Chương 45 (Phần III) : XZ-27, WYB-21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 45 :

'Cảnh sát đã bắt quả tang chủ tịch tập đoàn Vương thị có hành vi vi phạm pháp luật : vận chuyển tàng trữ buôn bán trái phép chất ma túy, âm mưu giết nhân chứng diệt khẩu hòng bỏ trốn. Phát hiện và triệt phá đường dây buôn bán ma túy xuyên quốc gia của tập đoàn Vương thị, điều tra sơ bộ cho biết rất nhiều người của Chính phủ có liên quan. Cảnh sát đang tiến hành lấy khẩu cung, không lâu nữa sẽ mở 1 phiên tòa xét xử. Phóng viên sẽ liên tục cập nhật những tin tức mới nhất, mong quý khán giả chú ý đón xem...'

"Píp". Tiêu Chiến tắt tivi, ném điều khiển sang 1 bên, thở hắt 1 hơi cố kiềm cơn bối rối. Bối rối ? Tại sao lại là bối rối ? Ngu ngốc. Này là thỏa mãn đi.

- Hối hận rồi ? Không nỡ xuống tay với Vương Nhất Bác ? - Vương Hưng vuốt ve ngũ quan tinh xảo của anh, cười cợt nhả - Hay là...vẫn còn yêu ?

- Câm miệng. - Tiêu Chiến lạnh nhạt nghiêng đầu né tránh.

- Hối hận thì có ích gì chứ ? Cảnh sát bắt quả tang tại trận, ma túy cũng được phát hiện trong cốp ô tô, nhân chứng vật chứng đều có đủ, hắn chạy lên trời cũng không thoát được tội.

Tiêu Chiến hợp tác với Vương Hưng, 1 người trong hầm diễn khổ nhục kế chọc điên Vương Nhất Bác, 1 người giấu ma túy vào cốp xe rồi báo cảnh sát đến bắt quả tang. Thám tử tư là thuộc hạ Vương Hưng sắp xếp, đường dây ma túy là của Vương Thiệu. Hắn vừa mua chuộc cảnh sát vừa âm thầm để lại manh mối điều tra, kết quả mọi tội lỗi đều đổ lên đầu Vương Nhất Bác.

- Đánh mất dự án, trên người lại gán khoản nợ khổng lồ, có 10 cái mạng người Vương gia cũng không dám chìa tay ra cứu. Đường đường Vương tổng cao cao tại thượng, cuối cùng thân bại danh liệt chết già trong tù. Vương Nhất Bác ơi Vương Nhất Bác, không phải mày ngốc, chỉ là mày yêu nhầm con cáo đội lốt người !

Vương Hưng sang sảng cười đắc ý, Tiêu Chiến hừ lạnh 1 tiếng đứng dậy lại bị hắn đẩy xuống ghế sofa :

- À quên, phải là hồ ly tinh chuyên đi mê hoặc đàn ông mới đúng.

Vương Hưng làm nhiều chuyện như vậy, phần vì căm hận Vương Nhất Bác, phần vì muốn ăn sạch người dưới thân. Đây cũng là điều kiện để hắn đồng ý làm lộ đường dây ma túy, dồn cậu vào đường cùng không còn cách trở mình.

Mạo hiểm như vậy giờ cũng nên nếm quả ngọt rồi, liền cúi xuống vừa hôn vừa sờ loạn trên người Tiêu Chiến. Anh cau mày đẩy kẻ đang bừng bừng dục hỏa kia ra, chỉnh áo sơmi, nói :

- Không gấp. Tôi có việc, phải ra ngoài. Tối nay anh muốn làm gì tôi cũng không ngăn cản.

- Được. - Vương Hưng thở hổn hển nhìn theo thân hình tuyệt mĩ dần dần khuất dạng - Tối nay không chơi mày tới không đứng được dậy tao không phải Vương Hưng.

Tiêu Chiến phóng xe đến lò hỏa táng.

- Thi thể hôm trước tôi đem đến, các người xử lí thế nào rồi ? - Anh hỏi.

- Đã thiêu trụi bỏ vào bình sứ, chỉ chờ anh tới lấy thôi. Được làm việc cho Cố thiếu là vinh dự, sao chúng tôi dám qua loa.

Chủ lò mặt cười nhưng sống lưng lạnh buốt, người đàn ông này rốt cuộc máu lạnh đến mức nào mà có thể tàn nhẫn bóp chết 1 đứa trẻ chưa đầy 3 tuổi ? Thi thể được đưa tới 2 mắt trợn tròn con ngươi trắng rã. Thường xuyên thấy xác chết như ông ta còn giật mình kinh sợ, vậy mà người kia mặt không đổi sắc yêu cầu phải thiêu đến xương mịn như cám, thịt nát như bột. Anh ta...anh ta rốt cuộc có còn là con người không ? Chủ lò không hiểu càng không dám hỏi, mấy nhân vật kiểu này tốt nhất là không nên đắc tội đi.

Phiên tòa chưa mở nên Vương Nhất Bác đang chịu án treo, đồng nghĩa với việc không được phép gặp mặt người ngoài, tránh ảnh hưởng đến lời khai hoặc mượn cơ hội ngụy tạo nhân chứng, vật chứng. Tiêu Chiến phóng xe như vào chỗ không người, cảnh vệ lập tức chặn lại :

- Này, anh nghĩ đồn cảnh sát là sân nhà mình hả ? Không muốn ngồi tù thì lập tức lùi xe lại cho tôi !

- Tôi thật muốn xem kẻ nào có thể bắt tôi ngồi tù.

Anh lãnh đạm nói. Cảnh vệ nhận ra người đến lập tức kính cẩn cúi chào, gặp Vương Nhất Bác đương nhiên cũng trở thành chuyện nhỏ. Ngồi trong phòng thụ án, Tiêu Chiến cười lạnh : Cái gọi là cảnh sát, cũng chỉ là mấy con chó chực tiền mà thôi.

- Mới mấy ngày không gặp, Vương tổng đã thê thảm vậy sao ? - Tiêu Chiến mỉa mai.

- Còn không phải anh ban cho sao ? - Vương Nhất Bác thê lương.

- Sai rồi, không phải tôi ban, là cậu tự mình chui đầu vào rọ. Cậu thua rồi.

Cổ họng Vương Nhất Bác nghèn nghẹn. Anh nói không sai. Ngay từ lúc nhìn thấy Vương Hưng dưới tầng hầm cậu đã biết tất cả chỉ là cái bẫy.

Thứ nhất, 3 năm liên tục điều tra không có kết quả, sao trùng hợp đúng lúc Vương gia gặp chuyện lại tìm ra ? Thứ 2, thám tử tư là người của văn phòng lớn làm việc chuyên nghiệp, nếu bắt được thủ phạm vì sao không giải đến đồn cảnh sát lại giam giữ dưới tầng hầm ?

Vương Nhất Bác không ngốc, tất thảy đều nhìn ra, chỉ là cậu muốn cược 1 ván. Cược xem liệu trong lòng anh còn chút thương hại nào giành cho cậu, cược xem anh có thể vì chút thương hại ấy mà chừa lại 1 đường lui.

Ngã ngũ rồi, 1 chút thương hại cũng chưa từng có. Kết thúc rồi, anh muốn cậu thân bại danh liệt mới thôi. Ván cược này Vương Nhất Bác thua, thua thảm hại. Thua mất Vương thị, thua mất chiếc địa vị cùng quyền lực tối thượng năm xưa liều mạng đoạt về. Nhưng cậu không hối hận. Chính là cảm giác cam tâm tình nguyện sa vào bẫy, thua trong tay người khác chẳng thà bại dưới tay anh.

- Anh tới đây làm gì ?

- Không phải Vương tổng muốn thi thể con trai sao ?

Tiêu Chiến cười nhạt đặt hũ tro vào tay Vương Nhất Bác. Bình sứ trắng tuyết lạnh băng, 10 đầu ngón tay lập tức cứng đờ như bị ngâm trong nước đá. Ngón tay gắn liền với tim, trong nhất thời tim cũng trở lên buốt giá.

Cậu chết lặng, đuôi mắt run run. Anh chậm rãi mở nắp hũ ra, mùi ẩm ngái xông ngay vào mũi. Vương Nhất Bác không muốn tin vào mắt mình nữa. Thứ bột xám ngắt, lạnh toát này là Tỏa nhi ư ? 1 Tỏa nhi hoạt bát đáng yêu, 1 Tỏa nhi hồn nhiên ấm áp ?

Đầu Vương Nhất Bác ong ong đau đớn. Từng ngây thơ cho rằng đứa con sẽ hàn gắn vết thương giữa anh và cậu. Từng suy nghĩ đơn thuần chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi anh sẽ cho cậu 1 cơ hội sửa sai. Nhưng bây giờ thì sao ? Tỏa nhi chết rồi, bị chính người cậu yêu giết chết. Có nên hận anh không ? Hối hận thương tâm rốt cuộc thứ cảm xúc gì đang giày vò tâm trí ? Cảm xúc như sóng dữ cuộn trào mà Vương Nhất Bác chỉ thấy lòng trống rỗng.

Dư sinh, cậu chẳng còn gì để mất nữa rồi...

- Chiến ca...anh hận em...tới vậy sao ?

- Đoán xem ?

Tiêu Chiến cười lạnh bỏ đi, lọ thuốc độc trong hũ tro như lưỡi dao rạch nát trái tim Vương Nhất Bác. Cậu cong môi cười chua chát. Hận. Đương nhiên hận. Hận đến mức chỉ cần cậu còn sống anh sẽ không thể an lòng.

Hạnh phúc dài đau khổ ngắn là lương duyên, hạnh phúc chẳng có bao nhiêu mà đau khổ nặng nề ám ảnh là nghiệt duyên không nên có. Thôi thì buông bỏ, cậu được thanh thản, còn anh, sẽ không vì thù hận mà tiếp tục miễn cưỡng, thương tổn chính mình.

"Choang"

Lọ độc kia vụn nát. Vương Nhất Bác ngã quỵ, đôi môi khô bỏng thẫm đẫm máu tươi.

hoang mang lạc lõng...

day dứt vẫn vươn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro