Chương 42 (Phần III) : XZ-27, WYB-21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 42 :

- Các người muốn làm gì ? Thả tôi ra ! Thả tôi ra !!

Từ An Hảo hoảng sợ thét lên. Khi nãy cô đang chờ Tiêu phu nhân làm xét nghiệm ở bệnh viện thì bị mấy thanh niên mượn cớ hỏi đường đưa đến nơi vắng người rồi chụp thuốc mê, tỉnh lại thì đã bị trói ở chỗ này. 1 gã nhét giẻ trùm túi nilong vào đầu cô, tức tối:

- Lắm lời ! Muốn hét sao ? Này thì cho mày hét !!

- Dừng lại.


Gã vung tay định đấm, Tiêu Chiến bước vào, cười lạnh phẩy tay. Sao có thể để đám tiểu tốt này ra tay với Vương phu nhân được ? Anh thong thả ngồi xuống , giễu cợt cất lời :

- Vương Nhất Bác tình tình lãnh đạm, thật không biết cô có điểm gì đặc biệt, lại có thể khiến Vương tổng động lòng.

Vừa nói anh vừa đưa mắt lướt dọc cơ thể cô. Sau lớp quần áo này chắc phải là 1 cơ thể quyến rũ lắm, sau lớp nilong kia hẳn là gương mặt xinh đẹp mĩ miều; còn cả những tiếng "ưm" "ưm" phản kháng đó nữa, rên rỉ trên giường chắc phải kích tình hơn cả diễn viên JAV. 1 thứ cảm xúc kì quái xộc lên não Tiêu Chiến. Anh không rõ nó là gì, chỉ biết cứ nghĩ đến việc Vương Nhất Bác cùng người phụ nữ này triền miên ân ái trong lòng lập tức vô cùng khó chịu. Đây là...tức giận đi. Đúng rồi. Là tức giận. Giận đến mức 2 tay siết chặt, mắt vằn tơ máu chỉ muốn lập tức ăn tươi nuốt sống cô ta.

- Cố thiếu, anh định...Ây da thiếu gì đàn bà, chỉ cần anh muốn thì bao nhiêu cũng có, cần gì phải ăn đồ thừa như thế ? - 1 gã buột miệng nói.

- Đừng tỏ ra thông minh trước mặt tôi. 

Anh gằn giọng. Bình thường thì đời gã đến đây là hết, nhưng hôm nay tâm trí Tiêu Chiến đều dồn cả vào người phụ nữ này. Anh phải nghĩ, nghĩ xem sỉ nhục cô ta thế nào cho hả giận. 

- Lột quần áo của cô ta gửi cả người lẫn đồ về Vương thị. Phải cho cả Bắc Kinh này biết người phụ nữ của Vương tổng rốt cuộc mê hoặc cỡ nào.

Tiêu Chiến lạnh lùng ra lệnh, hoàn toàn không phát hiện nụ cười thỏa mãn như trừng trị được gian phu dâm phụ trên môi.




"Cộc...cộc...cộc"

- Ai ? - Vương Nhất Bác hỏi.

- Tôi là thực tập sinh của bác sĩ Lý. Hôm nay ông ấy bận, dặn tôi đến chăm sóc vết thương cho Vương tổng. - Người nọ trả lời.

- Vào đi.

Người nọ đẩy cửa bước vào, tay áo blouse thoăn thoắt gỡ băng gạc, bôi thuốc sát trùng. Cả quá trình Vương Nhất Bác không mở mắt, chỉ mệt mỏi day day thái dương, cậu ta vừa sát trùng vết thương vừa nói :

- Vương tổng hình như rất mệt mỏi. Bác sĩ Lý nói gần đây cơ thể ông có chút suy nhược, tôi có vitamin, ông uống chứ ?

Vương Nhất Bác khẽ gật đầu. Gần đây quả thực có chút mệt mỏi. Dự án ở Hoa Đông bị mất, Vương Hưng bài xích chủ tịch bất tài lôi kéo cổ đông, mâu thuẫn nội bộ ngày càng gay gắt; chuỗi khách sạn ở Lạc Dương lại bắt đầu khởi công xây dựng, đối tác lần này rất lớn 1 sai sót nhỏ cũng ảnh hưởng đến uy tín của tập đoàn; đây là việc chồng việc lo đè lo đi.

- Vương tổng uống đi.

Người nọ nói. Vương Nhất Bác không mở mắt, vừa đón ly nước vừa miên man suy nghĩ về chuyện của Vương Hưng. Vị thanh ngọt thấm vào đầu lưỡi làm cậu giật mở mắt. Đây là...trà bạc hà ?


- Anh là ai ?

Vương Nhất Bác gằn giọng. Hồi nhỏ sợ đắng, mỗi lần cậu uống thuốc Tiêu Chiến đều dùng trà bạc hà thay nước, người biết cậu thường dùng trà khi uống thuốc cũng chỉ có anh. Vậy mà người này...

- Uống trà bạc hà có thể thư giãn tinh thần, tôi thấy gói trà trên bàn nên mới pha thay nước. Nếu Vương tổng không thích tôi sẽ đổi ngay.

Cậu ta cúi đầu đứng dậy, Vương Nhất Bác cố kìm cơn kích động mổ xẻ từng câu từng chữ vừa nghe. Giọng nói này, hình dáng này, lẽ nào...là anh ấy ?

- Quay mặt lại.

Vương Nhất Bác ra lệnh, người tinh ý sẽ nhận ra trước câu nói cậu thở hắt 1 hơi. Phải, sao có thể bình tĩnh khi người bản thân ngày đêm mong nhớ, người từng chĩa súng nói "hận" tìm tới tận cửa giúp mình chăm sóc vết thương ? Không kể phía sau là bao nhiêu âm mưu toan tính, chỉ cần là anh cậu đã mãn nguyện lắm rồi. 

Tay áo blouse hơi khựng lại rồi tiếp tục rót nước, người nọ hiển nhiên không có ý định quay đầu. Vương Nhất Bác gằn giọng :

- Tôi nhắc lại : Quay mặt lại đây.

Âm điệu lạnh băng như uy hiếp lại ẩn chứa mấy phần kích động. Cậu ta vẫn rót nước, tiếng nước róc rách nặng nề như lũ xả vào tim. Đuôi mắt hình rẻ quạt run run, Vương Nhất Bác không còn kiên nhẫn đứng phắt dậy định bước tới thì chuông điện thoại hối hả vang lên :

"Ring...ring..ring..."

'Có chuyện gì ?'

'Không ổn rồi chủ tịch. Hưng thiếu gia dựa vào chuyện bất động sản Hoa Đông bị mất đòi đổi người chủ trì dự án khách sạn ở Lạc Dương. Gần 1 nửa cổ đông bị cậu ta lôi kéo đang làm loạn ở trụ sở chính, còn nói nếu trong nửa tiếng nữa chủ tịch không đến sẽ lập tức rút cổ phần. Vài cổ đông khác đã bị khí thế của họ làm lung lay, chỉ e...'

'Cố gắng thuyết phục họ không thay đổi suy nghĩ, tôi lập tức tới ngay.'

Vương Nhất Bác cau mày cúp điện thoại, việc của Vương thị suy cho cùng vẫn không thắng nổi nổi nỗi nghi hoặc trong lòng. Nó như con rắn độc cứ chốc chốc lại cắn vào tim, chân giống như bị đá tảng đè lên vậy. Cậu bước từng bước tới chỗ anh, mỗi bước chân đều nặng nề như tâm trạng. 3 bước...2 bước...1 bước...


- Thiếu gia ngất xỉu rồi !


1 bước. Chỉ còn 1 bước nữa thôi...Nhưng...người giúp việc hét lên, Vương Nhất Bác vội vàng chạy vào phòng Tỏa nhi, mặt tái nhợt khi thấy bé con toàn thân nổi mẩn, mồ hôi như tắm, mê sảng thều thào.

"Papa...sao...sao Tỏa nhi không có mama...papa..."

Tim Vương Nhất Bác như bị ai bóp nghẹt, cậu siết chặt nắm tay. Người giúp việc tưởng ông chủ đang tức giận, mặt tái xanh, lắp bắp :

- Khi nãy thiếu gia kêu đói. Tôi...tôi liền lấy bánh hạt dẻ, cậu ấy vừa ăn mấy miếng thì...

- Hồ đồ !

Vương Nhất Bác gầm lên. Tỏa nhi bị dị ứng với hạt dẻ, mỗi lần ăn hay uống thứ gì có hạt dẻ đều sẽ nổi mẩn, sốt cao. Bình thường chuyện ăn uống của bé con đều do Từ An Hảo lo liệu, hôm nay cô phải đưa Tiêu phu nhân đến bệnh viện nên giao việc chăm sóc cho người giúp việc. Chưa bao lâu đã gây ra tai họa thế này Vương Nhất Bác sao có thể không tức giận ? Máu nóng bốc lên khiến đầu cậu nặng trĩu, bước chân loạng choạng rồi gục xuống. Người giúp việc hốt hoảng đi gọi bác sĩ, "cạch" 1 tiếng cửa phòng bật mở, bóng áo blouse chậm rãi bước vào.

- Quả nhiên là anh...Tiêu Chiến. - Vương Nhất Bác thở hổn hển.

- Không hổ danh Vương tổng, trúng thuốc rồi vẫn nhận ra người đến là ai. - Tiêu Chiến mỉa mai - Chỉ có điều giờ nhận ra thì có ích gì chứ ? Thuốc tôi cho cậu uống có tác dụng trong 48h, đợi đến khi tỉnh lại e rằng dự án khách sạn đã sang tên cho Vương Hưng.

Vương Nhất Bác không biết nên cười hay nên khóc, chỉ thấy trái tim đau nhói từng hồi. Thì ra...thì ra anh và Vương Hưng vẫn luôn hợp tác, thì ra dự án ở Hoa Đông chỉ là cái bẫy 2 người giăng sẵn chỉ chờ cậu mắc câu.

- Anh tuyệt đối không được qua lại với Vương Hưng !

- Vì sao ? Tôi có được dự án, Vương Hưng củng cố quyền lực trong Vương thị, còn cậu mất hết tín nhiệm của cổ đông. 1 mũi tên trúng 3 đích, việc tốt như vậy sao có thể không làm ? Chỉ dựa vào lời nói của cậu ư ? Nực cười. Cậu nghĩ cậu mình là ai Vương Nhất Bác ?

Vẫn biết anh hận cậu, vẫn biết lần này anh trở lại để báo thù...Nhưng...nhưng vì sao khi nghe những lời này tim cậu lại đau đến thế ? Vương Nhất Bác không muốn hiểu nguyên nhân, chỉ biết không thể để anh vì thù hận mà sa vào cạm bẫy.

- Anh có thể hận em...giết em...nhưng tuyệt đối không được qua lại với Vương Hưng. Hắn ta không phải người tốt, chỉ muốn lợi dụng anh, coi anh là bàn đạp để thăng tiến thôi.

- Nói cứ như bản thân tốt đẹp lắm vậy. Vương gia các người toàn cặn bã như nhau.

Tiêu Chiến khinh bỉ đáp. Nhưng chuyện năm xưa hắn làm lẽ nào chưa đủ bỉ ổi chưa đủ kinh tởm ? Vậy mà vẫn còn mặt mũi sỉ ở đó sỉ nhục Vương Hưng ? Thật làm người khác buồn nôn.

Cơ thể như chiếc bình bị rỉ, sức lực như dòng nước từng chút từng chút rò rỉ ra ngoài. Vương Nhất Bác cố rướn người đứng dậy nhưng không được, anh hừ lạnh 1 tiếng rồi thong thả bước đến chỗ Tỏa nhi.

Màu trắng của áo blouse cùng nụ cười lạnh lẽo nơi khóe môi tạo ra cảm giác tang thương chết chóc, như thần chết từ từ hạ xuống hình hài nhỏ bé yếu ớt trên giường bệnh. Ngón tay Tiêu Chiến lạnh như băng, anh lướt dọc vầng trán nóng bỏng đẫm mồ hôi của Tỏa nhi, trượt xuống cần cổ non mềm, siết nhẹ. Bé con khẽ "a" lên 1 tiếng, Vương Nhất Bác kinh hoảng gào lên :

- Anh muốn làm gì ?

- Vương tổng quên rồi sao ? - Anh cười lạnh, ánh mắt còn lạnh hơn cả nụ cười - Tôi đã nói sẽ cho cậu thử cảm giác chứng kiến từng người thân yêu nhất ra đi. Đứa bé này, hẳn là "người thân yêu" rồi nhỉ ?

"A...a..." 

Tỏa nhi yếu ớt kêu lên, bàn tay nhỏ quơ lên loạn xạ, liên tục ho sặc mặt mũi đỏ bừng. Lực tay anh càng lúc càng mạnh, mạnh đến mức chiếc cổ trắng nõn hằn 5 dấu tay đỏ chói. Vương Nhất Bác gần như phát điên, cậu ra sức cử động nhưng cơ thể mỗi lúc 1 nặng nề, tay chân như bị gông cùm xích lại, môi lưỡi dán chặt không cách nào mở ra.

- Dừng...lại...Tỏa nhi...là...

- Muộn rồi.

Tiêu Chiến cười lạnh thả tay. Thứ duy nhất Vương Nhất Bác nhìn thấy trước khi bất tỉnh là khuôn mặt tím tái, 2 mắt trợn tròn của Tỏa nhi.   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro