Chương 1: Hào môn con gái riêng (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 1: Hào môn con gái riêng (1)

Mặt bàn, hình ảnh chim cánh cụt trên máy tính không ngừng lóe ra kèm theo tiếng chuông, Sở Sở pha xong chén trà, mới chậm rãi đến chỗ rung chuông.

Đối phương truyền đến một phần văn đang đi lại, cô do dự 2 giây, cuối cùng ấn tiếp thu.

Sở Sở là biên kịch nổi tiếng phần truyện nguyên sang, chủ yếu phụ trách khối truyện vườn trường, QQ người gọi đến này biệt danh là "Phương Thảo Lan Tâm", tác giả 2 tháng liền ký hợp đồng, lối hành văn không sai, nhưng cốt truyện có chút theo khuôn sáo cũ, tháng này đã bị cô bác bỏ 2 bản thảo.

Phương Thảo Lan Tâm gửi môth cái biểu cảm đáng thương hề hề, "Lão đại, cô phê duyệt giúp tôi bản thảo này, cô còn không phê duyệt, tháng này tôi sẽ phải uống gió Tây Bắc, không có tiền trả tiền thuê nhà a~"

Sở Sở gỗ nhanh bàn phím, sau đó nghiêm túc xem bản thảo hiện lên, nói đến cũng khéo, nữ phụ trong sách cư nhiên lại trùng tên với cô.

Quý gia là hào môn thế gia thành A, có lịch sử nội tình lâu đời, đã từng đào tạo không ít danh nhân, đến đời Quý Diệu Minh phần lớn đã vô cùng thành đạt, vang danh trong nước, thậm chí rất nhiều nước Đông Nam Á.

Nam nhân thành công thường có rất nhiều oanh oanh yến yến vây quanh, Quý Diệu Minh cũng không ngoại lệ, sau khi kết hôn được 2 năm hắn gặp tình cảm chân thành của đời mình, Diệp Uyển Bạch. Diệp Uyển Bạch này không thể nghi ngờ chính là một 'tình nhân vĩ đại', bà ta ôn nhu săn sóc, gợi cảm lãng mạn, lại không du củ, lúc nào cũng ghi nhớ với trí của mình, làm Quý Diệu Minh không phải lo trước lo sau.

Nhưng tất cả mọi chuyện phát sinh thay đổi sau khi Diệp Uyển Bạch mang thai. Là một người mẹ, bà ta không thể không lo lắng cho đứa nhỏ của bản thân, vĩnh viễn không nhận được tình cha một cách vinh quang, đứa bé tuyệt đối không thể chịu khổ theo bà, đúng lúc vợ Quý Diệu Minh, Mộ Nhã mang thai, ngày sinh dự tính sớm hơn bà ta 15 ngày, bà ta liền nảy ra ý nghĩ, đem hai đứa bé đáng tráo, như vậy đứa bé của bà ta có thể danh chính ngôn thuận tiến vào Quý gia, Mộ Nhã không biết chân tướng, nhất định sẽ coi đứa bé như con của mình mà đối đãi.

Đối với đề nghị này, Quý Diệu Minh phản đối mãnh liệt. Hắn cùng Mộ Nhã là cường cường đám hỏi, tài lực của Mộ gia đối với hắn cần duy trì, hơn nữa, Mộ Nhã chưa từng làm gì có lỗi với hắn, làm hắn thủy chung mang áy náy trong lòng.

Nhưng phân áy náy ấy chung quy chưa đủ để đấu lại nước mắt của nữ nhân hắn yêu, ngày Mộ Nhã sinh, Diệp Uyển Bạch sắp xếp bác sỹ tiến vào phòng mổ, thuận lợi sinh ra đứa bé. Quý Diệu Minh mua chuộc hộ tá, thuận lợi đem hai đứa trẻ đánh tráo, ngay sau đó Diệp Uyển Bạch cùng Quý đại tiểu thư chân chính bị đưa đi trung tâm tư nhân, tất cả đều dựa theo quỹ đạo dự định phát triển. Nữ chính chính là con gái Diệp Uyển Bạch, kế tiếp chính là một loạt truyện xưa quay quang cô ta.

Đọc đến đây Sở Sở đã không tiếp thu nổi, cô lướt nhanh độc hết, tiếp theo tam quan bị bản thảo này đánh rách tả tơi.

Sở Sở: "Thật có lỗi, bản thảo này không qua được."

Phương Thảo Lan Tâm: "?????"

Sở Sở: "Tình tiết truyện rất dập khuân, cùng loại truyện này tôi một chút có thể cho ra không ít hơn 20 truyện, bản thảo này của cô không có gì xuất sắc, tại sao phải dừng của cô? Hơn nữa thiết lập nhân vật này của cô có vấn đề, nữ chính lại là con gái tiểu tam, chỉ sợ đại đa số độc giả đều không thích."

Phương Thảo Lan Tâm: "Lão đại, cô thương xót tôi đi, cho tôi thông qua, nếu không ngay cả trong giới cũng không xong."

Sở Sở hoàn toàn không để đường sống cho cô ta: "Tôi cho cô 2 lựa chọn, sửa văn hoặc lui về. Sáng mai không làm theo lời nói của tôi, tôi liền bỏ bài." Dứt lời, trực tiếp logout.

Cô làm biên tập đã nhiều năm, tác giả như vậy từng gặp qua rất nhiều, nếu mỗi truyện đều có thể thật giả lẫn lộn thông qua, danh hiệu biên tập kim bài có thể đã mất từ lâu.

Sở Sở duỗi người, cảm thấy có chút đói bụng, liền vào phòng bếp nấu bát mì ăn khuya, ăn uống no đủ cảm thấy mĩ mãn mới đi ngủ.

Chỉ chốc lát sau, liền tiến vào mộng đẹp. Cô phảng phất như ngủ rất lâu, cơ thể từng chỗ đều ẩn ẩn đau, đầu đau như bị thứ gì đó tùy tiện xông vào, đầu giường không có tiếng chuông báo thức, côlại không mở được mắt, chỉ có thể đưa tay quờ quạng lung tung, nhưng rất nhanh, tay cô bị người hung hăng đạp lên, đang hoảng hốt, bỗng nghe thấy tiếng mấy nữ sinh: "Cô ta hình như ngất đi rồi, chúng ta có phải là ra tay quá nặng hay không?"

Một thanh âm kiêu ngạo tức giận vâng lên: "Hừ, đừng để cô ta lừa, con gái hồ ly tinh thì chẳng phải loại tốt lành gì, giỏi nhất là lừa người. Các cô mau lôi cô ta lên."

__________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro