1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ tầng hai ba tòa nhà nhìn xuống, Seoul chỉ là những đốm sáng lấp lánh, xa vời vợi. Người đi dưới kia khoác lên mình nỗi cô đơn trầm mặc, im lặng bước, chân đưa về đâu, chắc chỉ mình mình biết.

Seoul đẹp, chưa bao giờ không đẹp, dù là từ đằng xa nhớ về, hay đang cuộn mình giữa khói bụi và lo âu. Nghĩ về Seoul, người ta nhớ đến vùng đất của cơ hội, của những ước mơ đổi đời rực rỡ, dù là khi đó, họ nằm co ro trong căn phòng trọ sáu mét vuông nóng hừng hực đưa tay vơ lấy tờ báo cũ xua mớ không khí đang hầm hập phả vào người.

Chớp, nhấp nhoáng rồi sáng bừng một góc trời đêm, rạch không trung thành mấy mảnh tan tành. Rồi mưa, tan tát vỗ vào tấm kiếng cửa sổ nhìn xuống đường, mưa nặng hạt lắm, tiếng như vỡ lòng người ta. Đêm nay mưa rồi, sau nhiều ngày Seoul nóng như uất nghẹn.

Baekhyun thả lỏng người trong góc phòng, nhìn màn mưa nhòe nhoẹt bên ngoài. Chai rượu vang nãy giờ đã vơi hơn nửa, lòng cậu cũng vơi hơn nửa. Một nửa vui vơi, một nửa sầu cũng vơi. Tiếng nhạc âm ỉ chảy dọc căn phòng.

"I've seen the world
Done it all, had my cake now
Diamonds, brilliant, and Bel-Air now
Hot summer nights mid July
When you and I were forever wild
The crazy days, the city lights
The way you'd play with me like a child."

Lần đầu tiên nghe thứ âm nhạc đó,  Baekhyun ngưng tất cả những cảm xúc đang vẫy vùng, chỉ im lặng, để nó rót vào từng mạch cảm xúc li ti. Khi đó, Baekhyun vô thức chảy nước mắt, không buồn, không đau, không nhớ, chỉ đơn giản là đến một giai đoạn nào đó,  người ta cần chảy nước mắt để cân bằng lại những chênh vênh của suốt quãng đời dài đằng đẵng vừa trải qua.

Baekhyun với tay, mở nắp chai thủy tinh nhỏ bên cạnh, cầm lên hít mạnh một hơi. Thứ mùi nồng nặc xộc thẳng vào khứu giác,  người không quen có thể khó chịu, nhưng Baekhyun chỉ cảm thấy sự hưng phấn đang lan tỏa dần ra từng phần cơ thể trần trụi, rã rời. Seoul vẫn lấp loáng ánh đèn trong mưa, bao nhiêu người sống ở đây ám ảnh bởi những ánh đèn không tắt, bao nhiêu người vội vã chẳng kịp nhận ra đèn Seoul không bao giờ tắt, và bao nhiêu người như Baekhyun, nhìn Seoul để thủ dâm...

Chuyện thủ dâm, nghe có vẻ ghê gớm, nhưng nghĩ thoáng ra cũng chỉ là nhu cầu giải tỏa những bức xúc sinh lý của con người. Bọn con trai ở lứa tuổi dậy thì, khi có những thay đổi về giới tính, về hình thể, về tâm lý, về cả cách nhìn những đứa com gái xung quanh, chúng sẽ thủ dâm. Thậm chí, vài đứa trẻ coi chuyện đó như một trò tiêu khiển trong những ngày buồn chán chờ đợi sự trưởng thành đến, nhấc bổng mình lên thành gã đàn ông thay cho thằng nhóc đang khóa kín cửa phòng, cắm mắt vào màn hình máy tính và... thủ dâm.

Việc này không lạ với bọn con trai, và cũng chẳng lạ với Baekhyun. Thường, bọn con trai khi ấy sẽ nghĩ đến những thân hình nóng bỏng chúng chỉ được thấy trên những đoạn phim rẻ tiền download về từ mạng internet. Những đứa trải nghiệm hơn nhớ đến cảm giác quấn quít một thân thể nào đó đã có lần lướt qua trong đời, lướt rất vội và có lẽ không thể tìm lại, vì nếu tìm lại được,  chúng đã chẳng ngồi yên đây để "tự sướng" .

Một ít trong số đó nghĩ về những người cùng giới tính với mình.

Còn Baekhyun, cậu nghĩ về cái chết, khi linh hồn lìa bỏ thể xác cô đơn, khi mắt từ từ nhắm lại, nhận thấy hóa ra cảm giác bình yên này là thứ mình tìm kiếm bấy lâu. Cậu không mắc chứng "ái tử thi", cũng không nghĩ rằng mình có hứng thú với xác chết... . Chỉ đơn thuần, cậu hứng thú với suy nghĩ lúc bước vào cái chết, và cậu bị kích thích bởi điều đó. .

Thứ hương nồng nồng kia không giữa lại những ảo tưởng dục vọng trong Baekhyun quá lâu, chúng thoáng tan như chưa từng tồn tại. Cậu lại cầm chai thủy tinh, hít một hơi dài căng lồng ngực. Seoul ngoài kia bắt đầu chuyển biến. Cậu nhìn về tòa nhà cao chọc trời đằng xa. Người ta nói đó là biểu tượng mới của Seoul, của thịnh vượng, phồn vinh. Nhưng trong mắt Baekhyun, tòa nhà đó là biểu tượng của sự phồn thực đầy dục vọng, cậu mệt mỏi, buông thõng người, những thứ còn sót lại của cao trào khoái cảm lăn dài trên ngực, nước mắt cậu cũng rơi nửa giọt, chẳng biết cho ai, cho đời vội vã, hay cho mình cô đơn. Tiếng nhạc vẫn còn âm âm.

" Will you still love me when I'm no longer young and beautiful?"

..........

Ở một góc khác của Seoul, nơi tiếng nhạc đập vỡ tung lồng ngực, khói thuốc quyện trong mớ ảo tưởng điên cuồng và dục vọng dâng tràn. Chanyeol ngồi trên bộ ghế salon cao cấp, từ trên tầng nhìn xuống đám thanh niên đang tưng bừng chao đảo phía dưới. Anh nhếch mép, chẳng phải khinh thường, chỉ là một thói quen khi thấy những gì không vừa mắt. Anh cầm ly rượu mạnh, mệt mỏi lắm nhưng vẫn đang gắng gượng nở nụ cười nghĩa vụ. Tay tổng giám đốc đang ôm eo một cô chân dài quay qua nói chuyện cùng Chanyeol.

_ Cậu nhìn mệt mỏi quá! Hay không thích chỗ này?

_ Đâu có, cả ngày đi làm nên em thấy hơi mệt.

_ Mệt gì thì mệt, cậu nên nhớ cậu là nguyên nhân của buổi tiệc hôm nay đó.

Tay tổng giám đốc nói rồi cười hãnh diện, Chanyeol vội cầm ly rượu, chào bàn một lượt rồi cố uống hết cho xong. Chất men cay nồng chạy dọc thanh quản, xuống bụng rồi lại hừng hực cuộn trào khiến anh khẽ nhăn mặt. Nhưng anh cũng chợt nhớ, mình phải quen dần với những thứ này, những thứ xứng đáng với sự cố gắng của bản thân đã bỏ ra trong ngần ấy năm trời bơ vơ xứ lạ.

Hết đại học năm hai, hai mươi tuổi, Chanyeol xin gia đình cho sang nước ngoài du học, một bước ngoặt lớn cho cả cuộc đời. Ở đất nước người ta quen ăn hambuger thay cơm, Chanyeol được dạy nhiều thứ, nhưng thứ quý giá nhất đem về được là câu nói của một người vô gia cứ Chanyeol từng gặp bên đường và cho ông ta mấy đồng xu lẻ,  "Cậu cho tôi một đồng là cứu sống tôi trong lúc này, và giết tôi ở những ngày tiếp theo!". Nguyên một ngày sau đó, Chanyeol suy nghĩ về câu nói của lão, đến nỗi ngồi trên lớp học, lời giảng của giáo viên cũng chẳng lọt vào đầu. Cuối buổi, Chanyeol đập bàn, hiểu được câu nói mua bằng mấy đồng bạc kia. Đúng vậy, một đồng cho lão ăn mày tại thời điểm đó giúp lão vượt qua cơn đói, nhưng cũng chính điều này tạo cho lão thói quen ỷ lại vào sự cứu giúp từ người khác, sinh ra tâm lý không muốn làm việc mà vẫn được hưởng thụ. Cuộc đời không có sự bất công như thế.

Tốt nghiệp loại giỏi, Chanyeol về nước trong tư thế ngẩng cao đầu, bước vào phòng làm việc của những công ty lớn. Họ cần anh, cần mớ kiến thức mùi khoai tây chiên, đồ ăn nhanh, tôn thờ chủ nghĩa cá nhân anh mang về từ bên kia đại dương. Chanyeol đi chọn việc làm chứ không đi tìm việc. Người ta đưa cho anh những lựa chọn, và anh chọn cho mình thứ bản thân thấy hài lòng nhất. Ngân hàng? Không, nơi đó nồng nặc mùi tiền, mùi của bọn trọc phú muốn khoe mẽ bản thân bằng mớ giấy lộn được con người định giá. Dược? Không, bọn lợi dụng cơn bệnh của người ta để làm giàu, đạo đức gì mà phải tôn thờ, Chanyeol cười khẩy. Buôn bán kinh doanh? Cũng không, đơn giản vì anh không thích những con số, những màn chào hỏi lê thê, chèo kéo, lừa phỉnh người ta về công dụng, chức năng của thứ hàng hóa được bán ra.

Cuối cùng, anh chọn vị trí trưởng phòng nội dung của tờ báo mạng đang trên đà phát triển, tên " Thiên đường". Tờ báo này lại nằm dưói quyền điều hành của một tập đoàn truyền thông lớn, chuyên về tổ chức sự kiện,cũng như các chương trình truyền hình. Chanyeol gật đầu đồng ý chưa tới một ngày sau khi nhận được lời đề nghị, vì anh nhìn thấy con đường dài mình sẽ đi phía trước tại "Thiên đường", và anh đã nhìn đúng.

Sáu tháng đầu làm việc, lượt view của "Thiên đường" tăng gấp ba lần, số lượng bài vở, chuyên mục cũng được mở rộng. Mỗi sự kiện được nêu ra trong "Thiên đường" nhận được mấy ngàn lượt chia sẻ và bình luận, bàn tán sôi nổi. Dĩ nhiên, các công ty quảng cáo sẽ chú ý tới "Thiên đường", số lượng đặt quảng cáo trên báo tăng lên theo cấp số nhân.  Những việc này từ đầu Chanyeol đã tính toán trước, anh nhẹ lắc đầu những công ty quảng cáo kém hấp dẫn kia. Mấy thứ quảng cáo nhảm nhí về game online, làm hồng nhũ hoa hay phục hồi trinh tiết... chắc chắn không được xuất hiện tại " Thiên đường". Bọn người đó ghét Chanyeol, nhưng đều phải gật đầu công nhận, anh là một người quá hoàn hảo để được đặt vào vị trí này.

_ Bài báo cáo vừa rồi, tôi nhìn số lượt xem của nó tăng mà phải chóng mặt, cậu đúng là phù thủy thông tin, Chanyeol ạ! - tay tổng giám đốc ngà ngà say, vỗ vai anh khen ngợi.

_ Một mình tôi thì chẳng làm được gì ra hồn! "Thiên đường" là công sức của nhiều người.

_ Nhưng vẫn cần một người có tầm nhìn như cậu, đừng khiêm tốn khi bản thân mình xứng đáng nhận lời khen.

Chanyeol gật đầu, hớp tiếp một ngụm rưọu trong ly, thấy cảm giác cay sè đã hết, chỉ còn vị hài lòng chảy dọc.

_ Phải thưởng gì cho cậu mới xứng đáng?

_Nhận lương của công ty, tôi chỉ làm tròn trách nhiện của mình, sếp đừng khách sáo.

_Cậu mới là đang khách sáo. Hay là.... - Tay tổng giám đốc quay qua ả chân dài đang ngồi cạnh mình. - Tối nay cô ây sẽ cho cậu những kỉ niệm không bao giờ quên được.

Chanyeol nhìn cô ả, gương mặt đang nổi tiếng trong làng người mẫu bởi làn da trắng không tì vết, đang cố cong môi, cúi người để hở ra bờ ngực trễ nải. Chanyeol nhoẻn miệng cười, điềm nhiên trả lời:

_ Cảm ơn sếp, nhưng tôi không có hứng thú với đàn bà!











Mở đầu hơi dài dòng, nhưng chủ yếu mình muốn giới thiệu cho các cậu về cuộc sống hiện tại cũng như quá khứ của hai nhân vật.

Cảm ơn các bạn đã đọc!!! ♡♡♡♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek