Khoảng lặng
Giữa chúng ta là vùng trời khoảng lặng
Chỉ mình em gặm nhấm những nỗi đau
Liếm láp những vết thương sâu trong tim
Rồi thừa nhận mọi chuyện là như thế.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Nhận ra mặt trời không còn nữa
Nhận ra ánh sáng ấy xa vời
Nhận ra nụ cười ấy mờ phai
Nhận ra xung quanh là bóng tối.
Em nhận ra và hiểu được mọi chuyện
Tất cả chỉ là giấc mơ
Từ khoảng cách đến từng nụ cười ôn nhu
Tất cả đều tan vào khoảng lặng.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Dẫu biết mọi chuyện sẽ như thế
Dẫu biết rằng anh phải đi
Em che dấu trái tim nhỏ bé
Nhưng thật ra đang nhói lên từng hồi.
- - - - - - - - - - - - - - - -
Em biết_biết vì sao anh phải đi
Em hiểu_hiểu lí do anh không ở lại
Đau là những gì em đang cảm thấy
Có thể hay không cho em những khoảng lặng để ích kỉ
Muốn níu giữ, muốn cầu xin anh ở lại
Rồi chợt nhận ra mình không là gì cả.
- - - - - - - - - - - - - - - - - -
Em sợ khi nhìn thấy những điều không quen
Sợ cái cảm giác khi không thấy anh trên sân khấu
Sợ khi không thấy được nụ cười của anh
Tự nhéo má mình, làm đau chính bản thân
Rồi òa khóc khí biết đó là sự thật.
- - - - - - - - - - - - - - - -
Dừng chân đứng lại nghĩ về những khoảng lặng
Tự hứa với bản thân sẽ không buồn, không khóc, không đau
Vì em hiểu được khoảng lặng không giống với khoảng cách
Khoảng lặng là những phút giây bình yên mà ta dừng lại để ngẫm nghĩ
Còn khoảng cách chính là sự xa vời, trống vắng mà ta không thể níu giữ được
Nhưng nó giống nhau khi đều là một khoảng trống.
- - - - - - - - - - - - - - - - - -
Khoảng lặng bình yên xin dừng lại một phút
Để em nhớ về những kỉ niệm buồn vui
Nhớ về hai năm anh bước lên sân khấu
Rồi tự cười với lòng để an ủi chính mình
Thời gian sao trôi qua nhanh như dĩ vãn.
- - - - - - - - - - - - - - - - - -
Bước chân anh nặng trĩu bước đi
Đừng lo lắng vì chúng em sẽ ổn
Sẽ luôn cười,luôn nói, luôn nhớ về anh
Nhưng anh hãy hứa sẽ mau khỏi bệnh
Gửi người em yêu nhất
Chào tạm biệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro