Chương 51 : Đại Kết Cục (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 51 :

Tang phòng lạnh toát, ánh mắt Tiêu Chiến còn lạnh hơn sắc trắng bao trùm. Chính là cảm giác chỉ cần người còn lại nói sai sự thật, anh sẽ lập tức cho hắn đồng táng. Đây chính là khí chất của Cố Ngụy - nỗi ám ảnh của tất cả thuộc hạ Tiêu - Cố gia.

- Ha...ha...ha !

Vương Hưng cười lớn. Tiêu Chiến cau mày. Không sợ chết ? Hay còn có chiêu bài cứu mạng ? Đoạn ghi âm lấy từ Lý Nghiệm, gián điệp anh đích thân đào tạo, cài vào Vương gia. Tài liệu lúc cướp dự án ở Hoa Đông cũng là do hắn lấy, sao có thể xảy ra sai sót ?

- Trước khi dùng người phải tra rõ xuất thân, Cố Diệm không dạy mày sao Tiêu Chiến ? Nghe cho kĩ đây, Lý Nghiệm là con rơi của Vương tổng, từ nhỏ đã bị người Vương gia coi thường, rẻ rúng. Hắn hận Vương Nhất Bác thế nào mày không tưởng tượng được đâu. Đến mức dám tưới dầu lên người đốt, lừa Cố Diệm nói cứu mày trong đêm hỏa hoạn.

- Anh nghĩ tôi sẽ tin ?

- Tin hay không, gặp Lý Nghiệm xong sẽ biết.

Vương Hưng giảo hoạt vỗ tay, Lý Nghiệm như chó chờ hiệu lệnh. Lúc bước vào vai còn vác thêm 1 thứ.

Không phải. Là...1 người.




- Tỏa nhi !!!

Tiêu Chiến hét lên, đuôi mắt xinh đẹp trợn tròn kinh hoảng. Bé con 2 mắt nhắm nghiền, gần như không còn hơi thở, giống như là...

- Chết rồi.

- Câm miệng !!!

Vương Hưng cười lạnh. Tiêu Chiến quát lên. Ha. Nói linh tinh. Cái gì chết rồi chứ ? Không thể nào. Anh không ngốc. Đừng hòng gạt anh. Rõ ràng vừa nãy nó còn làm nũng đòi mua kem, 1 đứa trẻ khỏe mạnh sao có thể nói chết là chết ? Mạng của nó là do anh cứu, làm gì đến lượt Vương Hưng nói sống chết ở đây ? Bỉ ổi. Ngu ngốc. Bé con còn sống, nhất định còn sống mà...

.

- Tỏa nhi, con chỉ ngủ thôi phải không ? Chú biết con đang ngủ...Chú mua kem rồi, con dậy ăn kem...được không ?

- Hay...hay là chú đưa con đi gặp papa. Không phải Tỏa nhi nói nhớ papa sao?... Con tỉnh dậy, chú lập tức đưa con đi, chúng ta đi...được không ?

.

Tiêu Chiến lẩm bẩm như 1 kẻ điên, đầu óc trống rỗng, toàn bộ ý thức và sức lực đều dồn vào lay gọi. Đáp lại chỉ là tĩnh lặng và nỗi đau. Tỏa nhi...đến đầu ngón tay cũng không cử động.

.

- Tỏa nhi, đừng làm chú sợ...con sao vậy ? Mau tỉnh...tỉnh lại đi...

- Nó chết rồi, tỉnh thế quái nào được chứ ? Mày tốt nhất bớt nói lời thừa thãi, tập trung mà nghe chính sự !

.

Cái Vương Hưng gọi là chính sự, chính là tất cả thù hận của anh với Vương Nhất Bác, toàn bộ đều do hắn gây ra. Từ sau biến cố ở lều tình nguyện hắn đã nghi ngờ thân phận Nhất Bác. Vương Lạc Mẫn mang thai dẫn đến đám cưới chỉ là bước đệm ép cậu xuất đầu lộ diện.

Hàng loạt hiểu lầm hắn bày ra sau đó đều nhằm mục đích khiến Vương Nhất Bác suy sụp tinh thần, cuối cùng ra tay hạ sát sau khi phóng hỏa Tiêu gia, 1 đòn chốt hạ.

May thay cậu mạng lớn, không chết còn khôi phục trí nhớ, quay lại Vương gia. Vương Hưng mưu sát không thành, liền ôm hận trút nỗi đau lên người Tiêu Chiến.

Giết không được liền lợi dụng hiểu lầm từ trước, sai người trá hình xác chết của Tiêu phu nhân. Kết quả thì sao, đúng như ý muốn khiến anh hận Vương Nhất Bác đến ghi tâm khắc cốt.

Bỏ độc vào hũ tro, dỗ dành uy hiếp anh giết Tỏa nhi, hắn chính là không từ thủ đoạn muốn Vương Nhất Bác bị người mình yêu ép chết, còn tận mắt chứng kiến Tiêu Chiến bóp chết đứa con của 2 người.


Kế hoạch này Lý Nghiệm góp công không nhỏ, nói trắng ra thì không có hắn Vương Hưng cũng không thể suy nghĩ chu toàn đến thế. Tìm người đóng giả quay clip, khơi mào mọi chuyện ở gara, trá hình xác chết, mua chuộc gã MB,...Chuyện gì Lý Nghiệm cũng chính tay làm không lộ ra sơ hở, biến Vương Nhất Bác thành con rối tùy tiện chơi đùa. Người này so với Vương Hưng còn tàn nhẫn, bỉ ổi hơn gấp bội.

Phải chăng thù hận chính là thứ đáng sợ nhất ? Vương Hưng hận Vương Nhất Bác, Lý Nghiệm lại càng hận hơn. Đến mức dám lấy mạng mình ra cược chỉ để lấy được lòng tin, trà trộn Tân Cố thị.

Đáng thương nhất là Tiêu Chiến, từ đầu đến cuối đều bị người ta lợi dụng, đến cuối cùng con mình cũng chẳng thể nhận ra.




Con ?...Anh có con ư ? Tỏa nhi...là con của anh và Vương Nhất Bác ?

Tiêu Chiến run rẩy chạm vào mặt Tỏa nhi. Khuôn mặt khi nãy còn nóng bừng, giờ gần như lạnh toát.

Đứa trẻ này...thực sự là con anh sao ? Cái thai anh vất vả mang, còn cho rằng không bao giờ có thể gặp lại ? Chuyện gì thế này ? Rốt cuộc cái quái gì đang xảy ra ? Cái gì mà Vương Nhất Bác không giết mẹ anh, cái gì người cứu anh không phải Lý Nghiệm mà là Vương Nhất Bác ?

...Anh không tin...không dám tin...Hắn thật sự cứu anh sao ? Hắn...không hận anh sao ? Những ngày bị nhốt ở Vương gia thì sao ? Chuyện phá thai sau đó phải giải thích thế nào ?

Đầu Tiêu Chiến như muốn nổ tung, anh không hiểu...Ha. Tiêu Chiến cười chua xót. Lại là bịa đặt phải không ? Đúng rồi. Là bịa đặt. Vương Hưng từng gạt anh, thuộc hạ anh coi trọng cũng là người của hắn, chút chuyện này sao hắn không thể bịa ra ? Khốn nạn ! Sao hắn thích lừa anh như thế ?

Anh hận hắn. Lại càng hận chính bản thân mình. Vừa nghe những lời kia, trong đầu liền hiện lên suy nghĩ, hay hy vọng mơ hồ, rằng tất cả những gì Vương Hưng nói...đều là sự thật.




- A ! a ! a !

Tiêu Chiến ôm đầu hét lên đau đớn. Điên rồi ! Anh thật sự điên rồi ! Tại sao...tại sao lại mong những chuyện đó đều là sự thật ? Như vậy không phải anh là kẻ khốn nạn muốn giết con mình ư ? Còn vô số lần tổn thương người ấy.

Nhưng chỉ có như vậy, người ấy mới còn...yêu anh.

Không. Không cần yêu. Chỉ cần 1 chút gì đó, 1 vị trí nhỏ nhoi trong tim hắn thôi cũng được. Không ai muốn khoét 1 lỗ trên tim mình cả, người ấy không trừ bỏ anh, có phải hay không...có phải hay không còn coi anh là gì đó, chưa hẳn căm hận anh nhất trên thế gian này ?...

Ngược lại nếu tất cả không phải sự thật, hắn sẽ không còn yêu anh...

Mơ mơ hồ gồ ảo ảo thực thực. Đúng đúng sai sai, thị phi thật giả, Tiêu Chiến không phân nổi nữa. Chính là cảm giác không dám đối mặt với sự thật bản thân vô cùng kinh tởm, làm đủ chuyện xấu lại khát cầu người ấy còn yêu.

1 người mang tên Vương Nhất Bác.

Người anh hận...và cũng yêu nhất trên thế gian này.




"Ring...ring...ring"

Điện thoại kêu. Tiêu Chiến nghe. Trợ lí thao thao báo cáo. Lúc cúp máy đầu óc liền trỗng rỗng, mắt vô hồn.

Thì ra...thì ra tất cả những gì Vương Hưng nói đều là sự thật. Mẹ anh còn sống, người anh bắt cóc là Từ An Hảo, đứa trẻ trong lòng...là 1 người giấu mặt được Vương Nhất Bác đưa về, sinh ra. Y nói những người có liên quan đều bị hắn đưa đi, manh mối đến đây thì đứt đoạn.

Đứt ? Tiêu Chiến cười thê lương. Người giấu mặt ấy là ai, anh làm sao không biết ? Tỏa nhi là ai sinh, cần gì phải điều tra thêm nữa ?

Đứa trẻ này...thật sự là con anh.




Hạnh phúc quá đỗi lớn lao làm người ta nghẹt thở, nhất là khi nó được đổi bằng máu và nỗi đau. Giờ khắc Tiêu Chiến không cảm nhận được gì ngoài tuyệt vọng, hoàn toàn tuyệt vọng...

Anh từng muốn giết Tỏa nhi, cũng từng muốn giết Vương Nhất Bác. Anh muốn hắn nợ máu trả máu, lấy mạng con hắn an ủi con anh. Đến cuối cùng thì sao, con hắn và con anh có gì khác biệt ? Mù quáng hiểu lầm, tự nhốt mình trong 1 vòng luẩn quẩn, còn suýt chút hại chết Tỏa nhi, bị người ta lợi dụng vẫn 1 lòng căm hận Vương Nhất Bác.

Ha. Tiêu Chiến muốn cười, cười thật lớn. Cười sự ngu ngốc, cười cái khốn nạn của bản thân. Anh dồn sức cong môi, nhưng khóe mi lại trào lệ nóng. Mặn chát và ghê tởm - nước mắt của kẻ không bằng cầm thú, kẻ từng muốn hại chết con mình.




Vương Hưng túm tóc lôi anh lên, quần áo theo đó mà xộc xệch. Nước mắt lẫn mồ hôi, bộ dạng lúc này của Tiêu Chiến gói gọn trong 2 từ "thảm hại". Cái gì lãnh đạm uy nghiêm, cả cái mặt nạ Cố Ngụy kia, đều bị lột đi, phơi bày nhếch nhác.

- Nghe cho rõ đây Tiêu Chiến. Người Vương thị đều có hình xăm gia tộc, mày thoải mái mà xác nhận. Rồi cũng đến thế thôi, Lý Nghiệm là con rơi của Vương gia, mày lại coi như cánh tay mà tin tưởng, còn giao tài liệu mật của Tân Cố thị. Giờ thì hay, chó của tao, miếng thịt trong miệng nó là của tao, Tân Cố thị lại càng như thế !

- Nếu năm xưa mày không cứu Vương Nhất Bác thì Tiêu thị sẽ không gặp nạn, mẹ mày không phải khổ, bố mày cũng không bị thuộc hạ của tao giết nhầm. Đau không ? Hối hận không ? Mày là kẻ hại Tiêu gia ! Chính là mày Tiêu Chiến !!

Vương Hưng gằn giọng, môi nở nụ cười tà mị, điêu ngoa. Nhưng hắn nói gì sai ? Chỉ là sai không phải vì cứu Vương Nhất Bác, anh sai ở chỗ không dám đối diện với tình cảm của mình, lấy tương lai của cậu ra làm cái cớ, lùi lùi tránh tránh, cuối cùng đẩy cả 2 vào thảm cảnh hôm nay.

Đúng vậy. Từ đầu đến cuối đều là anh sai. Tiêu Chiến, mày sai. Sai thật rồi...

- Nhất Bác, mẹ, ba,...

Tiêu Chiến nghẹn ngào nức nở. Anh đau lắm, đau đến nỗi không cảm nhận được nỗi đau. Mạng của anh là do hắn cứu, anh lại tàn nhẫn mang thuốc độc đến đồn giam. Dù đúng dù sai, dù thuốc độc là Vương Hưng âm thầm cho vào hũ, nhưng người mang đến vẫn là anh, Vương Nhất Bác là do anh hại chết. Anh phải làm sao ? Anh không xứng được sống trên đời này nữa...Đúng, là không xứng...




Tiêu Chiến vùng dậy nhặt súng chĩa vào thái dương, Vương Hưng vội giằng hung khí ném ra xa, quát :

- Mày điên à ?

Anh liều mạng vùng vẫy, hắn bực bội giữ chặt 2 tay, giam đối phương giữa cơ thể mình và quan tài lạnh lẽo.

- Buông ra ! Buông...um...khụ !..ụ...

Chất lỏng kì lạ tràn vào cổ Tiêu Chiến, cùng với hàn khí từ quan tài làm cơ thể trong khoảnh khắc như bị đóng băng. 1 cỗ nóng bỏng dội lên, thiêu đốt vòm họng anh trong nhiệt hỏa. Cảm giác này...Tiêu Chiến cười thê lương. Thứ thuốc đó anh làm sao quên được ? Bất quá lần đầu tiên uống nó, người bên cạnh anh là Vương Nhất Bác.

- Sao hả ? Thuốc kích dục hương vị thế nào ? Đừng tưởng tao không biết lần trước mà bỏ thuốc mê vào rượu, nói là ngủ với tao thực chất cọng lông cũng chưa được động vào. Lần này tao phải chơi chết mày, chơi ngay trên quan tài Vương Nhất Bác !

Vương Hưng hung tợn quăng anh lên quan tài bắt đầu sờ soạng. Quần áo bị lột xuống, 1 cỗ tê tái làm tim Tiêu Chiến nát tan. Anh bị người hạ nhục, ngay trong tang phòng của Vương Nhất Bác, cách thi thể cậu chỉ 1 lớp vách quan tài.

 Anh còn xứng là người không ? Hiểu lầm cách mấy, thật giả đúng sai, thì...thì thân thể này vẫn là của cậu, trước nay chưa từng có người khác chạm vào. Vậy mà bây giờ...

- Mẹ kiếp, hồ ly tinh, câu dẫn kiểu này mẹ nó bảo sao Vương Nhất Bác không quên được !

Vương Hưng miệng phun dâm ngôn uế ngữ, tay sờ soạng từ chóp mũi đến gót chân, dừng lại trên hạ thân bắt đầu xoa nắn. Tiêu Chiến càng vùng vẫy hắn càng hứng thú, ánh mắt lưu manh chỉ hận năm xưa không dứt khoát đè anh, mất công để bảo bối này rơi vào tay Vương Nhất Bác.

Cơ mà ăn lại cũng là ăn, sướng miệng sướng thân là được, sạch với không sạch quan trọng quái gì.




Kinh tởm là thứ duy nhất Tiêu Chiến cảm nhận được lúc này. Anh tủi thân, anh muốn khóc. Nhưng biết sao được, anh xứng rơi nước mắt sao ? Hắn với anh giống nhau, đều là 1 tuồng đểu cáng, từ khi nào có quyền bi phẫn ?

Chỉ là anh không muốn cùng hắn ở chỗ này, làm vẩy bẩn tang phòng của Vương Nhất Bác.

"Choang", Tiêu Chiến đẩy khung kính lồng ảnh tang, với lấy 1 mảnh chai. "Đoàng" 1 tiếng, máu tươi tuôn xối xả. Huyết sắc diễm lệ phản chiếu 1 bóng hình quen thuộc, mùi nến thơm vương vất làm thần kinh Tiêu Chiến tê liệt từng hồi.

Người đến là...

- VƯƠNG NHẤT BÁC ?!!!         

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro