C 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Pinkie

Tiểu Quyển không nói gì chỉ nhìn anh.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy anh ta yên lặng đứng dựa tường ở đấy thì cô cũng cho rằng anh ta đang làm chuyện đó.

Anh đứng ở nơi nửa sáng nửa tối, chỉ nhìn thấy bờ vai rộng và đôi chân dài, nhưng không nhìn thấy rõ gương mặt lạnh lùng kia.

Nhưng trực giác cho Tiểu Quyển biết, anh ta đang nhìn chằm chằm mình.

Anh lại tiếp tục.

"Em cũng rất muốn, có đúng không?" Anh thở gấp nói.

Tiểu Quyển dời mắt đi chỗ khác.

Giọng anh lại tiếp tục khàn khàn, "Tránh cái gì? Mở mắt to, nhìn anh này."

Ánh sáng dần tối, chỉ còn tiếng hít thở của anh là vô cùng rõ ràng, Tiểu Quyển cắn môi, nhịn không được lại khẽ liếc nhìn anh một chút.

Đôi mắt kia của anh có thể nhìn rõ trong bóng tối, tán thưởng nói: "Thật ngoan, như thế này mới tốt. Nhìn anh."

"Tiểu Quyển." Tiếng gọi của anh dần dần trầm thấp.

"Tiểu Quyển, Tiểu Quyển......"

Anh liên tục gọi tên Tiểu Quyển, triền miên vô tận.

Một lát sau, bỗng nhiên anh dừng lại, ôn nhu hỏi: "Thế nào? Cái này không chịu nổi sao?"

Sau đó thấp giọng cười: "Được rồi, bây giờ bỏ qua cho em, ban đêm chúng ta tiếp tục."

Kết thúc công việc.

Mặt ảnh đế đại nhân lạnh nhạt không gợn sóng, thần sắc không thay đổi chút nào, khoan thai quay người đi vào phòng vệ sinh.

Đã không xuất hiện thì thôi, một khi xuất hiện thì làm nhanh, để cho chuyện này thành công kết thúc.

Tiểu Quyển bội phục muốn quỳ rạp xuống đất.

Tiểu Quyển vừa mới nói vài tiếng, mặc dù đã học rất giống giọng nói của Kỷ Hằng, nhưng về ngữ điệu và cảm xúc bên trong, khả năng kiểm soát và tinh tế thì so với anh, lại giống như học sinh tiểu học vừa tập đọc.

Kỷ Hằng là ảnh đế, quả thật không phải là hữu danh vô thực.

Hai người ở phòng bên cạnh đại khái đã bị dọa sợ, lúc này mới phản ứng lại.

Có một tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên, sau đó là tiếng bước chân dồn dập, giống như chạy trối chết.

Tiểu Quyển không để ý tới chuyện này, chờ Kỷ Hằng đóng cửa phòng vệ sinh lại, thì lập tức nhảy dựng lên, vọt tới góc tường.

Ba cái vali đang dựng thành hàng thẳng tắp.

Cũng không biết Đàn Na Châu rốt cuộc đang giấu ở trong cái vali nào.

Vali khóa bằng mật mã, Tiểu Quyển có chút nhức đầu, cầm điện thoại muốn nhắn tin hỏi Lý Thiên một chút. Tin nhắn vừa mới soạn một nửa thì lại do dự, sau đó xóa tất cả đi. Chẳng may Lý Thiên buộc miệng nói ra, bị Kỷ Hằng biết được chuyện cô hỏi mật mã của vali thì sẽ làm cho anh ta cảnh giác, chuyển Đàn Na Châu sang nơi khác, lúc đó coi như xong. Đó là bảo bối của tộc Bạch Hổ, anh ta nhất định sẽ vô cùng cẩn thận.

Mật mã khóa có ba số, Tiểu Quyển hít một hơi thật sâu, không khỏi khẩn trương bàn tay run rẩy, lấy quyết tâm, nhấn thử một số.

Cũng may Kỷ Hằng ở trong phòng tắm rất lâu, Tiểu Quyển bắt đầu thử từng số.

Cũng không biết trải qua bao lâu, thử đến 998, mà khóa cũng không mở được.

Tiểu Quyển vô cùng chán nản: "Không thể nào, thật sự có người dùng ba số 9 để làm mật mã sao? Sớm biết thế thì mình bấm từ 999 lùi lại."

Tiểu Quyển xoay ổ khóa ở ba số chín, ấn xuống một cái, "cụp" một tiếng, khóa đã được mở.

Ngay khi Tiểu Quyển mở khóa vali thì tiếng nước trong phòng tắm đột nhiên ngừng lại.

Tiểu Quyển nhanh chóng kéo vali lại vị trí cũ, đứng dậy, tùy tiện xoay loạn xạ số trên mật mã rồi vọt lại giường.

Cửa phòng tắm mở ra một khe nhỏ.

"Sao thế?" Giọng nói Tiểu Quyển bình tĩnh tự nhiên.

Cô không hề phát hiện, giơ tay cao, nhúm tóc kia chỉa thẳng ngây ngô, trông rất ngốc nghếch.

Kỷ Hằng không tiếng động vươn tay, rồi hạ cánh tay của cô xuống thấp một chút.

Giúp cô kéo vạt áo, Kỷ Hằng buộc sợi dây vào áo thun của cô.

Anh cúi người xuống, cánh tay vòng qua hông cô, như trong tư thế ôm, hơi thở nhẹ lướt qua tai cô.

Tiểu Quyển lui về phía sau một chút.

Kỷ Hằng thắt nút, kéo mạnh một cái, hỏi: "Sợi dây có bị chặt không?"

Giọng nói có anh hiếm khi ôn tồn săn sóc như vậy, Tiểu Quyển cả kinh, "Buông lỏng một chút."

Kỷ Hằng điều chỉnh một chút, "Bây giờ thế nào?"

"... Được rồi, bây giờ vừa vặn."

Hai người đang bận buộc dây thừng, đã quên phải nhỏ giọng, chợt nghe tiếng đạo diễn Hàn mơ mơ màng màng ở bên cạnh, "Người trẻ tuổi, quá nhiều trò, tinh lực quả thực rất tốt đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro