Chương 8: Kỳ tổng trở về bắt gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cốc cốc"

Tiếng đập cửa vang lên trong phòng bệnh an tĩnh, núi chăn nhỏ đang chùm trên giường bỗng run rẩy.

"Đường tiên sinh.... Phiền cậu mở cửa." Bên ngoài vang lên âm thanh ôn nhu của bác sĩ, giờ phút này lại giống như ma quỷ.

Ổ chăn nhỏ trên giường run lên, thoạt nhìn thật đáng thương chọc người yêu mến, nhưng trên thực tế, Đường ảnh đế trong chăn đang nhăn mặt ngáp một cái, thầm nghĩ nếu không phải mông tôi vẫn còn đau, thế nào cũng phải ép chết tên bại hoại này.

Cậu từ trong ổ chăn vươn ra bàn tay đầy dấu răng, sờ soạng kéo điện thoại vào mở lịch xem ngày.

Ân, đã hai hôm từ lúc vai chính công kia cường bạo cậu, cũng không biết tên cầm thú này lấy đâu ra nhiều tinh lực như vậy, hai ngày vừa rồi cũng không có buông tha cho cậu, thậm chí sâu trong tràng đạo vẫn còn lưu lại tinh dịch buổi sáng hắn vào kiểm tra phòng.

Bất quá, Quý Trường Khanh cũng khá thận trọng, từ sau khi nghe lén cậu cùng Đường Niệm nói chuyện với nhau liền cấm Đường Niệm tới thăm bệnh, cũng gián tiếp cứu vớt lỗ tai cậu, lại nói đến người anh trai này.... Tính thời gian thì chắc hẳn tên "người yêu của anh trai" chắc cũng đã đi công tác về rồi.

"Đường tiên sinh, đến giờ bôi thuốc rồi, mở cửa ra nào." Tiếng nói êm tai của bác sĩ Quý từ ngoài cửa truyền vào.

Đường Đường làm ngơ, lại rụt vào trong ổ chăn, tuy rằng cùng vai chính công bác sĩ lên giường rất sướng, nhưng cũng sướng quá mức rồi, Kỳ Dục tốt xấu gì cũng còn chơi trò tình thú, giả bộ trốn tránh Đường Niệm mà vụng trộm yêu đương với cậu, nhưng Quý Trường Khanh liền trực tiếp ném mấy thứ này ra sau đầu, bệnh viên là địa bàn của hắn, chỉ cần hắn muốn làm liền làm.

A... Hiện giờ eo rất đau, phía dưới chắc chắn là sưng lên rồi, cậu cũng không có ý tưởng muốn bị làm bây giờ.

Tiếng gõ cửa bên ngoài không biết đã ngừng lại khi nào, đang lúc Đường Đường thở dài nhẹ nhõm, chuẩn bị bật phim xem để thả lỏng thì khóa cửa kêu một tiếng răng rắc, bị người đủn ra.

Ổ chăn trên giường bỗng run đến lợi hại, nháy mắt Đường Đường liền nổi da gà, quyết tâm làm một con đà điểu rúc sâu vào trong chăn.

Mẹ nó! Hắn như thế nào lại có chìa khóa phòng bệnh thế?!

Tiếng bước chân dần rõ ràng, trong khoang mũi đã ngửi được mùi nước sát trùng nhàn nhạt, Đường Đường rùng mình, nghĩ thầm mẹ nó chứ tới rồi!

"Haizz.." Bác sĩ dường như phiền não mà thở dài, "Đường tiên sinh, bệnh nhân không nghe lời bác sĩ thì sẽ bị phạt đấy."

Đường Đường càng rúc sâu trong ổ chăn, lạnh mặt.

Cầm thú, chúc anh sớm ngày tinh tẫn nhân vong.

Trên người đột nhiên lành lạnh, lớp chăn ấm áp bị bác sĩ xốc lên, Đường Đường hoa mắt một cái liền thấy được gương mặt anh tuấn đang cười nhạt.

"Bác...bác sĩ Quý." Đường Đường rụt thân mình, đáng thương hề hề nhìn hắn/

Quý Trường Khanh mặc một thân áo blouse trắng sạch sẽ gọn gàng, đầu ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt thiếu niên, ôn nhu nói: "Đường tiên sinh, nên bôi thuốc rồi."

-----

Quý Trường Khanh mang găng tay, đôi bàn tay xinh đẹp rất có kỹ xảo mà xoa nắn côn thịt mềm nhũn của thiếu niên, vật nhỏ thanh tú không chịu nổi kích thích, chỉ một lát liền đứng thẳng.

"Ô... bác sĩ Quý, không....không cần...."

Một sơi dây màu đỏ vắt ngang qua phần ngực, quấn chặt làm đầu vú phồng lên, lại kéo dài xuống luồn qua hai chân vô lực, đem cậu buộc thành một tư thế dâm đãng, Đường Đường bị một dải khăn màu đen che lại đôi mắt, không biết xảy ra chuyện gì, chỉ có thể mờ mịt xin tha.

Bác sĩ Quý cười cười, hắn ôm lấy nửa thân dưới của cậu, côn thịt thô dài liên tục rút ra chọc vào ở hậu huyệt thiếu niên, hắn duỗi tay, kéo lấy một khay để vài thanh dụng cụ cho niệu đạo, đây là đồ vật được đặc chế khá tinh tế, nhìn khá giống trâm ngọc, đỉnh chóp còn treo một quả chuông nhỏ, khẽ động một cái liền có âm thanh đinh đang nhợt nhạt.

Bàn tay đẹp đẽ cầm dâm cụ, bôi lên một ít bôi trơn, chậm rãi mà chính xác cắm vào lỗ nhỏ trên đầu côn thịt của thiếu niên.

"Ô... thứ gì! A.... Đau quá..."

Đường Đường cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có thể cảm giác được côn thịt bị một đồ vật lạnh như băng cắm vào, thân thể cậu run rẩy lợi hại, không ngừng khóc nức nở.

Que ngọc một chút lại một chút tiến vào niệu đạo run bần bật, Đường Đường thét chói tai kẹp chặt hậu huyệt, bởi vì chịu kích thích, thịt ruột lại càng dùng sức bao vây lấy côn thịt của bác sĩ, kẹp đến Quý Trường Khanh thoải mái cực kỳ, hắn hôn lên cần cổ trắng nõn của thiếu niên, hưởng thụ thịt ruột mấp máy điên cuồng, một tay đè lại dâm cụ đằng trước, ấn thẳng xuống ---

"Ách a a a ---"

Tuyến tiền liệt bị dâm cụ đè vào, niệu đạo vừa nóng rát vừa ngứa, Đường Đường thất thần, nước bọt ngăn không được chảy ra từ khóe môi.

"Ngô... Đường tiên sinh, phía sau của cậu chặt thật đấy.." Quý Trường Khanh bắt đầu hoạt động, dưới thân hung hăng mà khai mở thịt ruột, từng cú va chạm thật sâu, trên tay còn cầm dân cụ mà tra tấn tiểu Đường Đường thanh tú.

"A... Không..không...Ô a a, mau bỏ ra...Ách a a..không cần!"

Niệu đạo nóng rát, thịt ruột cũng bị kích thích, tuyến tiền bị đồng thời nhận lấy khoái cảm từ hai phía quá mức mãnh liệt, Đường Đường khàn giọng kêu, không ngừng vặn vẹo vòng eo.

Ô.... Sẽ chết... Cậu sẽ bị tên cầm thú này làm chết...

Hậu huyệt thít chặt, Quý Trường Khanh cắn răng, côn thịt dùng sức đâm vào huyệt khẩu gắt gao, dâm dịch chảy ra.

"A không.... Đừng, đừng động.... Ô a... bác sĩ Quý..... a a Quý....bác sĩ Quý..."

Đường Đường vừa khóc vừa kêu, nước mắt làm ướt bịt mắt, vật nhỏ phấn nộn nay đỏ bừng, dâm dịch theo từng đợt chọc vào rút ra chảy ướt đẫm, đáng thương hề hề mà run rẩy lại bị dâm cụ ngăn cản không cho bắn ra, phía sau Quý Trường Khanh cũng bắt đầu điên cuồng va chạm vào phần tuyến tiền liệt.

Rầm!

Cửa phòng bệnh bị mở ra một cách thô bạo, đôi mắt Đường Đường bị bịt mắt màu đen che lại sớm đã ẩm ướt, nước bọt không kịp nuốt xuống chảy ra từ khóe miệng, thân thể loang lổ dấu vết tình ái, cậu phát ra tiếng kêu nức nở, mơ hồ cảm thấy hình như mình nghe được tiếng của Kỳ Dục, trong phòng vang lên tiếng gầm, "Quý Trường Khanh!!"

Thân dưới của Quý Trường Khanh cũng không ngừng lại mà càng tàn nhẫn đưa đẩy, làm cho dâm dịch nhầy nhụa khắp nơi, hắn mỉm cười thở dốc, nhìn về phía Kỳ Dục áo khoác còn chưa cởi, một thân phong trần mệt mỏi, tay lại kéo bịt mắt của thiếu niên xuống.

Đường Đường mờ mịt, theo sự va chạm mà dần dần thanh tỉnh, khi cậu thấy được gương mặt tái xanh của Kỳ Dục ở cửa, cả người tức khắc căng thẳng, như là hỏng mất mà lắc đầu hô to.

"Không không... A a a... Đừng...ha ân....đừng nhìn..ô.."

Thiếu niên không biết bộ dạng chính mình hiện tại có bao nhiêu mê người, mặt mang tình ý, đuôi mắt hồng hồng chứa nước, làn da trắng nõn bị dây thừng siết ra từng vệt hồng, côn thịt thanh tú bị cắm một que ngọc sưng đỏ lên một vòng, dâm dịch từ đỉnh chảy xuống phía dưới, hậu huyệt ngây ngô lại bị bác sĩ một thân áo blouse trắng làm đến đỏ rực, hiện giờ còn kẹp chặt lấy côn thịt không ngừng phun ra nuốt vào.

Kỳ Dục cơ hồ nhìn thoáng qua liền cứng rắn, hai mắt gắt gao nhìn về nơi bí ẩn kia, đang bị một nam nhân khác xâm nhập, Kỳ Dục không thở nổi, mọi ý định lúc trở lại của hắn đều thay đổi, hiện giờ hắn chỉ muốn giết chết tên Quý Trường Khanh này.

Nhàn nhạt liếc qua bộ dáng giống một con sư tử nổi giận của Kỳ Dục, Quý Trường Khanh cũng không vội. Gọng kính xiêu vẹo trượt xuống sống mũi, hắn cười cười cúi đầu xuống, ở trên cổ của Đường Đường tạo ra môt loạt dấu vết ướt át, ngón tay thon dài cầm lấy phần lộ ra bên ngoài của que ngọc dùng sức đâm rút, xỏ xuyên qua niệu đạo, éo hông cũng tăng thêm lực hung hăng mở ra thịt ruột, đồng thời va chạm vào tuyến tiền liệt.

"Ách a a!!"

Sẽ chết mất! Đường Đường hét to, trong não một màu trắng xóa, khoái cảm tăng vọt làm cậu thất thần, chỉ có cảm giác bản thân sắp bị giết chết.

Chờ hoàn hồn lại, mới phát hiện ra hậu huyệt sưng đỏ đã chứa đầy tinh dịch của bác sĩ, mà que ngọc trong niệu đạo cũng đã được rút ra ngoài, tinh dịch phun ra bắn tới cả người Kỳ Dục.

Quý Trường Khanh rút ra côn thịt ướt đẫm, chẳng ngại ngùng gì mà chỉnh trang lại quần áo, ngay sau đó đã bị một quyền của Kỳ Dục đấm vào mặt.

"Hự..." Hắn kêu lên một tiếng, kính mắt bay ra ngoài, rơi trên sàn nhà của bệnh viện.

"Quý Trường Khanh!! Anh dám động tới người của tôi!" Kỳ Dục giống như con sư tử nổi giận, đôi mắt đỏ ngầu hung hăng nện từng quyền vào mặt bác sĩ.

Đường Đường dẫy ra khỏi sợi dây không biết được thả ra lúc nào, sợ tới mức run rẩy, trốn vào chăn.

Đầu lưỡi cảm nhận được vị rỉ sắt, Quy Trường Khanh châm chọc cười, con ngươi u ám không còn lớp mắt kính che chắn khẽ híp lại, thế nhưng lại không có nói ra lời gì quá đáng: "Người của anh? Kỳ tổng, ngài đây không khỏi có chút quá tự đại rồi đi."

Kỳ Dục lạnh lùng cười: "Đường Đường sớm đã là người yêu của tôi, bác sĩ Quý có hiểu thế nào gọi là thứ tự trước sau không?"

"Ồ?" Quý Trường Khanh đột nhiên cười rộ lên, giọng nói nhẹ nhàng mang theo chút ý vị không rõ: "Kỳ tổng đây nhầm lẫn rồi chăng? Ngài không phải là người yêu của anh trai Đường Đường à?"

"Dẹp mẹ nó đi!" Kỳ Dục bị khơi lên lửa giận, hắn vốn dĩ không có cùng Đường Niệm ở bên nhau, lão tử đây là chơi trò tình thú với lão bà có được hay không!

Nhưng lời này còn chưa kịp nói ra liền nghe thấy một tiếng khóc nức nở truyền tới từ ổ chăn trên giường bệnh, thanh âm tinh tế nho nhỏ, ô ô a a làm người nghe xong liền tan nát cõi lòng.

Lửa giận trong lòng lập tức bị dập tắt hơn phân nửa, khuân mặt anh tuấn của Kỳ Dục khó coi đến cực điểm, hắn nhéo nhéo mũi, có chút đau lòng đứng cạnh giường bệnh, muốn duỗi tay ôm lấy ổ chăn bảo bối kia vào lòng dỗ dành, rồi lại không biết phải làm sao mà đứng yên tại chỗ.

"Bảo bối..." Hắn thấp giọng kêu một tiếng, thanh âm đặc biệt trầm ấm.

Quý Trường Khanh cũng thu hồi đối chọi gay gắt, bước chân ngập ngừng lại không có đi qua.

"Các người có thể ra ngoài được không?" Trong ổ chăn truyền tới thanh âm nghẹn ngào đặc giọng mũi của Đường Đường.

Hai người đều cứng đờ, chỉ trong phút chốc liền bại trận, Kỳ Dục thở dài, cách chăn hôn hôn đầu cậu, thấp giọng nói: "Em ngủ trước đi, lát nữa tôi quay lại sau."

Quý Trường Khanh cũng tiến lên, đem khăn giấy đã chuẩn bị cùng ga giường mới thơm tho đặt ở mặt tủ bên cạnh, nhẹ nhàng: "Khăn trải giường bẩn rồi.... Tôi..." Hắn dừng một chút, nhìn về phía Kỳ Dục.

Môi mỏng của Kỳ Dục khẽ mím, cong lưng, dùng sức ôm cả người và chăn vào trong ngực.

Quý Trường Khanh thu lại ánh mắt, nhanh chóng đổi khăn trải giường mới, chờ Kỳ Dục đặt thiếu niên lên giường lại an ủi một hồi, hai người mới rời đi.

Cửa đóng lại, trong ổ chăn trên giường có một người thoải mái duỗi tay, không tim không phối ngáp một cái rồi ngủ mất.

-----

Ngoài cửa, ánh mắt Kỳ Dục và Quý Trường Khanh lại chạm nhau, tựa như muốn đâm người đối diện thành cái sàng.

"Đi thôi, tìm nơi nào tán gẫu một chút, bác sĩ Quý!" Kỳ Dục ngoài cười trong không cười, âm dương quái khí nói.

Dù sao cũng là bản thân mình trong lúc người ta cháy nhà mà đi hôi của, Quý Trường Khanh ôn nhu cong cong đôi mắt, khách khí đáp.

"Làm phiền Kỳ tổng."

-----

=))) matnet công

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro