Chương 3: Tiểu Thuyết Gia Kinh Dị (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌸Edit+Beta: Nyy

Cho dù ngủ một giấc, biên tập vẫn còn nhớ rõ cảm giác rùng mình khi vừa mới xem hết đoạn mở đầu kia, hắn cũng không nghĩ tới văn phong của Xuyên Hạ bỗng nhiên thay đổi, sau khi xem xong, hắn cố nén cảm giác run rẩy kia lại nhìn một lần nữa, lúc này mới phát hiện văn phong cô khác biệt hoàn toàn, cơ hồ giống như là đổi một người khác vậy.

Trước đó cảm giác làm người ta kiềm chế đã không thấy tăm hơi, văn tự ngắn gọn, cơ hồ không có từ hình dung dư thừa, đao đao thấy máu, nhưng văn tự kết hợp lại với nhau như thế này, từ mở đầu xem ra, lại làm cho người ta không khỏi cảm thấy sợ hãi, đem chính mình nhập vào bên trong nhân vật chính, bên người còn bị bầu không khí quỷ dị quấn lấy.

Biên tập líu lo không ngừng:
"Lúc trước cô nói không muốn viết có phải là nghĩ viết đề tài kinh dị? Chuyển đổi đề tài à? Tôi nhìn hiệu quả không tệ đấy!"

Đâu chỉ là không tệ! Loại bầu không khí kinh khủng này tạo nên quả thực là vượt xa trình độ trước đó của cô, một đường đi thẳng lên, để biên tập cũng không khỏi nghĩ thầm, làm sao trước đó cô lại nghĩ không ra mà nhất định phải viết tiểu thuyết đô thị hiện thực? Nếu đổi thành viết loại đề tài kinh dị này, cứ như là hổ thêm cánh vậy.

Nói thật ra, trước đó biên tập chỉ muốn cô có thể đi vào trước top hai mươi liền tốt, dù sao cạnh tranh kịch liệt vượt xa tưởng tượng của hắn, trình độ Xuyên Hạ chắc chắn còn không đạt được, nhưng là bây giờ không giống a! Nếu như cô có thể bảo trì tiêu chuẩn hiện tại, thì tiến vào trước top mười quả thực quá vừa vặn.

Nghĩ tới đây, hắn vừa căn dặn cẩn thận nói, "Cứ dựa theo cái phong cách viết này, đừng lại đi viết đề tài trước đấy."

Kinh dị là đề tài hầu hết mọi người đều thích, nhưng sẽ có một nhóm người tương đương trung thành a, mà nếu loại phong cách này viết đỏ lên, bán bản quyền cũng rất dễ dàng. Xuyên Hạ là tiểu thuyết gia đô thị hiên thực hạng ba, có thể bảo vệ cầm tiêu chuẩn này chính là tiểu thuyết gia kinh dị hạng nhất, không cần nói lượng tiêu thụ cái gì, chỉ cần đem cái danh hiệu này gửi ra ngoài, nhà xuất bản bọn hắn liền có chủ đề để đi marketing.

Biên tập liền ảo não buồn bực làm sao mà trước đó không nghĩ tới làm cho cô chuyển đổi đề tài thử một lần. Nhìn xem bản này, nhìn đi nhìn lại bản trước đó, đây quả thật là lãng phí thiên phú a!

Trước khi tắt điện thoại biên tập vẫn không quên nhắc nhở lần nữa, "Nhanh lên viết thêm mặt nữa! Viết xong liền gửi cuốn sách đến cho tôi!"

Diệp Đàm quái lạ nhìn điện thoại di động, loại cảm giác đói bụng kia vẫn còn, cô cố nén loại cảm giác đói bụng kia đi xem bản thảo hôm qua viết, văn cô viết sáng tác chỉ cần là trừ văn nghị luận còn đâu đều phải phân điểm bình thường, văn tự bình dị, đơn giản lưu loát, ưu điểm duy nhất được khen chính là logic nghiêm cẩn, kết cấu hoàn chỉnh.

