Chương 4: Yêu đương vụng trộm ở phòng ăn cùng vai chính công

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, căn phòng nguyên bản sạch sẽ, trải qua trận làm tình điên cuồng tối qua trở nên mĩ loạn bất kham, trong không khí cũng tràn ngập mùi vị khiến người khác đỏ mặt.

Thân mình Đường Đường trần trụi, eo đau lưng đau từ giữa đống chăn rối loạn bò dậy, nguyên bản thân thể bạch ngọc giờ ẩn hiện một loại dấu vết, cậu cúi đầu nhìn qua chính mình toàn vết xanh xanh tím tím, hút khí một cái duỗi tay về phía sau chạm vào hậu huyệt sưng tấy.

Phía sau vừa sưng vừa ngứa, Đường Đường nín thở, thật cẩn thận vói vào bên trong một chút, hậu huyệt bị làm một đêm vẫn run rẩy, đốt ngón tay hướng bên trong sờ sờ, xác định không cảm giác được tinh dịch mới rút ra.

Tên chó chết kia còn biết rửa sạch cho cậu à?

Đường ảnh đế thiếu chút nữa bị làm chết ở trên giường, căm giận ném xuống áo ngủ bị xé rách, giãy giụa ngồi lên xe lăn, tìm trong ngăn tủ một cái áo cổ cao, thở hồng hộc lại di chuyển xe lăn đi rửa mặt.

---

Dưới lầu, ánh mặt trời rọi qua cửa sổ vào nhà, bên trong ngập tràn hương vị đồ ăn, Đường Niệm hiền huệ bưng ra bát cháo, hắn khí chất vốn dịu dàng, làm cái gì đều là cảnh đẹp ý vui, thật dễ dàng khiến người khác thả lỏng.

Kỳ Dục mặc thường phục ngồi ở chủ vị ăn sáng, hắn cũng không có dùng gôm xịt tóc, vài sợ tóc đen rũ xuống giữa trán, thiếu đi chút bá đạo ác liệt, lại nhiều thêm sự lười biếng quý khí.

Kỳ Dục nhìn qua tâm tình có vẻ rất tốt, khuân mặt anh tuấn nhu hòa hơn vài phần, làm Đường Niệm không khống chế được mà đỏ mặt, cùng hắn nói vài chuyện linh tinh.

Mà lúc này, thang máy đinh một tiếng, Đường Đường ngồi xe lăn lộc lộc đi tới cạnh bàn ăn.

Đường Niệm đang nhỏ nhẹ nói chuyện, lại nhìn lên, con ngươi Kỳ Dục có ý cười, cong môi nhìn thiếu niên vừa tới.

Ánh sáng trong biệt thự rất tốt, Đường Niệm cảm thấy em trai hắn hình như càng đẹp hơn, vẫn là gương mặt kia nhưng không có nét tái nhợt bệnh trạng, ngược lại hơi hồng hồng, tâm tình tốt đẹp sáng sớm của hắn toàn bộ đều tiêu tán, giọng nói cũng trầm xuống.

Kỳ Dục tà tà mà đánh giá khóe mắt đuôi mày đều nhiễm xuân ý của thiếu niên, môi cậu có chút sưng đỏ, hầu kết khẽ nhúc nhích, trong lòng trào lên một loại khoái cảm không tên.

Đây là người của hắn, hắn bắn ra ở trong thân thể này, làm cho thiếu niên giống tờ giấy trắng này dần dần nhiễm lên mị thái.

Thở nhẹ, Kỳ Dục rời đi tầm mắt nóng rực, đổi tư thế ngồi.

Đường Đường vốn dĩ nhát gan, hiện tại bị ánh mắt xâm chiếm của Kỳ Dục nhìn lại càng cứng đờ, chỉ có thể nắm chặt lấy tay vịn xe lăn, cứng ngắc nói: "Kỳ...Kỳ tiên sinh, anh trai, chào buổi sáng."

Kỳ Dục hơi mỉm cười, thanh âm từ tĩnh dễ nghe có chút ôn nhu: "Sớm."

Mặc dù trong lòng nôn nóng đến lợi hại, Đường Niệm vẫn thu liễm thần sắc, dịu dàng hỏi: "Chào buổi sáng Đường Đường, hôm nay nắng ấm mà vẫn mặc kín như vậy sao? Hay là thiếu quần áo?" Hắn dừng một chút, thanh âm có chút chua xót: "Đều do anh trai em vô dụng, tiền lương trước kia chỉ đủ trả viện phí của em, không thể mua được mấy bộ đồ em thích."

Đường Đường mặc một chiếc áo hoodie màu trắng có cổ bên trong, cậu rũ mắt, im lặng nghe Đường Niệm giả nhân giả nghĩa, sau khi cậu bị biệt được một năm thì cũng không được điều trị hay uống thuốc tiếp, đều dựa vào gắng gượng chịu đựng đau đớn, Đường Niệm làm công kiếm tiền trả viện phí ở đâu ra?

Đường ảnh đế trong lòng cảm thán vai chính thụ thật không biết xấu hổ, đem bản thân hắn trở thành một anh trai tốt, mà chính mình ngược lại là phế vật kéo chân sau, cậu không khỏi suy nghĩ, nếu Đường Niệm mà biết phía dưới lớp quần áo này, là dấu vết cậu cùng Kỳ Dục điên cuồng một đêm, không biết sẽ có cảm tưởng gì.

Đường Đường một bên nghĩ, lại không biết trong mắt Kỳ Dục nhìn đến chính là thiếu niên đáng thương im lặng ngồi trên xe lăn, dáng người đơn bạc, không giải thích, không có hy vọng, tự nhận định bản thân chính là một phế vật.

Kỳ Dục nhíu nhíu mày, không biết vì cái gì trong lòng run lên, hắn buông thìa cháo, nhàn nhạt nói: "Được rồi, có một số việc qua rồi liền cho qua đi, ngày mai tôi có thời gian rảnh, đưa các cậu đi mua quần áo cùng đồ dùng."

Thần sắc Đường Niệm cứng đờ, sau một lúc mới khô khốc nói: "Không...." Lời cự tuyệt còn chưa ra khỏi miêng liền thấy nam nhân liếc qua, yết hầu chuyển động, lại nói: "Được...phiền toái ngài rồi."

Đường Đường còn bị lời hứa hẹn dẫn đi mua sắm kinh ngạc, liền cảm giác trên tay truyền tới ấm áp.

Cậu hơi cúi đầu, thấy bàn tay khô nóng của Kỳ Dục duỗi lại đây vỗ vỗ trấn an mình, vừa ngẩng lên liền đối diện trực tiếp với ánh mắt hàm chứa sự an ủi của nam nhân.

Đường Đường làm bộ sợ hãi rụt tay, né tránh đụng chạm, bên trong lại nghĩ thầm, không biết nam nhân này lại đang tự bổ não cái gì.

Cảm giác được vật nhỏ run run né tránh hắn động vào, Kỳ Dục giật giật khóe miệng, trên mặt làm bộ bất động thanh sắc mà uống cháo, tay phải càng thêm kiên quyết mà bắt lấy bàn tay nho nhỏ hơi lạnh kia, mân mê từ đầu ngón tay trơn mềm, một tấc đều thưởng thức.

Cánh tay đang múc cháo của Đường Đường cứng đờ, có chút sợ hãi nhìn anh trai đang ưu nhã ăn sáng, lại vội vàng thu hồi tầm mắt.

Thấy cậu sợ tới mức hai tay đều run, Kỳ Dục đột nhiên nổi lên chủ ý ác liệt, hắn buông thiếu niên ra, nhìn cậu vội vàng rụt tay về, lại nhẹ nhàng cong môi, hướng tới giữa hai chân Đường Đường sờ soạng.

Đường Đường hoảng sợ, cậu không dám để anh trai phát hiện mình đang bị người yêu hắn sờ mó, chỉ có thể dùng sức lực nho nhỏ giãy giụa, lại không có thay đổi được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay to không khách khí mà cởi bỏ nút thắt, nhẹ nhàng kéo xuống khóa quần, từ bên trong quần lót lấy ra tiểu Đường Đường mềm oặt, thưởng thức xoa nắn như chơi đồ chơi.

Kỳ Dục không chút để ý mà quấy cháo trrong tay, một tay khác lại lưu loát chà xát vật nhỏ, hắn cũng không tính làm Đường Đường thoải mái, chỉ là thích nhìn biểu tình sợ hãi bị anh trai phát hiện của cậu, mặt khác lại không khống chế được lâm vào khoái cảm tội lỗi khi vụng trộm với "người yêu" của anh trai.

----

Trên bàn cơm, Đường Niệm nhìn Kỳ Dục như có như không mà quấy cháo nhưng không ăn miếng nào, nhịn không được buông bát, ôn thanh hỏi hắn: "Làm sao vậy? Không hợp khẩu vị của ngài sao?"

Kỳ Dục híp mắt làm bộ như suy nghĩ cái gì, khuân mặt anh tuấn tràn đầy dịu dàng: "Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn ăn mì nước cậu làm."

Tim Đường Niệm đập nhanh, hắn cười cười, thanh âm nhu hòa tới mức chảy nước: "Được, giờ vẫn còn sớm, ngài chờ một chút, tôi vào làm cho ngài một bát."

Ánh mắt Kỳ Dục thâm trầm, nhợt nhạt cong môi: "Tốt, làm nhiều một chút."

Đường Niệm có chút ngại ngùng, gật gật đầu đứng dậy đi vào phòng bếp.

Nhà ăn chỉ còn lại Kỳ Dục cùng Đường Đường, không khí dần trở nên quái dị, cái thìa trong tay Đường Đường hơi run rẩy, bởi vì thời điểm nam nhân kia nói chuyện với Đường Niệm cũng không có dừng động tác, cậu thậm chí có thể cảm giác được lòng bàn tay đầy vết chai mỏng của Kỳ Dục chậm rãi cọ xát với tiểu Đường Đường.

"Kỳ....Kỳ tiên sinh." Thanh âm Đường Đường hơi run, gian nan nói: "Mời, mời ngài buông ra...."

Kỳ Dục không khống chế ánh mắt nóng bỏng, hắn dựa lưng vào ghế, ác liệt nhìn cậu, một lát sau, nam nhân đột nhiên tiến lên đem Đường Đường ôm ngồi trên đùi mình.

"A....."

Đường Đường bị dọa đến nhỏ giọng kêu, theo bản năng ôm lấy cổ nam nhân, sau đó lại bị hắn bịt kín miệng.

Kỳ thật, cho dù hắn không che miệng cậu, Đường Đường cũng không dám lớn tiếng, bởi vì cậu biết, vô luận có phải là do cậu chủ động hay không, Đường Niệm đều sẽ cho rằng chính mình câu dẫn Kỳ Dục, cậu quá sợ hãi, cái gì cũng không dám, chỉ có thể nhỏ giọng cầu xin.

Kỳ Dục lưu loát mà tụt quần cậu tới đầu gối, một tay cởi bỏ thắt lưng chính mình, sau đó duỗi tay tới huyệt khẩu vẫn còn sưng đỏ chậm rãi khuếch trương, cúi xuống cắn cắn lôi tai Đường Đường khàn khàn nói: "Bảo bối, chốc nữa là anh trai em quay lại rồi, chúng ta tốc chiến tốc thắng, được không?"

Hắn đè giọng xuống thấp, nói ra những lời thân mật giống như đôi tình nhân tràn ngập tình yêu.

Huyệt khẩu bị một ngón tay chen vào, mang theo đau đớn tê dại thổi quét, Đường Đường bị nam nhân giữ chặt trong ngực, chảy nước mắt nhỏ giọng rên rỉ.

Hậu huyệt bị làm cả đêm giờ chỉ cần khuếch trương một chút liền ẩm ướt, Kỳ Dục rút ra ngón tay, đem côn thịt đã sớm cứng rắn đặt trước huyệt khẩu đang mấp máy, động thân một cái, côn thịt liền vọt vào bên trong, đâm thẳng tới sâu trong cơ thể.

"Ha a...."

Nháy mắt khi tiến vào, Kỳ Dục buông lỏng tay ra, tiếng kinh hô của Đường Đường không khống chế được mà bật lên, cậu nắm chặt cánh tay cường tráng của nam nhân, nhìn hắn giống như đang xi tiểu trẻ con mà bẻ hai chân chính mình sang hai bên, làm cho cậu hướng mặt về phòng bếp mà hung hăng động thân.

Qua lớp kính mờ mờ của phòng bếp còn ẩn ẩn thấy được bóng dáng bận rộn của anh trai, mà "người yêu" hắn lúc này lại cách một tấm kính đang làm tình cùng em trai hắn.

Thành ruột đột nhiên co chặt, gắt gao bao vây lấy côn thịt trong cơ thể, Kỳ Dục hung hăng thâm nhập, không chút thương tiếc phá vỡ thịt rượt, làm cho phần bũng trắng nõn cũng ẩn ẩn hình dáng.

"Tiểu lẳng lơ giỏi quá, ân... em nói anh trai của em có thể được như này không...Mẹ nó thật thoải mái."

Kỳ Dục thô bạo nói, thịt ruột mấp máy giống như giác hút, bên trong ẩm ướt ấm nóng, hắn đẩy eo hông, da thịt va vào nhau, thở hổn hển trêu đùa: "Em nói xem, có khi nào anh trai em bỗng nhiên xoay người, liền thấy em đang bị người yêu hắn làm cho phóng đãng rên rỉ không?"

"A....Ô, không....Không phải."

Đường Đường không ngừng lắc đầu, cậu bị ngôn ngữ dâm uế của nam nhân kích thích, không ngừng co chặt hậu huyệt.

Mấy người giúp việc trong biệt thự đi ngang qua đều tự giác cúi đầu, trong phòng bếp, Đường Niệm xoa mặt, bên cạnh là nồi nước dùng sôi ùng ục, không hề biết ở phòng ăn phía sau, em trai cùng "người yêu" hắn đang trình diễn một màn làm tình điên cuồng kịch liệt.

Thô suyễn cùng rên rỉ nho nhỏ làm nhà ăn nhiều thêm vài phần dâm loạn, nam nhân cao lớn anh tuấn ôm thiếu niên tinh tế nhu nhược mà làm tình, qua lớp áo cũng nhìn thấy cơ bắp rắn chắc của nam nhân, toàn bộ cơ thể so với thiếu niên trong ngực đều lớn hơn vài phần, hắn giống như dã thú ôm chặt con mồi trong ngực mà hôn môi, ánh mắt thiếu niên mê ly, nâng đầu tiếp nhận nụ hôn, nước bọt không nuốt kịp theo khóe miệng nhỏ giọt trên quần áo.

Kỳ Dục trang phục chỉnh tề, chỉ có khóa quần bị kéo ra, côn thịt thô dài hoàn toàn đi vào sâu bên trong huyệt khẩu, mãnh liệt đâm vào.

Đường Đường nuốt nước bọt, phía trên vẫn còn chỉnh tề, áo hoodie màu trắng to rộng bao lấy thân thể gầy yếu, phía dưới lại bị cởi sạch sẽ, hai chân trắng nõn vô lực bị tách ra, tiểu Đường Đường rung rung, run rẩy hướng về phía nhà bếp.

Kỳ Dục thở hổn hển nhìn phòng bếp, cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, dưới thân không khống chế nữa, côn thịt trướng đại, hung hăng đâm vào hoa tâm, từng chút cảm nhận thịt ruột run rẩy mấp máy, mãnh liệt đĩnh động hạ thân.

"Ô....Ngô ô!"

Bọn họ hôn môi, khoái cảm kịch liệt thổi quét toàn thân, huyệt tâm tê dại co rút, khuân mặt Đường Đường đầy nước mắt, chỉ có thể nức nở nắm chặt lấy quần áo Kỳ Dục, chịu đựng va chạm của nam nhân.

Âm thanh thân thể va chạm vào nhau phóng đại, Kỳ Dục hung hăng động eo, lần lượt nghiền áp vào điểm mẫn cảm, Đường Đường thân mình run đến lợi hại, vừa sợ vừa sướng, bị một lần thúc sâu, rốt cuộc trong đầu trắng xóa, thịt ruột điên cuồng co rút mà bắn ra.

"Ngô.....tiểu lẳng lơ phun nước."

Kỳ Dục bị hậu huyệt cao trào co bóp côn thịt, sướng đến tê dại sống lưng, lập tức không để ý tới Đường Đường vừa cao trào xong, dùng hết sức mà động thân, sau mấy chục cái rốt cuộc cũng bắn ra tinh dịch.

Đường Đường bị hắn gắt gao giữ chặt, tinh dịch nóng bỏng của nam nhân rót đầy hậu huyệt, chờ hắn bắn xong, mới mềm nhũn mà nằm trên người Kỳ Dục.

Kỳ Dục thở hổn hển hôn hôn Đường Đường ướt mồ hôi, còn chưa kịp trấn an cậu liền nghe thấy âm thanh truyền tới từ phòng bếp.

Trong nháy mắt, Đường Đường giống như bị dẫm phải đuôi vội bật dậy, hoảng hốt muốn mặc lại quần, giãy giụa vài cái lại cảm thấy côn thịt trong cơ thể chậm rãi cứng rắn, tức khắc gấp đến độ sắp khóc.

Kỳ Dục nhìn thiếu niên giống như trẻ con yêu đương vụng trộm bị phát hiện, rút ra côn thịt, nhanh tay dùng quần lót của thiểu niên nhét một phần vào trong tiểu huyệt chặn lại tinh dịch đang tràn ra, giúp cậu sửa sang lại quần áo xong mới bế cậu đặt lên xe lăn.

Vừa ngồi lại, Đường Đường cái gì cũng chưa nói, ấn nút điều khiển xe lăn rời đi phòng ăn, trốn rất nhanh.

Nhìn bóng dáng hoang mang rối loạn rời đi, Kỳ Dục buồn cười sửa sang lại quần, mà lúc này Đường Niệm cũng bung mì đi ra.

----

"Nào, ngài nếm thử xem." Đường Niệm đem bát mì nóng hổi đặt trước mặt Kỳ Dục, đôi mắt đen láy nhu tình nhìn hắn.

Tâm tình Kỳ Dục rất tốt, nể tình ăn một chút.

Nam nhân trước mặt tướng mạo anh tuấn, ngũ quan thâm thúy mê người, mà làm cho Đường Niệm động tâm chính là khí chất cao ngạo của hắn, mỗi cái nhấc tay đều ưu nhã mê người, làm người khác đỏ mặt tim đập.

Tim Đường Niệm nhảy đến lợi hại, hắn liếm liếm đôi môi khô khốc, nhẹ giọng nói: "Kỳ tiên sinh, sáng mai em có một buổi biểu diễn, ngài có tới xem không?"

Giọng nói tạm dừng, Đường Niệm rũ mắt, ôn nhu cẩn thận nói: "Biểu diễn tới giữa trưa là kết thúc rồi, buổi chiều...vừa hay có thể mang theo Đường Đường đi mua sắm."

"Được." Kỳ Dục buông đũa, cầm khăn lau lau môi, thanh âm trầm thấp dễ nghe: "Tôi no rồi, cậu ăn tiếp đi."

Nhìn bóng dáng nam nhân rời đi, ánh mắt Đường Niệm tối lại, trong lòng cân nhắc nên làm như nào để đem chính mình biến thành người của hắn, đêm dài lắm mộng.... Người mà Kỳ Dục yêu chỉ có thể là Đường Niệm hắn, tuyệt đối không thể có sơ xuất gì!                                                    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro