Chương 46 (Phần III) : XZ-27, WYB-21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


sory mn, chương này up chậm, tại mạng mẽo nhà tui chán quá...hic...

=================================

CHƯƠNG 46 :

- Ưm...

Tiêu Chiến uể oải vươn vai, toàn thân mệt mỏi rã rời, đầu vừa nặng vừa đau như chứa đá. Vương Hưng vừa mặc xong quần áo, dục hỏa đêm qua còn chưa tắt lại bị cảnh mỹ nhan thịnh thế không mảnh vải che thân thổi bùng lên; không kìm được đè nghiến anh xuống giường vừa hôn vừa sờ loạn.

Tiêu Chiến gắt gỏng đẩy ra. Hắn liếm môi cười lưu manh, cợt nhả :

- Chuyện gì cũng làm rồi ra vẻ ngượng ngùng cho ai xem chứ ? Tôi không phải Vương Nhất Bác, không thích thiên nga, chỉ thích quạ đen.

- Tôi không phải thiên nga cũng chẳng phải quạ đen, lần sau đừng nhắc tới hắn trước mặt tôi nữa. - Tiêu Chiến nhướng mày - Quên mất, làm gì còn lần sau. Hợp đồng của chúng ta đến đây là kết thúc.

Anh đứng dậy, tâm trạng bối rối nặng nề. Là trong lòng dấy lên 1 linh cảm bất an, hay kinh tởm những kẻ trên giường muốn rời khỏi căn phòng này càng nhanh càng tốt ? Nghĩ tới đây Tiêu Chiến khẽ nhếch môi. Bất an ? Nực cười. Vương gia sụp đổ, Vương Nhất Bác thân bại danh liệt, anh có gì phải bất an ?

Đây là...kinh tởm đi. Đúng, là kinh tởm. Người Vương gia kẻ nào cũng kinh tởm như nhau.


"Ring... ring...ring..."

Điện thoại đổ chuông, Tiêu Chiến nặng nề nhấc máy.

'Không ổn rồi Cố thiếu, Tỏa thiếu gia lại lên cơn mê sảng.'

'Gọi bác sĩ. Tôi về ngay.'

Anh vội vã rời đi. Vương Hưng nhìn theo bóng lưng, cười nham hiểm :

- Sai rồi Tiêu Chiến. Hợp đồng của chúng ta từ nay mới thực sự bắt đầu.



Tiêu thị.

- Không !! - Tỏa nhi sợ hãi gào lên, 2 mắt nhắm nghiền, mặt mũi đỏ bừng tay chân vung loạn xạ - Con không uống ! Papa cứu con ! Papa !!

- Đừng sợ ! Không sao ! - Tiêu Chiến cau mày ôm chặt bé con, đuôi mắt run run, xót xa, lo lắng - Có chú ở đây không ai dám bắt con uống. Ngoan. Đừng sợ.

Bác sĩ vội tiêm thuốc, bé con co giật liên hồi. Tiêu Chiến từ đầu tới cuối vẫn ôm chặt không buông, mồ hôi túa ra ướt đẫm lưng áo trắng. Mi mắt xinh đẹp mắt đỏ hoe, siết chặt nắm tay, tức giận :

- Chuyện này là thế nào ? Sao đến giờ Tỏa nhi vẫn còn mê sảng ?

- Cố...Cố thiếu bớt giận. - Bác sĩ run rẩy - Đứa bé còn nhỏ lại bị cho uống thuốc ngủ quá liều dẫn đến não bộ bị tổn thương, liên tục sốt cao, mê sảng. Thuốc tốt nhất đã dùng, vật lí trị liệu, hóa học trị liệu tôi đều đã thử, nhưng...

- Tôi quan tâm ông dùng cách nào ! Cứu sống thằng bé nếu không tôi sẽ giết cả nhà ông bồi táng !


Tiêu Chiến 2 mắt đỏ sọng, kích động gào lên. Hôm đột nhập Vương gia trước khi vào phòng Vương Nhất Bác anh đã ra lệnh bắt cóc Tỏa nhi. Thuộc hạ Tiêu gia chưa kịp ra tay đã phát hiện bé con đang bị người giúp việc giữ chặt 2 tay dốc thuốc ngủ vào miệng. Hành vi bại lộ, ả chỉ đành hét lên. Vương Nhất Bác chạy vào, bánh hạt dẻ từ đầu đến cuối chỉ là cái cớ. Họ không dám manh động vội rút quân rồi gọi điện báo tin, Tiêu Chiến siết cổ không ngoài mục đích muốn thúc bé con nôn ra thuốc ngủ.

Tỏa nhi được đưa về Tiêu gia trong tình trạng vô cùng nguy kịch. 1 nửa số thuốc đã ngấm, nửa còn lại bị ép nôn ra. Mười mấy bác sĩ được triệu tập ngay trong đêm, tất cả làm việc không ngừng nghỉ suốt 2 ngày 2 đêm bé con mới giữ được tính mạng. 2 ngày 2 đêm ấy Tiêu Chiến không hề chợp mắt; cứ nghĩ tới đứa trẻ đang cận kề cái chết lồng ngực lập tức nhói đau, đau hơn chính mình đang nằm trong đó.

Anh không hiểu nổi bản thân mình nữa. Rõ ràng nó là con Vương Nhất Bác; rõ ràng muốn bắt về hành hạ, cho hắn biết thế nào là tận mắt chứng kiến người thân yêu nhất khổ sở, tổn thương. Nhưng...nhưng vì sao khi nghe tin nó trúng thuốc ngủ lại không hề do dự tìm cách thúc ói ? Vì sao nhìn nó mê sảng tim lại đau như bị dao nhọn chọc vào ? Tiêu Chiến rốt cuộc mày đang nghĩ cái gì vậy ? Nó là con của kẻ giết con mày mẹ mày, hại chết cả Tiêu gia, sao mày lại...

Nghĩ đến đây Tiêu Chiến bỗng thấy bản thân thật ghê tởm. Ân oán là chuyện của người lớn, từ khi nào anh lại có suy nghĩ dơ bẩn muốn kéo Tỏa nhi vào ? Nó vẫn chỉ là đứa trẻ chưa đầy 3 tuổi !

Vì thù hận mà liên lụy người vô tội còn có ý định làm hại trẻ con, anh hiện tại tàn nhẫn, bỉ ổi khác gì Vương Nhất Bác năm xưa chứ ?

Hối hận, ăn năn hóa thành tình thương chỉ giành riêng cho Tỏa nhi bé nhỏ, anh nhất định bắt Vương Nhất Bác trả giá, nhưng tuyệt đối không cho phép bản thân làm hại bé con.



- Chú xinh đẹp... - Tỏa nhi yếu ớt thều thào.

- Chú ở đây. Ngoan, đừng sợ. - Tiêu Chiến vội áp bàn tay nhỏ nhắn nóng hổi lên mặt, gượng cười nén nỗi xót xa.

- Chú cười...đẹp quá...giống...giống người trong hình papa hay cho con xem...con...nhớ papa...quá...

- Vậy Tỏa nhi phải mau khỏe lại. Con khỏe lại chúng ta lập tức đi gặp papa, được không ?

- Vâng...



Thằng bé thở dốc, mi mắt khô bỏng khép lại, mặt trắng bệch không còn huyết sắc. Tiêu Chiến siết chặt nắm tay, tim đau như bị ai cắt cứa. Trợ lí dè dặt bước vào, hạ giọng nhẹ hết mức có thể :

- Ả giúp việc đêm hôm đó là nội gián của Vương Hưng, lợi dụng Vương phu nhân bị bắt ra tay sát hại đứa bé. Đã bắt được ả, Cố thiếu định xử lí thế nào ?

- Giết.

Anh cất giọng lạnh băng, mắt đục ngầu sát khí. "Tinh" 1 tiếng điện thoại kêu lên, dòng tin nhắn như gai đâm vào mắt :

'Người anh kiện uống thuốc tự sát. Cậu ta đã chết, mời anh đến đồn phục vụ công tác điều tra.'

"Cốp". Điện thoại rơi xuống đất. Tiêu Chiến không hiểu vì sao tay chân run lẩy bẩy.

Vương Nhất Bác...chết rồi ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro