CHƯƠNG XXIX

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị kẹt trong tư thế như này thật là đáng xấu hổ nhưng đó không phải là lúc để ý tới nó.

"Nếu ta đến Cung điện, ta sẽ chết Nasar, anh sẽ không muốn ta như vậy, phải không?"

"Bình tĩnh nào. Nó không thể được. Ai dám làm hại Công chúa?"

"Tất nhiên rồi, là Hoàng đế!"

"Thật không...? Đó là một sự hiểu lầm. Bệ hạ thực sự quan tâm đến Công chúa Điện hạ."

Nàng đã kìm nén mong muốn được hỏi liệu nó có hợp lý hay không.

"Tại sao anh lại lo lắng cho ta, người thậm chí không phải là một cô con gái thực sự? Ta chắc rằng anh đang cố gắng đến nghiến răng."

"Tất cả đều đồn Công chúa là kẻ giả mạo..."

"Không. Ta chắc chắn không phải là con gái của ông ấy."

Philomel kìm nén sự thất vọng của mình và trả lời anh.

"Ta không thể..."

Anh do dự một lúc, anh đã sốc, sau đó, lại tự lắc đầu.

"Không, ngay cả khi đó là sự thật nhưng đúng là Bệ hạ lo lắng cho Công chúa. Bá tước Pollan cũng nói như vậy."

"Đó hẳn là sự hiểu lầm của Bá tước."

Pollan ít nhiều có xu hướng nhìn thế giới với lòng trắc ẩn.

"..."

Thái độ quyết đoán của Philomel khiến Nasar bối rối.

Anh cũng đã nghe mọi thứ từ Pollan và chưa hề có cuộc gặp chính thức với Hoàng đế.

"Không đời nào, Hoàng đế thực sự...?"

Philomel đã không bỏ lỡ sự bối rối trên khuôn mặt của anh.

"Làm ơn, Nasar...Làm ơn để ta đi. Nếu anh làm vậy, ta sẽ làm bất cứ điều gì anh muốn."

Đồng tử của Nasar đã dao động rất nhiều.

Nhìn thấy khuôn mặt đó, Philomel chắc chắn rằng nàng có cơ hội sống sót.

Nasar là người thẳng thắn và có tính cách tốt. Giống như 'Philomel' trong cuốn sách, anh đã tàn nhẫn thẳng tay xử tội khi nàng cố ý bắt nạt Ellencia. Nhưng anh lại tử tế với mọi người khác. Ít nhất anh không có cá tính để muốn đẩy Philomel đến chỗ chết.

Trong vài năm qua, họ đã duy trì một mối quan hệ thân thiện mà không làm phiền đến Nasar.

Nàng đã cố giữ khoảng cách hợp lý.

Mọi người luôn nhìn Công chúa với Tiểu Công tước và đồng ý rằng đó là một mối quan hệ đính hôn đầy lý tưởng. Nàng nghĩ rằng thỉnh thoảng anh có thể nhắm mắt làm ngơ với mình nếu nàng kêu gọi sự cảm thông của anh.

Không khó để Nasar bịt miệng các Hiệp sĩ của Công tước và người bảo vệ của Angelium.

Nàng đã nói rằng nàng sẽ làm bất cứ điều gì nhưng đó là một lời trống rỗng vì Nasar tốt bụng sẽ không đưa ra những yêu cầu vô lý.

"..."

Tuy nhiên, phản ứng của Nasar là bất thường.

"Tại sao, tại sao anh lại nói với ta bằng những từ như vậy?"

Nasar giúp Philomel gạt nước mắt thật lịch sự và đỡ nàng ngồi xuống. Những ngón tay của anh có vẻ hơi run rẩy.

"Mình đã làm gì...?"

Philomel đã bối rối.

"Mình đã làm gì!!!?"

"Có phải lỗi của ta khi ta đã yêu cầu anh giúp đỡ không? Việc đưa anh vào chuyện nguy hiểm này có nghĩa là gì?"

Nasar, người đang cố vuốt tóc mái, cúi đầu xuống.

"Những gì thần vừa nói là tự phụ đối với Điện hạ. Thần xin lỗi."

"Ta không biết nhưng...không có gì phải xin lỗi cả."

Sau lời xin lỗi vô nghĩa, chỉ có sự im lặng.

Nasar nhìn ra khỏi toa xe với vẻ mặt thất vọng. Nó giống như một cảm giác từ chính anh hơn là cho Philomel.

Có điều gì trong cuộc trò chuyện mà anh có thể tự trách mình không?

Đột nhiên, Nasar mở miệng.

"Thần không thể chấp nhận yêu cầu của Người rằng sẽ không thông báo cho Hoàng đế."

"Tại sao?"

Nasar, người đã nhìn thấy Philomel, nói với giọng điệu như thể không nói nổi nên lời.

"Thực tế là...Thần đã gửi lời nhắn đến Cung điện hoàng gia trước khi lên xe ngựa."

Hình ảnh của Nasar, người đang nói điều gì đó với Hiệp sĩ, lóe lên trong đầu nàng.

"Thần rất xin lỗi. Thần rất nóng lòng muốn nói với Bệ hạ tin tốt rằng thần đã tìm thấy Công chúa...Thần đã gửi nó qua một sứ giả ma thuật, vì vậy, nó sẽ đến với Hoàng đế sớm nhất là vào buổi sáng."

"..."

Philomel cố bình tĩnh để nhận ra tình hình. Ít nhất không có pháp sư nào trong các nhóm này, vì vậy, thật nhẹ nhõm khi họ sử dụng điện báo thay vì đá giao tiếp.

Trong khi viên đá giao tiếp phải yêu cầu một pháp sư, bất kỳ ai cũng có thể sử dụng viên đá giao tiếp miễn là trước đó họ đã có đủ lượng mana.

"Không thể tránh khỏi việc Hoàng đế phát hiện ra điều này nhưng thần vẫn muốn làm gì giúp Người."

Nassar nhìn lên và tiếp tục nói chuyện.

"Tại sao Người không ở tại biệt thự thuộc sở hữu của Avrydon? Thần sẽ báo cáo với Hoàng đế rằng là do thần nhớ Công chúa hoặc hóa ra đó là một người khác."

"Có ai tin điều đó không? Ngay cả khi họ tin điều đó, họ sẽ nói anh như một vị Tiểu Công tước đầy ngu ngốc."

Nhầm một người phụ nữ với một nhóm đàn ông và lại còn là một vị hôn phu, những lời bào chữa thế này rất khó chấp nhận.

Và đó còn là Tiểu Công tước xuất sắc của nhà Avrydon nữa?

Không chỉ Eustis hay thậm chí một đứa trẻ ba tuổi đi qua cũng sẽ không tin tưởng điều này.

"Không sao khi bị đối xử như một thằng ngốc, thần chỉ quan tâm đến sức khỏe của Người."

Đó là một sự cảm động nhưng người đó đã sai.

Nàng không phải là Ellencia.

"Ta không hiểu. Trên hết, ta không biết tại sao Tiểu Công tước lại làm điều đó cho ta. Nếu ta bị bắt trong một biệt thự thuộc sở hữu của một Công tước, Công tước cũng sẽ bị buộc tội."

So với việc chỉ giả vờ không nhìn thấy nàng, đó là quá nhiều lòng tốt.

"Đó là bởi vì Người..."

"Ta?"

"Người..."

Nasar mở miệng.

Ngay cả sau khi kiên nhẫn chờ đợi, cũng không có gì xuất hiện.

"Ta biết. Hãy giả vờ như ta đã bỏ chạy. Ta sẽ biết ơn lòng tốt của Tiểu Công tước."

Dù lý do là gì, Philomel không có khả năng xem xét lại.

"Nhưng ta sẽ không đến biệt thự của Avrydon. Bởi vì ta không muốn làm phiền công quốc."

Và Nasar có thể không biết nhưng cha của anh, Công tước Avrydon hoàn toàn không thể tin tưởng được.

Chừng nào Công chúa thực sự còn xuất hiện, Philomel sẽ chỉ là một sự khó chịu đối với Công tước.

Người mà Công tước muốn cho làm bạn đời với con trai mình là Công chúa, không phải là Philomel.

"Vậy kế hoạch của Người cho tương lai là gì?"

"Ta sẽ đi nơi khác ngay khi chúng ta đến Cung điện hoàng gia."

"Ở đâu?"

"Ta vẫn chưa quyết định. Ta nên suy nghĩ về nó sau. Bất cứ nơi nào cách xa Cung điện hoàng gia đều ổn."

"Ta đã nói vậy nhưng ta sẽ quay lại Angelium và đến Tháp Ma thuật."

Nó rất khẩn cấp nhưng thời gian sắp hết để tìm một địa điểm mới và rời đi.

Nàng chỉ miễn cưỡng cho Nasar biết về điều này.

'Ta biết anh là một người tốt nhưng ta không thể hoàn toàn tin tưởng."

Philomel lén nhìn ra ngoài đường.

Nasar Avrydon.

Một người đàn ông đã là một vị hôn phu tốt trong gần mười năm nhưng không hơn không kém.

Khi họ còn trẻ, họ thường ăn cùng nhau và đã cùng chơi những trò chơi bói toán kỳ lạ.

Nhưng đó cũng là một điều của quá khứ.

Lớn lên, cả Philomel và Nasar đều bận rộn và cuộc gặp gỡ của họ giảm dần đáng kể.

"Cuối cùng, đây là người sẽ trở thành người yêu của Ellencia."

Nàng không ghét anh nhưng không có gì tốt đẹp khi gần gũi hơn mức cần thiết.

Nasar, người trông có vẻ rất buồn vì một lý do nào đó, đã nói một cách kiên quyết.

"Mặc dù vậy, thần vẫn muốn giúp đỡ Điện hạ theo một cách nào đó trên đường đi."

"Hãy làm theo ý anh...."

Philomel trả lời như vậy bởi vì nàng không còn bận tâm đến việc chú ý tới anh nữa. Nàng đã quá mệt mỏi khi phải nghĩ ra một kế hoạch.

Bầu trời bên ngoài cửa sổ thật ảm đạm. Bình minh đã tới rồi.

"Người có quá mệt không? Nhắm mắt lại một chút."

Theo lời mời của Nasar, nàng đã thoải mái ngả người ra sau ghế.

Ngay cả khi nàng nhắm mắt lại, nàng không thể ngủ dễ dàng, có lẽ vì sự căng thẳng. Sau khi lăn và xoay một vài lần, chiếc áo khoác của Nasar được mặc trên cơ thể nàng tuột xuống.

Nasar nhặt nó lên và phủ nó lại lên người Philomel. Bàn tay đó đủ tinh tế để giúp nàng mặc nó lại.

"Thần hy vọng Người nghỉ ngơi thật tốt, ngay cả trong những giấc mơ của mình."

Một tiếng thì thầm tiến vào tai nàng.

Gió bị lu mờ và Philomel không thể ngủ nổi cho đến khi bình minh. Dù nàng đã quá mệt mỏi nhưng vẫn không thể ngủ được.

Bọn họ đã đến.

Sau một vài ngày, phong cảnh nàng đã thấy trước đây không khác gì mấy.

Vì không cần phải đi đường vòng như trước đó Philomel làm nên có thể tránh nó trong một đêm.

Xe ngựa dừng lại gần khách sạn nơi Công tước đang ở.

"Cảm ơn anh cho đến nay. Ta sẽ không quên lòng trắc ẩn của ngày hôm nay."

"Người có rời đi ngay lập tức không? Chắc hẳn Người đang đói, vì vậy, hãy để thần phục vụ bữa sáng cho Người."

"Bởi vì ta không có nhiều thời gian. Không có gì tốt đẹp khi nhìn thấy chúng ta bên nhau."

"Đó là một tuyên bố thẳng thắn đấy."

"Được rồi vậy thì...."

"Ta định xin một số tiền, ta sẽ đến đó và muốn liên hệ với Lexion để đến đón ta."

Nàng đã nghĩ về nó trong cỗ xe ngựa nhưng đó là cách nhanh nhất để đến Tháp Ma thuật.

Sẽ thật tuyệt nếu Lexion có thể sử dụng phép thuật dịch chuyển nhưng ngay cả khi không thể, sẽ có ít nhất một pháp sư có thể.

Nasar bắt kịp ngay mấy lời của Philomel, người sắp rời đi.

"Chờ một chút. Thần sẽ bảo họ chuẩn bị thứ gì đó đơn giản để ăn khi đi. Xin đừng từ chối điều này."

Nàng nên làm gì?

Đúng là nàng đói, vì vậy, nàng hơi do dự.

Khách sạn nơi Công tước Avrydon ở là khách sạn chỉ dành cho Quý tộc tốt nhất.

Nó cũng được biết đến với những món ăn ngon.

Không bỏ lỡ sự do dự của Philomel, Nasar nhanh chóng sai một trong những Hiệp sĩ đi cùng anh.

"Bảo nhà bếp của khách sạn gói gọn gàng với thực đơn ngon, dễ tiêu hóa, bổ dưỡng nhưng dễ ăn và được chuẩn bị nhanh chóng. Nó nên có vị thanh."

"Vâng, vâng!"

Bối rối trước sự dặn dò này, Hiệp sĩ vội vã chạy vào khách sạn.

"Anh biết đấy ta thích đồ ăn đơn giản."

Vì lý do nào đó, nơi lồng ngực của Philomel hơi nhói và nàng cắn môi.

-------------------------------------------------------

📌 Bản dịch thuộc về 桃花开

DO NOT REPOST trên mọi hình thức😌

#Mon

🦊🦊🦊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngan