8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lucy ngồi bật dậy mồ hôi đầm đìa tay cô nắm chặt góc chăn nhìn màn đêm bao chặt lấy căn phòng ấm áp thường ngày mà bỗng nhiên cảm thấy xa lạ. 

"Ưm Lucy ~"

Happy nằm trên bụng cô cậu giơ nệm thịt mền mại của mình lên ôm lấy cô, Lucy nhìn Happy ngủ trên người mình lại quay ra nhìn cậu bạn tóc hồng nằm trên đất cả thân thể mới thả lỏng. Lucy vừa gặp ác mộng cơn ác mộng đấy dường như lại trân thực đến từng milimet cô mơ thấy Gray bị một đám quái vật bắn chết mơ thấy người con gái lạ hi sinh thời gian cả đời để đối lấy một phút nhưng chẳng cứu nổi ai, mơ thấy bản thân bị giết bởi một thân ảnh kì lạ. Những giấc mơ cứ đan xen với nhau như thật như giả lần lượt kéo đến. 

Ngồi một lúc cho Happy ngủ say cô lẳng lẳng bước xuống giường rón rén đi nhẹ để không đánh thức Natsu nằm trên đất. Cô cúi người đem chiếc chăn bị đạp ra một góc đắp lên người cậu rồi mở cửa bước ra khỏi nhà.

Lucy bước đi vô định trên đường không biết đi đâu cô cứ đi đi như vậy cho đến khi gặp một thác nước và một ngôi mộ. Sóng nước cứ ầm ầm đổ xuống khói nước mịt mù cả một vùng nhưng dường như nơi này lại rất yên tĩnh cô bước hai bước đên gần với ngôi mộ.

"Karen ... Karen Lilika?"

Cô nhìn chằm chằm vào con chứ được khắc trên mộ "cái tên này mình đã từng nghe qua ở đâu rồi". Lucy ngồi xuống bên mộ cô ngắm nhìn bọt nước đang thi nhau lao thẳng xuống thung lũng sâu thẳm thì nghe thấy tiếng chân bước đến gần, cô quay lại đập vào mắt là Loke người mà mấy ngày nay mất tích không ai trong hội nhìn thấy.

"Lucy?"

Lucy mỉm cười nhìn Loke "Xin chào "

"Sao cô lại ở đây?"

"Tôi không ngủ được ra ngoài hóng mát ngẩn ngơ lại đến được đây, trùng hợp thật anh cũng ở đây Loke"

Lucy lau lau vết bụi dính trên mộ , cô thành khần cúi đầu trước mộ rồi nhìn Loke "Đến thăm Karen à"

Loke ngỡ ngàng nhìn cô Lucy lại chẳng để ý đến sự ngỡ ngàng của anh cô phủi bụi trên mông quần có ý định rời đi.

"Cô chẳng có gì hỏi tôi sao?" Loke lên tiếng.

Lucy nghe thế thì lại bật cười "Hỏi gì chứ nếu như người ta muốn chia sẻ người ta sẽ nguyện ý nói phải không Loke à không Tinh linh cung sử tử Leo"

Leo cười nhạt "Cô phát hiện ra rồi"

"Từ lần đầu nhìn tôi đã nhìn ra được làm sao vẫn đang áy náy vì cái chết của Karen?"

"Chuyện này cô cũng biết sao" Giong nói Leo có chút gấp gáp có vẻ Lucy đã động vào đúng yếu điểm của cậu rồi 

"Vô tình nhìn thấy, Nghe này Leo tôi chẳng pháp sư tinh linh đủ tốt nhưng tôi biết tinh linh cũng có linh tính và cảm xúc như một con người nếu như một pháp sư tinh linh không đối sử tốt với họ một tinh linh cũng có thể vùng lên để bảo vệ bản thân đó là chuyện thường tình không ai bị cấm khao khát sống cả"

Loke nhìn Lucy cả hai người im lặng một lúc lâu, không hiểu vì sao loke không dám nhìn vào mắt cô gái đối diện cậu cúi đầu xuống tránh đi ánh mắt ấy khẽ cất tiếng phá tan đi bấu không khí im lặng hiện giờ "Karen cô ấy từng sở hữu tớ và Aries, cô ấy coi tinh linh là nô lệ là thứ để sai bảo và đánh đập tớ nhịn không được khi nhìn cô ấy cứ đánh đập Aries. Tớ là tinh linh đứng đầu 12 tinh linh tớ không thể để một ai dưới bàn tay mình bị đối sử như thế cả vậy nên..."

.

.

.

.

"Cô đã đi quá xa rồi đấy Karen"

"Ngươi là cái thá gì mà lại ra lệnh cho ta chứ chỉ là một tinh linh"

"Ta nói rồi nếu cô không buông tha cho ta và Aries ta sẽ chẳng để cô yên đâu một người như cô sở hữu tinh linh ma pháp không xứng "

"Ngươi dám nói vậy mau đóng lại cánh cửa cung sư tử " Karen nhìn chiếc chìa khoá trên tay mình không có động tĩnh Leo vẫn đứng đấy.

"Mau đóng lại, đóng lại...tại sao lại không được"

"Ta sẽ chẳng đi đâu cho đến khi cô chấp nhận điều kiện của ta, nếu ta còn ở ngoài này một ngày cô sẽ chẳng gọi được tinh linh nào khác suy nghĩ thật kĩ Karen"

.

.

.

.

_ Kết thúc hồi tưởng quá khứ _


"Rồi 1 tuần hai tuần sau đó là một tháng hai tháng rồi ba tháng tớ cứ tưởng cô ta sẽ đến chấp thuận nhưng thứ tớ nhận được là cô ấy chết trong một nhiệm vụ khi cố gọi tinh linh thứ hai ngoài tớ...Điều đó không khác nào tớ gián tiếp giết chết cô ấy cả" Leo mỉm cười cậu nhìn Lucy cô sẽ phản ứng như thế nào khi nghe cậu kể đầu đuôi câu truyện như thế.

Lucy lại vẫn thản nhiên trước ánh nhìn của Leo "Tớ đã nói không ai có quyền được cấm người khác khao khát sống cả. Phải biết là nếu phạm một lỗi sai con người sẽ nhận ra rằng căn bản có làm gì thì cũng chẳng thể bù đắp nổi cho lỗi lầm đó thật đáng buồn làm sao nhưng cậu không sai mặc dù Karen có không đáng chết đi nữa, quan tâm đến bạn bè thì đâu phải tội lỗi đúng không nào không có gì có thể bào chữa cho việc cậu đã gián tiếp giết người nhưng cũng không có gì có thể tước đi mạng sống cậu kể cả cậu"

Lucy chìa bàn tay trước mặt Leo chỉ cần cậu tin tưởng vào cô dù có thế nào đi nữa cô cũng sẽ cứu cậu. Leo nhìn Lucy cậu rơi nước mắt nếu ngay từ đâu gặp người như Lucy cậu sẽ không phải chịu ba năm ngục tù nay nhưng chẳng kịp nữa rồi. Vẫn biết là không kịp nhưng Leo vẫn giơ bàn tay lên nắm lấy tay cô. 

Sau khi nắm lấy tay Leo Lucy cúi xuống ôm lấy cậu "Yên tâm tờ tin rằng cậu sẽ không sao cả"

Lucy đặt hai tay xuống đất bầu trời bỗng hiện lên hàng ngàn vị tinh tú những vì sao đó phát sáng xoay vòng theo một quỹ đạo kì lạ. 

"Cổ thuật tối thượng - Chiêm tinh thuật"

Sau đó thác nước như bị kéo đổ ngược hàng ngàn vì sao biến mất một cánh cửa lớn mở ra, Vua Tinh linh vĩ đại cũng từ đó bước ra.

"Xin chào người bạn cũ của ta, Lucy"

Lucy thở gấp, sử dụng cổ thuật khiến cô như bị rút pháp thuật ra khỏi người một lượng ma thuật lớn tự dưng biến mất khiến cả người cô đau đớn . 

"Ông đã nghe hết...hộc...rồi đúng không"

"Người bạn cũ, ta đúng thật là đã nghe hết"

Lucy khó khăn duy trì chiếc cửa lớn ngước lên nhìn "Vậy còn không mau đem cậu ta về".

"Được nếu như đó là đề nghị cửa cô người bạn cũ, lần đâu tiên ta thấy một pháp sư tinh linh như cô thật đáng trân trọng làm sao và có vẻ điều luật trong thế giới tinh linh đã quá cũ rồi, nên được thay đổi rồi"

Leo chào mừng cậu trở về với Tinh Linh Giới"

Leo nghe đến đây liền bật khóc lớn sống tiếp để bảo vệ mọi người. Cậu nhìn về phía người con gái đang chịu đau mà cô cứu lấy mình cậu phát sáng cả thân thể bị triệu hồi về thế giới tinh linh. Lucy đã giúp cậu tiếp tục sống, cô là mục đích sống của cậu.

"Nếu có thể hãy để tớ ở cạnh bảo về cậu mãi mãi, Lucy"

Sau khi hai người họ cùng biến mất người Lucy lung lay đổ xuông bấy giờ cô mới bật khóc "May quá, thật may quá cứu được rồi". Bởi vì phải đem Leo từ đáy vực trở về cô chẳng dám khóc bởi vì nếu cô khó , nếu cô sụp đổ Leo sẽ phải dựa vào ai. 

.

.

.

.

Lucy tỉnh dậy trong một căn phòng lạ, cô ngồi dậy "Master"

Makarov nhìn cô trìu mến "Dậy rồi hả con"

"Người nhìn thấy tất cả rồi" Lucy nắm góc chăn cô lẳng lặng ngửi mùi nắng trên chiếc chăn nhẹ.

"Cũng không hẳn nhưng ta cũng đoán ra được vài phần. Con có gì muốn nói cho ta không, về sức mạnh đó chẳng hạn ..."

Lucy áy náy nhìn hội trưởng ông vẫn nhìn cô với ánh mắt đó, cô kể cho ông nghe về sức mạnh mà cô sở hữu và xin lỗi về đã giấu ông. Makarov mỉm cười xoa đầu cô "sở hữu sức mạnh gì không đáng nói điều đáng khen nhất là sử dụng sức mạnh đấy để bảo vệ bạn bè, con làm tốt lắm bé con của ta"

Lucy ngại ngùng cúi đấu cô lý nhí "Ông ơi" 

Makarov hơi ngỡ ngàng. Đầu Lucy lại càng cúi thấp hơn nữa "Con gọi master là ông có được không?"

Makarov cười to " Được chứ cháu của ta "

  



                                                                                                             Sửa 4/2/2024

Thật ra theo mạch truyện chính phần tiếp theo sẽ là quá khứ của Erza và trận đánh ở đảo thiên đường nhưng tôi lại không thích phần truyện đó nên sẽ không viết về nó , tôi sẽ chỉ kể qua qua nó ở chap sau và không đi sâu vào mấy nàng thông cảm giùm tôi nha .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro