Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tổ tông, sao ngươi lại tháo ra? Ta không phải cùng ngươi nói..."

"Tự nó tuột, ta có thể có biện pháp gì?"

Nam nhân nửa dựa ở trên ghế xoay thờ ơ đem trên cổ tay cái băng vải xiêu xiêu vẹo vẹo trên cổ tay xé xuống, hai chân thon dài tùy ý mở ra, hắn liếc mắt nhìn bằng nửa con mắt, giọng có chút không nhịn được.

"Ngươi tốt nhất là..."

Người đại diện tay chống bàn họp, giọng nhu hòa lại có chút cảnh cáo, "Từ khôn, ngươi là nghệ sĩ của ta, ta lo lắng cho ngươi, hay là ngươi muốn cho toàn thế giới đều biết ngươi cùng Chu Chính Đình từng có một đoạn...?"

"Không cần."

Thái từ khôn cũng không công nhận, hắn đứng dậy, sửa sang lại âu phục, giọng nói lại mang theo chút sắc bén, "Tranh ca, nên quản thì quản, không nên quản đừng để ý"

Trên người thần tượng có hình xăm vốn cũng không có gì hiếm lạ, nhưng trên tay Thái Từ Khôn để lộ ra ngoài, là một cái tên tiếng Anh, "THEO" - cái tên này nhanh chóng được truyền ra, mọi người đều đang suy đoán cái này để cho thần tượng đỉnh lưu đem tên xăm ở cổ tay rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Nhiều giả thuyết, lời đồn đoán được đưa ra, không người có thể tới gần chân tướng, hình xăm này rốt cuộc có cái gì sâu xa, chỉ có Thái Từ Khôn biết.

Bảy năm trước, hắn gạt người đại diện từ trong bệnh viện chạy ra ngoài, không chút do dự chui vào một tiệm xăm, ở quầy lễ tân lấy một tờ giấy, đại bút vung lên, chỉ một người thợ xăm khá đứng tuổi nói, ta muốn xăm hình này ở cổ tay, muốn to, muốn dễ nhìn.

Khi đó Chu Chính Đình đã rời đi.

"Theo" có ý gì, bây giờ tiểu cô nương có lẽ cũng không quá hiểu biết, nhưng ở bảy năm trước cái tên này cũng từng nhấc lên một trận sóng, nếu như nghiêm túc tìm hiểu, liên quan đến đại danh đỉnh đỉnh Chu ảnh đế, cũng không phải là không thể tìm ra, nhưng bây giờ, đã rất ít có người biết cái tên này "Theo ".

Cũng đúng, Thái Từ Khôn nghĩ, cái tên tiếng Anh này, đã bị Chu Chính Đình vứt bỏ rất nhiều năm,nội tâm hắn chua xót nghĩ.

Phòng làm việc bận rộn điên rồi, Thái Từ Khôn nhưng vẫn khí định thần nhàn, phảng phất cùng hắn không có nửa điểm quan hệ, công ty cả đêm tăng ca thời điểm, hắn như cũ ta muốn làm gì ta làm,tự giam mình ở trong phòng, mỹ kỳ danh nói sáng tác cần tư nhân không gian, không ai biết hắn rốt cuộc ở trong phòng làm gì.

Chu Chính Đình vô tình đi mở ra vết sẹo kia, hắn cũng không cảm thấy rằng Thái Từ Khôn sẽ vì hắn lưu lại dấu vết gì trên người, hắn yêu Thái Từ Khôn quá sâu quá nặng, bảy năm hình cùng người lạ đã để cho hắn biết, người nọ không muốn cùng hắn có bất kỳ mối quan hệ tình cảm nào, như vậy điều duy nhất hắn có thể làm, chính là biến mất trong thế giới của Thái Từ Khôn.

Vòng giải trí nói lớn không lớn, nhưng nếu là tận lực tránh đi một người cũng không phải việc khó, huống chi giống như Chu Chính Đình đã ở trong vòng lăn lộn ra chút uy vọng, không ai dám buộc hắn làm bất kỳ việc gì mà hắn không muốn làm.

Như vậy nhiều năm, hắn giữ vững nguyên tắc chia tay liền nhân gian bốc hơi, hắn tự nhận mình đã trở thành Trung Quốc tốt nhất bạn trai cũ, chỉ cần là Thái Từ Khôn tham gia các loại hoạt động, hắn một mực cự tuyệt. Mới đầu là hắn làm như vậy, sau đó người nọ bạo hồng sau, người tích cực tránh né biến thành Thái Từ Khôn, hai người hành động, làm cho từ chia tay cho tới bây giờ chưa bao giờ vô tình gặp được dù bất kỳ hình thức nào.

"Lúc bọn em còn ở chung với nhau, trên cổ tay Thái Từ Khôn không có hình xăm này."

Chu Chính Đình xoa huyệt Thái dương con ngươi đóng chặt, vểnh môi, dáng vẻ nhìn có chút khổ não.

"Em nói là, sau khi bọn em chi tay, hắn lại đem tên em xăm ở cổ tay?"

Vưu Trưởng Tĩnh vỗ xuống bàn, làm sao cũng nghĩ không ra, "Hắn không quên được em, vậy hắn tại sao như vậy nhiều năm đều không đi tìm em?"

"Em không biết, " Chu Chính Đình phiền não ngửa người về phía sau, mặc cho ánh mắt mất tiêu cự, tan rả tầm mắt đảo quanh không tìm được một tia chân thực.

"Em không hiểu cậu ấy, em cho tới bây giờ vẫn không hiểu nổi cậu ấy, Khôn - nhìn có cảm giác làm gì cũng không có chương trình gì, để cho người ta vĩnh viễn cũng không đoán ra, tính, theo cậu ấy đi, "

Hắn phất phất tay, dáng vẻ không thèm để ý chút nào, "tên tiếng Anh này vốn đã sớm không dùng, cho dù ai cũng không tra được tới em, Trưởng Tĩnh, chuyện này anh đừng xen vào."

"Được, vậy anh liền mặc kệ, em từ từ hãy đi, còn có một chuyện nữa."

Vưu Trưởng Tĩnh chỉnh sửa văn kiện trong tay một chút, từ bên trong rút ra một cái kịch bản, "Cái này, em nhìn một chút, nếu như không thích anh liền đẩy ra."

"Cái gì a?"

Chu đang đình cười nhận lấy kịch bản, giọng mang chút chế nhạo nói với Vưu Trường Tĩnh: "Có cổ quái, bình thường đều là vẻ mặt đau khổ sợ ta cự tuyệt, làm sao hôm nay khác thường như vậy?"

"Kịch bản của Trần lão."

Vưu Trưởng Tĩnh lo âu nhìn Chu Chính Đình, giọng có chút dè đặt.

Nụ cười cứng lại ở trên miệng, Chu Chính Đình im lặng không nói gì, Vưu Trưởng Tĩnh thấy phản ứng này, cũng không lên tiếng nữa, hồi lâu, trong phòng chỉ có thể nghe được tiếng Chu Chính Đình lật xem tài liệu.

Chu Chính Đình cuối cùng vẫn nhận kịch bản Trần lão , không vì cái gì khác, bởi vì có chút nhân tình là phải trả.

Vưu Trưởng Tĩnh muốn khuyên hắn, có thể lời đến khóe miệng rồi lại nuốt xuống, Chu Chính Đình làm ra quyết định không ai có thể thay đổi được, hắn bây giờ rất hối hận mình đem kịch bản đáng chết này đưa cho Chu Chính Đình, có lúc hắn cũng hoài nghi như vậy che che giấu giấu có phải hay không xấu nhiều hơn tốt, nhưng hắn không muốn phá vỡ làm những ký ức chật vật không chịu nổi kia quay trở lại , nếu như có thể, hắn nguyện ý giúp Chu Chính Đình đem đoạn trí nhớ kia vĩnh viễn mai táng lên, ít nhất tình huống sẽ không tệ hơn so với trước đó.

Vưu Trưởng Tĩnh cũng có thay Chu Chính Đình nghĩ tới làm sao cho cậu ấy hoàn toàn thông suốt, là người đại diện kiêm bạn tốt, có thể làm, không thể làm hắn không sai biệt lắm đều làm, nhưng nhiều năm như vậy, Chu Chính Đình không có một tia thay đổi, ngay cả Thái Từ Khôn - ngườihắn gửi gắm tất cả hy vọng cũng nuối tiếc rút lui.

Có lẽ Thái Từ Khôn đối với Chu Chính Đình mà nói là có chút đặc biệt, nhưng có chút nút thắt, chỉ có Chu Chính Đình nguyện ý cởi, mới có thể tháo gỡ . Nếu như trốn tránh chỉ có thể vùi lấp sâu hơn, nhìn thẳng vào quá khứ chưa chắc không phải một cách chữa bệnh tốt, liền từ bộ phim này bắt đầu đi, hy vọng hắn có thể đi ra.

Phim của Trần lão tháng sau bắt đầu quay, Chu Chính Đình chắc chắn tham gia quay, đương kỳ cũng phải bắt đầu bắt tay sắp xếp, Vưu Trưởng Tĩnh cân nhắc một chút, đẩy ra một ít hoạt động có ảnh hưởng không lớn, tận lực giảm bớt gánh nặng của hắn, sắp xếp cho Chu Chính Đình có khoảng hai tuần nghỉ ngơi trước khi vào đoàn bắt đầu từ bây giờ đến hai tuần sau công việc của hắn chỉ còn lại một thịnh điển cùng mấy bộ ảnh tạp chí.

Vốn là mình tự cho mình làm công, không cần quan tâm bất kỳ ai, bắt đầu từ bảy năm trước, tất cả công việc của Chu Chính Đình cũng toàn quyền giao cho Vưu Trưởng Tĩnh, có sự tin tưởng phía trước, Vưu người đại diện còn đặc biệt hiểu tâm tư của hắn, không đạo lý hắn không thả quyền.

Dĩ nhiên, giống như Vưu Trưởng Tĩnh có năng lực như vậy,chủ nghĩa tư bản - Chu đại lão bản sẽ thấy kẽ hở mà nhảy vào oán trách hắn cả ngày, luôn luôn sẽ để cho hắn đi mang mang người mới.

Oán trách thì oán trách, nhưng Vưu Trưởng Tĩnh bản chức công tác hoàn thành rất tốt, cũng có thể nói rất ít phạm sai lầm. Nhưng là hôm nay, Vưu Trưởng Tĩnh cảm thấy kiếp sống người đại diện của mình có thể phải gặp gỡ hoạt thiết lư.

"Anh không biết cậu ấy sẽ đến, anh kiểm tra qua danh sách khách quý, trong danh sách bọn họ gửi khẳng định không có Thái Từ Khôn."

Chu Chính Đình biết đây không phải là Vưu Trưởng Tĩnh sai, hắn đối với Vưu Trưởng Tĩnh cười cười, trấn an vỗ vai hắn, tỏ ý không có sao.

"Nếu không hay là đi thôi, dù sao em bây giờ cũng chưa ra sân."

Vưu Trưởng Tĩnh có chút nóng nảy, chuyện này không giống như là tình cờ, dựa theo bọn họ bảy năm nay ước định, nếu như Chu Chính Đình bên này nhất thời sơ sót, đoàn đội của Thái Từ Khôn cũng sẽ kịp thời tránh né, hắn sợ là người kia cố ý, vạn nhất nổi điên gây ra chuyện gì, nhất định sẽ ảnh hưởng đến Chu Chính Đình.

"Em đều bị chụp đến rồi, đi bây giờ sao được?"

Đứng ở khu vực chờ phía sau thảm đỏ, Chu Chính Đình lấy tay che miệng lại, khẽ khom người đối với Vưu Trưởng Tĩnh nói nhỏ: "Yên tâm đi, không có chuyện gì."

"Điện thoại cho em" sắp vào sân rồi, Vưu Trưởng Tĩnh không yên tâm đem điện thoại của Chu Chính Đình nhét vào trong túi âu phục của hắn, "Có chuyện gì liền gọi điện thoại cho anh."

Vưu Trưởng Tĩnh lo lắng có vẻ là dư thừa, thứ tự đi thảm đỏ của bọn họ cách nhau rất lớn, căn bản không có cơ hội chạm mặt, đến khi Chu Chính Đình đã ổn đinh ở dưới đài, Thái Từ Khôn vừa mới bước lên thảm đỏ.

Làm trung tâm đề tài mấy ngày nay, Thái Từ Khôn vừa mới dừng lại liền bị toàn trường đoản pháo vây công, tay cầm microphone các ký giả không bỏ qua mọi khả năng sẽ xuất hiện tin nóng, nói lên vấn đề hoặc đơn giản thẳng thắn hoặc vòng vo tam quốc chỉ hướng đến cái hình xăm ở cổ tay, thảm đỏ ồn ào huyên náo, một đợt đỉnh lưu mang tới nhiệt độ.

Đáng tiếc đều có chút tốn công vô ích, hôm nay Thái Từ Khôn một thân đồ đen định chế, cổ tay bị che nghiêm nghiêm thật thật, dĩ nhiên, hắn cũng không khả năng trả lời những câu hỏi với mục đích moi móc bí mật của hắn.

Dưới sự bảo vệ của người đại diện, Thái Từ Khôn thuận lợi hoàn thành phần thảm đỏ, tiến vào phía hậu đài thay quần áo chuẩn bị phần biểu diễn mở màn, đỉnh lưu tiết mục không phải cái thứ nhất chính là áp trục, mà bài hát của Thái Từ Khôn hơn phân nửa lời ca to gan tiết nhanh,gấp gáp, nhiệt liệt, thích hợp nhất là dùng để mở màn bùng nổ bầu không khí.

Ánh đèn giảm xuống, phía sau màn ảnh lớn bắt đầu xuất hiện đếm ngược, âm nhạc tiếng trống nổi lên dồn dập như tiếng tim đập để cho Chu Chính Đình có chút khó chịu, nhưng rất nhanh loại cảm giác khó chịu này bắt đầu biến mất, thay vào đó là đứng ngồi không yên.

Bởi vì lão vị mà ngồi ở hàng thứ nhất Chu Chính Đình, lần đầu tiên thống hận loại ưu đãi này, hắn mắt nhìn phía trước, tận lực không nhìn thẳng vào Thái Từ Khôn trên sân khấu, còn hỏi tại sao hắn phải trốn tránh, cũng không thể ở trước mặt mọi người che lỗ tai lại chứ, giọng nói quen thuộc quanh quẩn bên tai, hắn bị buộc đối mặt bọn họ lần đầu tiên gặp mặt sau bảy năm.

Thái từ khôn một tay cầm giá đỡ, một tay nắm chặt microphone, thẳng tắp đi tới phương hướng của Chu Chính Đình, cuối cùng, hắn dừng ở vị trí cách Chu Chính Đình chưa đầy ba thước, xuyên qua quay phim gác ở phía trước, Thái Từ Khôn nhìn về phía Chu Chính Đình, ngoắc ngoắc môi.

"Ca khúc đầu tiên hôm nay, ta muốn tặng cho...."

Chu Chính Đình đột nhiên ngẩng đầu,tầm mắt hai người cứ như vậy đụng vào nhau, hình như là ý thức được gì đó hai tay đặt ở trên đầu gối có chút run sợ, hắn siết chặt.

Tựa hồ là đạt tới một ít mục đích, Thái Từ Khôn bật cười một tiếng, đứng lên đi lui về phía sau mấy bước, nói: "tặng cho tất cả mọi người ở đây!"

Chu Chính Đình thầm hô một tiếng, hắn buông lỏng sống lưng, lúc này mới ý thức được vừa rồi mình đổ mồ hôi lạnh cả người.

Nhưng một giây kế tiếp, hắn đột nhiên nhận ra được mình giống như yên lòng quá sớm.

Thái từ khôn ném đi giá cắm mic, dùng răng cởi ra chiếc khăn lụa buộc trên cổ tay phải, từng vòng từng vòng một, cho đến khăn lụa rơi xuống hình xăm hoàn toàn bại lộ.

Từ đầu đến cuối Thái Từ Khôn đều đang nhìn hắn, trong ánh mắt hận yêu nửa nọ nửa kia.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kunting