Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Từ Khôn nhìn Trần Lập Nông ăn ngon đến mức mắt càng lúc càng híp, lòng khẽ buồn cười, cũng đâu có nhỏ gì, 16 tuổi rồi, mà vẫn như đứa trẻ, mỗi lần ăn ngon là mặt hạnh phúc lắm. Mắt khẽ liếc xung quanh, thấy mấy người đang nhìn về phía này, gặp đúng lúc Trần Lập Nông phồng mồm ăn cơm, đáng yêu như thế, ai nỡ dời đi ánh mắt cơ chứ.

"Lần sau vẫn là ra vườn sau ăn trưa đi" Thái Từ Khôn đưa khăn giấy lau miệng cho Trần Lập Nông.

"Ừ cũng được, ăn ở đấy nghe tiếng chim hót cũng không tệ" Trần Lập Nông gật đầu.

Ăn uống xong xuôi, bụng no căng, Trần Lập Nông mắt díp lại buồn ngủ, thấy vậy Thái Từ Khôn nói nhỏ.

"Cậu dựa vào vai tôi ngủ một lát đi, 30 phút sau tôi gọi dậy"

"Ừm" Trần Lập Nông như con mèo lười biếng dựa vào vai Thái Từ Khôn, tại sao tên này bằng tuổi cậu, còn lùn hơn cậu, mà sao người lại săn chắc thế chứ, dựa vào rõ là thoải mái, thật đáng ghét. Nghĩ vẩn vơ, Trần Lập Nông ngủ lúc nào không hay, nghe thấy hơi thở đều đặn của Trần Lập Nông bên tai, Thái Từ Khôn ngồ im nghịch điện thoại giết thời gian.

Mãi đến khi còn 10 phút nữa là đến giờ học buổi chiều, Thái Từ Khôn mới lay người Trần Lập Nông dậy.

"Tớ muốn ngủ" Trần Lập Nông phụng phịu, ngoan cố nhắm mắt.

"Dậy đi, rửa mặt cho tỉnh, sắp đến giờ học rồi" Thái Từ Khôn giọng nói không cảm xúc, nhưng trong lòng đang gào thét, cái con người này từ bao giờ còn biết làm nũng, quá câu nhân.

"Không đâu, tớ mặc kệ" Trần Lập Nông quàng tay ra ôm lấy Thái Từ Khôn, mắt vẫn nhắm tịt. Rồi nghe thấy động tĩnh, cơ thể Thái Từ Khôn xoay chuyển, tiếp đến là nhận được nụ hôn lên trán.

"Dậy đi, nếu không tôi sẽ hôn môi cậu đó nhé" Đây cũng chính là câu nói Trần Lập Nông sợ nhất. Nhớ có lần, Trần Lập Nông mải chơi, bị lạc Thái Từ Khôn giữa công viên, làm Thái Từ Khôn mất công đi tìm gần tiếng, sau khi tìm thấy, Trần Lập Nông bị Thái Từ Khôn kéo vào góc mà hôn môi, làm Trần Lập Nông thiếu dưỡng khí tưởng chừng suýt ngất.

"Lần sau mà không nghe lời, tôi sẽ hôn trừng phạt cậu"

Từ đó, mỗi lần doạ nạt, Thái Từ Khôn đều doạ hôn môi, Trần Lập Nông âu lần đầu thử nghiệm cũng sợ lắm, nên đều ngoan ngoãn nghe lời. Nghe thấy Thái Từ Khôn doạ, liền rất nhanh mở mắt.

"Tôi dậy rồi"

"Ừm, đi rửa mặt đi, tôi về lớp đây. Chiều tan học hẹn nhau ở cổng trường" Thái Từ Khôn đứng dậy bỏ đi.

Nhìn bóng lưng xinh đẹp kia mà Trần Lập Nông ghen tị không thôi. Cái người này, tốt với cậu quá, quan tâm cậu quá, nên hình như cậu có chút dựa dẫm. Có lần nào mà thấy có tin đồn Thái Từ Khôn với cô gái nào đó, tim cậu chợt đau. Khó chịu trong người, nhưng thấy Thái Từ Khôn vẫn luôn đi bên cạnh mình, không quan tâm cô gái kia, Trần Lập Nông mới lại vui vẻ như thường.

Biết mình như vậy là ích kỉ lắm, nhưng Trần Lập Nông tuyệt đối không muốn chia sẻ Thái Từ Khôn với bất cứ ai cả. Ngay như chuyện hôn môi cũng vậy, khi bị Thái Từ Khôn bá đạo hôn, tim cậu đập nhanh lắm, cái cảm giác vừa mong chờ nụ hôn dài thêm, cũng vừa sợ hãi. Vậy nên Trần Lập Nông không muốn đối mặt một chút nào.

Kể ra thì Trần Lập Nông và Thái Từ Khôn đều thích đối phương, chẳng qua một người sợ hãi đối mặt, một người lại đang chờ thời cơ bày tỏ. Rốt cuộc vẫn là rất thích đối phương quá nhiều mà không dám bày tỏ mà thôi.

End chương 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro