chương 62 nhật kí nuôi bé con thời tận thế 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

KHOÁI XUYÊN CHI VẬN MỆNH HOÀN MỸ thế giới thứ 5 chương 11
NHẬT KÍ NUÔI BÉ CON THỜI TẬN THẾ (11)
Là chương 62 theo bản gốc nha
Sinh nhật Trần Hệ vừa xong, Trần Lập Quả bị bệnh nặng.
Trần Lập Quả nghẹt mũi, cổ họng đau, cả uống nước linh tuyền cũng không có tác dụng, y nằm trên giường hơi thở thoi thóp, sám hối cùng hệ thống: “Tao sai rồi.”
Hệ thống lạnh nhạt tựa như thần phụ trong giáo đường, nó nói: “Cậu sai ở đâu.”
Trần Lập Quả nói: “Tao sai ở chỗ không nên cùng Hệ Hệ chơi nhiều chủng loại như vậy.”
Hệ thống tiếp tục duy trì mặt lạnh: “Nga.”
Trần Lập Quả thê thảm nói: “Chợt nóng chợt lạnh, dễ cảm mạo.” Thời điểm sướng thì rất sướng, sướng xong thì mới có vấn đề.
Hệ thống mỗi ngày đều nghe lễ rửa tội chuyện cười người lớn của Trần Lập Quả, lúc này nội tâm đã hoàn toàn không còn dao động, thậm chí cảm thấy chính mình còn có thể tiếp lời chuyện cười người lớn của Trần Lập Quả.
Đây đại khái chính là cạnh tranh chọn lọc tự nhiên đi, người thích ứng được thì sống sót.
Trần Hệ cũng có chút đau lòng Trần Lập Quả, sau khi làm xong lần này, hảo hảo thương tiếc Trần Lập Quả một thời gian.
Thương tiếc Trần Lập Quả biểu hiện ở việc không hề cưỡng bách Trần Lập Quả, mà là dùng chân, tay, đùi để giải quyết dục vọng. Khiến Trần Lập Quả cảm thấy bản thân giống như biến thành một cái cốc máy bay*, vẫn là cái loại tối tiện nghi này.
(*cái này hem hiểu ý nè, chắc là ngôn ngữ mạng í. (Q.Q))
Nhưng vô luận nói như thế nào, dưới sự “yêu thương” của Trần Hệ, bệnh tình Trần Lập Quả có chuyển biến tốt đẹp, cuối cùng chỉ còn sốt nhẹ, có thể xuống đất đi lại.
Trong lúc đó Trần Mặc Vi tới nhìn Trần Lập Quả vài lần, mỗi lần đều tặng Trần Lập Quả không ít đồ bổ. Trong đó cư nhiên còn có một cái hổ tiên, không biết cô lấy được từ đâu.
(là 虎鞭 á, search gu gồ xem nhoe hihi)
Đây là lần đầu tiên Trần Lập Quả uống loại canh này, sau khi uống xong y thề đời này đều không muốn uống lại nữa, nhất định phải hảo hảo bảo trọng thân thể.
Trần Lập Quả nằm ở trên giường một tháng, một tháng này vô luận Trần Mặc Vi và Bạch Liên Hoa cùng nhau tú ân ái như thế nào, thanh tiến độ trên đầu cô một chút cũng không tăng, gắt gao dừng ở 85 không nhúc nhích.
Trần Lập Quả nói bóng nói gió hỏi Trần Mặc Vi còn có nguyện vọng gì chưa thực hiện được.
Trần Mặc Vi lại cười nói không còn, cô cảm thấy như hiện tại khá tốt.
Nếu như nhìn không thấy thanh tiến độ trên đầu Trần Mặc Vi, Trần Lập Quả thật sự sẽ tin, nhưng nếu không chiếm được đáp án từ Trần Mặc Vi, Trần Lập Quả chỉ có thể nhẫn nại chờ đợi, dù sao ở mỗi thế giới y đã sớm hình thành thói quen không hề cảm thấy tội lỗi khi lãng phí thời gian.
Trong căn cứ nghiên cứu tang thi vẫn luôn tiến hành đâu ra đấy, Trần Lập Quả tháng thứ nhất vừa khỏi bệnh liền đón nhận hai tin, một tốt một xấu.
Tin tức tốt là trong căn cứ đã phát minh ra vắc-xin phòng bệnh sơ cấp nhất, hiệu quả phi thường tốt, tiêm huyết thanh vào người sẽ sinh ra kháng thể đối với tang thi cấp thấp, lúc này cách thời gian tận thế là hai năm, có thể làm ra vắc-xin phòng bệnh như vậy, đã là hao hết nhân lực vật lực của nhân loại. Nhưng mà tin xấu cũng đồng thời truyền ra, loại vắc-xin phòng bệnh này không có cách nào phòng ngừa cảm nhiễm của tang thi cấp cao--số lượng tang thi cao cấp theo thời gian trôi qua đã tăng nhanh.
Lúc tận thế bắt đầu, trong một vạn tang thi nhiều nhất chỉ có một tang thi cao cấp, hiện tại tỉ lệ này đã bắt đầu tăng nhanh, quả thực giống như ứng đối cùng sự thăng cấp của nhân loại,tang thi cũng bắt đầu tiến hóa.
Chúng bắt đầu xuất hiện một ít hành vi trí lực đơn giản, thậm chí còn vây công căn cứ có kế hoạch vài lần, tuy rằng đều bị đánh lùi, nhưng loại tình huống này lại khiến tâm tình mọi người trầm xuống, ban đầu tự hỏi nhân loại cùng tang thi quyết chiến có thể bởi vì tang thi tăng tốc tiến hóa đem thời gian rút ngắn lại, mà nhân loại lại chưa chiếm được lợi thế tuyệt đối.
Những việc này Trần Lập Quả cũng chỉ biết sơ sơ, nhưng chỗ y có thể hỗ trợ không nhiều lắm, hơn nữa nếu dựa trên quỹ đạo thế giới nguyên bản--tang thi còn không kịp tiến hóa ra tang thi vương, toàn bộ địa cầu đã bị Trần Mặc Vi phá hủy.
Hiện tại Trần Mặc Vi hiển nhiên không có khuynh hướng hủy diệt địa cầu, cô cùng Bạch Liên Hoa mỗi ngày đường mật ngọt ngào, tản phát ra hương vị yêu đương chua lòm. Trần Lập Quả ghen ghét cũng ghen không nổi.
Bởi vì tiến độ tiến hóa của tang thi trở nên nhanh hơn, thời gian Trần Hệ rời đi căn cứ cũng nhiều lên. Hơn nữa gần đây căn cứ bọn họ cùng một đám dị năng giả khác sinh ra mâu thuẫn, rất nhiều lần các dong binh của căn cứ đi ra ngoài đều bị dị năng giả kia âm thầm ám toán, tổn thất không ít người.
Loại chuyện này đối với người khác mà nói là chuyện xấu, nhưng đối với Trần Hệ, lại là chuyện tốt.
Hắn lợi dụng cơ hội này, lại lần nữa cắn nuốt một lượng lớn dị năng, đem dị năng của mình nhẹ nhàng thăng đến cấp S, trở thành dị năng giả cấp S thứ 4 trong căn cứ, khẳng định cũng là người trẻ tuổi nhất--hắn mới có hai tuổi thôi nha.
Trần Lập Quả nghĩ đến chuyện này liền mạc danh* có điểm chua xót, nhi tử nhà người ta lúc hai tuổi thì uống sữa, con của y hai tuổi liền bắt đầu đánh tang thi, cứu vớt thế giới.
(* mạc danh trong mạc danh kì diệu, nghĩa là không hiểu ra sao, không thể nói rõ được)
Sau khi Trần Hệ cùng Trần Lập Quả ngả bài, quan hệ phụ tử của hai người trở nên có chút kì quái.
Trần Lập Quả bắt đầu cố ý tránh Trần Hệ, Trần Hệ sao có thể để y tránh được, thường thường là khi trở lại căn cứ liền đùng dây đằng bắt Trần Lập Quả về nhà nghiêm túc thao một bữa.
Trần Hệ mỗi lần có thêm loại dị năng mới, Trần Lập Quả liền được biết đến--bởi vì tên nhãi ranh Trần Hệ này mỗi lần đều sẽ dùng ở trên người y, thủ hệ a, phong hệ a. Có lúc cả loại tài xế già Trần Lập Quả cũng chưa từng thấy qua .
Trần Lập Quả tự suy xét lại vì sao Trần Hệ lại biết nhiều loại phương pháp chơi đùa mới như vậy, cuối cùng nghiên cứu hồi lâu cũng không nghiên cứu ra kết quả, chỉ có thể trách không có lựa tốt chồng sách kia , bên trong khẳng định trộn lẫn sách có nội dung kì quái.
Hôm nay trần Hệ không về nhà, Trần Lập Quả đang dẩu mông tưới cây.
Trần Mặc Vi vội vã chạy vào, câu đầu tiên chính là: “Quý Dương, Trần Hệ đã xảy ra chuyện.”
Trần Lập Quả nghe vậy nháy mắt nôn nóng, y nói: “Trần Hệ làm sao rồi?”
Trần Mặc Vi nói: “Nó--Bọn nó gặp tang thi cao cấp.”
Thời điểm Trần Mặc Vi nói lời này săc mặt cực kì khó coi, có thể thấy chuyện này tuyệt đối không phải việc nhỏ.
Trần Lập Quả vội vàng hỏi: “Còn sau đó?”
Vành mắt Trần Mặc Vi phiếm hồng, cô nói: “Trước mắt tiểu đội của bọn nó chỉ có một dị năng giả còn sống trở về.”
Tâm Trần Lập Quả theo lời nói Trần Mặc Vi trầm xuống, y biết người kia chắc chắn không phải Trần Hệ.
Quả nhiên Trần Mặc Vi trầm giọng nói: “Không phải Trần Hệ.”
Trần Lập Quả miễn cưỡng cười một chút, y nói: “Vậy Trần Hệ đâu? Cô mau nói rõ cho tôi biết một chút.”
Trần Mặc Vi dăm ba câu liền đem sự tình nói rõ ràng. Vốn dĩ lần này đi ra ngoài, đội ngũ của bọn Trần Hệ ngay từ đầu đã bị một con tang thi cao cấp theo dõi, cấp bậc tang thi kia cao bao nhiêu, người trở về kia căn bản nói không rõ, chỉ nói tang thi kí thật sự rất thông minh--phi thường thông minh, thậm chí còn lên kế hoạch đem bọn họ vào bẫy rập.
Bọn họ không có phòng bị bị trúng chiêu, bị hơn mười vạn tang thi vây quanh.
Tuy rằng dong binh đoàn của Trần Hệ đều là cao cấp dị năng giả, nhưng ở trước mặt hơn mười vạn tang thi, vẫn như cũ bất lực, mọi người bị tách ra rất nhanh, mất đi liên hệ với nhau.
Người trở về kia vận khí tương đối tốt, mục đích chủ yếu của tang thi cũng không ở trên người hắn, hắn bị trọng thương nhưng chạy về được, nhưng những người còn lại lành nhiều dữ ít, trong đó có Trần Hệ.
Trần Lập Quả sau khi nghe xong, lập tức dò hỏi hệ thống, y nói: “Mau tra một chút tình huống của Trần Hệ.”
Sau khi hệ thống tra xong, trong giọng nói xen lẫn thở dài, nó nói: “Không có.”
Trần Lập Quả ngây ra, y nói: “Không có?”
Hệ thống: “Ân, hắn đã không có dấu hiệu sinh mệnh--” nó nói xong trong giọng nói lại có chút nghi hoặc “Nhưng thân thể hắn còn đang di động, có lẽ là biến thành tang thi?”
Trần Mặc Vi thấy Trần Lập Quả không nói chuyện, cho rằng y đang thương tâm, nàng cố cười vỗ vỗ bả vai Trần Lập Quả, nói: “Đừng lo lắng Quý Dương, Trần Hệ phúc lớn mạng lớn, nhất định sẽ không có chuyện gì.”
Kì thật,trong lòng cô cũng nàng cũng rõ ràng, lúc này, Trần Hệ mặc dù là dị năng giả cấp S, xác suất chạy ra được cũng là ít đến đáng thương.
Trần Lập Quả ngẩng đầu nhìn lên thanh tiến độ trên đầu Trần Mặc Vi, phát hiện tiến độ bị tụt xuống, từ 85 trực tiếp rớt xuống 50.
Hiển nhiên Trần Mặc Vi cũng không giống như trong lời cô nói là không quá để tâm. Trần Hệ dù sao cũng là con của cô, còn có khả năng là đứa con duy nhất.
Trần Lập Quả nói: “Tôi biết rồi.”
Đôi mắt Trần Mặc Vi đỏ một vòng, nàng cho rằng Quý Dương sẽ bật khóc, lại không nghĩ rằng sau khi nghe xong thần sắc Quý Dương vẫn nhàn nhạt, không có bao nhiêu thương tâm.
Trần Mặc Trần Lập Quải thầm thở dài, có lẽ là Trần Hệ bức Trần Lập Quả quá tàn nhẫn, mới khiến Trần Lập Quả thờ ơ trước cái chết của Trần Hệ? Nhưng cô vừa mới có ý nghĩ như vậy, liền nghe được Trần Lập Quả nối: “Tôi muốn đi tìm Trần Hệ.”
“Anh điên rồi.” Trần Mặc Vi buột miệng thốt ra “Anh chỉ là một người bình thường, đi ra ngoài không phải là tìm chết sao?!!”
Trần Lập Quả nói: “Tôi không phải người thường.”
Trần Mặc Vi nhíu mày.
Trần Lập Quả nói: “Tôi có dị năng hệ không gian.”
Trần MẶc Vi nghe vậy liền kinh ngạc, dị năng hệ không gian là một loại dị năng hiếm có nhất, cũng là loại dị năng có bước tiến triển nghiên cứu chậm nhất, các dị năng khác đều cùng nguyên tố tự nhiên có quan hệ, chỉ có cơ chế cùng nguyên lí dị năng không gian, đến nay đều không có nghiên cứu ra bất cứ kết quả gì.
Trần Lập Quả nói: “Cô không cần lo lắng, tôi sẽ mang Trần Hệ về được.”
Có dị năng không gian tránh né tang thi cùng dã thú, có hệ thống hướng dẫn, không có người nào thích hợp ra ngoài tìm Trần Hệ hơn y.
Trần Mặc Vi nói: “Không.....Tôi không yên tâm anh đi một mình...Vạn nhất Trần Hệ trở lại rồi, nó sẽ trách tôi.”
Trần Lập Quả chậm rãi nói: “Trần Hệ sẽ không trở về.”
Yết hầu Trần Mặc Vi như là bị thứ gì lấp kín, một câu phản bác cũng không thể nói ra.
Trần Mặc Vi rốt cuộc cũng là một người mẹ, nghe Trần Lập Quả nói những lời này, nước mắt phút chốc rơi xuống. Nhưng cô thất thố chỉ một chốc lát, Trần MẶc Vi thật nhanh liền trở về dáng vẻ kiên cường thường ngày, cô nói: “Anh nắm chắc được bao nhiêu phần?”
Trần Lập Quả nghĩ ngĩ, nói?: “80% đi?”
Trần Mặc Vi nói: “Nhiều như vậy?”
Trần Lập Quả nói: “Tôi biết nở đâu.”
Trần Lập Quả nói tự tin như vậy, vốn dĩ nên là lời nói dối, nhưng xem biểu tình cùng lời nói của y, Trần Mặc Vi cảm giác lời của y là thật.
Trần Mặc Vi duỗi tay ra lau mặt một hồi, nói: “có cần tôi giúp anh chuẩn bị cái gì không?”
Trần Lập Quả nói: “Chuẩn bị cho tôi một chiếc xe việt dã cải trang tốt là được, càng nhanh càng tốt.”
Trần Mặc Vi gật đầu, xoay người rời đi, chỉ qua hai giờ, cô đã xuất hiện trước mặt Trần Lập Quả--mở ra một cái xe việt dã đã cải trang.
Trần Mặc Vi nói: “Tôi đi cùng anh.”
Trần Lập Quả lắc đầu cự tuyệt, y nói: “Không cần, cô đi cũng không giúp được gì.”
Trần Mặc Vi nói: “Tôi có thể đem Trần Hệ mang về đây...”
Trần Lập Quả cười khổ nói: “Cô đánh không lại Trần Hệ.”
Trần Mặc Vi nhấp môi.
Trần Lập Quả nói: “Tôi cất nó vào trong không gian là được, cô đừng lo lắng.”
Y ngồi vào ghế điều khiển, làm quen một chút thao tác đơn giản của xe việt dã.
Trần Mặc Vi đột nhiên gọi y: “Quý Dương.”
Trần Lập Quả ừ một tiếng.
Trần Mặc Vi nói: “Anh hận Trần Hệ không?”
Hận nó làm những chuyện đó với anh.
Trần Lập Quả nghĩ thầm tui thích còn không kịp, hận hắn làm gì, nhưng trên mặt lại nở rộ một nụ cười thánh mẫu, y nói; “Từ điển của tôi, không có chữ hận này.” Sau đó y tự cho mình đánh giá diễn max điểm.
Trần Mặc Vi hiển nhiên cũng bị quang mang diễn xuất của Trần Lập Quả đâm hỏng đôi mắt, cô giật giật miệng, không nói được gì.
Trần Lập Quả nói: “Tôi lập tức xuất phát, cô gọi người mở cổng thành cho tôi đi.”
Trần Mặc Vi nói: “Anh đi liền? Không chuẩn bị một chút sao?”
Trần Lập Quả nói: “Có gì để chuẩn bị, đồ vật của tôi đều ở trong không gian.”
Trần Mặc Vi nói: “Vậy trước tiên anh chứng minh một chút rằng anh có không gian đi.”
Trần Lập Quả ở trước mặt Trần Mặc Vi liền móc ra một quả cà chua, sau đó xoa xoa lên quần áo rồi đưa cho Trần Mặc Vi:”Ăn!”
Trần MẶc Vi nhận lấy, cắn một ngụm, nói: “Có không gian anh mỗi ngày đều trồng rau nghiêm túc như vậy làm gì?”
Trần Lập Quả vô tội nói: “Tôi nhàm chán a.”
Trần MẶc VI: “.....”
Trần Lập Quả nghe hệ thống báo tọa độ của Trần Hệ đang ngày càng xa, cũng không định cùng Trần MẶc Vi nói nhiều nữa, y nói: “Mau gọi người mở cửa cho tôi đi, lại muộn thêm nữa sẽ càng khó tìm.”
Trần Mặc Vi gật đầu, ngồi lên ghế phụ đi cùng Trần Lập Quả ra c ăn cứ.
Khi hai người tạm biệt nhau ở ngoài căn cứ, Trần Mặc Vi có thiên ngôn vạn ngữ, cũng chỉ nói được một câu: “Bảo tọng.”
Trần Lập Quả nói: “Ân, cô cũng vậy.”
Trong lòng Trần Mặc Vi nặng trĩu, cô nói: “Quý Dương, anh là người tốt.”
Trần Lập Quả: “.....” Không hiểu sao thì đã được phát thẻ người tốt, y thực lễ phép trả lời: “Trần Mặc Vi, cô cũng là người tốt.”
Y nói xong liền lái xe rời đi, bánh xe trên mặt đất cuốn lên gió bụi, thân ảnh mơ hồ của y đang rời đi.
Trần MẶc Vi nhìn y đi khuất, xoa mạnh đôi mắt.
Mục tiêu mà hệ thống báo cho Trần Lập Quả, cách căn cứ thật sự đã rất xa.
Trần Lập Quả lo rằng Trần Hệ sẽ cách y càng ngày càng xa, cho nên lúc này mới không ngừng nghỉ đuổi theo.
Đây là lần đầu tiên Trần Lập Quả một thân một mình tiếp xúc tận thế. Lúc này khí hậu đã sắp vào mùa đông, nhóm thảm thực vật đều không tươi tốt như thực vật mùa xuân hạ, nhưng cũng không quạnh quẽ như lúc trước tận thế.
Trần Lập Quả lái xe, khẽ ngâm nga, có cảm giác như chính mình giống như đang cưỡi rồng trên tay là công chúa được cứu giúp. Trong lòng tràn ngập một loại cảm giác sứ mệnh của mình thập phần vĩ đại.
Đương nhiên, thời điểm Trần Lập Quả lên đường còn không quên giám thị tình huống của Trần Hệ.
Hệ thống nói tình huống Trần Hệ đại khái là không tốt lắm, bởi vì triệu chứng của hắn là tang thi sinh mệnh, nên xung quanh có lượng lớn tang thi tồn tại, hẳn là cũng trở thành một trong số những tang thi đó.
Trần Lập Quả nói: “Ai, thế giới này tao không chừng sẽ thất bại.” Thanh tiến độ của vận mệnh chi nữ rớt thẳng xuống 50, xem ra nếu đem Trần Hệ về thì đền bù cũng không quá nhiều.
Hệ thống cân nhắc nói: “Chắc thế.”
Trần Lập Quả nói : “Bất quá tao còn cứu vớt thế giới nữa.”
Hệ thống nói: “Ân.”
Trần Lập Quả nói: “Cho nên tao có thể mang đi chút đồ vật không?”
Hệ thống vẫn còn nhớ rõ lần trước khi Trần Lập Quả nói y muốn mang đồ vật đi, đồ vật đó rốt cuộc là cái gì, nó cảnh giác hỏi: “Cậu muốn mang cái gì đi?”
Trần Lập Quả nói: “Mày xem không gian này của tao thuận tiện như vậy....”
Hệ thống: “Không được!”
Trần Lập Quả nước mắt lưng tròng: “Thống nhi........mày đồng ý đi mà.”
Hệ thống vẻ mặt lãnh khốc, đối với Trần Lập Quả đang làm nũng làm như không thấy, nó nói: “Khoogn được.”
Trần Lập Quả xì một tiếng: “Ma quỷ, con tao gặp chuyện không may,  mày còn vô tình như vậy!”
Hệ thống: “.........”
Chạy xe liên tiếp hơn muời ngày, có lẽ là vận khí Trần Lập Quả tốt, y đều không có gặp được đàn tang thi lớn, chỉ có một ít động vật không có mắt tìm tới cửa, bị Trần Lập Quả một đao chém chết.
Trần Lập Quả ở các thế giới khác dù gì cũng đã từng làm qua quân nhân, ở thế giới này tuy được Trần Hệ bảo hộ có hơi nhu nhu nhược nhược, nhưng nếu thật sự phải làm, kỳ thật cũng không sợ chút nào--dù sao trước mắt đều là từng mảnh mosaic.
Thời điểm Trần Lập Quả lần đầu tiên giết chết động vật, cầm con thỏ còn lớn hơn những con khác còn lớn hơn khóc ròng nói: “đôi tay này của ta rốt cuộc cũng nhiễm máu tươi, không còn sạch sẽ....”
Toàn bộ hành trình hệ thống mặt người chết nhìn Trần Lập Quả diễn kịch.
Không có biện pháp, Trần Hệ không còn nữa, Trần Lập Quả đã thật lâu không diễn, nên diễn đến nghiện cũng là chuyện bình thường.
Sau đó Trần Lập Quả liền vừa khóc vừa đem con thỏ nướng ăn, ăn xong rồi đánh ợ một cái, nói phải mang đi cho Trần Hệ, con thỏ này hương vị thật không tồi.
Hệ thống: “.......”
Càng tới gần chỗ của Trần Hệ, số lượng tang thi càng nhiều. Nhưng Trần Lập Quả phát hiện một hiện tượng phi thường thần kỳ, những tang thi đó cư nhiên đối với hắn một chút hứng thú cũng không có, thậm chí có thể nói là ngửi được hương vị của y liền bắt đầu dần dần tản đi.
Trần Lập Quả không thể nghĩ ra nói: “thống nhi, mày mở cho tao bàn tay vàng hả?”
Hệ thống nói: “Tôi là cái loại hệ thống tùy tiện mở cho cậu bàn tay vàng sao?”
Trần Lập Quả nói: “........Đúng, mày không phải.”
Mày là cái loại hệ thống mỗi ngày đều ước gì tao đi tự sát luôn.
Trong lúc cùng hệ thống thương tổn lẫn nhau, cuối cùng Trần Lập Quả cũng đến gần Trần Hệ.
Lúc này cách thời gian Trần Lập Quả rời căn cứ đã một tháng, trong lúc đó, y dùng vô tuyến điện liên lạc cùng Trần Mặc Vi một lần, lúc sau vô tuyến điện vượt quá phạm vi, y mới cùng căn cứ chặt đứt liên hệ hoàn toàn.
Nơi Trần Hệ ở, là một mảnh rừng rậm rạp, bởi vì thực vật sinh trưởng tốt, hình thể của cây cối cũng cao lớn hơn, Trần Lập Quả đi ở giữa, quả thật tựa như một con kiến nho nhỏ, chỉ cần không cẩn thận một chút liền không thể ra được.
Cũng may Trần Lập Quả có đồng đội tốt cùng xuyên qua, hệ thống tiên sinh.
Hệ thống nói: “Trần Hệ ở gần đây.”
Trần Lập Quả đi vào khu vực này đã ba ngày, trong thời gian này y có cảm giác không tốt, thật giống như bị thứ sinh vật kì lạ gì giám thị, cả người Trần Lập Quả đều không được tự nhiên, nhưng y hỏi hệ thống, hệ thống lại không cách nào điều tra ra thứ gì đang nhìn y chằm chằm.
Trần Lập Quả sờ sờ làn da nổi da gà của y, y hỏi: “Mày nói thống nhi còn nhớ rõ tao không?”
Hệ thống nói: “Chắc chắn không nhớ rõ.”
Trần Lập Quả khổ sở cảm thán: “Ai, chúng ta đã cùng nhau vượt qua thời gian tốt đẹp a....”
Hệ thống: “......” Tại sao nó lại có ảo giác Trần Lập Quả xem Trần Hệ như gậy massage...
Trần Lập Quả đi tiếp, liền cảm thấy không đi nổi nữa, y thấy trong lòng phát lạnh, toàn thân đều run lên, y run giọng nói: “Thống nhi, tao cảm thấy hiện tại mình là vai chính trong một bộ phim kinh dị, xong rồi, bị dọa muốn chảy nước tiểu luôn.” Loại cảm giác này là sợ hãi khi bị dã thú săn mồi, làm y đến cả hô hấp cũng thấy khó khăn, thế nên cuối cùng Trần Lập Quả dừng bước, liền cứ cứng đờ ngừng ở tại chỗ.
Âm thanh sột soạt sột soạt vang lên, hình như là tiếng gió, lại giống như tiếng bước chân, Trần Lập Quả cực kì sợ những thứ thần thần quỷ quỷ, cho nên khi phía sau lưng y vang lên một tiếng hít thở rất nhỏ, y không nhịn được oa một tiếng khóc lên.
Thứ ở phía sau y tựa hồ bị Trần Lập Quả dọa sợ, liên tiếp lui vài bước.
Trần Lập Quả gian nan xoay người, đôi mắt còn nửa khép, sợ hãi sẽ nhìn thấy thứ gì dơ bẩn.
Nhưng khi y thấy rõ ràng phía sau là gì, y lập tức thả lỏng: “Hệ Hệ!”
Không sai, người đứng phía sau y chính là Trần Hệ, so với khi vừa rời căn cứ, trên người Trần Hệ đã xảy ra biến hóa thật lớn. Làn da hắn trở nên phi thường tái nhợt, đôi mắt từ màu đen trở thành màu vàng cam sắc lóa mắt, trên người có chút chật vật, nhưng điều này không che giấu được vẻ mỹ mạo kinh người của hắn.
Có thể nói, dáng vẻ này của trần Hệ hoàn toàn không giống tang thi, ngược lại giống như tinh linh lạc đường trong rừng rậm.
Trần Lập Quả đối với Trần Hệ nước miếng chảy ra còn chưa kịp nhỏ giọt đến mặt đất, đã bị hành động của Trần Hệ dập tắt hứng thú.
Hài tử xấc xược Trần Hệ này cắn một ngụm lên yết hầu Trần Lập Quả-- không phải cái loại cắn tình thú, mà là săn thú hàng thật giá thật, nếu không phải Trần Lập Quả trực tiếp trốn vào không gian, phỏng chừng đã bị hắn một ngụm cắn chết.
Trần Lập Quả ở trong không gian khóc lóc thảm thiết: “Này không giống với tiểu thuyết viết a!”
Hệ thống nói: “Tiểu thuyết viết như thế nào?”
Trần Lập Quả nói: “Loại tình huống này không phải là hắn sẽ âu yếm lão phụ thân, khôi phục kí ức nhân loại, cuối cùng thiên lôi câu địa hỏa đến một pháo sao?”
Hệ thống nói: “Trọng điểm ở đâu?”
Trần Lập Quả nghĩ nghĩ nói: “thiên lôi câu địa hỏa?”
Hệ thống: “.....” Nào có tiểu thuyết viết như vậy qua.???
Trần Lập Quả ở trong không gian nằm chết: “Tao không muốn ra ngoài, tao đi ra ngoài tên hùng hài tử trần Hệ kia sẽ còn cắn tao nữa.”
Hệ thống nói: “Cắn chết ngươi đi.
Trần Lập Quả ríu ra ríu rít.
Trần Lập Quả vốn tưởng mình có thể ở trong không gian nhiều thêm chốc lát mới đi ra ngoài, sau đó cùng Trần Hệ đã bình tĩnh lại dùng tình cảm để đả động, dùng lí lẽ để thuyết phục, dùng “tình yêu của cha” để cảm hóa hắn.
Nhưng y quên mất trước kia Trần Hệ có thể tùy ý ra vào không gian của y, mà khi biến thành tang thi Trần Hệ chỉ mạnh hơn chứ không phải yếu đi.
Vì thế mười lăm phút sau, trong không gian của Trần Lập Quả nhiều thêm một người-- không, chính xác mà nói chính là nhiều thêm một con tang thi.
Trần Lập Quả cong đang nằm trên mặt đất giả chết bị Trần Hệ đột nhiên tiến vào làm cho khiếp sợ, y còn chưa kịp phản ứng, đã bị Trần Hệ bắt vào trong tay giống như bắt một con gà.
Trần Lập Quả: “Chết rồi chết rồi chết rồi chết chắc rồi!”
Nhưng lần này Trần Hệ lại không trực tiếp phát động công kích với Trần Lập Quả, chóp mũi của hắn ở trên người Trần Lập Quả không ngừng ngửi, tựa như ngửi thấy được hương vị gì đó quen thuộc.
Trần Lập Quả bị hắn ngửi trong lòng run sợ, sợ Trần Hệ lại cắn y một ngụm.
May mắn chính là lần này Trần Hệ không có thô bạo như vậy, lần này hắn không cắn, đổi lại là liếm.
Trần Lập Quả thật không tiền đồ nháy mắt bị hắn liếm ngạnh, y cuống ca cuống quýt nói: “hệ Hệ, đừng như vậy, ta là ba ba a.”
Động tác của Trần Hệ dừng lại một chút.
Trần Lập Quả run rẩy nói: “Hệ Hệ, con không nhớ rõ ba sao?”
Trong cổ họng Trần Hệ hàm hồ nói: “Ba....”
Trong lòng Trần Lập Quả liền vui vẻ, đang định tiếp tục dùng tình thương thuần khiết của cha để đánh thức Trần Hệ, liền thấy Trần Hệ trực tiếp đem quàn y xé ra.
Trần Lập Quả: “..........” Vừa gặp liền thượng sao? Vậy cũng quá kích thích đi!
Trần Hệ chẳng quản Trần Lập Quả suy nghĩ gì, hắn bây giờ chỉ làm theo bản năng, Trần Lập Quả nhìn hắn động tác uyển chuyển cự tuyệt: “A. không cần....Đừng như vậy Hệ Hệ.....Ai?” Y phát hiện Trần Hệ thật sự chỉ là liếm y, không hề có động tác khác.
Trần Lập Quả bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề phi thường quan trọng, y nói: “......Tang thi có thể nghạnh không?”
Hệ thống nói: “Hệ thống máu cũng không còn ngạnh cái rắm.”
Trần Lập Quả: “Đoạn tình yêu phụ tử của ta và Trần Hệ đã tận, ta không có nhi tử vô dụng như vậy!”
Hệ thống: “.....”
Trần Hệ hoàn toàn không biết được trong đầu cha hắn bây giờ đều toàn là mấy thứ đồ hỗn loạn lung tung, sau khi liếm Trần Lập Quả xong, đem Trần Lập Quả bế lên, ném vào nước suối bên cạnh, sau đó chính hắn cũng nhảy xuống.
Trong lòng Trần Lập Quả kinh hãi, thét to: “Không được, không thể ở trong nước suối!”
Mặc kệ Trần Lập Quả giãy giụa, Trần Hệ trực tiếp đè Trần Lập Quả vào trong nước, đến khi Trần Lập Quả sắp hít thở không thông lại nhấc y lên, thật giống như đem một ít hương vị trên người Trần Lập Quả đều rửa sạch sẽ.
Trần Lập Quả cảm thấy mình như một miếng giẻ lau, từ trên xuống dưới một chút sức lực cũng không có.
Sau đó y bị Trần Hệ đem đặt trên một cục đá, cảm thấy một vật cứng rắn lạnh như băng ở phía sau để trên mông y.
Trần Lập Quả có điểm kỳ quái nói: “......Vừa nói không còn hệ thống máu mà.”
Hệ thống lạnh nhạt nói: “Có thể là thời điểm chết liền ngạnh, duy trì đến bây giờ đi.”
Trần Lập Quả: “.....” Tại sao mày có thể nói ra thản nhiên như vậy a.
Không màng đến Trần Lập Quả giãy giụa, Trần Hệ đem Trần Lập Quả thượng.
Lần này Trần Lập Quả khóc lóc phá lệ thê thảm, khóc la giãy giụa muốn từ nước suối chạy ra.
Nếu còn là Trần Hệ của trước đây có lẽ sẽ suy xét một chút cho Trần Lập Quả, nhưng hiện tại Trần Hệ chỉ còn lại bản năng, sự giãy giụa của Trần Lập Quả ngược lại trở thành gia vị cho hắn, Trần Lập Quả giãy giụa càng nhiều hắn trái lại càng cảm thấy hưng phấn.
Lần này không có gì đa dạng, vì Trần Hệ có thể lực kinh người, vào lúc Trần Lập Quả cho rằng chính mình sẽ bị chơi hỏng, cuối cùng Trần Hệ cũng buông tha y.
Trần Lập Quả nằm trong nước suối, ánh mắt hư vô, cả lời xin tha cũng không nói ra được.
Trần Hệ hôn Trần Lập Quả, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở giống như dã thú, hắn cọ cọ cằm Trần Lập Quả, sau đó ngậm lấy ngực Trần Lập Quả.
Trần Lập Quả: “....” Hút cái rắm a, hút nữa cũng không có sữa uống.
Lần vận động này kết thúc, Trần Lập Quả nghuên khí đại thương, nghỉ ngơi khoảng một tuần mới có thể xuống đất đi lại, mà hệ thống cuối cùng cũng minh bạch vì sao thời điểm Trần Lập Quả bị Trần Hệ ấn vào trong suối làm lại kêu gào giống như heo bị giết.
Bởi vì nước suối này, Trần Lập Quả cong muốn uống.
Sau khi uống một ngụm nước suối bổ sung thể lực, Trần Lập Quả uể oải nói: “.....Cứ cảm thấy hương vị của nước suối mấy ngày nay không đúng lắm.”
Hệ thống: “.....”
Trần Lập Quả: “Mày xem trên người Hệ Hệ dơ như vậy, tao cũng mấy ngày không tắm rửa.”
Hệ thống: “....”
Trần Lập Quả lại uống một ngụm, hữu khí vô lực nói: “Bỏ đi, coi như là bổ sung thêm chút muối vậy.”
Trần Hệ thỏa mãn rồi, dường như xem Trần Lập Quả như giống cái của hắn, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh chờ Trần Lập Quả hồi phục.
Trần Lập Quả nửa người dưới tê liệt, nhìn bộ dáng ngoan ngoãn này của Trần Hệ, não bổ ra một câu: Người cha bại liệt nằm trên giường nhiều năm, nhi tử hiếu thuận ngày đêm chiếu cố <tin tức xã hội>.
Một tuần sau, thân thể Trần Lập Quả hồi phục, đang vừa mới chuẩn bị đi tìm hai quả cà chua để gặm, tìm bộ quần áo để mặc, kết quả lại bị Trần Hệ phác gục trên mặt đất.
Thời điểm bị phác gục Trần Lập Quả khóc như một đứa bé, y nói: “Mặc Vi, tôi thật có lỗi với cô, tôi nghĩ mình không về được!”
Trần Mặc Vi xa xa nơi căn cứ đột nhiên đánh cái hắt xì.
Một đoạn thời gian rất dài sau đó, Trần Lập Quả đều khát vọng cuộc sống tiết chế cấm dục, y cảm thấy tình dục thật là một thứ dơ bẩn, chỉ có cấm dục, mới là lựa chọn tối ưu của nhân sinh thăng hoa.
Vương bát đản Trần Hệ, trở thành tang thi liền quên hết mọi chuyện không còn một mảnh, mà không quên chuyện này, thậm chí Trần Lập Quả còn hoài nghi có phải hắn cố ý làm bộ quên hết mọi thứ để dễ dàng chiếm tiện nghi của mình.
Một lần này, liền làm tận khoảng ba tháng.
Làm đến nỗi Trần Lập Quả đều muốn xuất gia làm hòa thượng, Trần Hệ cuối cùng cũng khôi phục một chút thần chí.
Khi hắn hàm hồ hỏi ra vấn đề này: “Ta là ai, ta từ đâu tới, phải đi đến đâu.” Trần Lập Quả vui đến phát khóc, y nói: “Con a! Ta là phụ thân của con a!”
Con nếu còn không nhớ ra, cha ngươi cũng phải bị ngươi hung hăng làm chết a!
Trần Hệ có chút mê man nhìn Trần Lập Quả, hắn ôm cơ thể Trần Lập Quả, trầm thấp kêu ra một tiếng: “Ba”
Trần Lập Quả nói: Hệ Hệ! Hệ Hệ! Con nhnah nhớ lại, mẹ con cần con, toàn thế giới đều cần con a!”
Sắc cam vàng trong ánh mắt Trần Hệ đều là mông lung mơ màng: “Toàn thế giới? Mẹ?”
Trần Lập Quả: “........Ba con nhớ con.”
Trần Hệ : “Ba! Hôn hôn! Hôn hôn!”
Ai, hùng hài tử này, trong đầu không còn thứ gì khác sao? Chả trách đôi mắt biến thành sắc cam vàng, nhất định là bị những thứ kỳ kỳ quái quái trong đầu làm ô nhiễm thôi!
Nhưng cũng may, Trần Hệ cuối cùng vẫn là có lí trí cơ bản nhất-- không còn lại lôi kéo cha hắn làm lung tung trong nước suối,ân, bọn họ thay đổi chỗ, đổi đến trong phòng làm đi. Trần Lập Quả tuy rằng vẫn có ý kiến, nhưng cuối cùng cũng bỏ qua, miễn cưỡng có thể nhịn đi.
Editor: móa phun máu dài wa hiu hiu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro