Chương 23 (Phần II) : XZ-24, WYB-18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 23 :

Từng chuyện từng chuyện trong quá khứ ùa về trong tâm trí Tiêu Chiến, chân thực như mới xảy ra.

Sau đêm đó Nhất Bác dọn đi. Đám cưới bị hủy, truyền thông tới tấp đưa tin, Tiêu Chiến dính scandal, Tiêu gia gặp hỏa hoạn ngoài anh ra không còn ai sống sót. Bi kịch tiếp diễn khi mẹ anh bị u xơ ác tính phải ra nước ngoài phẫu thuật. Tiêu Chiến tiết kiệm được 1 khoản nhưng không đủ, cố gắng lắm cũng chỉ có thể đưa mẹ tới điều trị ở viện tư.

6 năm không dài không ngắn nhưng đủ để khiến cuộc đời con người hoàn toàn thay đổi : Tiêu Chiến từ thiếu gia Tiêu thị trở thành kẻ tay trắng, Nhất Bác từ thiếu niên vô danh trở thành chủ tịch tập đoàn Vương thị với thân phận con trai thất lạc nhiều năm của Vương tổng.

Anh không biết nên yêu hay hận cậu nữa. Tiêu thị và Vương thị chưa bao giờ hòa giải, quan hệ tốt đẹp chỉ là vỏ bọc che đậy những mưu mô tranh đấu ngấm ngầm, nói cách khác Tiêu Chiến và Nhất Bác là kẻ thù vĩnh viễn.

Vậy mà trong người anh lại có đứa con của cậu. Chưa nói hiện tại hoàn toàn không thể đấu với Vương gia, chỉ riêng tình cảm đã khiến anh không cách nào ra tay nổi. Trẻ con là vô tội, Tiêu Chiến không cho phép bản thân vì ân oán 2 nhà mà bỏ con, điều duy nhất có thể làm là đi thật xa và vĩnh viễn không bao giờ cho con biết cha nó là Nhất Bác.

Anh xốc lại tinh thần làm hồ sơ xin việc. Bất luận ai đúng ai sai, bất luận khổ đau hay vui vẻ thì quá khứ vẫn chỉ là quá khứ, quan trọng là hiện tại, là mẹ và sinh mệnh bé nhỏ đang dần dần khôn lớn trong bụng anh.

Yêu cũng được hận cũng được, 6 năm như 1 giấc mộng, bây giờ cũng nên tỉnh mộng rồi.

- Chuyện tôi giao cho cậu làm đến đâu rồi ?

- Người của chúng ta đã tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không cách nào tìm được Tiêu thiếu gia. Hỏa hoạn đêm đó lớn như vậy, có lẽ...

- Vô dụng. Dù phải lật tung cả Trung Quốc cũng phải tìm được anh ấy cho tôi. Không tìm được thì đừng trách tôi tàn nhẫn.

- Chủ...chủ tịch yên tâm.

- Gọi Vương Lạc Mẫn tới đây cho tôi.

- Dạ.

Giễu cợt hiện lên nơi đáy mắt, Vương Nhất Bác lạnh nhạt nhìn trợ lí kính cẩn rời đi, tay không ngừng mân mê nến thơm đặt trên bàn làm việc.

Từ khi về Vương thị chưa lúc nào phòng cậu không đốt nến thơm.    

Vương tổng~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro