PHẾ VẬT ĐỆ ĐỆ TRONG VĂN BAO DƯỠNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Người em trai tàn tật của vai chính thụ

[Nhân vật pháo hôi thay đổi: Đường Đường

Nguyên chủ vốn dĩ có một gia đình hạnh phúc, tuy rằng trong nhà không quá dư giả, nhưng chưa bao giờ lo lắng chuyện cơm áo, cha mẹ ân ái, anh trai dịu dàng, chính nguyên chủ bởi vì có tài năng vũ đạo rất tốt mà được thật nhiều người yêu mến. Nhưng có một ngày, mộng đẹp bị đập nát, người anh trai mà cậu yêu quý đem cậu đẩy ngã ở cầu thang trường học, máu tươi chảy đầy đất, nguyên chủ mơ hồ nhìn thấy gương mặt của anh trai trở nên vặn vẹo dữ tợn.]

[Nguyên chủ bị liệt, anh trai hắn - cũng là vai chính thụ của thế giới này, khóc lóc bên cạnh giường bệnh, tự trách chính mình không tốt, không kịp thời giữ chặt em trai, hại cậu ngã xuống dưới.]

[Cha mẹ an ủi anh trai nguyên chủ, nói không trách hắn, nhưng mà không phải như vậy...rõ ràng...rõ ràng là người anh trai này... Cầu thang không có camera, vai chính thụ bình thường ngụy trang quá tốt, nguyên chủ há miệng thở dốc, cuối cùng lựa chọn im lặng.]

[Từ đó, nguyên chủ cũng không còn có thể nhảy múa được nữa.]

Đường Đường tỉnh lại ở trong phòng bệnh, đập vào mắt là trần nhà trắng tinh, mùi nước sát trùng quanh quẩn trong mũi, cậu rũ mắt xốc chăn lên, sờ sờ đôi chân vì lâu ngày không hoạt động khiến cơ bắp teo lại, thở dài.

Khi nguyên chủ bị liệt được khoảng nửa năm, cha mẹ cậu vẫn tìm đủ các loại thuốc men quý hiếm, nhưng từ khi vai chính thụ - tức người anh trai kia của cậu thay thế nguyên chủ tiến vào đoàn vũ đạo học tập, kinh tế trong nhà liền ngày càng thụt giảm, thậm chí trong bốn năm qua, bọn họ đã không đủ khả năng chi trả tiền thuốc men cho nguyên chủ, mặc kệ đứa con trai ngày càng trầm mặc ít nói tự sinh tự diệt.

Thẳng đến một tháng trước, cha mẹ nguyên chủ say rượu lái xe gây ra tai nạn song song mất đi, để lại cho bọn họ một cục diện rối rắm, vai chính thụ thấy tình thế không ổn liền vội trốn đi, không chỉ vậy còn đem nguyên chủ hai chân bị liệt đưa ra làm lá chắn, cậu còn suýt bị bọn đòi nợ thuê đánh vỡ đầu, chờ tới khi tỉnh lại liền đã thấy anh trai tốt kia chuyển cậu qua nằm ở một phòng bệnh xa hoa.

Đang cảm thán "vai chính thụ là một kẻ tàn nhẫn", thì cửa phòng bị đẩy ra.

Đường Đường theo bản năng nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy một nam nhân thoạt nhìn rất dịu dàng bước vào, vai chính thụ tuyệt đối phải đẹp, người anh trai này của cậu có thể do mấy năm luyện vũ đạo nên dáng người rất tinh tế, ngũ quan nhu hòa, nguyên bản đôi mắt đen láy có chút không kiên nhẫn nhưng nhìn tới đôi chăn đang đắp một chiếc chăn mỏng của Đường Đường, lập tức tâm tình chuyển qua sung sướng mỉm cười.

Hắn không nhanh không chậm ngồi trên ghế đánh giá đệ đệ đã lâu không gặp này, cũng không nói gì.

Nói thật, Đường Niệm đã rất lâu không cẩn thận nhìn người em trai từ nhỏ tới lớn đều lấn át hắn này.

Nam hài trên giường bệnh gầy yếu, ánh mắt nhìn về phía chính mình mang theo chút khiếp đảm, làn da trắng nõn như ma cà rồng do lâu ngày không tiếp xúc ánh nắng, từ khi hắn đi vào cửa vẫn luôn cúi đầu nghịch ngón tay, sự sợ hãi yêu đuối này là từ khi nào thì bắt đầu nhỉ..

A, đúng rồi, từ khi cậu ta liệt đôi chân, bị chính mình cướp lấy cơ hội huấn luyện trong đoàn vũ đạo, lại nghe được cha mẹ nói muốn từ bỏ trị liệu cho cậu, những đả kích này liền làm cho ngôi sao nhỏ này dần mất đi ánh sáng.

