#2 ( Baek )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạnh phúc gia đình là điều bất kể ai cũng muốn có được. Trong cuộc đời, cái gì cũng phải trả giá chỉ có điều cái giá đó đắt hay rẻ. Quyết định hôn nhân là bạn đã phải trả giá bằng sự tự do. Chính vì vậy hãy tự tập cho mình thói quen có gia đình và đừng nghĩ mình là con người tự do.  

.......................................................................................................................................................

Chúng mình yêu nhau khi cả hai đã vơi màu áo trắng, có gọi là yêu sớm không anh? Ngày ấy, em nghe người ta bảo nhau rằng " mối tình đầu chỉ là thoáng qua mà thôi, sẽ không là mãi mãi, nhưng suốt một đời ta luôn nhớ về nó". Em e dè không dám yêu, nhưng lại không phải là xem anh như những người bạn đơn thuần, anh dành cho em ánh mắt yêu thương, nụ cười nhân hậu, vòng tay ấm áp sưởi ấm trái tim em, trái tim bướng bỉnh ngày nào giờ đã biết rung động, biết nhớ, biết giận hờn vô cớ.  

  Tình yêu chúng mình nhẹ nhàng thế đấy, có lúc mong manh khiến em cảm thấy sợ, sợ điều ấy chỉ như một giấc mơ như mọi người vẫn bảo.Thế là vì một chuyện thật đơn giản để chúng mình cùng chứng minh cách mình đang chọn là đúng, chúng ta đã chia tay nhau. Anh bảo với em rằng hòn đá và viên ngọc đều như nhau khi mình không biết được giá trị của nó. Điều đó chắc chắn là đúng rùi, nhưng em cố chấp không đồng ý với anh như thế. Anh đã ra đi để em không bận lòng nhiều vì anh nghĩ rằng em yêu anh qua lời nói. Vì tính trẻ con em cũng quyết định không bao giờ gặp lại anh nữa, mỗi người có một suy nghĩ riêng, em và anh cũng thế. Nhưng anh làm sao biết được không có anh, con đường em bước thật xa và em không tìm được cho mình lối ra khỏi sự u buồn khi mắt đã cay nhòe, em cảm thấy mình cô đơn, thất vọng với chính bản thân mình.

Đúng rồi, tình yêu đầu tiên bao giờ cũng thế, ra đi không phải vì lý do gì cả, chỉ vì đó là tình yêu đầu tiên. Em chấp nhận câu nói ấy, như một điều hiển nhiên, một quy luật của tình yêu mà bất cứ ai cũng có thể gặp phải. Tại sao tình đầu luôn dang dở? Có lẽ không ai trả lời được phải thế không anh? Em bảo mình hãy quên anh, sẽ mạnh mẽ hơn trên bước đường kế tiếp.

Chấm dứt tình yêu đầu. Em như khoác trên mình hành trang với niềm tin và hy vọng cộng với một nỗi đau xé lòng, em chập chững bước vào đời. Giờ đây, khi đã là một cô gái chín chắn hơn rất nhiều em vẫn còn nhớ, vẫn mong trên đường phố tấp nập của cuộc sống này vô tình em được gặp anh để chúng mình còn có lý do để vui vẻ chào nhau vì em biết chắc một trong hai chúng ta sẽ chẳng ai có đủ can đảm để tìm đến nhau. Và em đã chọn cho mình hòn đá hay viên ngọc khi phải xa anh, em cũng không biết nữa anh à?

Quên một người rất khó, gần như là không thể", hình như anh từng nói thế. Không hiểu sao, đến tận bây giờ, em vẫn còn viết những dòng này về anh, về một người chưa bao giờ là của em, về một người không còn là bạn, là anh trai em nữa...  

  Buồn! Buồn nhiều. Khóc cũng nhiều. Không khóc vì đau mà khóc vì bất lực nhiều hơn. Bất lực khi không thể từ bỏ, không thể quên anh. Trước đây, em không muốn quên anh dù em có thể làm được điều đó. Còn bây giờ, em muốn nhưng lại chẳng thể nào làm được.


Em mệt mỏi. Một sự mệt mỏi đáng sợ. Nó gặm nhấm mỗi ngày của em một ít, chỉ là một ít thôi, nhưng dai dẳng, kéo dài. Nó không làm em kiệt sức, chỉ làm cho cuộc sống bỗng trở nên khó sống hơn. Sống không chỉ là hít vào và thở ra, không chỉ là mắt còn mở và trái tim còn đập. Sống khác thế nhiều lắm.

Em hay nói là em đã nhầm. Em cũng mong là em nhầm lắm. Vì nếu là nhầm, là sai, thì còn có cơ hội để mà sửa chữa hay ít nhất là xin lỗi, để mà còn có thể thông cảm, bỏ qua cho nhau. Khi mọi chuyện chẳng thể nào tốt đẹp, thật khó để nghĩ rằng không ai có lỗi. Nhưng thực sự thì em không nhầm và anh không sai. Chúng ta chỉ đang làm những việc mà chúng ta tin là đúng. Có trách thì chỉ dám trách chúng ta giống nhau, cái tôi và lòng tự kiêu đều quá lớn.

Có thể là khó tin, nhưng em hiểu anh hơn những gì anh nghĩ. Nếu em không hiểu anh, không đặt mình vào vị trí của anh, em sẽ không bao giờ đắn đo, suy nghĩ nhiều như thế. Anh không ghét em, mà bất lực, ngán ngẩm thì đúng hơn. Khó chịu lắm chứ, bực mình lắm chứ khi bảo bao nhiêu lần mà nó không chịu nghe, nói hết nước hết cái rồi mà vẫn chứng nào tật nấy. Rồi thì hứa mà không làm như những gì đã hứa, chỉ được dăm bữa nửa tháng là nó lại phá quấy một lần. Nó biến mất, lặn một hơi cũng chưa thể yên tâm, vì không biết lúc nào nó sẽ xuất hiện, sẽ còn đem đến bao nhiêu rắc rối nữa. Không biết số máy lạ đó có phải là của nó không? Không biết cái nick vừa add mình có phải là nó không? Không biết món quà mà mình nhận được có phải là của nó gửi không? Phiền toái và lằng nhằng hết sức. Chưa kể đến cái cảm giác, luôn có một đứa nào đó dõi theo mình, nghĩ đến mình, chỉ cần mình không để ý là cuộc sống của mình lại bị nó nhào vô phá rối. Em hiểu là anh cảm thấy thế nào, và cũng vì thế mà em buồn nhiều hơn. Đáng buồn lắm chứ khi tình cảm của mình, sự quan tâm của mình lại đem đến cho người khác phiền toái thay vì hạnh phúc.


Em hiểu anh, còn anh thì làm sao hiểu được em. Cuộc sống của anh cũng như blog của anh vậy, nhiều friend, nhiều mối quan hệ, nhưng có những điều mà anh chẳng thể nào nói được với bất cứ ai trong 150 người ấy. Có những điều mà anh nhét nó vào góc tối, chẳng ai có thể chạm vào được. Anh có quá nhiều mối quan tâm, có quá nhiều điều phải nghĩ. Anh không hiểu nổi em vì đơn giản em không ở trong suy nghĩ của anh. Có lẽ anh cũng chẳng nhận ra là blog mình thiếu mất 1 blog, và giữa chúng ta bây giờ chỉ là not connected. Em đã làm cái việc khó hơn là remove anh trước. Những gì anh cần làm chỉ là remove một người đã remove mình thôi.

Em đã đan cái khăn ấy, không phải là để hy vọng vào tình cảm của anh, để níu kéo một điều gì đó, mà chỉ đơn giản là muốn tặng một phần ấm áp của mình cho người mà mình yêu thương. Nếu như em đi xa, đến một nơi ấm áp, không lạnh như Hà Nội thì ít nhất vẫn còn cái khăn ở lại để anh đừng quên em nhanh quá. Nói vậy thôi, em vẫn hy vọng dù ít ỏi, dù mong manh, sẽ có một lúc nào đó anh quàng cái khăn em đan và sẽ thấy ấm áp như cảm giác của em khi tặng nó cho anh.

Em biết, có nói gì thì cũng muộn rồi, cũng chẳng thể thay đổi được gì. Em đang đi một con đường mà không một người nào yêu quý em lại muốn em tiếp tục như thế. Họ nói rằng em đang bỏ lỡ cơ hội, bỏ phí thời gian, và nếu tiếp tục thì chỉ có em là khổ. Em biết. Và em nghĩ là nếu anh còn coi em là em gái, em còn có một chút ý nghĩa gì đó với anh dù nhỏ thôi, anh sẽ là người đầu tiên phản đối việc em đi tiếp. Có thể là em sẽ khổ, sẽ còn buồn nhiều, nhưng sẽ là xứng đáng vì em được làm điều em muốn làm, được tiếp tục yêu anh dù chỉ là một phía. Và có lẽ... hạnh phúc cũng gần giống như thế...

* * *

Mình lại mất nhau, phải không anh!?
Để em lặng lẽ quên anh, anh nhé!
Nhật kí không có anh
Lời cuối trao anh!  

.................................................................................................................................................

Viết trong cảm xúc ngập tràn ! Có một số câu không phải lời của mình mà là mình hỏi mấy tiền bối có kinh nghiệm yêu lâu rồi ! 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro