Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Lập Quả là ở gara gặp được y tá trưởng.

Khi cậu đi vào gara liền nhìn thấy một nữ nhân mặc váy dài đứng bên cạnh xe của cậu, tóc rối tung sau đầu, đưa lưng về phía cửa.

Trần Lập Quả nhìn thấy một màn quỷ dị như thế lập tức nhớ tới một đoạn ngắn về quỷ phiến, làm cậu nháy mắt cảm thấy dựng hết bạch mao trên người, run giọng nói: "Hệ thống, phía trước là người hay quỷ?"

Hệ thống lạnh nhạt nói: "Tôi là cái loại hệ thống sẽ cho cậu xuyên đến mấy cái thế giới thần quái sao?"

Sau khi nó nói lời này xong, trong đầu nó cùng Trần Lập Quả đồng thời toát ra câu trả lời: Đúng vậy, tôi/cậu đúng là như thế.

Sự thật chứng minh, ở bên nhau lâu rồi, hệ thống cùng người cũng sẽ bị đồng hóa.

Trần Lập Quả thật cẩn thận đến gần xe của mình, xem xét trên mặt đất đích xác có bóng cậu mới nhẹ nhàng thở ra, nữ nhân kia không phải cái đồ vật kì quái dơ bẩn gì.

"Bác sĩ Tô." Một giọng nữ sâu kín truyền đến, nữ nhân kia nghe được tiếng bước chân Trần Lập Quả thì chậm rãi quay đầu.

Trần Lập Quả lúc này mới phát hiện nữ nhân này cư nhiên là y tá trưởng, chỉ là trước đây y tá trưởng đều đem đầu tóc cột lên, bề ngoài trước nay đều toát lên vẻ giỏi giang, cậu trong lúc nhất thời không nhận ra.

Sau khi y tá trưởng quay đầu, Trần Lập Quả thấy trên mặt nàng trang điểm thực đậm.

Son môi đỏ tươi, mắt ảnh dày đặc, nếu không phải khuôn mặt giống nhau chỉ sợ Trần Lập Quả sẽ cảm thấy chính mình nhìn lầm rồi, cậu chần chờ nói: "Vân tỷ..... Sao chị lại tới đây?"

Y tá trưởng không đáp, chỉ là xoay người bình tĩnh nhìn Trần Lập Quả, nàng giật giật môi mỏng, nói một câu: "Con bé đã chết."

Trần Lập Quả nghe mà như lọt vào sương mù, một hồi lâu mới loáng thoáng đoán được đáp án: "Là, là....?" Cậu vẫn là không thể nói ra tên gọi.

"Con bé đã chết." Y tá trưởng lại nói, một bên rơi nước mắt làm nhòe trang dung, nàng nói: "Con bé còn nhỏ như vậy, cái gì cũng chưa gặp qua, cái gì cũng không biết."

Trần Lập Quả vốn nên nói ra hai chữ nén bi thương, nhưng đối mặt với dáng vẻ này của y tá trưởng lời nói lại như bị kẹt trong cổ họng, như thế nào cũng không nói ra được.

Y tá trưởng lại nhỏ giọng nỉ non, nàng thấp thấp nói: "Thời điểm con bé đi còn kêu ba ba đáp ứng mua cho nó con thỏ oa oa, thực nhớ ba ba...."

Tâm Trần Lập Quả trầm xuống, cậu nói: "Xin lỗi." Cậu cũng không biết vì cái gì muốn xin lỗi y tá trưởng, chỉ là đối mặt với một người mẹ đầy bi thương hiện tại cậu thật sự không biết nên nói gì.

"Cậu biết con bé vì cái gì mà ra đi sao?" Y tá trưởng hỏi.

Trần Lập Quả lắc đầu.

Y tá trưởng hướng cậu lộ ra một cái tươi cười quái dị, hướng Trần Lập Quả đi tới, nàng ngày càng lại gần, mắt thấy còn kém vài bước nữa là tới trước mặt Trần Lập Quả thì trong đầu Trần Lập Quả vang lên tiếng hệ thống cảnh báo, nó nói: "Không thích hợp, Trần Lập Quả, nàng mang theo dao!"

Trần Lập Quả nghe vậy phản xạ có điều kiện lùi về sau vài bước.

Trần Lập Quả lùi về sau tựa hồ kích thích tớ y tá trưởng đang cận kề bùng nổ, khuôn mặt nàng nháy mắt trở nên vặn vẹo, nàng nói: "Kẻ lừa đảo, đều là một đám lừa đảo —— cậu là như vây, bọn họ cũng thế! Ghê tởm! Ghê tởm!"

Lời này nói vừa xong, nàng liền lôi chủy thủ từ trong bao ra, hướng Trần Lập Quả đâm tới.

Trần Lập Quả lộ vẻ kinh tủng liền cất bước chạy.

Vạn hạnh chính là y tá trưởng đi giày cao gót, Trần Lập Quả hoàn toàn không vì bị nàng đuổi theo mà gặp nguy hiểm lắm, Trần Lập Quả một bên chạy, một bên có điểm khổ sở: "Vì cái gì những người này đều phải thọc tôi a."

Hệ thống nói: "Vì cậu chán ghét a."

Trần Lập Quả: "......." Cảm giác trên tinh thần cũng bị hệ thống vô tình thọc một đao.

Y tá trưởng giống như phát điên đuổi theo phía sau Trần Lập Quả, cậu chạy ra khỏi gara, nàng còn theo ở phía sau.

Lúc này có bảo an tới xem xét tình huống, nàng nhìn thấy bảo an liền hét lớn một tiếng: "Ai tới gần tôi liền đâm chết kẻ đó."

Bảo an kia nghe vậy nháy mắt cứng đờ lại.

Trần Lập Quả cắn răng nói: "Giúp tôi báo nguy đi!"

Bảo an lúc này mới như tỉnh lại trọng mộng, chạy nhanh đi gọi 110.

Trần Lập Quả vẫn còn tiếp tục chạy, nếu như bị đuổi kịp kia cậu phỏng chừng liền công đạo luôn tại đây.

Cũng may bệnh viện buổi tối không nhiều người lắm, hai người từ gara đuổi tới khu bệnh xá cũng chỉ thấy vài người.

Y tá trưởng rốt cuộc cũng vẫn là nữ nhân, thể lực theo không kịp, nàng đứng ở lâu đế ánh mắt oán độc nhìn Trần Lập Quả, nàng nói: "Bác sĩ Tô, cậu vì cái gì lại cùng bọn họ thông đồng làm bậy."

Trần Lập Quả cắn răng nói: "Tôi không biết chị đang nói cái gì!"

Y tá trưởng một bên khóc một bên cười, nàng nói: "Câu là sạch sẽ nhất a, là sạch sẽ nhất a —— cậu là do tôi phát hiện. Vì cái gì? Tại sao lại như vậy?"

Trần Lập Quả nghe mà phát ngốc, nhưng cũng mơ hồ dần hiểu hàm nghĩa trong lời nói của y tá trưởng, cậu chần chờ nói: "Chị.... Cùng Trình Hành Ca là quan hệ gì?"

Y tá trưởng vẻ mặt đờ đẫn, đối cái tên này hoàn toàn không có phản ứng.

Nàng nói: "Tôi không có nhiễm bệnh, con gái tôi lại bị, bé làm gì sai sao......"

Trần Lập Quả nhấp môi, cậu nói: "Chị.... Cùng cái tổ chức giết người trên TV đó có quan hệ?"

Con ngươi y tá trưởng rủ xuống, nàng thấp thấp nói: "Không phải tổ chức giết người, ngay từ đầu đã không phải."

Trần Lập Quả cảm giác cuối cùng mình cũng nắm được mạch lạc manh mối, cậu thử thăm dò nói: "Là có người khiến tổ chức của các người lạc lối?"

Y tá trưởng âm thanh lạnh như băng nói: "Lạc lối? Cái gì là lạc lối? Cậu lại như thế nào biết con đường chúng tôi đang đi là không đúng?"

Trần Lập Quả nói: "Chị......"

Y tá trưởng nói: "Bác sĩ Tô, cậu rõ ràng sạch sẽ như vậy, vì cái gì muốn đi lên con đường này?"

Trần Lập Quả toàn bộ quá trình đều là vẻ mộng bức, cậu làm cái gì không sạch sẽ cơ.

Y tá trưởng lạnh nhạt nói: "Vì cái gì muốn sa vào cái thứ quan hệ * dơ bẩn ...... Cậu rõ ràng là bất đồng!"

Trần Lập Quả ban dđầu còn cho rằng là y tá trưởng kì thị quan hệ đồng tính luyến ái, sau đó mới phát hiện y tá trưởng kì thị căn bản không phải quan hệ đồng tính luyến ái, mà là mỗi một người cùng người khác phát sinh quan hệ tình dục.

Trần Lập Quả nói: "Vân tỷ, chị rốt cuộc làm sao vậy?"

Y tá trưởng nói: "Cậu còn nhớ rõ người chồng đã chết kia của tôi không?"

Trần Lập Quả tự nhiên nhớ rõ.

Y tá trưởng nói: "Hắn  —— sau khi kết hôn liền xuất quỹ, nhiễm HIV."

Trần Lập Quả sửng sốt.

Y tá trưởng tiếp tục nói: "Nhưng chờ cho hắn phát hiện ra chuyện này cũng đã muộn."

Trần Lập Quả đoán được chuyên kế tiếp ra sao. Y tá trưởng khôi phục thể lực, một bên nói, một bên hướng Trần Lập Quả đi tới, tay nàng cầm theo dao, tóc rối tung, lại thêm gương mặt vì nước mắt làm nhòe đi lớp trang điểm, thật giống lệ quỷ đòi mạng.

Trần Lập Quả bất đắc dĩ, chỉ có thể lại lần nữa chạy tiếp.

Y tá trưởng lần này thật ra đi không vội, nàng nói: "Nhưng vì cái gì bị nhiễm không phải tôi, lại là nữ nhi đáng thương của tôi? Nó nhỏ như vậy, cái gì cũng không biết, cái gì cũng chưa hiểu........"

Lời này y tá trưởng không chỉ nói một lần, nàng không ngừng lẩm bẩm, trạng thái tinh thần hiển nhiên không bình thường.

Trần Lập Quả không nhịn được nói một câu: "Chị vì cái gì muốn giết tôi? Tôi làm cái gì sai sao?"

Y tá trưởng lạnh nhạt nói: "Cậu là kẻ lừa đảo, lừa đời lấy tiếng, cậu căn bản là không sạch sẽ. Cậu nếu như sạch sẽ làm sao lại cùng nam nhân làm loại chuyện kia?"

Trần Lập Quả cắn răng nói: "Tôi làm cái gì!?"

Biểu tình y tá trưởng trở nên vặn vẹo, từ trong bao móc ra một xấp ảnh chụp, ném tới trước mặt Trần Lập Quả.

Trần Lập Quả nhặt lên, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, trong ảnh tuy rắng cậu bị chăn chen kín nhưng nhìn thần thái biểu cảm trên mặt thì chỉ cần là người trưởng thành đều biết là chuyện gì.

Xem góc độ ảnh thì người chụp chỉ có một khả năng  —— Trình Hành Ca.

Trần Lập Quả: "........." Cái tên vương bát đản Trình Hành Ca này quả nhiên không đáng tin, lúc này mới có mấy ngày a?! Ảnh chụp liền như nào tới tay y tá trưởng.

Y tá trưởng thấy Trần Lập Quả thật lâu không nói, hy vọng còn sót lại trong lòng cũng tan biến, nàng cười thảm nói: "Bác sĩ Tô, cậu không có gì muốn nói sao?"

Trần Lập Quả nói: "Chị muốn tôi nói cái gì?"

Y tá trưởng thất hồn lạc phách, nàng nói: "Giải thích nha, giải thích này chỉ là hiểu lầm........ Cậu không biết............... Cậu không biết, cậu là hi vọng cuối cùng của tôi, sạch sẽ cuối cùng, cuối cùng............."

Trần Lập Quả rủ con ngươi, cậu nói: "Tôi không sạch sẽ."

Y tá trưởng nghe vậy hét lên một tiếng thê lương thửm thiết, nàng khóc lóc nói: "Vì cái gì, vì cái gì a —— "

Trần Lập Quả thấy nàng kích động như vậy, cho rằng nàng muốn đuổi lại đây, không dự đoán được nàng cư nhiên xoay người, đôi tay đỡ lấy lan can, mắt thấy liền muốn nhảy xuống.

Trần Lập Quả thấy vậy kinh hãi, cũng không nghĩ nhiều liền chạy tới phía sau y tá trưởng, gắt sao ôm lấy nàng: "Đừng xúc động!!"

Y tá trưởng khóc kêu lên: "Buông tôi ra —— cứ để tôi chết đi!"

Trần Lập Quả căn răng nói: "Chị bình tĩnh chút!! Chị chết rồi chỉ làm toont thương người yêu thương chị! Người ghét chị sẽ càng vui vẻ!"

Y tá tưởng giãy giụa kịch liệt giống như điên rồi, căn bản là không nghe vào lời khuyên của Trần Lập Quả.

Trần Lập Quả đang muốn tiếp tục khuyên ngăn, lại chọt cảm thấy bụng nhỏ tê rân, cậu cúi đầu xuống mới phát hiện trong lúc y tá trưởng giãy giụa thì chủy thủ vẫn luôn bị nàng cầm trong tay cứ thế cắm vào bụng cậu.

Máu tươi tức khắc trào ra, chân Trần Lập Quả cũng mềm nhũn ngã xuống.

Trên tay truyền tới cảm giác dĩnh nhớp làm y tá trưởng hoàn hồn, nàng ngốc ngốc nhìn Trần Lập Quả, lại ngơ ngác nhìn bàn tay mình dính đầy máu tươi, tựa hồ rốt cuộc minh bạch mình vừa làm gì, nàng kêu lên thảm thiết: "Bác sĩ Tô —— "

Trần Lập Quả: "........Đưa tôi đi cấp cứu gấp." Đừng lại khóc, lại khóc tôi liền thật sự chết đó.

Cũng may y tá trưởng tốt xấu cũng đã làm một hộ sĩ lâu năm, nhanh chóng giúp Trần Lập Quả làm sơ cứu khẩn cấp, sau đó gọi điện thoại kêu người.

Trần Lập Quả nằm trên mặt đất, hơi thở thoi thóp.

Cảnh sát khoan thai tới muộn, cùng tới còn có cáng của bệnh viện.

Thời điểm Trần Lập Quả bị bế len cáng, y tá trưởng ở bên cạnh thấp thấp khóc thút thít.

Cảnh sát hỏi sao lại thế này, Trần Lập Quả mang sắc mặt trắng bệch bất đắc dĩ nói: "Không có việc gì, tôi không cẩn thận thọc chính mình."

Cảnh sát nói: "Anh đùa tôi đấy à? Này như nào có thể thọc đến chính mình?"

Trần Lập Quả nói: "Đồng chí cảnh sát, anh liền không thể quan tâm chút bệnh tình sao."

Cảnh sát lúc này mới nhìn cậu một cái, không nói.

Lần này Trần Lập Quả vận khí tốt, một đao lia không sâu, sức lực của y tá trưởng cũng không tính lớn, đao cắm vào bụng cũng không trúng bộ vị yếu hại nào.

Bất quá vị bác sĩ xem vết thương cho Trần Lập Quả nhận thức cậu, sau khi giúp cậu khâu lại vết thương còn cùng cậu nói giỡn: "Bác sĩ Tô, đao nãy di chuyển xuống chút nữa thôi, liền là chọc tới thận rồi a."

Trần Lập Quả: ".........." Đại ca, anh có thể đừng làm vẻ mặt hưng phấn như vậy sao.

Y tá trưởng thấy Trần Lập Quả không có gì đáng ngại, sức lực trên người dường như bị rút cạn, nàng ngồi yên ở bên người Trần Lập Quả, thẳng đến khi cảnh sát kêu nàng ra ngoài nói chuyện, nàng mới nói một câu: "Bác sĩ Tô, thực xin lỗi."

Trần Lập Quả cười khổ: "Không có việc gì."

Y tá trưởng thấp thấp nói: "Tôi, tôi cũng không biết chính mình tại sao lại như vây.......Nhìn đến những ảnh chụp kia, đầu óc tôi liền........ trống rỗng."

Trần Lập Quả vội vàng nói: "Ảnh chụp kia là ai cho chị?"

"Tôi không biết." Y tá trưởng phe phẩy đầu, chậm rãi nói: "Những ảnh chụp kia là do chuyển phát nhanh chuyển tới."

Trần Lập Quả nói: "Ân, tôi đã biết, chị đi đi."

Y tá trưởng lúc này mới đứng dậy rời đi, xem sắc mặt nàng thì tinh thần như cũ không có chuyển biến tốt gì.

Trần Lập Quả nằm trên giường, hơi thở thoi thóp đối hệ thống nói: "Tui thiếu chút nữa đã bị thọc hư rồi."

Hệ thống: "......." Trọng điểm là cái này sao?

Trần Lập Quả nói: "Sớm biết liền đem đổi điện thoại."

Hệ thống: "......."

Trần Lập Quả ở trên giường ngồi trong chốc lát, cảm thấy có điểm nhàm chán, sau đó chợt nghĩ đến cái gì liền lấy ra di động chọn một dãy số gọi đi.

"Uy." Âm thanh ôn nhu của Trình Hành Ca từ đầu dây bên kia truyền lại.

Trần Lập Quả lạnh lùng nói: "Trình Hành Ca, anh muốn tôi chết sao?"

Trình Hành Ca sửng sốt, không nghĩ tới câu đầu tiên của Trần Lập Quả cư nhiên là cái này. Hắn còn tưởng Trần Lập Quả tìm hắn hỗ trợ đâu.

Ngữ khí Trần Lập Quả có chút cảm thấy thẹn, nhưng rốt cuộc vẫn nói ra, cậu nói: "Ngày đó —— những cái ảnh chụp anh đã chụp, anh mang cho ai?"

Trình Hành Ca nghe vậy, ngữ khí lập tức trở nên nghiêm túc lên, hắn nói: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"

Trần Lập Quả nói: "Vì cái gì tôi lại nhìn thấy đám ảnh chụp đó trong tay người khác??"

Trình Hành Ca nghe xong liền quay đầu thấp giọng phân phó thủ hạ của mình đi tra, sau đó ở trong điện thoại dò hỏi Trần Lập Quả rốt cuộc làm sao vậy.

Trần Lập Quả nói có người tập kích cậu, nhưng lại hàm hồ không nói thân phận y tá trưởng.

"Em thế nào? Có nghiêm trọng không? Hiện tại ở nơi nào?" Trình Hành Cca lần đầu tiên khẩn trương như vậy, hắn lúc này đang chuẩn bị cho một hội nghị quan trọng ở nước ngoài, nhưng bây giờ nghe đến Trần Lập Quả nói như vậy liền lập tức quyết định về nước.

Trần Lập Quả nói: "Ở bệnh viện, không có trở ngại."

Trình Hành Ca nói: "Xin lỗi, chuyện này là do tôi sơ sẩy."

Trần Lập Quả nhạy bén phát hiện hàm nghĩa trong những lời này, cậu nói: "Ảnh chụp của tôi là anh thả ra?"

Trình Hành Ca cư nhiên thừa nhận.

Trần Lập Quả trong lòng chợt lạnh, ngữ khí càng thêm lạnh băng, cậu nói: "Anh vì cái gì muốn làm như vậy."

Trình Hành Ca im lặng trong chốc lát, có chút ảo não nói: "Xin lỗi." Hắn thực sự vô pháp hướng Trần Lập Quả giải thích, hắn chỉ là tưởng khoe ra một phen, lại không nghĩ rằng đã đặt Trần Lập Quả vào hoàn cảnh nguy hiểm.

Trần Lập Quả thấy hắn không muốn giải thích, cũng không muốn tiếp tục nghe hắn nói liền trực tiếp ngắt máy.

Sau khi Trần Lập Quả ngắt máy liền phóng không chính mình.

Hệ thống thấy cậu thật lâu không nói câu nào, hảo tâm nhắc nhở, nói: "Độ hoàn thành của vận mệnh chi nữ lại tăng."

Trần Lập Quả buồn bã ỉu xìu nói: "Hảo đi."

Hệ thống nói: "Cậu làm sao vậy?"

Trần Lập Quả nói: "Tôi đang suy nghĩ đây là tập mấy."

Hệ thống: "..... Không vượt quá tập 20 đi?"

Trần Lập Quả khóc không thành tiếng: "Tui còn tưởng tui sẽ chết vào cuối tập 15 chớ."

Hệ thống: "........" Vì cái gì mà nói hươu nói vượn cũng có thể nghiêm túc như thế a.

Trần Lập Quả kỳ thật không thích nằm viện, bởi vì nằm viện phải xem các loại vi khuẩn bò loạn khắp nơi. Vi khuẩn tại bệnh viện chủng loại đặc biệt đa dạng, sắc thái tươi đẹp thực muốn chọc mù mắt chó của Trần Lập Quả.

Trần Lập Quả bị đâm tới nằm viện thì vào ngày hôm sau y tá trưởng đã bị bắt.

Tuy rằng là Trần Lập Quả nói là chính mình không cẩn thận, nhưng y tá trưởng sau khi bình tĩnh lại thì vô pháp tha thứ cho loại hành vi này của chính mình, cuối cùng lựa chọn tự thú.

Chuyện này phát sinh tại bệnh viện dĩ nhiên đại gia đều ôm lòng hiếu kỳ nồng hậu, mà Trần Lập Quả bị thương nằm trên giường bệnh nghiễm nhiên trở thành nhân vật cấp quốc bảo bị người phòng mình vây xem còn không đủ, còn bị người phòng bên vây xem.

Kỳ thật mọi người đều rất tò mò vì cái gì Trần Lập Quả lại bị đâm, nhưng loại chuyện này mà hỏi trước mặt đương sự thật không lễ phép, vì vậy mấy đạo tin bát quái ở trong bệnh viện bắt đầu loạn truyền.

Cái gì Tô Vân Chỉ đùa bỡn tình cảm của y tá trưởng a, cái gì mà y tá trưởng yêu thầm Tô Vân Chỉ cầu mà không được, phiên bản kỳ quái nhất chính là nói Trần Lập Quả cùng y tá trưởng chi gian là quan hệ tình nhân ngầm, chỉ là sau đó phát hiện hai người có quan hệ huyết thống là tỷ đệ.....

Lúc một thực tập sinh tới cùng Trần Lập Quả liêu bát quái đem những này đó đòn đoán đều nói cùng Trần Lập Quả.

Trần Lập Quả: "......Xem ra mọi người đều quá nhàn."

Thực tập sinh: "Ha ha ha, nào có chứ, mọi người đều rất baâậ, chỉ là nhân khí của bác sĩ Tô quá cao, mọi người đều tò mò chuyện là như nào thôi."

Trần Lập Quả đối với cách nói này tỏ vẻ hoài nghi nghiêm trọng.

Cái đầu sỏ gây tội Trình Hành Ca vào buổi chiều sau ngày Trần Lập Quả nhập viện liền trở về nước. Sau khi về đến nơi liền đi thẳng tới bệnh viện, mấy vị bảo tiêu mang theo bên người thật hù sợ hộ sĩ đang giúp Trần Lập Quả thay băng đổi thuốc.

"Vân Chỉ." Trình Hành Ca ngồi xuống bên người Trần Lập Quả, trên người hắn còn mặc áo gió, nhìn ra được sau khi xuống máy bay liền một đường tới đây, cũng chưa từng trở về đổi quần áo.

Trần Lập Quả không nghĩ để ý hắn.

Trình Hành Ca nói: "Vân Chỉ, em đừng không để ý tới tôi a." Hắn lớn lên đẹp, còn cố ý bày ra một bộ ủy khuất làm cho cẩu tâm can đồ nhan khống Trần Lập Quả run lên.

Trần Lập Quả hướng hệ thống nói: "Tôi không thể dễ dàng tha thứ hắn như vậy, lần trước cấp nội y, lần này cấp ảnh chụp, nói không chừng sau này liền đem thận của tôi cấp ra ngoài đâu."

Hệ thống lạnh nhạt nói: "Thận cậu có bao nhiêu quý giá a."

Trần Lập Quả đỏ mặt nói: "Cậu không hiểu, nam nhân bổ thận nữ nhân bổ huyết......"

Hệ thống: "........" Thực không nghĩ hiểu.

Trình Hành Ca thấy thật lâu mà Trần Lập Quả không nói lời nào, lại mở miệng nói lời mềm mỏng. Thân phận hắn cũng không phải loại bình thường, đảo lại đây liền hạ mình tới cùng, cái loại lời gì đều nói hết. Trần Lập Quả một bên nghe mà trong lòng thoải mái cực kỳ.

Nhưng dù trong lòng có sảng hơn nữa trên mặt Trần Lập Quả vẫn là một bộ lạnh nhạt, cậu nói: "Tôi không muốn nghe giải thích."

Trình Hành Ca nhíu mày.

Trần Lập Quả nói: "Lần trước là vớ, lần này là ảnh chụp, Trình Hành Ca, những cái này tôi đều không muốn truy cứu, tôi chỉ xin anh để tôi một đường sống." Cậu nói với vẻ mệt mỏi, đôi môi ngày thường hồng nhạt giờ đây vì mất máu nhiều mà trở nên xám trắng, liền dẫn tới cả người đều lộ ra một loại mệt mỏi, suy sút.

Nếu là người bình thường biến thành như vậy, có lẽ sẽ mang lại cho người đối diện cảm giác suy sút, không tinh thần, nhưng bộ dạng Trần Lập Quả nhiều thêm một phần yếu ớt vì bệnh trạng kết hợp cùng khóe mắt mang lệ chí cùng khí chất lãnh đạm kia lại càng có vẻ câu nhân.

Trình Hành Ca biết, người trước mắt là của hắn, chỉ thuộc về một mình hắn, cho nên nhiều thêm chút kiên nhẫn cũng không sao, huống hồ trên chuyện này hắn xác thực đuối lý.

Hắn vốn định chọn ra một tấm ảnh không quá lộ liễu đi khoe ra quyền sở hữu của mình, nào biết lại bị người lợi dụng ra việc này.

Trình Hành Ca nói: "Vân Chỉ."

Trần Lập Quả lập tức đánh gãy lời kế tiếp của hắn: "Anh đi đi, tôi muốn nghỉ ngơi."

Trình Hành Ca mím môi, lại cái gì cũng chưa nói, thống khoái đi rồi.

Trần Lập Quả: "....." Ai, mạc danh có điểm thất vọng, làm sao giờ.

Chuyện Trần Lập Quả bị dao nhỏ thọc không biết như thế nào truyền tới tai vận mệnh chi nữ Từ Hiểu Đồ.

Tìm đến phòng bệnh của Trần Lập Quả xong, Từ Hiểu Đồ tìm cái ghế ngồi xuống, nói: "Thương thế không nghiêm trọng quá chứ?"

Trần Lập Quả cũng đã giúp nàng không ít, nàng trong một nùi công việc cố gắng mà rút ra chút thời gian tới xem Trần Lập Quả.

Trần Lập Quả nói không sao, không tổn hại tới nội tạng.

Từ Hiểu Đồ nói: "Ai, cố qua đoạn thời gian này thì tốt rồi....."

Trần Lập Quả nói: "Vụ án kia có manh mối gì chưa?"

Từ Hiểu Đồ nói: "Cũng không xem là cái manh mối gì, chỉ là phát hiện chút đồ vật."

Trần Lập Quả từ chỗ Trình Hành Ca biết được bạn trai của Từ Hiểu Đồ cùng cái tổ chức kia có liên hệ, sau đó vẫn luôn suy xét làm thế nào uyển chuyển nói cho nàng hay, bất hạnh là không tìm thấy cơ hội. Vừa hay hôm nay nàng lại đây, xét ra cũng coi như là một cái cơ hội không tồi.

Hơn nữa nhìn Từ Hiểu Đồ trạng thái tuy rằng mệt mỏi nhưng tinh thần còn hoàn hảo, hiển nhiên là tại án kiện có được bước đột phá ——  thanh tiến độ trên đầu nàng cũng đã vượt qua 90.

Trần Lập Quả cân nhắc một hồi, nói: "Hiểu Đồ, có chuyện này tôi nghĩ nên cùng cô nói một chút."

Từ Hiểu Đồ thấy biểu tình gian nan của Trần Lập Quả đoán rằng có lý do khó nói, nàng nói: "Làm sao vậy?"

Trần Lập Quả cắn răng nói: "Tôi được đến chút tin tức........ Nói bạn trai cô, dường như có chút vấn đề."

Từ Hiểu Đồ sửng sốt.

Trần Lập Quả tiếp tục nói: "Cùng cái tổ chức kia có chút liên hệ."

Từ Hiểu Đồ nhìn chằm chằm vào Trần Lập Quả, qua rất lâu cũng không có hoãn lại được tâm tình.

Trần Lập Quả thấy nàng chịu kích thích lớn như vậy, cười khổ nói: "Xin lỗi.... Nếu là nghĩ sai rồi......."

Cậu mới nói một nửa, lại thấy Từ Hiểu Đồ thấp thấp thở dài: "Tôi đã sớm biết."

Trần Lập Quả không rõ nguyên do.

Từ Hiểu Đồ nói: "Tin tức tôi tra được đều bị người truyền ra ngoài.... Tôi vẫn luôn tưởng cục cảnh sát có nội gian."

Trần Lập Quả an ủi nói: "Cóc ba chân mới khó tìm chứ người có hai cái đùi thì nơi nào chả có."

Từ Hiểu Đồ nghe vậy cười nói: "Bác sĩ Tô, anh xem tôi như thế nào?"

Trần Lập Quả hoàn toàn không phản ứng lại, sững sờ tại chỗ.

"Ha ha ha ha." Từ Hiểu Đồ thấy phản ứng này của Trần Lập Quả cười nói: "Tôi chỉ là cùng anh đùa giỡn chút thôi, anh làm sao lại phản ứng lớn như vậy."

Trần Lập Quả bất đắc dĩ nói: "Không buồn cười."

Ý cười trên mặt Từ Hiểu Đồ cũng phai nhạt xuống, nàng nói: "Đúng vậy, không buồn cười..... Bác sĩ Tô, người nam nhân tốt hư anh cũng không biết dạng nữ nhân nào có thể xứng đôi." Lời này nếu là người khác tới nói, nghe thế nào cũng là châm chọc, chỉ là từ thần sắc thành khẩn của Từ Hiểu Đồ, ngữ khí bên trong có chút cô đơn.

Trần Lập Quả thực lý trí không có đáp lời.

"Anh hảo hảo dưỡng bệnh đi, tôi tiếp tục tìm manh mối rồi lại đến thăm anh sau." Từ Hiểu Đồ ngồi trong chốc lát liền cáo từ, nàng hiện tại đang vội tới sứt đầu mẻ trán, không có dư thừa thời gian cho chuyện khác quá nhiều.

"Đi đi." Thần sắc Trần Lập Quả nhàn nhạt, cùng ngày thường không có gì khác biệt.

Từ Hiểu Đồ nhìn Trần Lập Quả, cắn răng nói: "Bác sĩ Tô, cảm ơn anh."

Trần Lập Quả: "Cảm ơn tôi?"

Từ Hiểu Đồ tựa hồ có chút nói không ra, nàng nói: ".... Những tin tức đó."

Trần Lập Quả cứng họng, ngay sau đó đạm cười nói: "Không có việc gì, đi thôi, đừng nghĩ nhiều như vậy."

Từ Hiểu Đồ sao có thể không nghĩ nhiều, những tin tức đó tuyệt không dễ dàng gì có được, nàng căn bản không dám tưởng, vị bác sĩ thần sắc bình tĩnh trước mặt này, rốt cuộc dùng cái gì để trao đổi.

Càng nghĩ càng hoảng, Từ Hiểu Đồ không dám ở lâu, liền cáo từ ròi đi. Tuy rằng nàng tận lực che dấu, nhưng thời điểm nàng đi Trần Lập Quả vẫn là chú ý tới khóe mắt nàng ánh nước.

Trong tâm Trần Lập Quả nói cô nương đừng a, cô khóc như vậy ta liền đau lòng. Nhưng rốt cuộc cũng không nói ra lời an ủi nào——lấy thân phận Tô Vân Chỉ đi an ủi Từ Hiểu Đồ, quá kỳ quái.

Trần Lập Quả nằm viện mấy ngày, Trình Hành Ca đều mỗi ngày tới thăm.

Ngay từ đầu các hộ sĩ còn có chút sợ hắn, đến sau này lại hướng Trần Lập Quả hỏi thăm về hắn. Trình Hành Ca tuy rằng điệu thấp, nhưng cũng đã thông qua truyền thông lộ mặt, khó tránh khỏi ngẫu nhiên có người nhận ra hắn.

Thái độ Trần Lập Quả vẫn là dầu muối không ăn, cự tuyệt cùng Trình Hành Ca nói chuyện, cùng cự tuyệt cùng hắn tiếp xúc thân thể.

Trình Hành Ca cũng không vội, dù sao người này hắn đã sớm ăn đến miệng, cũng không sợ chạy trốn.

Sau khi thân thể Trần Lập Quả tốt lên, miệng vết thương cũng rất mau khôi phục, qua hơn hai mươi ngày liền xuất viện.

Không bao giờ phải đối mặt với thế giới vi khuẩn đầy màu sắc nữa, Trần Lập Quả thật cao hứng, Trình Hành Ca nói muốn đón Trần Lập Quả xuất viện, Trần Lập Quả không đồng ý.

Trần Lập Quả nói: "Tôi chính mình có tay có chân, không cần anh đón."

Trình Hành Ca nói: "Vân Chỉ, trên người em còn có thương tích——"

Trần Lập Quả chán ghét nhìn hắn một cái, nói: "Trình Hành Ca, nếu không phải vì nhận thức anh, tôi cũng sẽ không phải bị thương như này."

Dù cho Trình Hành Ca tính tình có tốt nữa, nghe được những lời này cũng nhịn không nổi, ý cười trên mặt hắn phai nhạt rất nhiều, nói: "Tô Vân Chỉ, em không cần rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."

Trần Lập Quả nhấp môi không nói, khập khiễng đi ra ngoài gọi xe.

Trình Hành Ca đứng phía sau Trần Lập Quả lạnh lạnh nói: "Em nếu đánh xe trở về, hôm nay về nhà tôi liền đem em thao tin hay không?"

Trần Lập Quả đứng đưa lưng về phía Trình Hành Ca, nên là Trình Hành Ca cũng không có nhìn thấy vẻ mặt cậu, khi hắn nói lời này xong, thấy thân thể Trần Lập Quả hơi cương lại, còn cho rằng cậu sợ.

Nếu lúc này Trình Hành Ca có thể nhìn đến biểu tình của Trần Lập Quả, hắn sẽ thấy trên mặt cậu là mỉm cười mê hoặc.

Trần Lập Quả: "Có chút điểm chờ mong đâu."

Hệ thống: "....." Nó vì cái gì không để y tá trưởng trực tiếp đem thứ này thọc chết đâu.

Trình Hành Ca đi đến phía sau Trần Lập Quả, đỡ bới vai cậu, nói: "Em ngoan ngoãn, không cần chọc giận tôi. Vân Chỉ, tôi thật sự rất thích em."

Trần Lập Quả nghe vậy, giữa mày lộ ra một chút bi ai nhàn nhạt, không sai, ở trước mặt Trình Hành Ca cậu giãy giụa bất quá chỉ là một chút tình thú, căn bản vô pháp làm hắn dao động.

Trần Lập Quả thấp thấp nói: "Anh rốt cuộc muốn tôi làm thế nào?"

Trình Hành Ca nói: "Tôi muốn cùng em ở bên nhau."

"Không có khả năng——" Trần Lập Quả vốn muốn thỏa hiệp, nhưng nghe đến yêu cầu của Trình Hành Ca, cậu lại cắn răng nói lời cự tuyệt, cậu nói: "Trình Hành Ca, anh không biết tôi có bệnh khiết phích sao?"

Trình Hành Ca tự nhiên là biết, hắn nhíu mày.

"Cho nên." Trần Lập Quả tự giễu cười cười, một tay đem tay Trình Hành Ca đang đỡ bên vai cậu hất xuống, cậu nói: "Mặc dù chỉ đụng chạm như vậy cũng làm tôi cảm thấy ghê tởm, càng không cần nói tới đi sâu bước nữa."

Trình Hành Ca mặt vô biểu tình nhìn người trước mắt cự tuyệt hắn.

"Nếu anh thực sự thích tôi, vậy liền buông tha cho tôi đi." Ngữ khí Trần Lập Quả mệt mỏi đến cực điểm, cậu nói: "Tôi thực sự không có biện pháp cùng anh ở bên nhau...... Chuẩn xác mà nói tôi không có biện pháp cùng bất luận kẻ nào ở bên nhau, anh hiểu chưa?"

Trình Hành Ca nói: "Không hiểu."

Trần Lập Quả không nhịn được mà bật cười, cậu sớm nên biết, một người tự phụ như Trình Hành Ca làm sao có thể chịu đựng bị người khác cự tuyệt đâu.

Trình Hành Ca lại không nghĩ dây dưa nhiều tại vấn đề này cùng Trần Lập Quả, hắn lười nhác nói: "Đi thôi." Thái độ hoàn toàn không cho cự tuyệt.

Trần Lập Quả vẫn là ngồi vào xe Trình Hành Ca.

Ở trước cửa bệnh viện cùng người khác lôi lôi kéo kéo, thực sự Trần Lập Quả không nghĩ muốn, cậu cũng không muốn để người khác thấy một màn như vậy, sau đó tới hỏi cậu xảy ra chuyện gì.

Trên xe, hai người không nói gì.

Miệng vết thương trên bụng Trần Lập Quả còn ẩn ẩn đau, trạng thái tinh thần thoạt nhìn cũng không tốt.

Trình Hành Ca thì ở tự hỏi cái gì, toàn bộ hành trình cũng không nói chuyện.

Tới nơi, Trần Lập Quả xuống xe trước, Trình Hành Ca theo ở phía sau, nhìn cậu chậm rì rì đi phía trước, cũng không có ý tứ duỗi tay nâng đỡ —— Trần Lập Quả nói ghê tởm, rốt cuộc là cũng làm hắn thấy tổn thương.

Nhưng nếu như Trần Lập Quả không có bệnh khiết phích, kia Trình Hành Ca còn đối với vị bác sĩ này sinh ra hứng thú sao? Hắn lúc trước biết tới Trần Lập Quả vẫn là nhờ phúc của vị y tá trưởng kia.

Vừa gặp đã thương, đại khái là như vậy.

Trình Hành Ca tra tới tư liệu về Trần Lập Quả, hắn giống như là ở tầm bảo, từng chút từng chút tới gần bảo tàng của chính mình, thẳng tới cơ hội chín mùi mới tiến hành khai quật. Chẳng qua, hắn chưa bao giờ nghĩ tới phần bảo tàng này có nguyện ý bị hắn khai quật hay không.

Nếu có người hỏi Trần Lập Quả nguyện ý bị Trình Hành Ca khai quật sao? Kia hắn đại khái sẽ thẹn thùng trả lời: Đào, dốc hết sức đào, tốt nhất điều máy xúc đất tới.

Nhưng mà cậu hiện tại là Tô Vân Chỉ, chậc chậc chậc, một vị bác sĩ có tính khiết phích, một cái xẻng đi xuống còn chưa đụng tới phỏng chừng chính mình liền tạc.

Trần Lập Quả: "...." Ai, vận mệnh thật thê lương, vô thường a.

Trình Hành Ca theo Trần Lập Quả vào nhà.

Trần Lập Quả vốn tưởng rằng mình mấy ngày không về, trong phòng sẽ phủ một lớp bụi, lại không nghĩ rằng sau khi tiến vào gian nhà hoàn chỉnh sạch sẽ.

Trần Lập Quả nhíu mày: "Anh cho người vào quét dọn?"

Trình Hành Ca bất đắc dĩ nói: "Tôi nào dám, đều là tôi tự tay làm." Hắn biết Trần Lập Quả có tính khiết phích, nếu như là thuê người vào dọn dẹp chỉ sợ người này không chịu nổi.

Quả nhiên, Trần Lập Quả nghe vậy mày giãn ra, cậu nói: "Cảm tạ."

Trình Hành Ca cũng không khách khí, trực tiếp đi đến ghế sô pha mà Trần Lập Quả chưa bao giờ cho người khác ngồi lên, ngồi xuống, nói: "Vân Chỉ, em biết phương pháp giải mẫn cảm sao?"

Trần Lập Quả nghe vậy tâm trầm xuống: "......." Cậu thật đúng là con mẹ nó không biết.

Vì thế lại đến thời gian hệ thống vạn năng phổ cập kiến thức khoa học, hệ thống: "Phương pháp giải mẫn cảm là thí nghiệm dị ứng trên làn da với một loại dị ứng nguyên cụ thể hoặc bằng phương pháp khác chứng thực hay hoài nghi tính vật chất của kháng nguyên để điều trị dị ứng(có lẽ thường được gọi là "tiêm nguyên"), là một kế hoạch điều trị bằng cách "đào tạo" hệ thống miễn dịch để ngăn chặn phản ứng thái quá với chất gây dị ứng. Điều này về cơ bản là mang chất gặp vấn đề vào hệ miễn dịch một lượng vừa đủ, hoặc một lượng rất ít để cơ thể dần quen. Quá trình này, được gọi là "giải mẫn cảm," thúc đẩy cơ thể sinh ra kháng thể tương ứng, từ đó đạt tới miễn dịch tại một mức độ nhất định."

(Cái phương pháp giải mẫn cảm này thực ra có thể hiểu đơn giản như việc quen dần với ăn chay chẳng hạn, trong khi trước đó đã quen luôn ăn thịt. Ban đầu, bạn vô cùng không thích ứng, thậm chí là khó chịu khi phải ăn chay. Nhưng lầu dần khi việc ăn chay diễn ra ngày qua ngày, tháng qua tháng, thì bạn không còn sự khó chịu ban đầu nữa, bạn quen dần và cảm thấy ăn chay cũng khá tốt. Phương pháp này cũng thế, giải mẫn cảm thông qua tiêm dưới da đã xuất hiện khoảng gần 100 năm. Một điều trị mới hơn, ít có nguy cơ hơn, bằng cách sử dụng một chất gây dị ứng được đặt dưới lưỡi. Phương pháp phân phối này, được biết đến trong các điều kiện y tế như phương pháp giải mẫn cảm dưới lưỡi, là một phương pháp thay thế cho tiêm cho dưới da (phương pháp giải mẫn cảm dưới da). Nó từng bước trở nên phổ biến, ở châu Âu và các nơi khác trên thế giới. Nó có thể có khả năng gây ra các phản ứng hệ thống ít hơn so với phương pháp giải mẫn cảm qua da.)

Trần Lập Quả: "......" Thực hảo, hoàn toàn nghe không hiểu, nhưng cậu vẫn là làm ra một bộ dáng thâm trầm, nói: "Anh muốn làm gì?"

Trình Hành Ca nói: "Em nói tính khiết phích có thể cũng trị như vậy hay không?"

Trần Lập Quả cắn răng nói: "Tính khiết phích không phải là bệnh."

Trình Hành Ca nói: "Tính khiết phích quá độ lại là."

Trần Lập Quả nói: "Tôi thực hảo, không cần thay đổi —— "

Biểu tình Trình Hành Ca bình tĩnh nhìn Trần Lập Quả, hắn nói: "Nếu em tiếp thu tôi, em liền không cần thay đổi. Nếu tính khiết phích trở thành lý do em cự tuyệt tôi, vậy nhất định phải sửa."

Người này thân phận tại phía trên quá lâu, một phen lời nói hoàn toàn không có đạo lý như vậy cũng có thể nói ra khí thế mười phần.

Trần Lập Quả không khỏi vì logic thần kì của hắn mà thán phục: "Da mặt vị huynh đệ này chính là cùng tui liều mạng a."

Hệ thống: "......." Có chút tự hiểu lấy mình được sao?

Nhưng trên mặt Trần Lập Quả lại là vẻ giận dữ, cậu nói: "Trình Hành Ca, anh đây là cường đạo logic!"

Trình Hành Ca nói: "Đúng vậy, chính là cường đạo logic, em có thể làm gì?"

Trần Lập Quả cắn răng nói: "Anh liền không thể nói điểm đạo lý sao?"

Trình Hành Ca cư nhiên không biết xấu hổ buông tay, ra vẻ bất đắc dĩ: "Tôi cùng em giảng đạo lý, em liền không cần tôi."

Hắn cũng là rõ ràng, nếu dựa theo phương thức bình thường theo đuổi Tô Vân Chỉ, chính là có chạy gãy chân cũng đừng nghĩ đem Tô Vân Chỉ đuổi tới tay.

Trần Lập Quả trừng mắt hắn, Trình Hành Ca không chút nào luống cuống hồi trừng.

Miệng vết thương Trần Lập Quả lại bắt đầu đau, cậu nói: "Tôi hôm nay không muốn nháo với anh."

Trình Hành Ca nói: "Tôi cũng không nghĩ."

"Anh đi đi." Trần Lập Quả thấp thấp nói, "Tôi muốn nghỉ ngơi."

Trình Hành Ca nói: "Em nghỉ ngơi đi, không cần để tâm tới tôi."

Trần Lập Quả nói: "Anh ở đây tôi không ngủ được!"

Trình Hành Ca lại cười cười, hắn nói: 'Này dù sao em cũng phải quen dần thôi."

Trần Lập Quả từ đầu còn không có minh bạch câu nói đầy tự tin này của Trình Hành Ca là có ý gì, đến khi cậu đi tới tủ quần áo lấy quần áo chuẩn bị đi tắm, mới phát hiện trong tử quần áo của mình đầy quần áo của Trình Hành Ca!

Trời ạ!! Tủ quần áo của mình cư nhiên chứa đầy quần áo của người khác!! Này đối với người có thói khiết phích nghiêm trọng như Tô Vân Chỉ tới nói chính là sét đánh giữa trời quang, cả người choáng váng thiếu chút nữa liền ngã xuống đất.

Trần Lập Quả giận dữ hét: "Trình Hành Ca!! Anh làm cái gì!!!"

________________________________

Lâu rồi không đăng chương mới không biết mọi người còn nhớ mình không. Cơ mà dạo này dịch nên phải học onl thực mệt. Không biết có ai giống mình cứ học lại buồn ngủ không nhỉ. Tình hình dịch diễn biến phức tạp, hi vọng mọi người vẫn ổn. Mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe nhé! Yêu mọi người!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy#hai