Đường Niệm trong lòng đắc ý, bất quá nếu không phải cần thiết, hắn cũng không muốn nhìn thấy người em trai này.

Không khí yên tĩnh trong chốc lát, Đường Đường vẫn như cũ cúi đầu nghịch ngón tay, liền nghe thấy giọng nói của người ngồi bên cạnh.

Đường Niệm cong môi, thanh âm ôn nhu lại ẩn ẩn đắc ý khoe khoang: "Anh tới rồi đây, mấy ngày trước anh mới quen được một người bạn trai, anh ấy thay chúng ta trả hết số nợ của cha mẹ, còn cho em tiền mua thuốc nữa, chốc nữa anh ấy sẽ tới nhìn em một chút, Đường Đường phải nghe lời đấy, rõ chưa?"

Ngón tay đang đùa nghịch nhau của Đường Đường dừng lại, rũ mắt xuống "Nga" một tiếng, trong lòng lại thầm mắng: Mẹ nó! Đúng là vai chính không biết xấu hổ viết như thế nào, hại nguyên chủ bị liệt xong giờ còn đi câu kim chủ làm bạn trai!

A...đúng là biết chơi.

Cốt truyện của thế giới này vẫn theo motif cũ, tiểu bạch thỏ ôn nhu đơn thuần vì trả nợ cùng với chiếu cố cho em trai phế vật, bất đắc dĩ phải bán mình cho sói xám.

Trong cốt truyện, Đường Niệm là thiếu niên gian khổ không sợ, mà Đường Đường chính là con riêng của bố, sau khi cha mẹ qua đời, đường Niệm nhờ người tìm được cho mình một công việc trong quán bar nổi tiếng của thành phố H, trở thành tiếp viên có lượng tiêu thủ cao nhất, trong một lần tiếp rượu thì bị người khác xàm sỡ, vai chính thụ vội vàng vùng ra lảo đảo chạy nhầm vào khu ghế của vai chính công, từ đó mở ra một màn bao dưỡng tiến tới yêu đương.

Đương nhiên là, trước khi tiến tới yêu đương thì không thể thiếu quá trình cọ xát, trong một lần ngẫu nhiên, Đường Niệm lại găp thêm vai chính công số 2 - bác sĩ dịu dàng, nhất kiến chung tình với hắn, rồi lại từ đỏ mở ra kết cục ba người dây dưa.

----

Nhìn Đường Đường sợ hãi gật đầu, Đường Niệm mới vừa lòng, đại phát từ bi mà sờ sờ đầu cậu, bỗng nhiên cứng đờ.

Hắn nắm lấy tóc Đường Đường, ép cậu ngẩng đầu.

"Đau.."

Da đầu Đường Đường đau xót, bị bắt ngẩng đầu đối diện với con ngươi tối tăm của Đường Niệm, nước mắt sinh lý dâng lên, không dám chớp mắt.

Tầm mắt Đường Niệm đảo qua khuân mặt xinh đẹp đến khoa trương này, tươi cười dần dần rút đi, hắn buông tay ra, cầm lấy quả táo trên đĩa từ từ gọt: "Đường Đường đã lớn rồi..." Thanh âm thực nhẹ, lại làm Đường Đường không rét mà run.

Gọt xong quả táo đặt trước mặt Đường Đường, ý bảo cậu ăn.

Một khắc kia, Đường Đường thiếu chút nữa cho rằng chính mình gặp được mẹ kế giới tính nam của công chúa Bạch Tuyết.

Thân thể này dị ứng táo, ăn mọt chút sẽ khiến cả người mẩn đỏ, nghiêm trọng hơn còn có thể lên cơn sốc, Đường Niệm là anh trai của nguyên chủ, không có khả năng không biết, Đường Đường đè lại lửa giận trong lòng, nhẫn nhịn ăn vào mấy miếng trước ánh mắt của Đường Niệm.

Đường Niệm nhìn thời gian, giờ hẹn với Kỳ Dục sắp tới, hắn đã nhiều năm không về nhà, hơn nữa ban nãy Đường Đường vẫn luôn cúi đầu, hắn còn bận đắc ý khi nhìn thấy Đường Đường không thể đứng dậy, sau mới phát hiện em trai này của hắn thế nhưng lớn lên lại xuất sắc đến vậy.

Sự đố kỵ bùng lên làm hắn không thể đè nén, ánh mắt như muốn hóa thành con dao rạch xuống khuân mặt Đường Đường, xác định cậu đã nuốt táo xuống mới thoáng yên tâm rời khỏi phòng bệnh gọi điện thoại.

Lúc cửa phòng đóng lại, Đường niệm ánh mắt sâu kín nhìn về phía giường bệnh, cảm giác ngứa ngáy khó chịu vẫn còn, hắn suy nghĩ hôm nay có nên đợi sau khi người kia đi liền tạo chút "sự cố" hủy đi gương mặt kia không.

----

Đợi hắn rời di, Đường Đường mới đình chỉ động tác, thần sắc nhàn nhạt nói: "Hệ thống, thay tôi chữa khỏi vết dị ứng trên mặt, thuận tiện điều trị cơ chân bị teo này đi."

[Hệ thống: Được, mặt khác, ký chủ ở thế giới trước công lược đạt tiêu chuẩn toàn bộ các mục tiêu, khen thưởng mở ra cửa hàng và một phần thưởng.]

[Phần thưởng: một thứ ngẫu nhiên, câu đến cái gì thì dựa vào vận khí đi!]

Nói chuyện một hồi, dị ứng trên mặt Đường Đường đã giảm, cậu có điểm tò mò, trước tiên kiểm tra hai chân trắng nõn đang khôi phục, mới đồng ý sử dụng phần thưởng.

[Leng keng, chúc mừng ký chủ, phần thưởng mùi hương cơ thể: Thanh thuần gợi dục (sạch sẽ thanh triệt, lại mang theo cảm giác khiêu khích dục vọng nhè nhẹ), phần thưởng:  thuốc sinh tử (thì thầm nho nhỏ, ăn tôi có thể sinh bảo bảo.)]

Đường Đường còn chưa phản ứng thuốc sinh tử này là cái quỷ gì, cửa đã bị người đẩy ra.

Hôm nay ánh mặt trời rất đẹp, xuyên qua cửa chiếu vào phòng, Kỳ Dục vừa mở cửa liền thấy một cảnh tượng, trên giường bệnh có một thiếu niên mặc đồ bệnh nhân, thiếu niên lớn lên trông thực ngoan ngoãn, lông mi rũ xuống nhìn về phía hai chân đang đắp chăn mỏng, ánh mặt trời chiếu trên người cậu, họa ra bóng dáng có chút đơn bạc.

Thiếu niên như là không có tiếp xúc với ánh nắng thường xuyên, làn da tái nhợt, đồng phục bệnh nhân to rộng không che được xương quai xanh và da thịt mềm mại, nhìn kỹ, trên mặt cậu thé nhưng có vài vệt đỏ như vừa trải qua một trận mây mưa.

Thanh thuần cùng dâm loạn, sự giao thoa này lại dung hợp tới vô cùng nhuần nhuyễn.

Ánh mắt Kỳ Dục tối lại, thanh âm mở cửa kinh động tới người ngồi trên giường, thiếu niên ngẩng đầu, con ngươi có chút sợ hãi mà nhìn người đang đứng.

Phía cửa là một người đàn ông mặc tây trang, mũi cao thẳng, mặt mày anh tuấn, thân hình hắn cao lớn mang vài phần dã tính, giống một con báo, tầm mắt chạm nhau trong một khoảnh khắc, ánh mắt người kia như đang vồ mồi làm cho bả vai Đường Đường run lên, thân thể hơi rụt lại.

"Kỳ tiên sinh, sao không đi vào vậy?"

Đường Niệm đứng sau lưng nam nhân nhẹ giọng hỏi, hắn so với Kỳ Dục thấp hơn không ít, bởi vậy tầm mắt bị chặn kín mít, còn tưởng rằng Đường Đường bị dị ứng thành đầu heo dọa đến Kỳ Dục, trong lòng đắc ý, muốn thay cậu giải thích, nam nhân phía trước đột nhiên cử động.

Tầm nhìn không còn bị chắn, Đường Niệm cứng đờ nhìn thiếu niên xinh đẹp sạch sẽ đang yên lặng ngồi trên giường.

Kỳ Dục đi đến trước giường bệnh, ánh mắt thâm trầm, vừa rồi đứng ở cửa hắn ngửi được trong không khí có một mùi hương đạm mạc, đến gần mới biết hóa ra là mùi tỏa ra từ người thiếu niên này.

Không thể miêu tả rõ là mùi hương gì, cảm giác giống như không khí ở núi tuyết, thãnh lãnh đạm bạc, lại giống như móc câu làm tâm trạng hắn bối rối.

Kỳ Dục sờ sờ ngón tay, hắn bao dưỡng Đường Niệm là vì cảm thấy khí chất cậu ta sạch sẽ, hôm nay tới bệnh viên thăm em trai Đường Niệm cũng chỉ vì đang nhàm chán nên phát chút ngọt cho tình nhân, ai ngờ được..em trai so ra còn ngon miệng hơn anh trai rất nhiều.

"Cổ của cậu bị làm sao thế?" Kỳ Dục rũ mắt, đảo qua phần cổ trắng nõn của Đường Đường, rồi lại âm thầm đánh giá phần eo ẩn dưới lớp áo, hỏi cậu.

Thanh âm từ tính của nam nhân làm cả người Đường Đường cứng đờ, sau một lúc mới nắm hai bàn tay lại, nhỏ giọng nói: "Táo, dị ứng."

Kỳ Dục nhìn thoáng qua quả táo đã bị oxy hóa một ít, tầm mắt lại không dấu vết quét qua Đường Niệm, trong lòng hình như hiểu ra cái gì.

Trong nháy mắt lúc nam nhân mở miệng nói chuyện, sắc mặt Đường Niệm trở nên cực kỳ khó coi, hít sâu mấy cái mới bình ổn thanh âm trấn an: "Thật xin lỗi Đường Đường, anh quên mất em không thể ăn táo."

Đường Đường lắc đầu, không đáp lời.

Trong truyện, nguyên chủ bị dị ứng rất nghiêm trọng, thậm chí cổ họng còn không nói được, sau khi Kỳ Dục rời đi, vai chính thụ liền tìm cách hủy hoại gương mặt cậu.

---

Kỳ Dục trầm mặt, thanh âm giống như tiếng đàn Cello, êm ái dễ nghe: "Nếu vết thương của em trai cậu đã ổn định, vậy thì mang cậu ấy về nhà đi, dù sao vẫn còn nhỏ, lại không tiện hoạt động, để ở bệnh viện cũng không có người nào chăm sóc."

"Không được!" Sắc mặt Đường Niệm khó coi, theo bản năng cự tuyệt, nhưng mới nói ra liền phản ứng lại, hoàn hoãn biểu tình, nhỏ nhẹ nói: "Ý em là.. như thế quá phiền toái tiêu sinh rồi, ngài giúp em trả nợ, còn cung cấp phí trị liệu cho Đường Đường, quả thật là đủ rồi."

Thanh âm hắn mềm nhẹ, chậm rãi ám chỉ Kỳ Dục, anh giúp tôi như thế là được rồi, không cần quan tâm tới Đường Đường, tôi sẽ chăm sóc cậu ta.

Kỳ Dục có chút ngạc nhiên nhìn hắn, ý vị không rõ: "Cậu không phải vẫn luôn lo lắng cho em trai sao? Hay là..." Hắn nheo lại đôi mắt, ngữ khí trở nên nguy hiểm, "Cậu lừa tôi?"

Trong lòng Đường Niệm cả kinh, áp xuống trái tim đang nhảy loạn, cười nhạt trấn an: "Lẽ nào lại như vậy, hai chân Đường Đường không tiện hoạt động, em sợ cậu ấy làm sai điều gì khiến ngài tức giận thôi."

Trước ánh mắt nghiền ngẫm của nam nhân, Đường Đường treo lên mặt một nụ cười, răng lại cắn chặt.

Hắn hối hận rồi, lúc trước Đường Đường bị bọn đòi nợ đánh chấn thương đưa vào bệnh viên, Đường Niệm vốn dĩ muốn mặc kệ, nhưng thời cơ lại trùng hợp, vì để làm Kỳ Dục nhìn mình với một con mắt khác, hắn mới lấy chuyện này để ngụy trang, làm bộ bất đắc dĩ đáp ứng để Kỳ Dục bao dưỡng.

Mấy ngày nay hắn cũng làm bộ cự tuyệt Kỳ Dục lên giường với mình, mỗi ngày hắn đều giả bộ thành một anh trai tốt lo lắng em trai, vốn định gợi ra sự thương tiếc của nam nhân, ai ngờ mới giả bộ một chút, Kỳ Dục liền hứng thú bừng bừng mà tới đây nhìn em trai hắn, giờ còn muốn mang Đường Đường cùng trở về Kỳ gia.

Kỳ Dục thu lại tầm mắt, nhàn nhạt nói: "Tôi không phải trẻ con, nào có ấu trĩ như vậy, mang cậu ấy về cho anh em các cậu gần nhau." Hắn hơi nghiêng đầu nhìn về phía trợ lý, nói: "Tới công ty mang mẫu xe lăn trí năng mới nhất qua đây."

Trợ lý gật đầu, đi ra ngoài gọi điện thoại.

Đường Đường ngồi ở trên giường, thật cẩn thận trộm nhìn thoáng qua nam nhân có thể làm anh trai hắn sợ hãi, kết quả mới liếc lên đã bị con ngươi thâm sâu của nam nhân bắt gặp.

Cậu sợ tới mức run lên, vội vàng cúi đầu, không dám tiếp tục nhìn.

Trong đầu Đường Niệm hiện giờ toàn là hối hận, phiền muộn đứng nhìn.

Kỳ Dục nhìn bộ dáng hoang mang của thiếu niên, nhịn không được khẽ cười.

---

Lời tác giả: Đường Đường về sau sẽ đứng lên được, mới đầu có ý định viết 3 công nhưng đổi ý sửa lại thành 2. Ác liệt bá tổng cùng phúc hắc bác sĩ.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro