Chương 108: Ngân phiếu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiếp trước Vưu Phương Ngâm chưa dùng qua biện pháp này, nhưng nàng ấy từng đề cập tới, Khương Tuyết Ninh vẫn còn nhớ rõ.

Áp dụng vào trường hợp của Nhâm Vi Chí cùng ruộng muối, chính là có tầng tầng lớp lớp mục đích, người bình thường đoán ra mở đầu chưa chắc đã tính được phần giữa, dù có tính ra phần giữa cũng chưa chắc lường được kết cục, đây chính là một trong những điển hình cho biện pháp kiếm tiền mà người người không ngờ tới.

Nhưng đây là lần đầu Khương Tuyết Ninh thực hiện nó, không có tiền lệ để tham khảo, cho nên thời thời khắc khắc phải chú ý cẩn thận. Chỉ sợ lơ là một chút sẽ bỏ qua thời điểm tốt nhất. Cho nên, dù so với người khác, nàng có lợi thế biết trước một số chuyện, không đến mức quá hao tâm tổn trí lo lắng suy tới nghĩ lui, nhưng cũng phải ngồi chờ ở gian phòng riêng tại khách điếm Thục Hương mới an tâm được.

Chu Dần Chi biết Khương Tuyết Ninh cùng Vưu Phương Ngâm của Thanh Viễn bá phủ có liên hệ, lại không biết hai người bọn họ cụ thể muốn làm gì. Nhưng gần đây, nghe vài tin đồn trên phố chợ, biết Vưu Phương Ngâm sắp gả cho Nhâm Vi Chí, chuyện ruộng muối đất Thục cũng đã nghe qua. Vốn hắn còn chưa liên kết được những chuyện này, nhưng nay nghe nàng nói vậy, trong đầu Chu Dần Chi chợt lóe lên, mơ hồ đoán được trong một vạn năm ngàn lượng bạc cổ phần ruộng muối kia chỉ sợ có hơn phân nửa ở trong tay Khương Tuyết Ninh. Nhớ lại lần trước lập kế tóm đích tiểu thư bá phủ "bóc" ra một vạn lượng bạc, trong lòng hắn không khỏi chấn động.

Thân cây cổ cầm trải qua năm tháng, lúc tấu đàn, dù trong phòng không đốt hương, mùi huân hương từ nó vẫn thoang thoảng vương vấn. Tiếng đàn còn vang vọng trong không khí. Khương Tuyết Ninh nhìn chằm chằm mấy dây cung này, chỉ hỏi: "Trong triều gần đây có tin tức gì không?"

Chu Dần Chi nói: "Án của Dũng Nghị hầu phủ vẫn đang thẩm tra..." Nghe nói Tam tư suốt ngày bận bịu, chạy đông chạy tây. Một phía cho rằng hầu phủ dù có thư từ qua lại với nghịch thần loạn đảng, nhưng hầu hết đều bởi vì muốn nghe ngóng tin tức về Định Phi thế tử hai mươi năm trước, mục đích là vì tình thân, không thể xử như mưu phản, chỉ cần tịch biên tài sản, biếm thành thứ dân là đủ.

Một phía khác lại nhận định việc nghe ngóng tin tức của thế tử chỉ là cái cớ. Ai cũng biết vị Định Phi thế tử kia đã chết từ hai mươi năm trước, muốn tìm thì tới 'Mộ Nghĩa Đồng' mà tìm, Dũng Nghị hầu Yến Mục biết rõ đối phương là phản tặc mà vẫn liên lạc, rõ ràng có tâm tư mưu phản, cho dù tội không đến mức tru di cửu tộc, thì kẻ cầm đầu như Yến Mục cùng người thân ba đời cũng phải công khai chém đầu mới răn đe tâm tư bọn phản tặc được.

Khương Tuyết Ninh nghe xong thì trầm mặc, qua hồi lâu, lại nói: "Tạ thiếu sư hiện đang chấp chưởng Hàn Lâm viện, quyền hành trong triều ngày càng hưng thịnh, tai mắt cũng rất linh thông. Thuộc hạ ngươi có ai thích hợp không, để bọn họ lén bàn tán truyền ra chút tin tức?"

Chu Dần Chi lập tức khẽ giật mình trong lòng. Khương Tuyết Ninh lại là chậm rãi bổ sung thêm: "Đám người Thiên giáo kia sau khi lấy được tiền, nhất định sẽ không ở lại kinh thành, mà âm thầm rời khỏi. Ngươi là Cẩm Y vệ, quyền lực không tới, không làm được chuyện này, chi bằng, giao cho người khác đi."

Số tiền kia vốn là nàng chuẩn bị cho Dũng Nghị hầu phủ, nhất định không thể để nó rơi vào tay hạng giá áo túi cơm. Nhưng chỉ dựa vào lực lượng của nàng, e rằng không có cách nào ngăn nổi việc này. Huống chi nàng cũng sợ đối phương nhận tiền không đưa thư, không bắt được thỏ còn bị ưng mổ vào mắt, quan trọng chính là lá thư này không được phép có sơ xuất gì, cho nên nàng nhất định phải có phương án dự phòng.

*

Chu Dần Chi thực có chút đoán không ra dụng ý của nàng. Vị Tạ thiếu sư này tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản, nếu muốn thần không biết quỷ không hay giả bàn tán mà loan truyền tin tức là chuyện không hề đơn giản.

Nhưng hắn đảo mắt liền nghĩ đến quan hệ của Khương Tuyết Ninh cùng Tạ Nguy. Cũng có thể coi là thầy trò a? Vì sao đã muốn Tạ Nguy biết, lại không trực tiếp nói rõ? Có lẽ quan hệ giữa hai người này chỉ sợ còn gì đó ẩn khuất, có thể là chuyện hắn không nên suy đoán, chi bằng giả bộ không biết gì, không nghĩ thêm nữa, chỉ tận tâm hoàn thành chuyện nàng giao thôi.

Sau khi gặp Khương Tuyết Ninh, Chu Dần Chi liền mang ngân phiếu một vạn lượng khi rời đi. Ra tới cửa phủ, hắn vừa vặn trông thấy một cỗ xe ngựa hết sức bình thường dừng ở đó.

Hắn vừa ngẩng lên, Vưu Phương Ngâm vừa từ trên xe bước xuống. Ánh mắt hai người gặp nhau trong chốc lát. Vưu Phương Ngâm thấy hắn thì ngẩn người, nhưng ngay sau đó liền cười một tiếng, hướng về phía hắn thi lễ một cái, nhưng ở trước cổng lớn Khương phủ dù sao không tiện nói chuyện, nên cứ thế đi vào trong.

Vưu Phương Ngâm sắp gả đi rồi. Hai ngày nay Khương Tuyết Ninh cũng đang muốn tìm cơ hội hẹn nàng ra gặp mặt một lần, giao phó vài chuyện, không ngờ nàng lại tới trước, trong lòng có chút bất ngờ cùng vui vẻ.

Nhìn kỹ cô nương này, mấy ngày nay có vẻ thay đổi rất nhiều. Đại khái biết nàng sắp xuất giá, vì mặt mũi bá phủ nên cũng làm lấy lệ một chút, may cho thứ nữ thêm mấy bộ y phục không đáng bao nhiêu tiền, huống chi còn phải trông cậy Nhâm Vi Chí kiếm thêm chút tiền, nên đối xử với Vưu Phương Ngâm đương nhiên sẽ không quá tệ.

Y phục màu đỏ hồng mới tinh, sắc mặt nàng cũng hồng hào tươi tắn lên không ít, dáng vẻ xinh đẹp cùng tú lệ. Khương Tuyết Ninh kéo nàng lại nhìn một vòng, trong lòng liền vui vẻ trở lại, nói: "Vốn dĩ ta còn cảm thấy Nhâm Vi Chí này cũng không quá tốt, nhưng thấy cách hắn đối phó với Bá phủ để lấy được ngươi, sau này ngươi cũng không cần phải ở đó chịu khổ nữa, ta lại cảm thấy người này miễn cưỡng cũng coi như xứng với Phương Ngâm nhà chúng ta."

Vưu Phương Ngâm bị nàng nói đến đỏ mặt, lúng ta lúng túng nói: "Là, là giả thành hôn."

Khương Tuyết Ninh lúc này mới nhớ ra, "A" một tiếng, lại không khỏi thở dài: "Xuất giá – chuyện lớn như vậy, rất nhiều cô nương cả đời chỉ có một lần, làm như vậy thực sự có chút bất đắc dĩ, khiến ngươi chịu ủy khuất rồi."

Vưu Phương Ngâm lại không cảm thấy có gì ủy khuất, xuất giá hiển nhiên là đại sự rất nhiều người cả một đời mới có một lần, nhưng đối với nàng, những ngày tháng ở Thanh Viễn bá phủ quá gian nan khổ ải, lần này có thể mượn cơ hội rời khỏi đó, thực là chuyện may mắn trước đó không dám nghĩ tới.

Mấy ngày nay, nàng đều không dám ngủ quá sâu. Chỉ sợ ngủ một giấc, tỉnh lại mới phát hiện hết thảy chỉ là một giấc mơ đẹp. Nàng cũng không biết làm thế nào để diễn tả suy nghĩ của mình, chỉ lắc đầu, kiên định nói: "Không có, không có ủy khuất. Ngược lại, Nhâm công tử đáp ứng chuyện này với Phương Ngâm, hắn mới chịu thiệt..."

Chịu thiệt a? Cầm một khoản tiền lớn, còn cưới được cô nương tốt, mặc dù là giả thành hôn, nhưng cũng là chuyện tốt trên đời này đốt đèn lồng cũng tìm không thấy, Nhâm Vi Chí kia lại còn dám nghĩ mình chịu thiệt?

Trong lòng Khương Tuyết Ninh khe khẽ hừ một tiếng. Chỉ là trước mặt Vưu Phương Ngâm nàng cũng không nói thẳng ra: "Ngươi tới vừa đúng lúc, sắp tới sẽ có người từ đất Thục tới đón ngươi đi thành thân, chỉ sợ sau này khó có cơ hội gặp được nhau."

Nàng vừa nói chuyện, lại xoay người sang chỗ khác lấy ra một cái hộp nhỏ. Trong đó chứa một xấp ngân phiếu. Khương Tuyết Ninh đặt vào tay Vưu Phương Ngâm, nói: "Ngày ngươi đi, ta không tiện lộ diện, dù sao tỷ tỷ ngươi – Vưu Nguyệt hận ta đến tận xương, gặp mặt có khi còn muốn bóp chết ta. Chỉ là, nghĩ cũng biết, với cái tính khí của Bá phủ kia, nhất định sẽ không chuẩn bị cho ngươi bao nhiêu đồ cưới. Vốn dĩ, ta chuẩn bị cho ngươi còn nhiều hơn một chút, chỉ là những ngày nay xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tiền cần dùng tăng lên, cho nên chỉ còn lại ba ngàn lượng ngân phiếu này, ngươi giữ bên người, đừng để ai biết, kể cả Nhâm Vi Chí. Tiền tài không được để lộ ra, cho dù ngươi tin hắn, cũng chưa chắc đã không gieo ra mầm tai vạ nào khác. Sau này đến đất Thục, nếu gặp phải chuyện gì, ta ở kinh thành ngoài tầm tay với, không chiếu cố được cho ngươi, trong tay ngươi có chút tiền này, cũng tiện xử trí."

Thêm cho nàng ba ngàn lượng làm đồ cưới! Vưu Phương Ngâm giật nảy mình, cảm giác ngân phiếu này như than hồng nóng phỏng tay, căn bản không dám nhận, vội vàng đẩy trở về, cực kỳ kinh hoảng: "Ta, ta đã được cô nương chiếu cố rất nhiều rồi, sao còn có thể nhận tiền của cô nương?"

Khương Tuyết Ninh đã đoán được nàng sẽ không nhận. Nhưng số tiền này nàng nhất định phải cho Vưu Phương Ngâm, thái độ mười phần kiên quyết, nghiêm túc nói: "Tiền này không chỉ vì ngươi, mà cũng dự phòng ruộng muối bên kia có gì bất trắc. Dù sao lo xa thêm một chút cũng không mất mát gì. Nếu ruộng muối làm ăn tốt, Nhâm Vi Chí chia hoa hồng cho ngươi, trong tay ngươi có tiền đương nhiên sẽ không cần đụng đến tiền này. Tương lai có cơ hội, ngươi trả lại cho ta là được. Cứ coi như ta cho ngươi mượn, được không?"

Vưu Phương Ngâm lúc này mới do dự. Khương Tuyết Ninh lại một phen nói hết lời, nàng mới đưa tay nhận, nhưng đôi mắt đã đỏ lên, ầng ậng nước mắt, ngọng nghịu, muốn mở miệng cũng không biết nói thế nào.

Khương Tuyết Ninh bất đắc dĩ cầm khăn lau nước mắt cho nàng, vừa buồn cười, vừa cảm động chuyển sang đề tài khác: "Gần đây ngươi ở trong phủ vẫn tốt chứ, tỷ tỷ ngươi không có làm khó ngươi?"

Vưu Phương Ngâm mới đáp: "Không có, thời điểm Nhị tỷ tỷ nghe nói cổ phiếu bên khách điếm Thục Hương hạ thấp có nổi nóng mấy ngày, nhưng về sau giá tăng, tâm trạng lại vui vẻ, đối xử với ta cũng tốt hơn rất nhiều, còn mang ta ra ngoài mua thêm y phục trang sức mới."

Xem ra Vưu Nguyệt gần đây sống rất thư thái nha. Khương Tuyết Ninh thầm nghĩ, để nàng ta được như ý thêm hai tháng nữa, sau đó lại khóc lóc là vừa. Bất quá lời này sẽ không nói ra trước mặt Vưu Phương Ngâm, cho nên nàng chỉ khẽ cười lên: "Vậy thì tốt quá rồi."

*

Khương Tuyết Ninh đang chờ đợi một thời cơ thích hợp, suy nghĩ cho kế hoạch tiếp theo của mình, nên dặn dò Vưu Phương Ngâm vài câu. Chuyện bên phía Chu Dần Chi rất nhanh cũng đã làm xong.

Mười ngày tiếp theo, không có tin tức nào từ đất Thục, nhưng tất cả mọi người như đang mong đợi gì đó, càng gần ngày thứ nữ của Thanh Viễn bá phủ xuất giá, khách điếm Thục Hương càng có nhiều thương nhân lui tới.

Dùng đầu ngón chân cũng nghĩ cũng biết —— Nhâm thị ở đất Thục kia sắp phái người tới đón dâu, đồng thời tất nhiên cũng sẽ mang đến tin tức mới nhất của ruộng muối, mà một khi trác đồng tỉnh là thật sự có thể lấy ra nước muối từ giếng đã bỏ phế, vậy giá cổ phiếu nhất định sẽ lên đến trời!

Đám người cứ thế mòn mỏi trông mong từng ngày. Rất nhanh đã tới hai mươi ba tháng mười hai, một ngày trước khi Vưu Phương Ngâm xuất giá. Người đón dâu từ đất Thục cuối cùng cũng tới!

Sáng sớm hôm đó, trong đại sảnh khách điếm Thục Hương đông nghịt người, cho dù trong tay không có cổ phiếu ruộng muối Nhâm thị, thậm chí cũng biết mình không mua nổi, nhưng đều đến hóng chuyện, xem cảnh lạ hiếm thấy này. Tất cả mọi người thỉnh thoảng sẽ nhìn ra cửa. Mỗi khi có người đi vào đều phải ngoái đầu lại hóng xem một phen.

Cứ vậy, cả đại sảnh ngồi chờ tới gần trưa, tin tức vẫn chưa tới. Giờ cơm trưa đã kề cận, vài người không chịu nổi mà về trước, nhưng rất nhiều người vẫn ở lại khách điếm, gọi đồ ăn, cố chấp ngồi chờ.

Giờ ngọ hai khắc, một hán tử cường tráng y phục đơn giản từ xa xa phi ngựa tới, thả dây cương vào tay tiểu nhị, nện bước vào khách điếm, dùng giọng mang khẩu âm đất Thục la lớn: "Chưởng quỹ đâu rồi?"

Tất cả mọi người nghe xong, trong lòng lập tức chấn động. Chưởng quỹ đang giục tên hầu bàn ra sau bếp mang đồ ăn lên, nghe giọng này, xoay đầu lại, hai mắt lập tức sáng lên: "Ngươi là người Nhâm công tử phái tới?"

Hán tử hào sảng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng tinh, hiển nhiên là vui vẻ khoái chí đến cực điểm, nói: "Đúng đó. Ta là gia phó Nhâm công tử mới nhận, đặc biệt mang người vào kinh nghênh đón thiếu nãi nãi tương lai về Thục. Bảy ngày trước, trác đồng tỉnh Nhâm công tử làm ra đã lấy được nước muối từ giếng bỏ phế ngày trước, khắp cả vùng đều đến xem. Nhâm công tử sai ta thông báo một tiếng, cũng thỉnh chưởng quỹ viết tin tức này lên bảng, để mọi người mua cổ phiếu được yên tâm!"

Giọng hắn không nhỏ, người trong đại sảnh đều nghe được. Thế là "Ầm" một tiếng, cả đại sảnh như nổ tung, kẻ nói người cười, bàn tán rôm rả. Hán tử kia bởi vì còn phải đi Thanh Viễn bá phủ đón người, không ở lại thêm, báo xong tin tức liền rời đi.

Tất cả mọi người bị tin tức này làm cho chấn phấn. Cũng có một số ít người hoài nghi Nhâm Vi Chí có phải truyền tin giả hay không, dù sao loại chuyện như vậy quá kỳ diệu, khó tưởng tượng được. Nhưng vào buổi chiều, liền có tin tức khác truyền đến. Chuyện liên quan đến ruộng muối, tin tức linh thông nhất đương nhiên là từ các thương nhân buôn muối, rất nhanh tin tức kia liền được chứng thực.

Khai thác muối ở đất Thục, là đào giếng lấy nước muối từ dưới đáy lên, sâu đến ba, bốn trượng đã hiếm thấy, sâu hơn nữa rất khó lấy nước lên được. Thường thường một cái giếng đào sâu ba bốn trượng mà không lấy được nước muối nữa, sẽ bị bỏ hoang. Nhưng nhờ trác đồng tỉnh, nay có thể lấy nước từ mười trượng thậm chí mấy chục trượng!

Theo vòng xoay ống trúc, nước muối cứ thế mà lên theo, đây đâu chỉ đơn thuần là nước muối, là bạc vạn sáng lấp lánh a!

Thương nhân buôn muối vùng Giang Nam thì không sao, dù gì cũng làm muối từ nước biển, phát minh này không ảnh hưởng mấy tới bọn họ, chỉ là nhiều thêm một đối thủ cạnh tranh; nhưng đối với đám thương nhân buôn muối Tứ Xuyên biết tin tức này thực sự đứng ngồi không yên, không quan tâm ở nơi nào, tất cả đều ra roi thúc ngựa, muốn đến ruộng muối Nhậm thị nhìn xem một chút. Trác đồng tỉnh này ra đời, nhất định sẽ tạo nên biến đổi cực kỳ lớn với bố cục hiện tại của đất Thục!

Đám người nghe tin tức càng nhiều, nghi ngờ cũng càng nhỏ lại, đối với cổ phiếu ruộng muối Nhậm thị càng nhiệt tình hơn, giá cả đương nhiên sẽ không ngừng tăng!

Giá hơn sáu trăm văn căn bản đã không có ai muốn bán. Trong đại đường có người hô giá bảy trăm, tám trăm, chín trăm cũng không ai thèm đáp lời. Cho đến sáng hôm sau, giá một lượng bạc (= 1000 văn) bỗng nhiên xuất hiện trên thị trường, nhưng vừa nghe có người muốn bán, liền có người ra tay đoạt được!

Thời cơ Khương Tuyết Ninh chờ đợi, cuối cùng đã tới. Giá cổ phiếu ruộng muối Nhâm thị đương nhiên sẽ còn tiếp tục tăng lên trong một khoảng thời gian nữa, nhưng chuyện lá thư Dũng Nghị hầu phủ đã rất gấp rồi, đám người thiên giáo kia chỉ sợ sắp hết kiên nhẫn, dù biết để thêm có thể kiếm càng nhiều tiền, nhưng nàng không dám đợi nữa. Cái giá một lượng bạc kia, chính là hòn đá dò đường của nàng. Nhưng vụ giao dịch này nàng không lộ diện, người mua cũng không lộ diện, đương nhiên không biết thân phận của nhau.

Một vạn lượng Khương Tuyết Ninh lừa được từ Thanh Viễn bá phủ lần trước đều giao cho Vưu Phương Ngâm mua cổ phiếu ruộng muối Nhậm thị, có thể nàng hiện tại là người nắm nhiều cổ phần nhất, tổng cộng có hai vạn cổ phiếu.

Vài ngày trước mấy trăm cổ phiếu trong tay vị Lưu lão bản kia cũng là nàng thừa dịp giá thấp mua đi. Chỉ bất quá, bấy nhiêu đối với nàng chỉ là số lẻ mà thôi.

Sau khi thả đi một ngàn cổ, trong tay nàng còn hơn một vạn chín, lấy giá hiện tại tương đương một vạn chín ngàn lượng bạc. Lúc trước tiền trong tay nàng có gần bốn vạn lượng, nhưng đưa cho Vưu Phương Ngâm làm đồ cưới, lại giữ một phần dự phòng, cho nên hiện tại còn chưa tới một vạn năm ngàn lượng.

Nhưng một vạn chín cổ phiếu cũng không phải là con số nhỏ. Người có thể bỏ ra nổi số tiền này không nhiều. Nếu nàng trực tiếp bán một vạn năm ngàn cổ, chỉ sợ sẽ khiến người đa tâm nghi ngờ, tại sao giá đang tăng rất mạnh lại muốn bán ra? Không biết chừng giá tiền sẽ lại giảm. Cho nên Khương Tuyết Ninh đành rao bán từng một ngàn cổ phiếu một, thuận tiện chờ cá cắn câu.

Trong kinh, phàm là thương nhân đều đang theo dõi tình hình chuyện này, tin tức vừa mới tung ra, liền có vô số người hứng thú, nhao nhao biểu thị nguyện ý ra giá mua. Tin tức cứ thế chớp mắt liền truyền đến tai Lữ Hiển. Người khác chưa nhận ra manh mối gì, Lữ Hiển đã phát giác ra có gì đó kỳ lạ, trong mắt như có gì đó lóe lên: "Không đúng, tình huống này không đúng. Giá cổ phiến ruộng muối Nhâm thị đang tăng, nhưng người này cứ ném ra hết một ngàn lại tới một ngàn cổ phiếu, chỉ sợ hắn là người đang nắm lượng cổ phần lớn nhất kia! Loại thời điểm này lại bán ra, hoặc là không coi trọng tương lai của ruộng muối Nhâm thị, hoặc là... Hắn hiện tại rất thiếu tiền!"

Bên trong U Hoàng quán thanh tĩnh không người. Tạ Nguy ngồi xếp bằng đối diện Lữ Hiển, nhìn hắn đánh bàn tính lách cách, không khỏi nói: "Người ta thiếu tiền, vậy thì sao?"

Lữ Hiển đảo mắt cực nhanh, cười hắc hắc nói: "Đương nhiên là thời cơ tốt để nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!" Trong lòng hắn sớm đã có một ý nghĩ nảy ra, bàn tính đánh được một nửa thì trực tiếp đặt xuống bàn, đứng phắt dậy, nói: "Không được, cơ hội tốt như vậy, ta tuyệt đối không thể bỏ qua!"

Tạ Nguy nhíu mày: "Ta còn muốn bàn với ngươi chuyện thiên giáo..."

Lữ Hiển khoát tay, không quay đầu lại: "Ngươi đã có tin tức đám người kia, bọn hắn gần đây lại muốn ra khỏi thành, vậy bắt được hẳn là dễ như trở bàn tay, đâu cần phải cùng ta thương lượng. Lão tử đang vội kiếm tiền, chuyện trọng yếu hơn nữa cũng đừng làm phiền ta, ta đi tìm người đây!"

*

Tạ Nguy nghe hắn nói, cũng hiểu được tại sao sắc mặt hắn lại kém đến vậy: Người như Lữ Chiếu Ẩn, chính là kiểu có thể ăn mười phần, nếu chỉ ăn chín phần sẽ cảm thấy mình lỗ to. Rõ ràng có thể ép xuống giá thấp hơn nhưng lại không làm được, vì thế mà oán hận.

Có trời mới biết lúc này đầy trong đầu Lữ Hiển đều là gương mặt của Vưu Phương Ngâm, còn nhớ lại vụ đoạt mất tơ sống lần trước, càng nghĩ càng hận đến nghiến răng.

Nửa ngày sau, hắn mới đè được oán khí xuống, sau đó mới chú ý tới Tạ Nguy trời đã tối vậy mà vẫn chưa về Tạ phủ, vì vậy hỏi: "Sao ngươi còn ở đây?"

Tạ Nguy lại nhìn ra ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: "Tối nay có việc, đang chờ tin tức."

*

Ngoài trời, tuyết đang rơi, liên tiếp đã mấy ngày. Lữ Hiển trước khi ra khỏi cửa nghĩ nghĩ một chút, nhằm đề phòng vạn nhất có chuyện gì xảy ra, dứt khoát đem theo ngân phiếu cùng ấn tín bên người, cầm lấy ô từ tiểu đồng đi thẳng tới Bạch Quả tự trong kinh.

Những ngày này hắn phái người nhìn chằm chằm Thanh Viễn bá phủ. Hành tung của Vưu Phương Ngâm, Lữ Hiển rõ như lòng bàn tay.

Ngày mai nàng sẽ xuất phát từ kinh thành đi đất Thục, cô nương trước khi xuất giá đương nhiên sẽ đến chùa miếu nào đó thắp hương, cầu cho nhân duyên thuận lợi. Vưu Phương Ngâm tuy giả thành hôn, nhưng việc nên làm bề ngoài nhất định sẽ làm đủ, không để ai nhìn ra sơ hở gì. Lần này nàng đi cùng một nha đầu trong phủ tới Bạch Quả tự.

Lữ Hiển cũng không để nhân vật nhỏ như vậy vào mắt, tùy tiện sai một người giữ chân nha đầu kia lại nói chuyện ở bên ngoài, còn hắn không chút khách khí, gõ cửa hỏi: "Bên trong có phải là Vưu Phương Ngâm Vưu cô nương không? Tại hạ Lữ Chiếu Ẩn, có một mối làm ăn muốn tìm cô nương bàn một chút."

Vưu Phương Ngâm hôm nay đến dâng hương lễ phật, còn thuận đường cầu một xâm, giờ phút này đang ngồi đọc những lời trên đó, nghe tiếng gõ cửa thì run lên một cái, lại nghe người bên ngoài tự giới thiệu, trong đầu liền xuất hiện một khuôn mặt.

Nhị cô nương tính quả nhiên không sai, người này lại thật sự tìm tới. Trong nội tâm nàng không khỏi cực kỳ bội phục Khương Tuyết Ninh, nhưng cũng có một chút căng thẳng, cố bình tĩnh lại, nói: "Mời vào."

Lữ Hiển liền đẩy cửa đi vào. Một gian phòng thiền đơn giản, mộc mạc, treo bức tranh chữ đơn giản chỉ có một chữ "Không". Chỉ là lúc Lữ Hiển nâng mắt lên nhìn Vưu Phương Ngâm, hắn không khỏi ngẩn người:

Ngày trước hắn từng gặp cô nương này ở khách điếm Thục Hương, mặc một thân y phục nha hoàn thô ráp, da dẻ thậm chí có chút xanh xao vàng vọt, nhìn dù thanh tú nhưng cũng mười phần thấp kém; bây giờ khí sắc tốt hơn, hai má cũng đỏ hồng, không biết có phải do sắp xuất giá hay không, gương mặt tỏa ra sự dịu dàng như nước, vậy mà lại khiến hắn có chút mất tự nhiên.

Cho đến lúc này, Lữ Hiển mới ý thức được —— Đúng a, con gái nhà người ta ngày mai gả đi, mình hôm nay lại dám chạy tới bàn chuyện làm ăn, thật sự rất to gan a.

Vưu Phương Ngâm hỏi: "Hình như trước kia ta có từng gặp qua ngài, không biết Lữ lão bản tìm đến, là vì mối làm ăn gì đây?"

Lữ Hiển lúc này mới hoàn hồn, cười một tiếng cố ém đi chút bất ổn trong lòng, nói: "Người khác không biết, nhưng Vưu cô nương cùng ta hẳn đều biết. Người thông minh không nói vòng vo, hôm nay ở khách điếm Thục Hương nghe đồn lại có người muốn bán cổ phiếu, là cô nương, à không, là người sau lưng cô nương sao?"

Vưu Phương Ngâm không nói. Lữ Hiển nói thẳng ra dự tính của mình: "Lữ mỗ dù không biết cô nương rốt cuộc cần tiền vào việc gì, nhưng chắc hẳn đang vội bán chỗ cổ phiếu này đi đúng không? Chỉ là thương nhân trong kinh chú ý cổ phiếu này tuy nhiều, nhưng có thể một lúc bỏ ra khoản tiền lớn như vậy mua lại, chỉ sợ không có mấy người. Lữ mỗ làm ăn nhiều năm nay, chữ tín vẫn luôn giữ vững. Các ngươi cứ chia lẻ ra từng một ngàn cổ bán đi, xử lý phiền phức, còn phải cẩn thận không để bị phát hiện, chi bằng có bao nhiêu đều bán cho ta, ta mua hết. Vưu cô nương thấy sao?"

Vưu Phương Ngâm nhớ lại lời Khương Tuyết Ninh dặn dò, liền hỏi: "Ngươi hẳn không bỏ ra nổi giá một lượng một cổ a?"

Lữ Hiển tựa tiếu phi tiếu: "Bên ngoài số lượng nhỏ nên giá tiền cao, nhưng nếu Vưu cô nương muốn bán hết một lượt, vậy làm sao còn có giá đó nữa." Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của a, thực hành chính là như vậy. Lữ Hiển phát huy rất tốt tinh túy của câu này.

Vưu Phương Ngâm nghe xong, trong lòng liền ép nhịn xuống mọt hơi nghẹn ở cổ, cũng may Khương Tuyết Ninh lúc trước đã nói qua với nàng, nên bây giờ nghe từ miệng Lữ Hiển, cũng không phẫn nộ bao nhiêu. Chỉ là, Nhị cô nương quả thật liệu sự như thần. Đến chuyện người này cắn câu còn thừa cơ ép giá cũng tính ra được. Nàng nhíu mày hỏi: "Vậy Lữ lão bản ra giá bao nhiêu?"

Lữ Hiển hỏi ngược lại: "Vưu cô nương muốn bán bao nhiêu cổ?"

Vưu Phương Ngâm đáp: "Một vạn năm ngàn cổ."

Lữ Hiển vụng trộm hít sâu một hơi, không khỏi chau mày nói: "Một vạn ba ngàn lượng."

Vưu Phương Ngâm nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đanh lại, nói: "Lữ lão bản căn bản không phải thật lòng đến mua."

Lữ Hiển lại cười: "Cực kì thật lòng."

Vưu Phương Ngâm muốn tiễn khách. Lữ Hiển hết lần này tới lần khác né tránh không chịu đi, ngón tay nhẹ nhàng giữ lấy mép bàn, đột nhiên thong thả ném ra một câu: "Ngươi, hoặc là đông gia sau lưng ngươi, thì ra thiếu một vạn năm ngàn lượng a."

Trong mắt Vưu Phương Ngâm liền bốc lên mấy phần lửa giận. Lữ Hiển thấy nàng như vậy, càng tin rằng mình đoán đúng. Loại cảm giác mình biết rõ hết thảy lại còn nắm quyền chủ động khiến hắn vô cùng khoái chí, càng tỏ ra lười biếng, bổ sung thêm: "Vưu cô nương đừng dùng loại ánh mắt như vậy mà nhìn tại hạ, ngồi với thương nhân thì bàn chuyện bán buôn nha. Làm ăn, ai cũng có thời điểm tình hình kinh tế căng thẳng, Lữ mỗ trước nay là người hảo tâm, có thể giúp ai cũng đều giúp. Nếu thiếu một vạn năm ngàn lượng, chi bằng đưa một vạn bảy ngàn cổ cho ta, cô nương đỡ phải lo lắng chạy vạy?"

Có lẽ lời này đánh động tâm khảm của Vưu Phương Ngâm, hắn thấy thần sắc đối phương tựa hồ lộ vẻ do dự, giống như đang nghiêm túc cân nhắc lời hắn nói. Lữ Hiển liền vô cùng có tâm, không ngừng cố gắng, cổ động nàng. Tiếp theo là một tràng tận tình khuyên bảo, nhọc lòng liệt kê hậu quả nếu nàng đem bán lẻ số cổ này ra, khiến người ra hoài nghi người đứng sau có chuyện gì, nói không chừng còn không bán được cổ. Nhưng Vưu Phương Ngâm vẫn không nói nửa lời.

Lúc này, Lữ Hiển trổ ra đòn sát thủ, nghiêm mặt, nói: "Đã nói nhiều như vậy, Vưu cô nương vẫn không muốn bán, xem ra mối làm ăn này không thành rồi. Vậy Lữ mỗ xin cáo từ!"

Dứt lời liền đứng dậy chắp tay với Vưu Phương Ngâm. Vưu Phương Ngâm không cản hắn. Lữ Hiển từ trong phòng thiền đi ra ngoài, đồng thời trong lòng yên lặng đếm, quả nhiên, mới đếm tới ba, phía sau liền truyền đến tiếng nàng vội vàng gọi: "Lữ lão bản xin dừng bước!"

Ý cười liền thoáng hiện trên mặt Lữ Hiển. Hắn biết, chuyện thế là thành rồi. Biện pháp mặc cả này, dù cũ, nhưng vô cùng hiệu quả a!

Chỉ là lúc này hắn đưa lưng về phía Vưu Phương Ngâm, nên căn bản không nhìn thấy trên khuôn mặt trung thực thật thà của cô nương này cũng xẹt qua ý cười chiến thắng y như vậy.

Một bên vội vã đòi tiền, một bên vội vã muốn lấy cổ. Song phương cực kỳ ăn khớp với nhau, Lữ Hiển mang theo ngân phiếu cùng ấn tín tới, tất nhiên không cần phải nói nhiều; nhưng khiến hắn hơi kinh ngạc chính là, Vưu Phương Ngâm vậy mà cũng mang theo ấn tín, cơ hồ lập tức liền ký kết khế ước với hắn.

Một tay đóng ấn tín, một tay giao tiền. Lữ Hiển cầm khế ước đi, Vưu Phương Ngâm cầm ngân phiếu về.

Lúc vừa rời khỏi Bạch Quả tự, Lữ Hiển quả thực vô cùng phấn chấn, thầm nghĩ, đại đa số cổ phần ruộng muối Nhâm thị đều đã nằm trong tay mình, tương lai chỉ cần ngồi đếm bạc nữa thôi.

Nhưng mới đi được chừng ba bước, tươi cười trên mặt hắn đột nhiên cứng ngắc. Hắn nhét khế ước vào tay áo, nhưng trong đầu chợt lóe qua hình ảnh thứ nữ Vưu phủ kia lúc nàng lấy ấn tín ra, "Ong" một tiếng: Nếu như không phải đã sớm chuẩn bị, ai đi ra ngoài dâng hương lại mang theo ấn tín chứ! Hắn là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Nhưng người ta chẳng lẽ lại không đoán ra được có người sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao?

Nghĩ tới đây, hắn cảm thấy trong lòng đã lạnh đi một nửa, lập tức biết mình quá gấp gáp: "Tuyệt đối thiếu tiền! Đối phương tuyệt đối thiếu tiền đến cùng cực! Nếu ta kiến nhẫn lchờ thêm một chút, nhất định có thể ép giá xuống càng nhiều nữa a! Đáng chết..."

Vậy mà lại nhảy vào hố bọn họ đào sẵn! Khuôn mặt Lữ Hiển sắp chuyển sang màu đen, cùng một con đường lúc đi mất chừng nửa canh giờ, khi về cứ đi một chốc lại dừng một chốc, đến khi trời sẩm tối mới về đến U Hoàng quán, thần sắc quả thực như đất trời sụp đổ, đáng sợ cực kỳ.

Tạ Nguy lúc này vẫn còn chưa đi. Nghe thấy tiếng đẩy cửa, Tạ Nguy ngẩng đầu nhìn thấy Lữ Hiển cả người đầy oán khí, không khỏi nhíu mày: "Ngươi làm sao vậy?"

Lữ Hiển mặt mày xanh lét, không nói gì, chỉ thả tấm khế ước kia lên bàn. Tạ Nguy liếc mắt nhìn, nói: "Đây không phải đã đàm phán thành công sao?"

Lữ Hiển nói: "Ta bị chặt chém rồi." Đối với một thương nhân mà nói, mua một món đồ với giá cao hơn giá vốn có, tuyệt đối là điều sỉ nhục lớn nhất! Lữ Hiển bây giờ nghĩ lại, mới thấy mình bị chơi một vố rồi.

Trời đã tối đen như mực.

Một vạn năm ngàn lượng ngân phiếu kia từ Vưu Phương Ngâm chuyển qua chỗ Khương Tuyết Ninh, lại đến tay Chu Dần Chi, cuối cùng giao cho hai tên áo đen che mặt. Chu Dần Chi chỉ dẫn theo Vệ Khê. Đối phương cũng chỉ có hai người. Bọn họ hết lòng tuân thủ hứa hẹn, một tay giao tiền, một tay giao thư. Song phương đều rất cẩn thận, chuyện như vậy cực kì đặc thù, lại không dám để nhiều người biết, một bên xem thư không có vấn đề, một bên nhìn qua ngân phiếu không có vấn đề, không nói nhiều, ai nấy rời đi.

Hai tên áo đen kia ẩn vào bóng đêm, đi xa dần. Đi nửa đường, nhìn hai bên không thấy người nào qua lại, liền tiến một ngõ nhỏ, lúc trở ra đã đổi lại y phục bình thường, bỏ khăn che mặt ra, đều là những gương mặt bình thường, không có gì đặc biệt.

Công Nghi Thừa mất liên lạc. Ngân phiếu cũng đã tới tay. Mấy người này, trong nội tâm vẫn nghĩ Dũng Nghị hầu phủ là hào môn trung liệt, đã từng cùng thiên giáo đồng mưu đại nghiệp, nên nay bán thư đi cũng coi như làm việc thiện. Nhưng hiện tại nếu cứ tiếp tục ở lại, chỉ sợ đêm dài lắm mộng, cho nên nhận được tiền liền dựa vào vài mối quan hệ của Thiên giáo rời khỏi kinh thành, cao chạy xa bay.

Ngay lúc bọn hắn giấu mớ ngân phiếu kếch xù trong lòng, đi đến gần cửa thành, ra ám hiệu với người liên lạc, bất ngờ nghênh đón bọn hắn lại là màn tên bắn như mưa! Sưu! Sưu sưu sưu!

Trong bóng tối, mũi tên xẹt qua, dễ dàng ghim vào người bọn hắn, ngân phiếu cầm chưa ấm tay, căn bản còn chưa rõ chuyện gì xảy ra đã ngã gục xuống đất, trợn trừng mắt, tắt thở.

Từ trên cổng thành, Đao Cầm đã mai phục từ lâu, nay đứng trong góc khuất, cất cung tên, lệnh cho những người khác: "Xuống dưới tìm kiếm cẩn thận, xem thử có đồ tiên sinh muốn hay không."

Lập tức liền có mấy bóng dáng nhảy xuống dưới. Cẩn thận lục soát từ đầu tới chân, không thấy thư từ gì, chỉ có một xấp ngân phiếu thật dày, giao cho Đao Cầm, chần chờ nói: "Đao Cầm công tử, đã lục soát hết, trên thân đám người này không có vật đó."

Đao Cầm vừa sờ vào xấp ngân phiếu, liền nhíu mày. Những người chết này trước đó đều âm thầm nghe lệnh Công Nghi Thừa điều khiển, không thể có nhiều ngân phiếu như vậy. Số này từ đâu mà có? Hắn thoáng nghĩ một chút, nội tâm bỗng có dự cảm cực kỳ không tốt, sắc mặt lập tức biến đổi, không nói lời nào, vội vàng lên ngựa, từ cổng thành phi thẳng về U Hoàng quán.

Trong phòng thắp đèn, ánh sáng khẽ lay động. Lữ Hiển mặt than đang ngồi gảy bàn tính, âm thanh vang lên như muốn phát tiết hết tức giận của hắn. Trong tay Tạ Nguy đang mân mê một quân cờ bằng bạch ngọc, lại nhìn chằm chằm bàn cờ trước mặt, đã rất lâu không hạ nước cờ nào, thẳng đến khi tiểu đồng bên ngoài thông truyền nói Đao Cầm công tử trở về, hắn mới ngẩng phắt đầu lên, trong đôi mắt bình tĩnh chôn dấu mấy phần sát khí sắc bén!

Đao Cầm đi vào. Tạ Nguy hỏi: "Thế nào rồi?" Đao Cầm biết chuyện này khẩn cấp, không dám nhiều lời, chỉ đưa xấp ngân phiếu thật dày trình lên cho Tạ Nguy, nói: "Không tìm thấy thư Công Nghi Thừa sai bọn hắn gửi, chỉ lục ra được năm vạn lượng ngân phiếu này!"

"Chỉ có ngân phiếu, không có thư?" Đáy lòng Tạ Nguy đột ngột phát lạnh, cảm giác run rẩy như lan dọc theo sống lưng ra toàn thân. Hắn hiểu rất rõ lòng người, cơ hồ trong nháy mắt liền đoán được chuyện gì xảy ra: Sau khi mất liên lạc với Công Nghi Thừa, trong tay đám người này có phong thư, nhất định sẽ nảy lòng tham, dùng phong thư này đổi lấy một khoản tiền lớn!

Quân cờ trên đầu ngón tay hắn chợt chuyển vào trong lòng bàn tay, nắm chặt. Giữa mi tâm Tạ Nguy xẹt qua lệ khí, bàn cờ đen trắng trước mặt như trêu ngươi, khiến hắn tâm phiền ý loạn, liền vung tay hất bàn cờ xuống, quân cờ rơi đầy đất.

Lốp bốp. Trong gian phòng tĩnh lặng, âm thanh như chói tai hơn.

Tâm tình Lữ Hiển cũng không được tốt, nhưng lúc này cũng không dám thở mạnh. Chỉ là lúc ánh mắt hắn lơ đãng lướt qua xấp ngân phiếu kia, chợt "A" một tiếng: Hai tấm ngân phiếu trên mặt này, sao mà, sao mà... nhìn quen quá vậy?

Trong lòng hắn đột ngột "ầm" một tiếng. Một ý nghĩ kinh người bỗng nhiên xẹt qua trong đầu, khiến hắn đưa tay vội vã cầm xấp ngân phiếu này lên, nhìn kỹ từng tờ một. Càng nhìn, đôi mắt hắn càng sáng lên. Nhịp tim Lữ Hiển quả thực nhanh đến sắp phát nổ, thậm chí có một loại phấn khởi không nói ra được ập tới, trực tiếp từ bên trong đó rút ra một vạn năm ngàn lượng, giơ ra trước mặt Tạ Nguy, giọng run rẩy nói: "Ngươi thấy quen không?"

Tạ Nguy nhíu mày: "Cái gì?"

Lữ Hiển hít sâu một hơi: "Đây rõ ràng là ngân phiếu buổi chiều ta mang ra ngoài để mua cổ phiếu ruộng muối kia! Không chỉ con dấu, ký hiệu, đến nếp gấp cũng giống nhau như đúc!"

Điều này có nghĩa gì, thật đúng là không thể rõ ràng hơn được nữa! Lữ Hiển sợ Tạ Nguy không tin, xòe ra từng tờ một, chỉ rõ từng chi tiết cho hắn xem: "Ta còn nghĩ tại sao đang êm đẹp, giá tăng ào ào lại bán tháo cổ phần đi, không ngờ lại dùng vào chỗ này. Nếu hắn dùng ngân phiếu này để mua lá thư vậy nhất định có quan hệ sâu xa với thứ nữ Thanh Viễn bá phủ kia!"

Vả lại... Ai sẽ tiêu một khoản tiền lớn như vậy để mua một phong thư là chứng cứ xác thực cho tội trạng của hầu phủ chứ? Hoặc là kẻ thù hận không thể đưa hầu phủ vào chỗ chết. Hoặc là...

Tạ Nguy bỗng trầm mặc, ngón tay thon dài nhẹ nhàng phủ lên mép xấp ngân phiếu vừa bị Lữ Hiển xòe ra trên bàn, tâm tư xoay chuyển, cuốn một góc lên, chợt nhìn thấy vết mực nho nhỏ, hẹp hẹp bên rìa ngân phiếu. Hắn nhíu mày lại, ánh mắt chợt dùng lại ở đó. Lữ Hiển cũng chú ý chỗ hắn nhìn, không khỏi giật mình, nói: "Làm sao ta lại nhớ lúc trước không có những vết mực này..."

Tạ Nguy ngước mắt nhìn hắn một cái. Sau đó, giống như nghĩ đến cái gì, lật hết từng tờ ngân phiếu lại. Lữ Hiển lập tức trợn mắt há hốc mồm. Bởi vì rìa bên phải mỗi một tấm ngân phiếu, đều có vết mực ấy!

Tạ Nguy suy nghĩ một chút, liền thay đổi trình tự, xếp lại tờ này trên tờ kia, rìa bên phải đều dịch ra một khoảng nhỏ, để các vết mực kia nối liền lại với nhau.

Lại có người viết lên trên rìa những tấm ngân phiếu này!

Chữ viết không quá tinh tế, thậm chí còn hơi xiêu xiêu vẹo vẹo, đọc lên lại có mấy phần ủy ủy khuất khuất, tỏ vẻ đáng thương, viết rằng: "Tiên sinh, là ta. Ta biết sai rồi." Cuối cùng còn vẽ thêm một con rùa nhỏ.

Trong chớp nhoáng này, Tạ Nguy không nhịn được, cười ra tiếng, lệ khí trong đáy mắt bỗng như băng tuyết hoàn toàn tan biến đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro