Chương 35 (Phần II) : XZ-24, WYB-18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 35 :

- Ưm..

Tiêu Chiến mơ hồ tỉnh lại, mi mắt nặng trĩu như bị đá đè cùng cảm giác trống trải lạ thường khiến đầu óc anh ong ong đau đớn. Trống trải ? Anh hoảng loạn quơ tay lên bụng, cái bụng lép kẹp khiến tim anh nát vụn như bị cho vào máy nghiền.

- Con của tôi đâu ? Đứa bé đâu rồi ? Cô nói đi đứa bé đâu rồi ?

Tiêu Chiến gần như nổi điên siết chặt tay y tá. Toàn thân cô ta run lên vì sợ hãi, lắp bắp nói :

- Tiêu thiếu gia bình tĩnh. Đứa bé chết rồi...anh mới xảy thai không nên kích động, không nên...

- Cô nói dối ! Là Vương Nhất Bác sai cô nói vậy đúng không ? Con của tôi đâu ? Trả con lại cho tôi !

Mắt anh vằn tớ máu. Anh không tin. Đánh chết cũng không tin đứa bé không còn. Mới hôm qua nó còn cựa quậy trọng bụng anh, mới hôm qua anh vẫn cảm nhận cái thai lại to lên sao bây giờ nói mất là mất ? Toàn thân Tiêu Chiến run lên vì tức giận và hoảng sợ, vết thương còn chưa lành dưới hạ thể nứt ra, máu tươi theo đó băng băng tuôn xuống.

- Anh bị băng huyết rồi ! Mau nằm xuống, nếu còn cử động sẽ không cứu được đâu !

Tiêu Chiến hoàn toàn không nghe thấy cô ta nói gì, cũng không cảm nhận được 1 chút gì gọi là đau đớn. Trong đầu anh chỉ lặp đi lặp lai 2 chữ "đứa con". Đúng vậy. Con của anh. Hy vọng sống mục đích sống duy nhất của anh trên thế giới này. Không có con anh sống làm gì nữa ? Anh phải tìm lại đứa bé. Dù phải lấy mạng của mình ra đánh đổi cũng phải tìm. Tiêu Chiến nén đau ôm bụng khập khiễng đi, đi đến Vương gia, đi tìm Vương Nhất Bác. Anh không rõ bằng cách nào đến được biệt thự cũng không rõ bằng cách nào náo loạn gọi xuống bao nhiêu thị vệ, chỉ biết gục trước cổng lớn Vương gia khản giọng cầu xin :

- Tôi xin các người cho tôi gặp Vương tổng. Chỉ 1 chút 1 chút thôi tôi sẽ đi ngay. Tôi cầu xin các người...

Nước mắt anh giàn giụa, kiệt sức đến mức không thể quỳ vững 1 tay ôm bụng 1 tay chống xuống sàn vẫn tha thiết cầu xin đám thị vệ cho gặp Vương Nhất Bác. Bọn chúng mặt không cảm xúc vài tên còn ném những ánh nhìn khinh bỉ cho anh. Tiêu Chiến biết không thể cầu xin liền gào to mong kinh động được đến người bên trong :

- Vương Nhất Bác tôi xin cậu trả lại con cho tôi...Cậu hận tôi sao vì sao nhất định muốn giữ con tôi lại ? Cậu coi nó là nghiệt chủng thì giữ nó bên cạnh làm gì cho bẩn mắt. Trả con cho tôi ! Trả lại con cho tôi !

Tiếng khóc thảm thương vọng vào tiền sảnh, "cạch" 1 tiếng cửa lớn mở ra nhưng người bước ra lại không phải Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến nhận ra, là tên MB trước đây luôn tìm cách gây khó dễ cho anh trong hộp bar của lão Lương. Hắn õng ẹo khinh miệt nói :

- Cái thứ bẩn thỉu ngu ngốc. Vương tổng là người mày muốn gặp thì gặp à ? Tự xem lại bản mặt mình rồi cút đi cho rộng đất !

- Sao lại là anh ? Vương Nhất Bác đâu ? Tôi muốn gặp Vương Nhất Bác.

Tên MB cúi xuống tát mạnh vào mặt anh rồi rút khăn ra lau tay như vừa chạm vào thứ gì dơ bẩn lắm, hách dịch nói :

- Tao đến hầu hạ Vương tổng, không phải tao chẳng lẽ lại là mày à ? Mày vẫn tưởng Vương tổng còn quan tâm đến mày sao ? Mở to mắt ra mà xem cái này đi, đồ hèn hạ !

Vừa nói hắn vừa ném vào mặt Tiêu Chiến 1 xấp ảnh chụp bãi tha ma, Tiêu phu nhân sắc mặt trắng xanh nằm bẹp dí trong đống rác, hiển nhiên là...

- Không...tôi không tin...đó không phải mẹ tôi...Các người đều nói dối ! Tất cả các người đều nói dối !

- Nói dối ? Ai rảnh đi nói dối đứa hèn hạ như mày ? Nhìn đi ! Nhìn kĩ xem trên tay xác chết đeo cái gì ? Còn muốn không tin không ? Hả ?!

Vừa nói hắn vừa túm tóc ấn đầu anh vào bức ảnh. Không sai. Trên tay xác chết đeo chiếc nhẫn đính hôn trước nay chưa từng rời mẹ anh phút giây nào cả. Đầu Tiêu Chiến ong ong đau đớn. Anh không tin vào mắt mình nữa. Mẹ anh chết rồi. Mẹ anh chết thật rồi.

- Không...mẹ...mẹ...

Toàn thân Tiêu Chiến run lên, anh bịt 2 tai lắc đầu nguầy nguậy. Anh không muốn nghe, không muốn nghe lời nào thêm nữa, bởi bây giờ mỗi lời nói đều như lưỡi dao chọc ngoáy vào tim. Đau khổ của anh là niềm vui của tên MB nọ, hắn 1 tay nắm tóc 1 tay kéo tay anh xuống trừng mắt gào thẳng vào tai :

- Đúng ! Mẹ mày chết rồi. Là Vương tổng ra lệnh bỏ bà ta trong nhà hoang không có người chăm sóc, là Vương tổng ra lệnh để bà ta phát bệnh tới chết rồi đem quẳng ra bãi tha ma. Mày có biết trước khi chết bà ta đau đớn thế nào không ? mày có biết u xơ ác tính bộc phát không được chữa trị khủng khiếp thế nào không Tiêu Chiến ?

- Không ! Tôi không muốn nghe ! Đừng nói nữa ! Đừng nói nữa...

Tiêu Chiến gào lên, cố sức thoát khỏi bàn tay của gã MB. Hắn vung tay đẩy anh xuống đất rồi cười lạnh bước vào sảnh lớn, trước khi đi không quên để lại 1 câu :

- Thuốc phá thai tiêm rồi mày điên sao mà ở đây đòi con ? Ngoáy tai mà nghe cho rõ đây : đứa nghiệt chủng ấy chết rồi, Vương tổng nói lần sau còn dám đến Vương gia làm loạn thì không chỉ mẹ mày mà cả tên gian phu Bành Sở Việt của mày cũng phải chết.

Tiêu Chiến đau đớn quằn quại trên nền đất. Thì ra Vương Nhất Bác thật sự ra tay, thật sự giết chết đứa con của anh và hắn. Sa thải, đuổi khỏi chung cư, giết chết con tôi bắt cóc rồi bỏ mặc mẹ tôi tự sinh tự diệt...Cậu hận tôi đến vậy sao Vương Nhất Bác ? Đuổi khỏi Tiêu gia sỉ nhục cậu trong đám cưới là tôi sai, cậu tâm cao khí ngạo không chịu được danh dự bị người khác chà đạp tôi không dám oán trách. Nhưng mẹ tôi thì có tội gì ? Đứa bé trong bụng tôi có tội tình gì chứ ? Tôi không dám mong cậu yêu tôi, cũng không dám để tình cảm của tôi làm vấy bẩn cậu. Còn cậu thì sao ? 6 năm. 6 năm lẽ nào không đổi được 1 chút thương hại của cậu sao Vương Nhất Bác ?

Nước mắt thống khổ lã chã tuôn rơi, vào thời khắc này Tiêu Chiến không thể làm gì hơn ngoài khóc. Khóc cho mẹ, khóc cho sự ngu ngốc của chính mình : yêu ai không yêu lại đi yêu kẻ vô tình nhất đại lục, cứu ai không cứu lại đi cứu người kế thừa duy nhất của Vương gia. Hối hận cùng bi thương hóa thành bàn tay lạnh nghẹt trái tim, máu nơi hạ thể băng băng chảy xuống đọng thành vũng tanh nồng, đỏ ối. Nhưng anh không thấy đau. Tâm chết rồi thì làm gì còn đau đớn ?

"Tôi hận cậu Vương Nhất Bác."

Trước khi bất tỉnh, trong đầu Tiêu Chiến chỉ lặp đi lặp lại 6 chữ cay đắng ấy mà thôi.

đau...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro