Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1, Ng~ Thanh Huyền
Giữa tôi và câu ấy lun có 1 k\cách nhất định. Và người tạo ra k\cách ấy lun là tôi, vô hình và cậu ấy ko thể bt. Từ khoảng cách giữa nh~ bộ bàn gế trong lớp học cho đến đường về nhà đầy nắng. Tôi vẫn lun cách xa cậu ấy vs k\c vừa đủ. Sẽ cùng chạy phía sau nếu cậu ấy cùng chạy, đi chậm nếu như cậu ấy đi chậm và thậm chí dừng lại nếu cậu ấy dừng lại ngỉ ngơi. Tôi lun theo dõi từng hoạt động của cậu ấy ở phía sau và cũng là k\c ấy.
       ~~~~~~o0o~~~~~
Lớp học đại học có một số đặc điểm khác biệt nhất so vs lớp học cấp 3 là hình thức học tín chỉ. Tôi ko cần đi học vào thứ 7, và cũng ko cần nhất thiết phải học đúng buổi học lúc 7h. Thậm chí tôi có thể bùng một buổi học nhàm chán nếu như tôi mún, ko cần đơn xin phép hay chữ kí của bốmẹ. Và tôi là một đứa trẻ DỄ THÍCH NGHI chuyện bùng học ở nhà ngủ vs tôi xảy ra như cơm bữa. Mãi cho đến khi tôi gặp đc cái gọi là ĐỊNH MỆNH.
Tôi chạm mặt cậu ấy lần đầu tiên ở tiệm bán rau xanh. Trong khi tôi đang lóng ngóng chọn nh~ cọng rau muống mập mạp thì cậu xuất hiện kéo lấy áo tôi, nói :
- Đừng có mua loại đó, ngộ độc chết chứ còn gì. Giọng của cậu ấy lành như gió
Tôi giật mình về fias chủ nhân của câu ns đó. Cậu ấy nhìn tôi, ngón tay nhẹ nhấc gọng kính rồi nhăn nhỏ cười, tiếp tục vs công việc chọn nh~ cọng rau khác cùng vs cậu.
Tôi ngẩn người, khuôn mặt cậu ko khá điển trai nh có điều gì đó khiến tôi bị thu hút. Nụ cười duyên vs chiếc răng khểnh khiến não tôi phải ghi nhớ nhanh chóng. 
Tôi chọn rau xong liền bỏ vào túi và ko hiểu vì sao, cậu bạn lạ đường làm ả\hưởng đến bữa trưa của tôi đã đc sắp đặt trc.
- Bác tính tiền giùm cháu ạ. Tôi ns vs bác chủ hàng rau xanh
Bác chủ tiệm đỡ lên rồi lần lượt nh~ thứ rau củ quả tôi đã chọn. Còn tôi liếc nhìn cậu bạn lạ, cậu vẫn ko hề bị ả\hưởng và đang chăm chú chọn nh~ trái cà chua.
- Tổng cộng là hai mươi mốt ngàn cháu ơi. Bác cầm túi đồ đưa cho tôi tươi cười
- Ơ........
Lục túi trái, túi phải. Hiện tại trên tay tôi chỉ có duy nhất một tờ hai mươi ngàn màu xanh da trời. Tôi nhăn mặt nhìn chủ quán ý thỏa hiệp.
- Cháu chỉ có hai mươi ngàn. Thôi bác giảm một ngàn cho cháu nhav
- ko đc cháu ơi, hay cháu bỏ một quả cà chua ra đi
Đâù tôi lúc đó xì khói lên mà mún nổ tung vs bác bán hàng kẹt xỉn này. Nhăn mặt đỡ lấy túi đồ tôi định nhặt một quả cà chua ra thì cậu bạn lạ bên cạnh tôi đã nhe chiếc răng khểnh ra......
~~~~~~~~~~~CWAWSRST~~~~~~~~~
Để làm gì nhỉ, đón xem chap sau nhá, truyện của mình xàm quá phải ko, toàn là kể, ít lời thoại, ai thấy dấu 🌟 bên dưới nhấn ủng hộ mình vs cmt, yêu mb nhìu 😘😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro