[BL] Mùa gió heo may.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con đường làng trải dài dưới bóng những cây bạch đàn, nơi mà mỗi mùa gió heo may thổi qua đều mang theo một cảm giác man mác buồn. Minh bước đi chậm rãi, từng bước như cố gắng nắm bắt lại những kỷ niệm ngày xưa đã bị thời gian phủ mờ. Đã lâu lắm rồi anh mới trở lại quê nhà, sau bao năm sống và làm việc ở thành phố. Những ngày tháng bon chen nơi phố thị đã khiến anh lãng quên đi rất nhiều thứ, nhưng có một điều anh không thể quên, đó là Khôi.

Khôi, người bạn thân thiết nhất của Minh từ thời thơ ấu. Họ cùng nhau lớn lên, cùng nhau trải qua những tháng ngày vui vẻ và không ít khó khăn. Những buổi sáng tinh mơ, hai đứa trẻ cắp sách tới trường, băng qua con đường bạch đàn này, bàn luận đủ thứ chuyện trên đời. Những ngày hè nóng bức, họ thường cùng nhau trốn ra bờ sông, nô đùa dưới dòng nước mát lạnh, hay nằm dài trên cỏ, ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm. Nhưng tất cả đã thay đổi khi Minh quyết định rời làng lên thành phố học đại học, rồi ở lại làm việc. Khoảng cách về không gian và thời gian dần dần khiến mối quan hệ của họ trở nên xa cách.

Minh dừng lại dưới bóng cây bạch đàn, hít một hơi thật sâu, cảm nhận mùi hương quen thuộc của đất và lá cây. Anh bất giác mỉm cười khi nhớ về những kỷ niệm với Khôi. Trong lòng anh luôn có một nỗi nhớ nhung không tên, một cảm giác trống vắng mà anh không thể giải thích được.

Bất ngờ, từ xa xa, một dáng người quen thuộc xuất hiện. Minh nhận ra Khôi ngay lập tức. Khôi vẫn như ngày nào, dáng cao ráo, gương mặt thanh tú nhưng thêm phần trưởng thành và phong trần. Khôi cũng nhìn thấy Minh, nở một nụ cười tươi rói, vẫy tay chào.

“Minh, lâu quá không gặp! Cậu vẫn khỏe chứ?” Khôi bước nhanh tới, ánh mắt sáng lên niềm vui.

Minh cũng cười, cảm giác như gặp lại một phần ký ức thân thuộc. “Ừ, mình vẫn khỏe. Cậu sao rồi? Mình cứ nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại cậu nữa.”

Khôi gật đầu, ánh mắt thoáng chút buồn. “Mình ở lại làng, chăm sóc bố mẹ. Cũng có nhiều chuyện xảy ra lắm, nhưng mình không muốn làm phiền cậu.”

Họ cùng nhau đi dạo trên con đường bạch đàn, kể cho nhau nghe về những năm tháng đã qua. Minh kể về công việc của mình ở thành phố, những áp lực và thành công, những mối quan hệ mới. Khôi thì kể về cuộc sống yên bình ở làng, về những buổi sáng đi làm đồng, về những lần chăm sóc bố mẹ ốm đau.

“Minh à,” Khôi đột ngột dừng bước, nhìn thẳng vào mắt Minh, “Cậu có bao giờ nghĩ về những kỷ niệm xưa không? Những lúc chúng ta cùng nhau đi học, cùng nhau vui đùa trên con đường này?”

Minh im lặng, lòng tràn đầy cảm xúc. “Mình luôn nghĩ về nó, Khôi. Mỗi lần nhớ lại, mình đều cảm thấy hối tiếc vì đã rời xa cậu.”

Khôi khẽ thở dài. “Mình cũng vậy. Mình đã mong rằng chúng ta có thể mãi mãi ở bên nhau, nhưng cuộc đời luôn có những ngã rẽ khác nhau.”

Họ tiếp tục đi dạo, mỗi người đều chìm trong những suy nghĩ riêng. Gió heo may thổi qua, mang theo cảm giác lạnh lẽo nhưng cũng đầy kỷ niệm. Minh chợt nhớ lại những ngày xưa, khi anh và Khôi còn là những đứa trẻ vô tư, chưa phải lo lắng về cuộc sống.

Một buổi chiều, khi mặt trời đã khuất sau những rặng núi xa, Minh và Khôi ngồi bên bờ sông, ngắm nhìn dòng nước chảy lững lờ. Khôi lên tiếng trước, giọng trầm lắng: “Minh, mình có điều này muốn nói với cậu từ lâu, nhưng chưa bao giờ có cơ hội.”

Minh quay sang nhìn Khôi, lòng đầy tò mò. “Điều gì vậy, Khôi?”

Khôi im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng nói: “Mình đã luôn yêu cậu, từ những ngày đầu chúng ta gặp nhau. Nhưng mình biết rằng cậu có ước mơ, có những hoài bão lớn, và mình không muốn làm gánh nặng cho cậu.”

Minh cảm thấy tim mình đập mạnh, những lời nói của Khôi như một cú sốc. “Khôi, tại sao cậu không nói sớm hơn? Mình cũng có những tình cảm tương tự, nhưng mình sợ rằng cậu sẽ không chấp nhận.”

Khôi cười buồn, ánh mắt rưng rưng. “Có lẽ vì cả hai chúng ta đều sợ mất đi tình bạn này. Nhưng giờ đây, khi đã trải qua bao nhiêu thăng trầm, mình nhận ra rằng tình cảm của mình dành cho cậu không hề thay đổi.”

Minh và Khôi ngồi bên nhau, tay trong tay, cảm nhận sự ấm áp từ tình cảm chân thành. Gió heo may vẫn thổi, mang theo hương thơm của đất trời và những kỷ niệm xưa cũ. Minh nhận ra rằng, đôi khi cuộc đời đưa ta đi xa, nhưng cuối cùng, những gì quan trọng nhất vẫn luôn ở bên ta, trong trái tim.

Họ quyết định sẽ không để lỡ nhau thêm một lần nữa. Minh sẽ trở về thành phố, thu xếp công việc và trở lại làng, cùng Khôi xây dựng một cuộc sống mới. Họ sẽ cùng nhau đi trên con đường cây bạch đàn, cùng nhau trải qua những mùa gió heo may, và cùng nhau viết tiếp câu chuyện tình yêu của họ.

Con đường cây bạch đàn vẫn còn đó, như một chứng nhân cho tình yêu của Minh và Khôi. Những hàng cây cao vút, lá rì rào trong gió, như những lời thì thầm của quá khứ, của hiện tại và của tương lai. Minh và Khôi biết rằng, họ sẽ mãi mãi bên nhau, trên con đường này, dưới bóng mát của những cây bạch đàn thân thuộc. Nhưng những lời tỏ tình vẫn còn lơ lửng trong không gian, chưa được thốt ra, như một lời hứa hẹn về tương lai, về những điều tốt đẹp mà họ sẽ cùng nhau khám phá.

Minh đứng dậy, kéo Khôi lên. “Chúng ta về thôi, Khôi. Còn nhiều việc cần phải làm.”

Khôi nắm lấy tay Minh, ánh mắt tràn đầy hy vọng. “Ừ, chúng ta sẽ cùng nhau làm tất cả.”

Họ cùng nhau bước đi trên con đường bạch đàn, dưới ánh hoàng hôn đang dần buông xuống. Tương lai còn nhiều điều chưa biết, nhưng họ tin rằng, với tình yêu và sự quyết tâm, họ sẽ vượt qua tất cả.

Gió heo may thổi qua, mang theo những lời thì thầm của mùa thu và những ước mơ chưa thành. Con đường bạch đàn vẫn còn đó, như một chứng nhân cho tình yêu của họ, một tình yêu chưa được thổ lộ, nhưng đầy hy vọng và sự chờ đợi.

Minh và Khôi tiếp tục đi, những bước chân nhẹ nhàng, nhưng lòng họ nặng trĩu những cảm xúc. Họ biết rằng, cuộc hành trình này mới chỉ bắt đầu, và còn rất nhiều điều họ phải đối mặt. Nhưng với tình yêu và sự quyết tâm, họ sẽ vượt qua tất cả, và viết nên câu chuyện của riêng mình, trên con đường bạch đàn thân thuộc.

Trong ánh hoàng hôn, hai bóng dáng dần xa, hòa vào cảnh vật yên bình của làng quê. Con đường bạch đàn vẫn còn đó, như một chứng nhân cho tình yêu và những ước mơ chưa thành của Minh và Khôi. Họ sẽ tiếp tục bước đi, cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, và đón chào ngày mai tươi sáng hơn.

Minh và Khôi biết rằng, con đường bạch đàn này sẽ mãi mãi là nơi bắt đầu và kết thúc của những kỷ niệm, của tình yêu và sự chờ đợi. Họ sẽ tiếp tục viết nên câu chuyện của mình, một câu chuyện tuy chưa kết thúc, nhưng đã gắn kết hai con người bằng những kỷ niệm, những khoảnh khắc lặng lẽ mà đầy ý nghĩa.

Minh bước đi trên con đường làng quen thuộc, cảm giác như những ngày thơ ấu lại hiện về. Anh nhớ lại những buổi chiều cùng Khôi chạy nhảy, vui đùa dưới tán cây bạch đàn, tiếng cười giòn tan hòa cùng gió. Những lần trốn học, cùng nhau lên đồi hái hoa dại, hay cùng nhau ra bờ sông bắt cá, từng chi tiết nhỏ đều khắc sâu trong tâm trí Minh.

Gió heo may thổi nhẹ, mang theo hương thơm của lúa chín và đất đồng quê. Minh và Khôi chậm rãi bước đi, không cần nói gì nhiều, chỉ cần ở bên nhau là đủ. Minh cảm nhận được sự yên bình, khác hẳn với cuộc sống ồn ào nơi thành phố. Cảm giác này như xoa dịu những căng thẳng, mệt mỏi trong anh.

“Cậu nhớ lần chúng ta trốn học để đi bắt bướm không?” Minh bất giác hỏi, mắt hướng về phía cánh đồng xa.

Khôi cười lớn, ánh mắt đầy kỷ niệm. “Sao mình có thể quên được chứ! Chúng ta đã bị thầy giáo phát hiện và bị phạt đứng ngoài hành lang suốt buổi học.”

Minh cũng cười theo, nhớ lại cảnh hai đứa trẻ lấm lem, vừa sợ hãi vừa buồn cười. “Đó là lần đầu tiên mình cảm thấy chúng ta thật dũng cảm. Mặc dù bị phạt, nhưng mình vẫn thấy rất vui.”

Khôi gật đầu, đồng tình. “Những kỷ niệm đó đã làm nên tuổi thơ của chúng ta. Dù có khó khăn, nhưng đó là những ngày tháng thật đẹp.”

Họ tiếp tục đi dạo, ngắm nhìn cánh đồng xanh mướt trải dài dưới nắng chiều. Tiếng chim hót líu lo, tiếng côn trùng rả rích như những bản nhạc đồng quê êm dịu. Minh cảm nhận được sự ấm áp từ Khôi, từ quê hương, và nhận ra rằng, đây mới chính là nơi anh thuộc về.

“Mình đã quá mải mê với cuộc sống nơi thành phố, đến mức quên mất những điều quan trọng nhất,” Minh thở dài, ánh mắt tràn đầy hối tiếc. “Nhưng bây giờ, mình muốn thay đổi, muốn ở lại đây, cùng cậu.”

Khôi quay sang nhìn Minh, ánh mắt chan chứa yêu thương. “Mình cũng mong cậu sẽ ở lại. Chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng lại những gì đã mất, cùng nhau tạo nên những kỷ niệm mới.”

Minh cảm thấy tim mình đập mạnh, sự quyết tâm trỗi dậy trong lòng. “Mình sẽ làm được, vì chúng ta, vì tình bạn và tình yêu của chúng ta.”

Họ cùng nhau bước đi dưới bóng mát của những cây bạch đàn, cảm nhận sự bình yên và hạnh phúc. Mặt trời dần lặn, những tia nắng cuối ngày nhuộm vàng cả cánh đồng. Minh và Khôi biết rằng, cuộc sống mới của họ sẽ không dễ dàng, nhưng với tình yêu và sự quyết tâm, họ sẽ vượt qua tất cả.

Một buổi sáng sớm, Minh quyết định đến thăm lại ngôi trường cũ, nơi đã lưu giữ biết bao kỷ niệm. Khôi đồng ý đi cùng anh. Ngôi trường làng nhỏ bé, nằm giữa cánh đồng, vẫn giữ nguyên vẻ đơn sơ, giản dị. Cây phượng vĩ trước sân trường đã nở rộ, đỏ rực một góc trời.

Minh và Khôi bước vào sân trường, lòng tràn đầy cảm xúc. Họ nhìn thấy hình ảnh của mình ngày xưa, những đứa trẻ hồn nhiên, vui vẻ chạy nhảy khắp nơi. Tiếng trống trường vang lên, gợi nhớ những buổi học chăm chỉ, những lần bị thầy cô la rầy.

Họ dừng chân bên gốc cây phượng vĩ, nơi từng là chỗ nghỉ chân ưa thích sau mỗi giờ học. Minh vuốt nhẹ những cánh hoa phượng, nhớ lại những lần cùng Khôi ngồi dưới tán cây, chia sẻ những ước mơ, hoài bão.

“Khôi, cậu còn nhớ không? Chúng ta từng hứa sẽ luôn bên nhau, dù có chuyện gì xảy ra.” Minh nói, giọng trầm lắng.

Khôi gật đầu, ánh mắt xa xăm. “Mình nhớ chứ, Minh. Chúng ta đã từng mơ ước rất nhiều, nhưng rồi cuộc đời đưa đẩy mỗi người một ngả.”

Minh nắm lấy tay Khôi, ánh mắt kiên định. “Nhưng bây giờ, mình đã trở về, và mình muốn thực hiện lời hứa đó. Chúng ta sẽ cùng nhau viết tiếp câu chuyện của mình.”

Khôi mỉm cười, lòng tràn đầy hy vọng. “Mình cũng vậy, Minh. Mình tin rằng chúng ta có thể làm được.”

Họ ngồi lại dưới gốc cây phượng, kể cho nhau nghe về những dự định tương lai. Minh sẽ tìm một công việc phù hợp ở làng, và cùng Khôi chăm sóc gia đình, xây dựng cuộc sống mới. Họ sẽ cùng nhau trồng lại vườn hoa ở nhà Khôi, nơi từng là niềm tự hào của cả hai.

Ngày tháng trôi qua, Minh và Khôi dần dần xây dựng lại cuộc sống ở làng quê. Họ cùng nhau trồng cây, chăm sóc ruộng vườn, và tham gia vào những hoạt động của làng. Tình cảm giữa họ ngày càng sâu đậm, không chỉ là tình bạn mà còn là tình yêu chân thành.

Một buổi chiều, khi hoàng hôn buông xuống, Minh và Khôi đứng trên đồi, ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Gió heo may thổi qua, mang theo hương thơm của đất và cỏ non. Minh quay sang nhìn Khôi, lòng tràn đầy biết ơn.

“Cảm ơn cậu, Khôi. Cảm ơn vì đã luôn ở bên mình, và giúp mình nhận ra những điều quan trọng nhất trong cuộc đời.”

Khôi mỉm cười, ánh mắt dịu dàng. “Mình cũng cảm ơn cậu, Minh. Cậu đã trở về, và cùng mình xây dựng lại tất cả. Mình tin rằng, chúng ta sẽ luôn hạnh phúc bên nhau.”

Họ nắm chặt tay nhau, cảm nhận sự ấm áp từ tình yêu và sự quyết tâm. Con đường bạch đàn trải dài dưới chân họ, như một minh chứng cho tình yêu và những ước mơ chưa thành. Minh và Khôi biết rằng, dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, họ vẫn sẽ cùng nhau vượt qua, và viết nên câu chuyện tình yêu của riêng mình.

Gió heo may khẽ thổi, mang theo những lời thì thầm của mùa thu và những kỷ niệm xưa cũ. Con đường bạch đàn vẫn còn đó, như một chứng nhân cho tình yêu của Minh và Khôi. Những hàng cây cao vút, lá rì rào trong gió, như những lời thì thầm của quá khứ, của hiện tại và của tương lai.

Minh và Khôi biết rằng, họ sẽ mãi mãi bên nhau, trên con đường này, dưới bóng mát của những cây bạch đàn thân thuộc. Họ sẽ tiếp tục viết nên câu chuyện của mình, một câu chuyện tuy chưa kết thúc, nhưng đã gắn kết hai con người bằng những kỷ niệm, những khoảnh khắc lặng lẽ mà đầy ý nghĩa.

***

Một buổi sáng nọ, Minh và Khôi quyết định cùng nhau đi thăm lại những nơi họ từng gắn bó. Họ đi qua cánh đồng lúa, nơi từng chạy nhảy vui đùa dưới nắng hè. Họ đi qua ngôi nhà cũ của Khôi, nơi cả hai từng ngồi cùng nhau học bài, kể cho nhau nghe những câu chuyện vui buồn.

Mỗi nơi họ đi qua, mỗi kỷ niệm ùa về, đều khiến Minh cảm thấy gần gũi và yêu thương hơn. Anh nhận ra rằng, dù cuộc sống có đưa đẩy anh đi xa đến đâu, những kỷ niệm và tình cảm chân thành luôn là nguồn động lực để anh quay về.

Một buổi chiều, khi hoàng hôn buông xuống, Minh và Khôi ngồi bên bờ sông, ngắm nhìn dòng nước chảy lững lờ. Khôi bất ngờ lấy ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong là một chiếc vòng tay bằng bạc, đơn giản nhưng tinh tế.

“Minh, mình muốn tặng cậu chiếc vòng này. Đây là biểu tượng cho tình yêu và sự gắn kết của chúng ta. Dù cuộc sống có thay đổi thế nào, mình muốn cậu luôn nhớ rằng, chúng ta sẽ luôn bên nhau.”

Minh cảm động, nước mắt lưng tròng. Anh nhận chiếc vòng tay từ Khôi, lòng tràn đầy yêu thương. “Cảm ơn cậu, Khôi. Mình cũng sẽ luôn trân trọng tình cảm của chúng ta, và cùng cậu viết nên những chương mới của cuộc đời.”

Họ đeo chiếc vòng tay vào tay nhau, cảm nhận sự ấm áp và tình yêu chân thành. Dưới ánh hoàng hôn, hai bóng dáng hòa vào cảnh vật yên bình của làng quê. Tiếng nước chảy nhẹ nhàng, hòa quyện cùng tiếng côn trùng rả rích như một bản nhạc đồng quê êm dịu. Minh và Khôi ngồi bên nhau, cảm nhận từng giây phút quý giá.

Đêm buông xuống, bầu trời đầy sao lấp lánh như hàng ngàn viên kim cương. Minh và Khôi trở về ngôi nhà nhỏ của Khôi, nơi đã trở thành tổ ấm của họ. Dưới ánh đèn ấm áp, họ cùng nhau nấu ăn, chia sẻ những câu chuyện trong ngày. Cuộc sống tuy giản dị nhưng đầy ắp tình yêu và hạnh phúc.

Một buổi sáng, Minh nhận được một cuộc điện thoại từ công ty cũ ở thành phố. Họ mời anh quay trở lại làm việc, với một vị trí cao hơn và mức lương hấp dẫn. Minh suy nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng anh quyết định từ chối. Anh biết rằng, không có gì quý giá hơn tình yêu và cuộc sống yên bình bên Khôi.

“Minh, cậu chắc chắn về quyết định này chứ?” Khôi hỏi, ánh mắt lo lắng.

Minh gật đầu, mỉm cười. “Mình đã suy nghĩ kỹ rồi, Khôi. Công việc ở thành phố không thể so sánh với cuộc sống và tình yêu mà chúng ta có ở đây. Mình muốn ở lại, cùng cậu xây dựng tương lai.”

Khôi xúc động, ôm chặt lấy Minh. “Cảm ơn cậu, Minh. Mình hạnh phúc khi có cậu bên cạnh.”

Thời gian trôi qua, Minh và Khôi ngày càng gắn bó. Họ cùng nhau tham gia vào các hoạt động của làng, từ việc trồng cây xanh đến tổ chức các buổi hội thảo chia sẻ kinh nghiệm sản xuất. Minh sử dụng những kiến thức và kinh nghiệm từ thành phố để giúp đỡ bà con, cải thiện cuộc sống.

Một ngày nọ, Minh và Khôi quyết định tổ chức một buổi tiệc nhỏ, mời bạn bè và người thân đến tham dự. Buổi tiệc diễn ra trong không khí ấm cúng, vui vẻ. Mọi người cùng nhau ca hát, nhảy múa dưới ánh trăng sáng. Minh và Khôi đứng giữa đám đông, cảm nhận sự hạnh phúc và yêu thương từ những người xung quanh.

“Minh, mình thực sự cảm thấy rất hạnh phúc,” Khôi nói, giọng nghẹn ngào.

Minh mỉm cười, ánh mắt chan chứa yêu thương. “Mình cũng vậy, Khôi. Chúng ta đã vượt qua rất nhiều khó khăn để có được ngày hôm nay. Và mình tin rằng, với tình yêu và sự quyết tâm, chúng ta sẽ còn nhiều niềm vui phía trước.”

Những ngày tháng trôi qua, Minh và Khôi vẫn tiếp tục bên nhau, cùng nhau xây dựng cuộc sống mới. Họ không ngừng học hỏi, phát triển bản thân và giúp đỡ những người xung quanh. Tình yêu của họ ngày càng sâu đậm, như những hàng cây bạch đàn xanh tốt dưới ánh mặt trời.

Một buổi sáng, khi gió heo may thổi qua, mang theo hương thơm của đất và lá cây, Minh và Khôi nắm tay nhau đi dạo trên con đường bạch đàn. Họ nhìn thấy hình ảnh của mình ngày xưa, những đứa trẻ hồn nhiên, vui vẻ chạy nhảy dưới tán cây. Những kỷ niệm xưa cũ ùa về, nhưng giờ đây, họ đã trưởng thành và gắn bó hơn bao giờ hết.

Minh dừng lại, nhìn vào mắt Khôi, lòng tràn đầy yêu thương. “Khôi, cảm ơn cậu vì đã luôn bên mình, và giúp mình nhận ra những điều quan trọng nhất trong cuộc đời.”

Khôi mỉm cười, nắm chặt tay Minh. “Mình cũng cảm ơn cậu, Minh. Cậu đã trở về, và cùng mình xây dựng lại tất cả. Mình tin rằng, chúng ta sẽ luôn hạnh phúc bên nhau.”

Dưới bóng mát của những cây bạch đàn, Minh và Khôi biết rằng, họ sẽ mãi mãi bên nhau, trên con đường này, dưới ánh sáng của tình yêu và hy vọng. Những kỷ niệm xưa cũ sẽ mãi là nguồn động lực, là nền tảng để họ cùng nhau bước tiếp, vượt qua mọi khó khăn và thách thức.

Hoàng hôn phủ dần xuống nơi làng quê có cánh đồng trải bạt ngàn thênh thang. Minh và Khôi vẫn mãi bên nhau, chắp cánh cho những ước mơ và hy vọng của họ. Trong tiếng chim hót vang vọng, họ bước đi trên con đường bạch đàn, vững tin và hạnh phúc. Bàn tay nắm chặt bàn tay, họ nhìn về phía trước, sẵn sàng đón nhận mọi thử thách cuộc sống mang đến. Và dưới ánh sáng của những ngôi sao lấp lánh, tình yêu của Minh và Khôi sẽ tiếp tục trường tồn, như một câu chuyện vĩnh cửu của tình người và hạnh phúc trọn vẹn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro