Chương 19 (Phần I) : XZ-24, WYB-18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 19 :

Tỉnh lại, Tiêu Chiến dọn đến nhà Bành Sở Việt.

Xa mặt cách lòng, anh muốn muốn buông xuống đoạn tình cảm kia thì phải cách cậu càng xa càng tốt. Nhất Bác không hiểu. Sao tự nhiên anh uống rượu, còn đổi chỗ ở ? Nhưng khi hỏi Tiêu Chiến lại nói cần luyện tập cho ca khúc mới, qua đó ở sẽ tiện hơn.

Các show trước không phải anh ở nhà vẫn hoàn thành rất tốt sao ? Lần này lại muốn qua bên đó là vì lí do gì chứ ? Lẽ nào...Nhất Bác cau mày khó chịu, gạt phắt suy nghĩ Tiêu Chiến viện cớ để được ở gần Bành Sở Việt trong đầu.

Tiêu tổng đi công tác. Tiêu phu nhân chỉ là mẹ kế, Tiêu Chiến lại là người trưởng thành nên bà ta không thể quản việc anh đi hay ở.

Nhất Bác tới nhà Bành Sở Việt thăm anh nhưng lần nào cũng bị ngăn trước cửa, với lí do 10 lần như 1 là Tiêu Chiến vắng nhà. Cậu chỉ đành mỗi buổi tối đứng trước cửa chung cư đợi nhưng vẫn chẳng gặp được anh.

Làm sao gặp được khi mỗi lần về Tiêu Chiến dùng cửa thoát hiểm ? Tuyết đầu đông mang theo cái lạnh cắt da cắt thịt quấn lấy bóng dáng cô độc cao gầy của cậu khiến tim anh đau nhói.

Lý trí và tình cảm không ngừng giằng xé khiến Tiêu Chiến mệt mỏi vô cùng. Trái tim thôi thúc anh bước xuống, nhưng lý trí lại như gông cùm xiềng xích khóa chặt tay chân.

Nhất Bác đợi chờ trong vô vọng, Tiêu Chiến khổ sở thức trắng đêm. Bành Sở Việt không hiểu : Cả 2 đều có tình cảm, cớ gì phải làm khổ nhau như thế ?

Mấy ngày sau Nhất Bác không tới nữa. Bác Từ gửi thư nói cậu ốm rồi, sốt li bì không tỉnh. Lý trí vỡ vụn, Tiêu Chiến lén trở lại Tiêu gia. Toàn thân cậu nóng bừng như lửa cháy, cơ thể vì đau ốm mà tiều tụy hao gầy.

Cầm tay cậu mà lòng anh quặn thắt:

- Nhất Bác, sao em phải tự làm khổ mình như thế ?

Ngay lúc này Tiêu Chiến chỉ muốn buông bỏ tất cả, cái gì lí trí cái gì tránh mặt đều không cần nữa. Anh chỉ muốn giống như lần đi tình nguyện, được cậu ôm trong lòng chở che an ủi, vùi đầu vào vai cậu nói anh yêu cậu rất nhiều.

Nhưng làm sao thế được ? Tình yêu ấy chỉ làm vấy bẩn cậu mà thôi. Tiêu Chiến rất sợ 1 khi tình cảm ấy lộ ra thì quan hệ bây giờ của 2 người sẽ hoàn toàn sụp đổ. Vì vậy anh không thể hành động theo cảm tính.

"Kiên nhẫn thêm 1 chút, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Đêm hôm ấy Tiêu Chiến không ngủ. Đã 2 tháng rồi anh mới được nhìn cậu ở khoảng cách gần như thế, trong lòng không nén nổi nghẹn ngào.

Trong lúc mê man, Nhất Bác mơ hồ cảm thấy mu bàn tay ươn ướt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro