè, Trần Lập Quả làm lơ kháng nghị của Thẩm Hựu Lăng, trực tiếp ném nàng cho một cái công ty đòi nợ, còn nói: "Nếu con dám trốn việc, vậy không cần về nhà làm gì nữa."

Thẩm Hựu Lăng khóc thê thảm, nhưng nàng cũng biết lần này cha nàng là nghiêm túc. Vì thế chỉ có thể ủy ủy khuất khuất nhận mệnh.

Y Hoài còn tại N quốc. Trước khi đi, Trần Lập Quả đã dặn dò hắn một phen, Y Hoài đều ngoan ngoãn nghe hết.

Cuối cùng, Trần Lập Quả nói câu cuối: "Hựu Lăng nếu là nghe lời giống cậu thì tốt rồi."

Y Hoài lại cười nói: "Vậy không phải là Hựu Lăng."

Trần Lập Quả gật đầu, làm hắn bảo trọng.

Hai đứa nhỏ không ở nhà, trong nhà nhìn quạnh quẽ không ít. Trần Lập Quả cư nhiên có chút không quen.

Trần Lập Quả nằm trên ghế, một bên uống nước đá, một bên xem phim truyền hình. Cảm thấy ngày tháng làm cá mặn của bản thân càng ngày càng thoải mái: "Trừ bỏ không có "sinh hoạt về đêm", mọi thứ đều thực hoàn mỹ."

Hệ thống: "Không, hết thảy đều thực hoàn mỹ, không có trừ bỏ."

Tốc độ tăng lên của thanh tiến độ vận mệnh của vận mệnh chi nữ thế giới này khá là thong thả, nhưng không rơi xuống. Trên cơ bản mỗi năm đều tăng lên một hai nấc nhỏ, Trần Lập Quả suy đoán, có lẽ cậu sẽ ở thế giới này cả đời nhìn xem Thẩm Hựu Lăng kết hôn sinh con....

Trần Lập Quả: "Nhưng là nghĩ đến việc từ giờ tới chết tôi đều không thể có "vận động hài hòa", liền cảm thấy một tia thê lương khó diễn đạt bằng lời."

Hệ thống nói: "Cậu là cái loại ký chủ rác rưởi vì "vận động hài hòa" mà từ bỏ nhiệm vụ sao?"

Trần Lập Quả làm một ngụm nước đá, sau đó sâu kín nói: "Kia phải xem là cái dạng "sinh hoạt" nào nha." Nếu là cái loại "sinh hoạt" đa dạng muôn vẻ như cùng Trần Hệ ở bên nhau, vậy cậu thật đúng là có thể suy xét một chút.

Hệ thống sâu sắc cảm thấy Trần Lập Quả dao động, nó nói: "Trần Lập Quả, đừng làm tôi thất vọng."

Trần Lập Quả bị lời nói của hệ thống dọa đến run lên, cậu nói: "Cậu làm sao vậy? Tỉnh tỉnh a, cậu đang nói mớ đấy à?"

Hệ thống thầm nghĩ tôi thật vất vả chọn cho cậu cái loại thế giới này, cậu nếu vì cái nam nhân làm loạn đi tự sát thì thế giới tiếp theo tôi cho cậu xuyên thành sinh vật đơn bào luôn. Làm cậu tự mình sinh sản vô tính đi thôi.

Tuy là hệ thống không nói ra suy nghĩ trong lòng, nhưng Trần Lập Quả vẫn nhận thấy có một tia lạnh lẽo, cậu run giọng nói: "Hệ thống, cậu suy nghĩ cái gì không đứng đắn rồi."

Hệ thống ôn nhu trả lời: "Bảo bối, tôi nghĩ cái thế giới tiếp theo nền làm cậu thấy sung sướng như thế nào a."

Trần Lập Quả: "......"

Hệ thống nói: "Chẳng lẽ cậu không thích sao?"

Ánh mắt Trần Lập Quả phóng không, cậu nói: "Thích chết đi được lạp."

Hệ thống: "Hừ."

Trần Lập Quả nằm liệt trên sô pha, cảm giác bản thân cơ bản đã trở thành cái phế quả.

Kết thúc nghỉ hè, Y Hoài và Thẩm Hựu Lăng đều đã trở về.

Hai người đều đã thay đổi chóng mặt—— Y Hoài thành công vượt qua chiều cao của Trần Lập Quả, cơ bắp trên người càng thêm rắn chắc, toàn thân đều tản ra khí lạnh. Thẩm Hựu Lăng thì từ một tiểu công chúa biến thành thiểu dân công, vừa đen vừa gầy, lời đầu tiên sau khi thấy Trần Lập Quả chính là: Ba, con phải vì Trung Hoa quật khởi mà đọc sách!

Trần Lập Quả: "......" Có thể, hiệu quả này thực hảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy#hai