Hiện giờ ở một cái chỗ khác biên tập mỗi ngày đều liên hệ khích lệ cô viết tốt, bầu không khí tạo nên cực kỳ tốt? Thậm chí còn ám chỉ cô hiện tại viết so với trước đó tốt, cũng chính là Bian tinh viết tốt.(??? Đoạn này tui k nhận á😂)

Diệp Đàm vốn định là cho biên tập xem xong văn cô hẳn là liền biết cho cô từ bỏ là hành vi sáng suốt cỡ nào, hiện tại xem ra cô nhất định vẫn là phải viết tiếp thôi.

Mở đầu của « Phía Sau » là cảnh nữ chính ở trên giường tỉnh dậy, lại vô tình ngoài ý muốn đã mất đi tất cả ký ức, nhìn căn phòng vừa quen thuộc vừa xa lạ này, thông qua manh mối trong phòng cùng một ít ảnh chụp, cô biết tên của mình, cũng biết một chút tình huống hiện tại.

Về sau, khi bạn bè cùng bạn trai bề bộn nhiều việc biết cô mất trí nhớ, đối cô vừa cẩn thận lại ôn nhu, dẫn dắt cô quen thuộc lại tất cả mọi thứ chung quanh, sinh hoạt nhìn như đã trở về quỹ đạo, nhưng là nữ chính lại cảm thấy không thích hợp, giống như có người đang mỗi giờ mỗi khắc rình coi cô, ánh mắt ác độc, y như muốn giết chết cô vậy.

Cô cảm thấy sợ hãi, trong lúc ngủ mơ thường xuyên bị bừng tỉnh, cùng bạn bè thổ lộ hết, cùng bạn trai cãi lộn, lắp đặt màn hình giám sát, nhưng vẫn không có ai tin tưởng cô, mỗi người đều cảm thấy cô đang nổi điên. Bạn trai dưới tình trạng kiệt sức thốt ra, "Tại sao em lại biến thành dạng này vậy!"

Thì ra trước đó cũng có một đoạn thời gian mất đi ký ức cô cũng vui buồn thất thường như thế, để bạn bè cùng bạn trai đều trở nên không kiên nhẫn, vốn cho rằng cô khi mất trí nhớ sau đã tốt hơn, không nghĩ tới lại bắt đầu.

Không có ai tin tưởng lời cô nói, nữ chính đau khổ không thôi.

Mà lại càng để cho người cảm thấy sợ hãi chính là cái đạo ánh mắt kia càng ngày càng mãnh liệt, dường như cách cô càng ngày càng gần vậy.

. . . .

Về sau khi biên tập xem hết một đoạn này, trên thân lần nữa lại nổi lên một lớp da gà, run lên, chẳng những không có biến mất, ngược lại càng thêm mãnh liệt.

"Đây cũng quá kinh khủng. . ."

Hắn nuốt một ngụm nước bọt. Kỳ thật đến bây giờ sáu vạn chữ, cũng không có cái ống kính kinh khủng gì miêu tả lại, tất cả mọi thứ đều tồn tại ở trong suy nghĩ tưởng tượng của nữ chính, so với việc là bị thứ gì cuốn lấy, cô càng giống một đứa bệnh tâm thần, ảo tưởng một vật ở sau lưng nhìn chăm chú cô. Nhưng là bầu không khí lại có chỗ không quá đúng, cảm giác nhập vai cũng quá mạnh, một hơi nhìn xem đến, sau lưng thật sự như có cái thứ gì đang nhìn mình.

Cái không khí kinh khủng này tạo nên, có thể xưng là hoàn mỹ.

Bản thân hắn cũng không phải là người mê tiểu thuyết kinh dị gì, nhưng là có đôi khi cũng sẽ mua một hai bản về điều chỉnh tâm tình xuống, dù sao làm một biên tập mỗi ngày duyệt vô số bản thảo, mỗi ngày nhìn thấy cay trong ánh mắt cho viễn siêu người tưởng tượng, nhưng là so với lúc trước hắn nhìn tiểu thuyết kinh dị, tại bản này còn không có viết xong văn bản trước, quả thực là cặn bã a.

Hắn có loại dự cảm, lần này Xuyên Hạ có lẽ thật sự muốn đỏ

. . . .

Trong lúc biên tập giục giã, cô dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành bản này tiểu thuyết, để biên tập xác nhận không có chỗ hư hỏng gì thì đem quyển tiểu thuyết này gửi cho ban giám khảo.

Ban giám khảo đang giao lưu với nhau về quyển thích hợp nhất, cho đến bây giờ, một trăm quyển bản thảo trên cơ bản đều gửi tới, mấy quyển sớm nhất bọn hắn đều hỗ trợ nhau xem hết. Hành văn loại vật này phần lớn là tích tụ lâu rồi gửi đi, không có khả năng một lần là xong, đương nhiên, cũng có loại được ông trời thưởng cho bát cơm này, tuy nhiên bất kể là loại nào, ngay khi bắt đầu liền đã hiển lộ ra, lần dự thi này còn có một số người viết nhiều năm không đỏ (hot) không xanh (ít nổi), muốn dựa vào kì thi này liều một phát, ban giám khảo trong lòng đều nắm chắc, ai có tiềm lực thì người đấy có hi vọng đoạt giải quán quân.

Bọn hắn giờ phút này đang nói chuyện chính là một tuyển thủ lần này tương đối có hi vọng đoạt giải quán quân, am hiểu văn thần tượng, mặc dù còn có chút non nớt, nhưng là lại luyện tập trau dồi, sau này sẽ là một mầm mống tốt. Bỗng nhiên hòm thư truyền đến âm nhắc nhở, ban giám khảo ấn mở nhìn xem, nhìn thấy tên Xuyên Hạ, không có ấn tượng, hẳn là nhóm người không quá đặc biệt kia.

Ban giám khảo có mười người, mỗi người đều có sở thích khác biệt, hòm thư là của chung, mười người đều nghe được âm nhắc nhở, thế nhưng tất cả đều không có nhấn mở nhìn, mà tiếp tục thảo luận nên cho cái tác giả am hiểu viết văn thần tượng này sẽ đoạt thứ tự gì, có nên hay không cho tên hắn đặt thứ ba, căn cứ quy định tranh tài, lần này ba hạng đầu có thể trực tiếp tiến vào trước top mười, không cần tiến hành tranh tài năm mươi vào mười, chờ nửa giờ sau, một người trong số đó thấy có chút phiền, nhìn lấy bọn hắn còn đang ồn ào, dứt khoát ấn mở bộ tiểu thuyết này, đây là đoạn bản thảo ngày cuối cùng, ngay trước đường ranh giới chốt đăng kí, Xuyên Hạ, cô mơ hồ có chút ấn tượng, nhưng là ấn tượng không sâu.

Viết chính là. . . Tiểu thuyết đô thị? Nhìn thấy danh tự về sau, hít xuống hơi thở, ấn mở

. . . .

Lần này lực lượng chính đang cãi nhau là hai người, một người nhanh yêu chết cái tác giả này, một người khác kiên trì hắn viết cũng không tệ lắm, nhưng là tiến vào trước ba còn miễn cưỡng, rất nhiều chi tiết xử lý còn chưa tốt, một người khác viết rõ ràng so với hắn nổi bật hơn. Ngay từ đầu các ban giám khảo khác còn có thể phát biểu ý kiến, nhưng là theo thời gian càng lâu, càng ngày càng không kiên nhẫn, mọi người lật qua lật lại, chẳng lẽ liền không có ý tưởng mới?

Bọn hắn liền nghĩ tới Lily - người đã trọn vẹn hơn nửa giờ không có phát biểu ý kiến.

"Lily? Thế nào? Xảy ra chuyện gì vậy?"

@ cô rất nhiều, khoảng chừng một phút đồng hồ Lily mới nhắn lại, lâu thật sự để cho người ta cảm giác được xảy ra sự tình ngoài ý muốn, để hai người sắp đánh lên cuối cùng cũng dừng lại.

Lily: "Mọi người chưa đọc « Phía sau » đúng không! Nhanh đi đọc! !"

"Trâu trâu bò kinh quá khủng bố! !"

. . .

Có thể trở thành ban giám khảo, mỗi người trong sự nghiệp đều tính là có chút danh tiếng, bất kể là mình viết, vẫn là đọc của người khác, đều xem như qua khó đạt cảm giác kinh diễm, « Phía sau » bất kể là phong cách vẫn là hành văn cũng không tính là quá xuất chúng, thậm chí chỉ có thể cho điểm đạt tiêu chuẩn, nhưng đọc liền không nhịn được lòng bàn chân bốc lên ý lạnh, để cho người ta run run cả người.

Có thể làm cho cô xem tiếp đi, mà không phải ngay lập tức chọn cái mao bệnh gì, quyển tiểu thuyết này đã coi như là đã thành công hơn phân nửa.

Vả lại, loại cảm giác kinh khủng này còn đang theo kịch bản triển khai mà tầng tầng tiến dần lên.

Những người khác sững sờ, « Phía sau »? Có mấy người còn có chút ấn tượng, đây không phải là tên tiểu thuyết vừa nhìn thoáng qua kia?

"Lily cô vừa mới đang đọc quyển tiểu thuyết này? Rất khủng bố? Viết rất tốt? Kịch bản là cái gì?"

Có người hỏi thăm, đã có người nhanh tay đi xem một chút.

Trong đám người đang nói chuyện cũng càng ngày càng ít, những người khác cũng biết đại khái bọn hắn làm cái gì đi, cũng tò mò đi ấn mở, thật sự có kinh khủng như vậy? Thế mà để bọn hắn mê mẩn đến mức này? Thậm chí ngay cả nói câu nào ở trong nhóm đều không nghĩ muốn?

Mười vạn chữ muốn đọc xong cũng phải mất mấy giờ.

Lily dẫn đầu xem hết, nhìn trước đây mấy giờ nói chuyện phiếm ghi chép, không nhịn được đánh xuống một hàng chữ, "Mọi người có ai đối cái cô Xuyên Hạ này có ấn tượng không? Loại bầu không khí được tạo nên kinh khủng này, làm sao lại là loại bừa bãi không tên tuổi được?"

Quan trọng là sau khi xem xong, cô còn cảm thấy phía sau lưng bốc lên từng luồng ý lạnh

. . . .

Sau khi bạn trai cuối cùng không còn cách nào kiên nhẫn nói hai chữ chia tay, nữ chính tự giam mình ở trong phòng, chỗ nào cũng không muốn đi, ai cũng không muốn gặp, cái đạo ánh mắt kia càng ngày càng gần không phải do cô đoán ra, cô cũng không có bị bệnh tâm thần, đúng thật là có tồn tại. Cô ấy sẽ càng ngày càng tới gần cô, cái chén để ở trên bàn bị lệch vị trí, mà cửa sẽ không gió mà bay, đèn lồng không biết nguyên do gì bị dập tắt. . .

Hết thảy tất cả đều đang ép chặt cô nổi điên, cô có lần gào to lên, cô đến cùng là ai, tại sao muốn làm như thế với cô, van cầu cô đừng quấn lấy cô nữa.

Sau khi cô nuốt thuốc ngủ chìm vào giấc ngủ, bóng người một nữ nhân xuất hiện ở bên giường cô, cô ấy có khuôn mặt giống y như đúc cô, nữ chính trong mơ cũng gặp phải một nữ nhân giống cô như đúc, nữ nhân kia nói, " Ta chính là ngươi đấy."

Cô trong mộng bóp lấy cổ của cô, trong hiện thực nữ chính cũng bắt đầu giãy dụa, bên trong sự ngạt thở cô bỗng nhiên đều đã nhớ tới mọi thứ.

Đây là một con cô hồn dã quỷ, cô ta muốn thay thế cô, giống như lúc cô thay thế chủ nhân lúc đầu của cỗ thân thể này, sự việc cô hiện tại gặp đều là sự việc trước đó cô cho chủ nhân lúc đầu bị, cô bức điên cô ấy, buộc cô tự sát, thay vào đó, nhưng là ở nơi hẻo lánh cô không biết, một cái cô hồn dã quỷ khác đang lẳng lặng nhìn chăm chú hết thảy mọi thứ, sau đó đem tất cả đều trả lại cho cô.

Nếu như bạn cảm giác được có ánh mắt đang nhìn chăm chú bạn, bạn nhất định phải cẩn thận. Có lẽ, có hồn ma đang muốn trở thành bạn.

🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸
Thế nào, được chứ. Mau ủng hộ bằng cách vote chương điiiii. Ngày nào cũng gần 3000 chữ mệt chắc chớt😫😫😫

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro