Không có chỗ cho tình yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cô đã khóc hết nước mắt rồi.
Quỳ trước mặt dì, lần thứ hai chìa tờ giấy lên mặt bàn, cô cúi gập người ba lạy, rồi mới giải thích:

- Đây là giấy từ con, dì chỉ cần kí vào thôi.

Dì không tin trừng mắt hết nhìn tờ giấy rồi lại quay sang cô, đập bàn phản đối:

- Gần hai mươi năm nuôi cô ăn học, chỉ để cô viết những chữ này thôi à?

- Con đường con chọn sắp tới dì cũng hiểu mà... Đây cũng là để an toàn cho gia đình mình mà thôi. – Cô ôn tồn – Sau này bất cứ việc gì xảy ra với con, gia đình mình sẽ không bị liên lụy. Con chỉ nói đến đây thôi, dì kí đi, đảm bảo sự an toàn cho các em chứ.

Dì run rẩy người, tức mà không thể làm được gì. Cô nhắm mắt cúi đầu sát mặt đất rất lâu.
- Cạch! - Cây bút hạ xuống, nước mực vẫn còn tươi trên thếp giấy. Vậy là ổn rồi.

Cô đứng dậy, xoay người vào phòng mang theo túi vải đựng lương khô cùng một khẩu súng mới cướp được của một tên lính khi nãy chạy trốn về nhà, thêm một chiếc khăn tay cùng một chiếc lược gỗ. Quyết định đi theo cách mạng, cũng đồng nghĩa chấp nhận thân cô thế cô.

Nâng niu chiếc lược, cô áp lên má thi thầm.

"Anh, hãy che chở cho em..."

*

Tiếng nã súng liên tiếp bang bang khắp con phố. Chó săn sủa lồng tru tréo xé rách màn đêm yên tĩnh. Tiếng chân rầm rập dọc đường cùng tiếng quát nạt giọng lơ lớ nửa mùa của kẻ học nói ngôn ngữ Việt.

Cô ngồi trên cây nín thở chờ bọn chúng đi xa mới nhảy xuống, băng qua đường, quan sát xung quanh không có ai, trèo tường vào một căn biệt thự khá giả.

Lách mình qua bụi cây cảnh trước vườn, tính đột nhập vào trong nhà thì bị một bàn tay phía sau giữ lại, cô phản xạ rút súng dắt cạp quần, quay lại chĩa vào thái dương của kẻ đằng sau:

- Cấm nhúc nhích! – Cô đe dọa.

Ba năm gió sương, chất giọng ngọt ngào của tiểu thư thị thành đã không còn, thay vào đó là sự anh khí đanh thép của người cách mạng.

Đôi mắt đen thăm thẳm đầy tơ máu thiếu ngủ của cô xoáy sâu vào con mắt như đang phát sáng trong bóng tối kia, không rõ là kẻ nào, nhưng hắn rất phối hợp im lặng đưa tay sau đầu.

Không cần cô yêu cầu(!?)

Thật là biết điều thái quá rồi.

Một tốp lính rầm rầm đi đến ngay sát bức tường bỗng dừng lại. Cô vội kéo cả hắn ngồi thụp xuống núp dưới bụi cây. Khoảng cách giữa chúng và cô chỉ ngăn bởi một bức tường và chục bước chân. Cô căng thẳng đến mức bàn tay túm lấy vai người bên cạnh chặt đến mức hắn khẽ rên lên, đánh động chú ý của chúng.

Tiêu rồi! Chết tiệt thật! - Cô chửi thề.

Biết thế cô cho tên này ăn kẹo luôn có phải tốt rồi không.

- Bên trong, mau xông vào!

- Nhưng đây là biệt thự của ngài Robert...

- Có cộng sản trốn trong này, ai dám ngăn cản? Vào trong!!!

Cả người cô khẽ run, chưa kịp nghĩ ra kế sách gì thì kẻ mà cô khinh bỉ bên cạnh đã túm tay cô kéo đi.

- Không muốn chết thì nhanh chân đi. – Hắn khẽ thì thầm tai cô.

Trước cái chết có thể ngay trước mắt, cô sẵn sàng nắm bất kì một tia hy vọng nào, hắn mỉm cười lôi kéo cô đi vòng ra sau nhà, lên tầng, vào trong một căn phòng rồi đóng cửa lại.
Đèn sáng lên, chiếu rọi khuôn mặt hắn.

Hắn... là cậu quý tử nhà Robert!

Cô có thấy hắn vài lần trên mặt báo, cũng không để ý tên, nghe nói hắn trong giới thượng lưu rất được hoan nghênh bởi những quý bà, tiểu thư mới lớn vây quanh. Nhưng đúng là không thể so bằng nhìn trực diện được, đúng là cái mặt có thể kiếm ra tiền.

Cô đi đến ban công, lộ nửa khuôn mặt ló xuống, bọn tay sai đang thương thảo với một quý phu nhân, sau đó bọn chúng tỏa ra xung quanh lùng sục.
Cô không khỏi sốt ruột dí súng vào trán hắn hăm dọa:

- Nếu tôi mà không bình an ra khỏi đây thì quý ngài đây đừng mong nhìn thấy ngày mai!

- Được rồi... - Hắn thở dài, tay cởi từng cúc áo.

- Làm cái gì thế?!

- Cứu cô chứ sao. – Hắn cười trào phúng với cô – Đừng căng thẳng thế, cô chẳng có tí gì hấp dẫn để tôi làm gì cô đâu.

- ANH!!!!!! – Cô cảm giác mình bị xúc phạm trầm trọng.

- Vào đây. – Hắn kéo tay cô vào trong phòng tắm, lúc này trên người hắn chỉ còn chiếc quần, tiện tay hắn dội lên người một gáo nước. – Bất cứ có chuyện gì cũng đừng lên tiếng.

Cánh cửa phòng đóng lại. Sự cảnh giác của cô càng tăng cao. Cô có nên thực sự tin hắn hay không? Vì đâu cô nên tin hắn. Xét về mọi diện, cô với hắn là kẻ thù hai phe. Xét về mặt tình cảm, cô cúi xuống nhìn "Cơ ngơi" của mình, che mặt xấu hổ thừa nhận quả nhiên không có một tí gì quyến rũ.

Ba năm rời nhà ăn uống không được đầy đủ, cô đã không thể giữ được vẻ đẹp thời con gái nữa rồi.

Cơn choáng váng đầu ập đến làm cô tỉnh lại suy nghĩ vớ vẩn, đúng rồi, bản thân còn trúng một phát đạn của một tên địch. Lại còn bị một vết cắn của chó cảnh vệ trong lúc chạy trốn nữa, cần phải cầm máu.

Xé ống quần ra, vết cắn đã sưng lên đến không thể nhìn nổi, lấy nước rửa trôi đi máu, cánh tay cô khẽ kêu lên. Chết tiệt! Viên đạn găm sâu vào thịt rồi!

Lấy con dao trong túi quần, kéo ống tay áo lên cao, nhét khăn mặt vào miệng tránh bản thân sẽ hét lên, cô rạch vết đạn, moi viên đạn ra khỏi người.

Cả một quá trình cắt sống, đủ để cô đau muốn ngất!
Nhưng cái chết đến gần không thể gục được!
Tiếng gõ cửa phòng, cả người cô ép sát vào tường để nghe rõ mọi thứ xảy ra bên ngoài.

- Có chuyện gì thế?!! Không Thấy ta Đang Tắm À!!! – Hắn gằn giọng đúng chất công tử kiêu ngạo hách dịch mở cửa quát trước.

- Bẩm ngài, chúng tôi đang tìm một con cộng sản vừa chạy vào biệt thự...

- Ở đây không có cộng sản trừ sản nào hết! Cút!!!!

Sau đó hắn đóng sầm cửa lại.

Tiếng láo nháo của bọn lính bực bội:

- Đúng là con nhà quan, chẳng coi ai ra gì...

- Thôi, đi kiểm phòng khác...

Cả người cô đang căng ra được thả lỏng, ngất lịm đi, hai tay vẫn nắm chặt khẩu súng cùng con dao.

*

Cô mơ, đã lâu lắm rồi, kể từ khi anh mất, cô mới mơ giấc mơ đẹp như vậy. Cô thấy mình vào phòng tắm, vắt quần áo lên móc, xả nước tắm, cất cao giọng hát một khúc Pháp ca quen thuộc, nhìn xuống chân có một vũng máu chảy từ bắp đùi theo dòng nước, ngửa mặt lên trần tắm, cô cảm thán.

Trời ơi! Lấy chồng được rồi!
Cô tắm xong vội vàng mặc quần áo, cầm ô chạy ra khỏi nhà, băng qua con phố, đi đến mái nhà nhỏ của anh, phấn khích reo lên:

- Anh! Mình cưới nhau đi!

Anh té ngửa ra khỏi ghế, trật vật đỡ ly trà chiều, đứng lên ngoác mồm thật to đủ nhét được quả bóng golf.

- Em nói gì cơ?

- Em nói mình cưới nhau đi á!

- Em còn bé lắm đa! – Anh châm một điếu thuốc, khói tỏa ra khiến anh thêm già dặn chín chắn – Mới mấy năm trước còn chạy theo gọi anh "Chú ơi chú con muốn ăn kẹo kéo" nữa kìa!

- Nhưng em lớn rồi! Lớn thật rồi! Có thể sinh con cho anh!

Ngụm trà bất hạnh vừa hạnh phúc chui vào miệng anh đã phải cất cánh phun ra ngoài. Cô bật ô lên tránh bắn vào người, rất phụng phịu:

- Cưới em Cưới em đi!

- Chưa được... - Anh khẽ ho mấy tiếng, xoa đầu cô mỉm cười.

Cô thích nụ cười của anh. Thật dịu dàng ấm áp như nắng phượng.

Nhưng anh lại không hề muốn cưới cô. Trái tim anh đã giành trọn cho cách mạng. Anh đi theo cách mạng và không muốn dính dáng đến một tiểu thư quý tộc là cô, không muốn dính dáng đến "Tư sản"

Giấc mơ màu hồng này bỗng hóa thành ác mộng, khung cảnh bị thay đổi thành một màu tối tăm.
Ngày anh bị xử bắn cùng với những đồng chí cộng sản khác, cô chỉ thấy đôi mắt anh đang rực cháy lửa của một người trai nuôi chí lớn, không hề có sự sợ hãi cái chết.

Thấy bóng dáng cô thấp thoáng phía xa, anh có hơi kinh ngạc, rồi sau đó chợt mỉm cười.

Nụ cười khiến trái tim cô đau đớn.

Cô bỏ nhà, theo lá cờ cách mạng, hoàn thành nguyện vọng chưa thành của anh, như đang giữ níu tình cảm của mình dành cho anh, nó lớn bao nhiêu, cô càng không thể từ bỏ cách mạng bấy nhiêu.

Gác bút lại, gác thanh xuân lại, gác tất cả lại. Những thứ đó không còn ý nghĩa kể từ khi anh không còn nữa rồi.

...

Cô tỉnh lại, trời đã sáng, bản thân thì đang nằm trên đệm ấm giường êm. Cảm giác đã lâu lắm chưa từng chạm lại, nhấc lên cánh tay đã được băng bó, cô bật dậy tìm khẩu súng.

- Ở đây này... - Hắn ngồi trên ghế cách cô không xa, tay quay quay khẩu súng.

Đôi mắt cô khẽ híp lại, trừng trừng nhìn hắn.

- Đừng căng thẳng như thế, chúng ta là bạn mà Rosie !

- Tại sao anh biết tên Pháp của tôi?! – Cô hốt hoảng nhìn hắn

- Cô quên chúng ta từng học cùng nhau?

Cô nheo mắt nhìn hắn cố nhớ ra điều gì, kí ức vụt qua quá nhanh, cô không nắm bắt được.

Cô lắc đầu.

- Thật đúng là... - Hắn nhìn cô bất lực – Đến đây ăn sáng đi.

Cô lưỡng lự không bước ra.

- Không cần cảnh giác như thế, nếu muốn hại cô, tôi đã làm từ tối hôm qua rồi. - Hắn mang đồ ăn đến, mặt có vẻ không được vui.- Cộng sản tẩy não cô mất rồi..

- Không được phép phỉ báng Cách mạng!! – Cô nổi giận bóp cổ hắn.

Không ai được phép!

- Tôi xin lỗi. - Hắn cảm thấy không nên đùa giớn lúc này, rất biết điều lựa lời - Thả tôi ra và ăn chút gì đi. Bao lâu qua cô không được một bữa ra hồn phải không?

Cô lườm hắn, nhấc nĩa dao lên bắt đầu ăn. Hắn nhìn chằm chằm khiến cô hơi khó chịu.

- Rosie này... cô còn giữ tờ giấy tôi đưa cô không?

- Giấy gì...? – Cô nuối miếng trứng xuống cổ họng.

- Ôi tôi đúng là ngốc mới hỏi cô mà! – Hắn đứng phắt dậy ra khỏi phòng.

Đúng là bệnh thần kinh.

Ăn xong, cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi thì hắn bước vào, thấy cô chuẩn bị đi thì kinh ngạc.

- Cô có thể ở đây bao lâu tùy thích... cả đời cũng được. – Hắn đi tới, giữ lấy túi đồ đi – Không ai có thể đuổi cô đi.

- Ở đây? Để làm gì? Tôi phải đi. Không đi không được. – Cô giằng ra khỏi hắn. Hắn quan tâm hơi quá rồi.

Tốt quá không phải chuyện tốt.

- Rosie, đừng tuyệt tình như thế, là cô cố tình không hiểu sao?

- Hiểu cái gì?

- Rosie... - Hắn nhìn vào mắt cô, sự đau lòng ấy khiến cô giật mình.

Ánh nhìn này, rất giống ánh nhìn cô dành cho anh.

Cô lắc đầu phủ nhận, kéo cao túi, gạt đi:

- Tôi phải đi, các đồng chí đang chờ tôi. Cám ơn sự chăm sóc của anh... Ít ra tôi cũng biết tư sản không hoàn toàn xấu

- Rosie, cô quên mất mình cũng là... - Hắn buông thõng hai tay - ... Liệu chúng ta có còn gặp nhau?

- Ừm... - Cô nghĩ một chút mới trả lời – Hy vọng có lúc đó chúng ta không chĩa súng vào nhau.

Cô không ngờ, câu nói đó lại khiến hắn chấn động như vậy, bàn tay hắn khẽ nắm chặt lại buông ra.

- Đi, tôi đưa cô ra khỏi đây.

Hắn đưa cô một bộ hầu gái mặc để cải trang, sau đó cả hai bước nghênh ngang trên đường. Hắn đưa cô ra bến xe, mặt khẽ buồn nhưng không nói.

Bỗng một tốp lính xuất hiện. Một tên mặc quần áo nâu đứng cạnh xe nhìn từng người một.

Cô vội núp sau lưng hắn

- Sao thế? – Hắn đứng im không dám nhúc nhích.

- Chỉ điểm... hắn là chỉ điểm... cần ra khỏi đây!

- LÀ NÓ!!!! – Lời cô vừa cất xong thì gã đã thấy cô.

Gã... từng là đồng đội của cô, đã phản lại cách mạng.

Hắn vội vàng kéo cô lách qua đám người bỏ chạy. Bọn tay sai nổ súng mở đường chạy theo sau. Cô quát hắn:

- Buông tôi ra! Anh sẽ bị liên lụy mất!!!!

- KHÔNG!!!

Cả hai lên xe tẩu thoát. Bọn lính không hề có ý định bỏ cuộc. Càng ngày càng ép sát.

- Anh... tên Việt là gì...? – Chẳng biết cô lại có thể hỏi câu nhảm thế này trong tình thế ngàn cân này

- Cố mà nhớ ra đi. - Hắn bằng tay lái điệu nghệ của mình, dễ dàng cắt đuôi được bọn lính.

Lần này, hắn tự mình đưa cô đến điểm tập kết.

Chiếc xe từ từ dừng lại, hắn đưa cô một chiếc khăn tay lau mồ hôi...

- Đừng trả tôi, cứ cầm lấy đi. - Hắn quay xe, nhưng chưa vội đi, mà xuống xe ngồi cạnh cô.

- Sao thế?

- Đảm bảo cô thực sự an toàn tôi mới về.

- Không sao mà! Chỉ huy đã lệnh chúng tôi tập kết tại đây, chẳng mấy mà mọi người đến đông đủ...

- CẨN THẬN!!!!!

- Đoàng!!!!!

Cô chưa kịp nói hết câu thì hắn đã lao về phía trước che chắn, tiếng súng nổ vang ròn tan như tiếng pháo nổ Tết

- Này.... - Cô vỗ má hắn giúp hắn tỉnh táo. Cơn đau này với cô có thể là muỗi, nhưng với vị công tử nhung lụa này thì...

Hắn trượt cả người ngã xuống. Cô vội vàng đỡ hắn vào lòng. Mắt trừng trừng nhìn kẻ nổ súng, tay từ từ đưa ra sau cầm lấy khẩu súng giấu trong người.

Là gã... Cô đã quên... làm sao cô có thể quên một điều chết người như vậy chứ.

Gã từng là đồng đội của cô, tất nhiên biết vị trí tập kết này.

Chết tiệt thật!

- Nhung... Ha ha! Thật không ngờ cô vẫn còn sống đến tận đây! - Gã từ từ tiến tới

Người đàn ông trong lòng thoi thóp chộp lấy cánh tay cô, miệng run rẩy nói:

- Ma...u ch.ạ..y đi...

Muộn rồi. Cô nắm chạy lại tay hắn, quắc mắt với kẻ phản bội:

- Những người khác bị bắt... là mày chỉ điểm?

- Phải.

- Sao mày dám phản bội!

- Không phải tao phản bội. Tao vốn là...

- Nội Gián?!!! - Cô tỉnh ngộ.

- Quả nhiên là Hoa Hồng Thép của tiểu đoàn. Phán đoán rất chuẩn. Đáng tiếc là quá muộn rồi! - Gã giương súng lên, dí sát vào trán cô.

Cái chết đã quá nhiều lần đến gần, tới mức cô không còn cảm giác sợ hãi nữa. Cô nhìn thẳng vào mắt gã, tất cả chỉ có sự khinh bỉ và không cam tâm.
Cô có chết cũng phải khắc kĩ kẻ này sang thế giới bên kia.

- ĐOÀNG!!!!!!!

Tiếng súng NagantM1895 của đoàn trưởng(!?)

Gã nội gián trợn mắt. Đến lúc chết cũng không tin vào mắt mình.
Đoàn trưởng bị bắt vào đêm qua vì giải thoát cho cô hiện đang đứng ở đó. Trên người anh dù có nhiều vết tra tấn nhưng tinh thần chẳng hề hấn gì.

Thần tượng của cả đoàn. Anh luôn có một bản lãnh phi thường không tù ngục nào có thể cản bước chân anh.

- May quá... nhỉ? -Hắn cố cầm cự, nhìn cô, cô cúi xuống ghé tai gần môi hắn nghe cho rõ.- Rosie, thật ra tôi... tờ giấy đó...

- Nhung! Mau đi thôi! Bọn chúng sắp tới rồi!

- Vâng!!! - Cô quay sang hắn - Yên tâm đi, bọn chúng sẽ đưa anh đi cấp cứu. Phải không?
- Rosie... tôi...

- Sao?

Hắn khẽ nín lặng, cô cố gần hơn để nghe rõ hơn

- ...Đừng để bị bắt.

Cô mỉm cười. Đặt hắn nằm xuống, kê cao đầu, sau đó rời đi.

- Tôi chờ cô ngày thống nhất!!

Đó là câu cuối cùng hắn nói với cô.
..
[Hắn nhìn cô đi xa dần, đôi mắt đượm buồn không nói thành tên. Nắm tay chặt trong túi áo khẽ mở ra, tờ giấy đã ố vàng bị vò nhàu nhĩ, kiềm chế cơn xúc động.

Hắn biết mình nói dối. Hắn biết mình không qua khỏi. Hắn nâng niu tờ giấy, như nâng niu kí ức tuổi trẻ xinh đẹp ấy, hắn cậu học trò mới chớm yêu, thẹn thùng viết bức thư mà đỏ mặt tía tai, chắt lọc từng từ để gửi cho cô.
Nhưng cô lại từ chối và trả lại hắn, đến tên... cô còn không nhớ nổi.
Hắn bật cười...
Thật chua xót.
Tình cảm này, Bí mật này nên chôn vùi...

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lex