➻World 1 - 3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lăng Duệ Thần miết nhẹ mi tâm một chút, sau đó bước tới trước tủ quần áo. Trong kí ức hệ thống cung cấp cho thấy nguyên thân cũng có chút thẩm mĩ, thế nhưng quần áo lại không đâu vào đâu vì lúc nào cũng ru rú trong phòng, cũng không thích nói suy nghĩ của mình cho người khác, Lăng Duệ Thần cảm thấy hắn là mặt liệt chứ mới không phải tự bế đâu.

Một tuần bảy ngày thì hết sáu ngày ngồi ngốc tại phòng, cuối tuần cha mẹ nguyên thân phải ép lắm mới ép được hắn đi gặp bác sĩ tâm lí, thế nhưng bác sĩ tâm lí nào được mời đến cũng rất nhát gan, bọn họ chỉ cần trông thấy khí đen quanh quẩn bên người thiếu niên đơn bạc này là cảm thấy sống lưng lạnh toát rồi, trụ được lâu lắm cũng chỉ đến ba ngày, còn lại đều bị dọa vì ánh mắt sắc như dao cạo râu của hắn.

Có chút giống oán hồnΣ(°△°|||)?

"Neb, đổi toàn bộ đống quần áo sáng màu này đi. Tất cả đổi thành phục trang màu đen, không được có một nếp nhăn, hơn nữa thiết kế giống quý tộc phương tây, đừng rườm rà, không cần quá nhiều hoa văn, điểm xuyết là được. Giày toàn bộ đổi thành giày da hoặc thể thao đen, mũ lưỡi trai đen. Còn có..." Khẽ liếc sang chiếc bàn đơn lẻ kê sát bên cái cửa sổ duy nhất trong phòng, Lăng Duệ Thần hơi nhíu mày. "...Chuyển toàn bộ đống khuyên tai, vòng tai, dây chuyền của ta từ thế giới trước đến đây, cả kệ sách phương đông, triết lí học, khoa học, hóa học, độc dược,... chuyển hết, không được còn sót chút gì."

[Ký chủ, ngài có chắc bản thân mặc như vậy ra đường sẽ không bị coi là ăn trộm chứ ┐( ̄∀ ̄)┌ Hơn nữa, yêu cầu của ngài cũng quá cao rồi không phải sao, đống đồ của ngài tiêu tốn không ít năng lượng a, chuyển đồ xuyên không gian còn tốn hơn, ngài chắc rằng sau khi để hệ thống vận chuyển sang rồi sẽ không bị trừ hết điểm năng lượng mà hôn mê ba ngày ba đêm chứ (¬‿¬ )].

Lăng Duệ Thần mặt đầy hắc tuyến, hỏi: "Có thể trả góp không?"

[Không thể. Sau khi tham gia cốt truyện sẽ nhận được phúc lợi khởi điểm là 100 hồng ngọc, nhưng bởi vì ký chủ chưa chính thức tham gia cốt truyện nên chỉ có thể trừ điểm năng lượng a. Năng lượng max đạt mức 1000, ký chủ sau khi cải tạo đã đạt tới 992 điểm, phí vận chuyển xuyên không gian là 800, tức nếu ký chủ quyết định vận chuyển thì năng lượng sẽ chạm đáy 192, mức này khiến cơ thể ký chủ suy nhược trầm trọng, trực tiếp lâm vào ngủ say.]

A, cũng đúng, thanh năng lượng của hắn tính theo thanh năng lượng của Tổng hành dinh, cũng không thể giống với người thường được. Lăng Duệ Thần giật giật khóe môi. Nhưng bắt hắn mặc mấy thứ rác rưởi này, hắn mặc không nổi.

Hắn mới chưa bước vào cốt truyện a, cốt truyện - kun chỉ cung cấp cho hắn căn phòng để thích nghi, còn lại tất cả mọi thứ còn không có cho hắn nhìn thấy, bao gồm các nhân vật phụ chính. Hắn không thể mua sắm aaaaaa o(〒﹏〒)o.

Lăng Duệ Thần bắt đầu trụy lạc trên con đường bi thương không lối thoát~~

"Đổi, đổi hết! Hôn mê gì ta cũng mặc kệ!!!"

---

3 ngày sau.

"Duệ Thần, Duệ Thần?"

Lăng Duệ Thần vẫn còn mệt mỏi do thân thể suy nhược quá độ, khó khăn lắm liền mở mắt ra, tròng mắt màu rượu đỏ lập tức co rụt lại. A, quên mất, hắn đã kí khế ước, sau đó chấp nhận khoái xuyên a, còn cảnh giác gì chứ.

Có lẽ hiện tại là thời điểm nên tiến vào cốt truyện rồi?

"Duệ Thần, con có ở trong đó không?"

Bên ngoài tiếp tục vang lên một giọng nói của một người phụ nữ, Lăng Duệ Thần căng thẳng một chút, sau đó mới phản ứng lại, chầm chậm ra ngoài mở cửa. Trong phòng khá tối, vì vậy vừa mở cửa liền nhận lấy ánh sáng đột ngột, cho dù chỉ hơi he hé cũng khiến hắn rụt người lại. Sau khi đã quen, người đầu tiên xuất hiện trước mặt hắn là một người phụ nữ trung niên rất xinh đẹp, nhìn trang phục không quá cầu kỳ nhưng rất quý phái, khí chất không lẫn vào đâu được, đang nhìn hắn một cách vô cùng ngạc nhiên. Có lẽ đây là mẹ của nguyên thân đi.

"Duệ... Duệ Thần? Là con sao?" Lưu Tịnh Y kinh nghi nhìn đứa con trước mắt. Đây chính là đứa con luôn u ám, mắc chứng tự bế của bà sao? Chính là đứa bé có vẻ ngoài sắc bén lại như núi băng ngàn năm đó sao? Con bà cuối cũng thay đổi, trở thành như thế này a? Thật yêu nghiệt!

Lập tức, Lưu Tịnh Y sáp tới muốn véo véo má hắn, thế nhưng khi nhìn thấy Lăng Duệ Thần hơi tránh né, bà mới nhớ ra thằng bé không quá thích tiếp xúc với người khác. Vui vẻ vừa tới liền bị buồn bã che lấp, nhưng bà vẫn không thôi hy vọng, hy vọng sau khi chuyển trường thằng bé không u ám như vậy nữa. Bà muốn nó hòa đồng hơn với lứa đồng niên, chứ không phải suốt ngày đều lạnh nhạt, hơn nữa xung quanh lúc nào cũng u u ám ám. Thật không nhìn ra chỗ nào có sức sống.

"Duệ Thần, bữa sáng đã xong, con muốn ăn ở dưới nhà hay trên phòng?" Lưu Tịnh Y mỉm cười hòa ái, hy vọng hỏi. Mặc dù biết nó sẽ không xuống nhà, nhưng bà vẫn luôn mong muốn hôm nay là một ngoại lệ.

"Con..." Lăng Duệ Thần vẫn chưa thật thích nghi với ánh mắt trìu mến như muốn làm tan cả băng tuyết này của bà, suốt 39 năm hắn vẫn luôn một mình, hiện tại nói có người khác muốn cùng hắn ăn cơm, sẽ không nhất định thoải mái. Đắn đo một chút, cuối cùng hắn vẫn gật đầu. "Ân, con muốn ăn dưới nhà."

Lưu Tịnh Y lại tiếp tục kinh hỉ. Con bà quả nhiên thay đổi! Thật tốt quá, có phải đây chính là dấu hiệu tích cực mà bác sĩ nói không? Cho dù gương mặt vẫn lãnh như vậy, nhưng vừa rồi rõ ràng bà thấy trong mắt nó có một tia nhu hòa, ít nhưng quả thật làm tim bà ấm áp hẳn lên. Bà càng hy vọng khi đến trường, nó sẽ không như vậy lúc nào cũng giống như khúc gỗ từ chối tiếp nhận người khác nữa.

Người trẻ tuổi không phải sẽ càng hiểu người trẻ tuổi hơn người già sao?

"Hảo, sau này cùng cả nhà ăn cơm có được không? Thật lâu rồi con vẫn không muốn xuống nhà, mẹ rất lo con sẽ không ăn uống đầy đủ, dù cho ngày nào cũng đem cơm lên phòng nhưng lượng ăn của con thật ít, thật ít. Mèo con của mẹ, cùng nhau ăn cơm, không phải sẽ càng ấm áp sao?"

Lưu Tịnh Y vui mừng tới mức luống cuống, vẻ mặt đỏ bừng, xúc động nói. Có thể hay không, cùng nhau quây quần? Tiểu Thần, có thể hay không chúng ta cùng giúp con vượt qua tự bế? Con sẽ không từ chối phải không?

Lăng Duệ Thần chớp mắt ngây người. Nguyên thân ơi nguyên thân, nhìn xem cậu làm gì người thân của mình. Tôi không có cha mẹ, càng không có bất cứ ai bên cạnh, 39 năm sống một cuộc đời cô độc, một mình đứng trên đỉnh ngọn tháp, còn cậu, có cha có mẹ, có em gái, thậm chí còn có một cuộc sống thật an bình, thế nhưng lại không biết quý trọng tới như vậy. Trớ trêu chăng? Vậy, hiện tại, liền để tôi chăm sóc cho họ đi, linh hồn của cậu, từ nay liền siêu thoát.

Khẽ gật nhẹ đầu, Lăng Duệ Thần tránh né xúc động mãnh liệt trong mắt người đối diện, lập tức chậm rãi bước xuống lầu.

Từ nay, ngoại trừ nhiệm vụ chính, tôi sẽ tiếp nhận thêm nhiệm vụ bảo vệ người thân của cậu, nguyên thân. Vì vậy, ở thế giới khác phải sống cho thật thống khoái đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro