05

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau Chu Chính Đình vừa mở cửa liền suýt bị hù chết, một người mặc nguyên bộ đồ thể thao đen thui ngồi xổm ở góc tường, Chu Chính Đình thầm nghĩ, mình mà kìm chế không nổi không khéo đã tiến lại đập đối phương vài cái rồi.
 
"Anh!" Thái Tiểu Quỳ vừa nghe được tiếng động đã lập tức đứng dậy, động tác quá nhanh nên cậu có chút lảo đảo, phải dựa vào bức tường phía sau.
 
"Cậu làm gì ở đây?" Chu Chính Đình bất đắc dĩ lên tiếng.

"Tại em sợ có người nửa đêm nhân lúc anh đang ngủ mà động thủ nên mới canh giữ trước cửa nhà anh mà."
 
"Cậu mà còn như vậy tôi sẽ báo cảnh sát bắt cậu đó!"
 
"Hả?" Thái Tiểu Quỳ giật mình ngẩng đầu, sao lại không giống trong phim thần tượng vậy? Không phải nên là sau một thời gian ngắn nội tâm cảm thấy thật ấm áp, sau đó vì quá cảm động nên đồng ý hẹn hò sao?
 
"Về tìm anh cậu đi, tôi còn phải đến Cục cảnh sát." Chu Chính Đình liếc mắt nhìn Thái Tiểu Quỳ một cái, quay lưng bước đi. Thái Tiểu Quỳ vẫn là muốn đi theo, nhanh chóng chạy theo sau.
 
Chu Chính Đình đột nhiên nhớ đến, "Phải rồi, lần đầu tiên gặp mặt, là cậu đánh tôi phải không?"

"Hả? Chuyện này... em đột nhiên nhớ ra anh em bảo em về sớm, em đi trước nhé anh!" Thái Tiểu Quỳ nghe xong, quay đầu chạy mất dạng.
 
"Má ơi!" Chu Chính Đình vừa vào xe, hàng ghế phía sau liền nhô ra một cái đầu người, "Không phải tôi vừa bảo cậu về sao?!"
 
"Cái gì?"
 
Chu Chính Đình quan sát người phía sau một chút, khuôn mặt nghiêm túc, đang nhíu mày theo thói quen, quan trọng nhất là đồ mặc trên người không giống, xem ra là người anh.
 
"Anh lại ở đây làm gì?"
 
"Tôi cho là thằng nhóc sẽ theo cậu lên xe, không ngờ chỉ có mình cậu," Thái Từ Khôn nhún vai, "Vậy đến quán cà phê gần Cục cảnh sát đi, làm phiền cậu."
 
"Được thôi." Chu Chính Đình ngược lại lại không từ chối.
 
"Đừng nghĩ đến chuyện đưa tôi tới Cục cảnh sát nhé, tôi biết nhảy xe đấy." Thái Từ Khôn nhìn người trong kính chiếu hậu, cười một cái rõ tươi.
 
Chu Chính Đình cảm thấy Thái Từ Khôn có chút nguy hiểm, vì sao anh nghĩ gì người này cũng đều biết?

Thời điểm đi ngang qua ngã tư đầu tiên, Chu Chính Đình liền phát hiện được điểm kỳ lạ, rõ ràng anh đã đạp phanh, thế nhưng xe lại không có bất kỳ phản ứng nào.
 
“Sao vậy?” Thái Từ Khôn khẽ nghiêng về phía trước.
 
“Phanh hỏng rồi.” Chu Chính Đình có hơi hoảng, phía trước có một con dốc, cuối dốc lại là giao lộ.
 
“Lần đầu tiên tôi lên xe cậu đấy nhé.” Thái Từ Khôn bất đắc dĩ thở dài.
 
Đột nhiên có một chiếc xe tải lớn tiến lại gần, mặc cho Chu Chính Đình liên tục nhấn còi, đối phương cũng không tránh né, xe anh đã bắt đầu xuống dốc, theo tính toán không tới mười giây sẽ đụng vào nhau.
 
“Tôi nhảy xe đây, cậu nhảy không?” Thái Từ Khôn dùng sức mở cửa xe.
 
Chu Chính Đình đau lòng nhìn xe mình một chút, sau đó cũng đẩy cửa xe ra.
 
Hai người lấy hai tay bảo hộ đầu lăn đến bên ven đường, chiếc xe tiếp tục mất khống chế đâm vào xe tải trước mặt, thế nhưng kỳ quái chính là, chiếc xe tải cũng không giảm tốc độ, tiếp tục chạy về hướng hai người bọn họ.
 
Chu Chính Đình lúc này mới nhận ra đối phương có lẽ vì mình mà đến, anh nhìn thấy có một cái đầu nhô ra từ cừa sổ ghế lái phụ, sau đó là một họng súng đen ngòm.
 
Đoàng!
 
Chu Chính Đình ngơ ngác nhìn Thái Từ Khôn không biết từ lúc nào đã chạy đến trước mặt mình, người kia từ miệng phun ra một ngụm máu tươi.
 
“Cậu phát ngốc cái gì đấy? Đi nhanh.” Thái Từ Khôn dùng sức đẩy Chu chính đình lên vệ đường, lấy súng treo bên hông ra.
 
Hai người vừa cầm súng bắn trả vừa chạy xuyên rừng cây bên ven đường tránh công kích. Chu Chính Đình quay đầu nhìn Thái Từ Khôn, môi hắn trắng bệch, máu chảy dọc theo cánh tay trái, áo khoác trắng bị nhuộm thành màu đỏ thẫm.
 
Thái Từ Khôn thở hồng hộc tựa vào thân cây, lấy điện thoại ra gọi cho Thái Tiểu Quỳ, "Mau đến đây, không thì tính mạng đối tượng thầm mến nhà em khó mà giữ được."
 
Đối tượng thầm mến? Chu Chính Đình cẩn thận suy nghĩ bốn chữ này, nếu như loại bỏ  khả năng bọn họ chơi trò loạn luân, vậy thì có nghĩa là em trai anh ta thầm mến mình?? Hả gì cơ???
 
"Đi bệnh viện."
 
"Vết thương do đạn bắn không thể đi bệnh viện, về chỗ tên nhóc kia để nó làm, nó có kinh nghiệm." Trên trán Thái Từ Khôn đều là mồ hôi, giọng nói cũng càng lúc càng suy yếu.
 
Chu Chính Đình lo lắng nhìn Thái Từ Khôn, thuận tiện nghĩ xem lý do vì sao anh ta nhào tới chắn đạn cho mình.
 
"Cậu đừng hiểu lầm, tôi chỉ là nhất thời chưa kịp né tránh."
 
OK, fine.
 
Thái Tiểu Quỳ xử lý xong vết thương cho anh mình, hai tay đầy máu vừa ra khỏi cửa liền thấy Chu Chính Đình đang đứng chờ, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng.
 
"Sao rồi?"
 
"Đã lấy đầu đạn ra, không bị bắn trúng xương cốt hay có vết thương trí mạng, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe." Thái Tiểu Quỳ vừa rửa tay vừa nói.
 
Chu Chính Đình lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, luống cuống đi vào phòng, tay chân lóng ngóng đứng trước đầu giường Thái Từ Khôn.
 
Thái Từ Khôn khó khăn di chuyển thân thể, hắn muốn cầm ly nước trên bàn, Chu Chính Đình thấy thế liền đè hắn lại, "Anh đừng nhúc nhích, để tôi để tôi."
 
Chu Chính Đình thử nhiệt độ nước trước rồi mới đưa cho Thái Từ Khôn, anh thấy trên đầu người kia đầu mồ hôi, thuận tay cầm khăn ướt lau trán cho hắn.
 
Thái Tiểu Quỳ vừa quay lại đã thấy ngay một cảnh tượng tuế nguyệt tĩnh hảo như thế, cảm thấy mình đây mới là đứa dư thừa.
 
Không bao lâu sau Chu Chính Đình liền nhận được cuộc gọi từ Cục trưởng, hỏi thăm tình huống của anh, sau cùng nhắc nhở anh mau về Cục để ghi bút lục.
 
"Cậu đừng đi tiễn tôi, ở lại chăm sóc anh mình đi." Mắt thấy Thái Tiểu Quỳ đang có ý muốn đưa mình ra ngoài, Chu Chính Đình vội vàng ngăn cản cậu.
 
"Dạ được," Thái Tiểu Quỳ bĩu môi, do dự nửa ngày mới có quyết tâm mở miệng, "Anh, lần sau em cũng sẽ làm lá chắn cho anh."
 
"Nói nhảm gì đấy." Chu Chính Đình nạt cậu một câu.
 
Thái Tiểu Quỳ xoay đầu không nói tiếp, cậu nhận ra, sau khi anh mình chắn đạn cho Chu Chính Đình, dùng mắt thường cũng có thể thấy thái độ của anh ấy đã thay đổi hoàn toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro