Chương 6: Vai chính công đều là một lũ tâm cơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Vai chính công đều là một lũ tâm cơ

Trường cao trung Tư Lập ở thành phố J là một trường học của các phú nhị đại, các kiến trúc trong trường rất nhiều, lại được phủ xanh rất đẹp, ngay cả nhà vệ sinh cũng đều dùng tông đen trắng, sạch sẽ lại đơn giản.

Chuông báo tan học còn chưa kêu, trong các phòng học vẫn có thể nghe được tiếng giảng bài của giáo viên, nhà vệ sinh an tĩnh dị thường, chỉ có cánh cửa trong cùng đóng chặt, bên trong vang lên tiếng quần áo loạt soạt.

Đường Đường ngồi trên bồn cầu đậy nắp, vừa lau nước mắt vừa thút thít mà cởi quần dài.

Khuôn mặt nam sinh nhỏ nhắn ướt nhẹp, chóp mũi cùng hốc mắt hồng hồng, thân hình đơn bạc thỉnh thoảng còn phát run, trông rất thê thảm.

Hai chân trắng nõn lộ trong không khí, con mắt Đường Đường hồng hồng, dùng hai ngón tay sờ thử vào bên ngoài quần lót.

Vừa chạm vào, miệng liền bẹp ra, nước mắt vừa ngưng nháy mắt lại bùm bùm rơi xuống.

Mùi nước sát khuẩn trong nhà vệ sinh dần dần len lỏi một cỗ hương ngọt nị, phía trước quần lót vẫn khô ráo, duy ở phần sau mông, vải lại ẩm ướt thấm nước.

"Ô.... Hư, người xấu."

Tiểu thiếu gia sờ được chứng cứ dâm loạn khi nãy, vừa thẹn lại ủy khuất, không ngừng lấy mu bàn tay lau nước mắt.

Vào lúc cậu đang khụt khịt mắng người, cửa phòng vệ sinh lại bị gõ "thùng thùng" hai tiếng.

Đường Đường giống mèo xù lông mà co rụt laj, cảnh giác nhỏ giọng hỏi, "Ai, ai vậy?"

Ngoài cửa an tĩnh vài giây, sau đó truyền ra thanh âm không cảm xúc của Giang Triệt.

"Mở cửa."

Nghe ra giọng của vương bát đản kia, Đường Đường bĩu môi, trong lòng lẩm bẩm.

Hừ, cậu còn lâu mới mở.

Tựa hồ nghĩ tới nam sinh sẽ không ngoan ngoãn mà nghe lời, ngoài cửa, tiếng Giang Triệt lại nhàn nhạt truyền tới, mơ hồ mang theo vài phần dụ hống: "Mua cho em quần lót mới, mở cửa, tôi không có định làm gì em."

Không nói thì không sao, vừa nói xong, Đường Đường liền cảm thấy dưới thân lạnh lẽo, cậu nhìn quần lót ẩm ướt, tầm mắt lại chuyển qua hạ thân trơn bóng, trong lòng giãy giụa vài cái, vẫn còn phải vào lớp, do dự mở cửa duỗi tay ra.

Giang Triệt lười nhác đứng ngoài, tay cầm một cái túi, chờ cưả mở, hắn liền nhìn qua, con ngươi âm trầm như mặt hồ, tầm mắt thấp xuống, dừng ở hạ thân trần trụi trắng nõn của Đường Đường, nháy mắt liền nổi lên gợn sóng.

Đường Đường bị ánh mắt hắn nhìn đến, chân liền lùi về sau, nâng cao thanh âm, rất có khí thế mà ngẩng đầu lên, dùng giọng điệu cực kỳ kiên cường nói: "Đưa đồ cho tôi, cậu đi ra ngoài đi."

Khuân mặt mang theo vẻ ghét bỏ, thiếu điều viết lên trên một dòng chữ "Ái phi, lui ra đi, trẫm cũng không phải rất muốn thấy mặt ngươi."

Giang Triệt buồn cười, vừa muốn nói cái gì thì lại thấy được chiếc quần lót ướt đẫm của nam sinh, trong nháy mắt, hô hấp của hắn thô nặng đi vài phần.

Không ai lên tiếng, không khí đột nhiên thật ái muội.

Con ngươi nam nhân hơi trầm xuống, không biết suy nghĩ gì, khẩu khí của Đường Đường tan dần, tai cũng đỏ lên, miễn cưỡng nâng cằm, làm chính mình khí thế hơn chút.

Qua một hồi, Giang Triệt đột nhiên động.

Hắn đi lên trước, dùng thân mình đè cửa lại, dí sát gần mặt Đường Đường, thiếu chút nữa chóp mũi chạm nhau.

Khuân mặt phía trước bỗng dưng phóng đại làm Đường Đường nhảy dựng, cậu trợn tròn đôi mắt, theo bản năng co người lại, lắp bắp chất vấn: "Cậu, cậu làm gì!!"

Nhìn ánh mắt cảnh giác của Đường Đường, Giang Triệt cảm thấy cậu giống như mèo hoang tùy thời đều muốn vươn cái móng vuốt không có tính công kích mấy kia ra cào hắn, bất quá mèo hoang này sức lực không đủ, cào lên cũng như đang làm nũng.

Hắn cong cong môi, ngửi ngửi không khí ngọt nị, khom lưng xuống...

Đường Đường nhìn khuân mặt nam nhân ngày càng gần, muốn tránh cũng không được, đột nhiên nhắm chặt mắt lại.

Trong mũi ngửi được mùi gỗ thanh lãnh, Đường Đường nhịn không được hít hít.

Qua một giây, hai giây, ba giây...

???

Như thế nào...im lặng thế?

Đường Đường thực buồn bực, lặng lẽ mở hé mắt, liền thấy khuân mặt tuấn tú phóng đại của Giang Triệt, đôi mắt mang theo ý cười.

Thấy Đường Đường trộm hé mắt, ngón tay Giang Triệt động, ngoắc lấy cái quần lót ướt đẫm bị cậu vứt dưới chân lên, sau đó lấy quần lót mới trong túi đặt lên tay cậu, chậm rãi đứng dậy.

Đường Đường mở to mắt, mặt mũi đỏ bừng.

Giang Triệt lại như không để ý, đem quần lót cũ gấp gọn lại rồi bỏ vào chiếc túi hắn xách theo.

Ánh mắt Đường Đường né tránh, không dám nhìn tiếp, đỏ mặt kéo lại quần áo, vội vàng xông ra ngoài.

"Ai...đừng chạy."

Ngoài cửa, Lục Tử Hiên cười tủm tỉm vươn tay cản cậu lại.

Dáng người Lục Tử Hiên thon dài, mặc áo khoác đồng phục xám, cà vạt thắt lỏng lẻo, bên tai lấp ló chiếc khuyên ánh xanh, muốn bao nhiêu rêu rao liền có bấy nhiêu.

Mà Nghê Hướng Dương một thân tuấn lãng, mười phần công kích đứng phía sau, khoé miệng còn ngậm điếu thuốc.

Khói thuốc mờ mịt, thấy Giang Triệt thong thả đi ra, Nghê Hướng Dương thổi thổi vài hơi giống lưu manh: "Mẹ nó, A Triệt cậu ở bên trong lâu như thế mới ra, tôi cùng Lục tử đều tưởng rằng cậu định ăn mảnh đấy."

Giang Triệt sửa sang lại ống tay áo, nhàn nhạt trả lời: "Không đủ thời gian."

Nói thật, ba tên hỗn đản này không chỉ có gia thế tốt, lớn lên trông cũng đặc biệt xuất sắc, Đường ảnh đế bị hormone huân đến chân đều mềm, cậu chính là thích loại thiếu niên thanh xuân bừng bừng như này.

Âm thầm thu lại ý nghĩ, Đường Đường nắm lấy góc áo, lùi lại phía sau, thanh âm như muỗi kêu: "Cậu....các cậu, tìm tôi có việc gì..."

Giọng cậu ngày càng nhỏ, đáng thương hề hề chọc người trìu mến.

Nghê Hướng Dương bắt lấy tay cậu, đi tới không nói hai lời liền hôn lên, thẳng đến khi thỏ con trong ngực hắn kêu ô ô, nhịn không được mà đập vào cánh tay, hắn mới rời đi đầu lưỡi đang tác loạn trong miệng nam sinh, đem cậu buông ra.

"Bảo bối, nhớ em muốn chết." Nghê Hướng Dương hít hít mùi vị trên người nam sinh, một tay giữ chặt tay cậu, tay khác như yêu tinh 800 năm gặp thịt Đường Tăng, niết niết mông nhỏ của Đường Đường.

Trên người Nghê Hướng Dương rất ấm áp dễ chịu, khuân mặt đỏ bừng của Đường Đường bị hắn giam trong ngực, mông nhỏ lại bị hạ lưu mà sờ sờ, đôi mắt đau xót, nhịn không được lại nổi lên ánh nước.

Cậu lau lung tung mặt mũi trên áo của Nghê Hướng Dương, lớn gan ủy khuất ngẩng đầu chất vấn: "Người xấu, chính là các cậu.... Các cậu cố ý làm khó cha tôi, tôi... Tôi, còn bị các cậu thượng, ô...mông đều sưng lên, thế mà các cậu còn muốn làm khó cả cha mẹ tôi nữa!"

Cậu càng nói càng ủy khuất, cuối cùng còn thút tha thút thít rầm rì, "Tôi cũng đâu có trêu gì các cậu...."

"Ai ui", Lục Tử Hiên nhìn mà lòng đều mềm xuống, đi qua xoa xoa khuân mặt nhỏ của Đường Đường, hôn hôn khoé mắt đang đẫm nước, âm thanh nhẹ nhàng ôn nhu, "Đường Đường đừng khóc a, các ca ca sai rồi, chỉ cần Đường Đường bảo bối ngoan ngoãn không chạy loạn, tôi đảm bảo không làm khó dễ cha mẹ nữa, được không?"

Nguyên bản Đường Đường bị nam nhân dịu dàng hôn hôn khoé mắt còn đang ngượng ngùng, nghe được câu nói kia lại dùng đôi mắt đẫm lệ tức giận mà trừng hắn, cãi lại: "Mới không phải cha mẹ của cậu."

Lục Tử Hiên bị cái trừng này làm cho ngứa ngáy, cười tới mức mắt cong cong, không biết xấu hổ mà sờ sờ tay cậu: "Đúng vậy, không phải cha mẹ, kia hẳn phải gọi là....nhạc phụ nhạc mẫu?" Hắn hướng Giang Triệt nháy nháy, làm như không rõ mà hỏi, "Phải vậy không A Triệt?"

Giang Triệt dựa vào bồn rửa tay đá cẩm thạch đen, ánh mắt chợt loé, cũng mang theo ý cười mà trả lời hắn, "Đúng vậy."

Mặt Đường Đường càng đỏ hơn, thở phì phì, "Các cậu.....các cậu" nửa ngày vẫn không nói nên lời, cuối cùng xấu hổ đem mặt chôn trước ngực Nghê Hướng Dương.

Có bàn tay to sờ sờ đầu cậu, lồng ngực Nghê Hướng Dương rung rung, không biết đang nói gì đó, Đường Đường bắt lấy góc áo hắn nắm chặt gắt gao, mặc kệ bọn họ nói cái gì đều lung tung gật đầu đáp ứng.

Chờ khi hoàn hồn lại bị bắt nạt tới khóc chít chít.... Hối hận cũng đã muộn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro