Chương 9 (Phần I) : XZ-18, WYB-12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 9 :

Càng sống chung lâu ngày Tiêu Chiến càng phát hiện ở Nhất Bác nhiều điều thú vị : Cậu cố chấp, ương ngạnh, 1 khi đã theo đuổi thứ gì nhất định sẽ không chịu buông tay; cậu thông minh, không thích thể hiện bản thân nhưng chỉ cần mở miệng sẽ trở thành trung tâm chú ý; cậu thích tốc độ, thích mạo hiểm, thích thể thao,...và đặc biệt thích nhảy. Thế là anh đăng kí cho cậu học vũ đạo. Nhất Bác say mê tới mức quên ăn quên ngủ, có lần vì trên đường về nhà bị thương phải tạm thời ngưng nhảy mà buồn mất mấy ngày, chân vừa khỏi liền lập tức đến lớp vũ đạo.

Với Tiêu Chiến, vẻ ngoài lạnh lùng của cậu chỉ là vỏ bọc hoàn hảo cho nội tâm phong phú, thậm chí có phần nổi loạn. Giống như lớp bột áo bên ngoài miếng bánh mochi, nhìn thì vô vị nhưng cắn 1 miếng là không sao ngơi miệng.

Chỉ nửa tháng nữa là Tết, Tiêu Chiến dẫn Nhất Bác đi mua quần áo cùng mấy thứ lặt vặt, linh tinh. Cậu thờ ơ với đồ ăn vặt, quần áo, đồ chơi...Cả ngày mua sắm thứ duy nhất được chọn là 1 hộp nến thơm. Tiêu Chiến lắc đầu chọn vài bộ quần áo mới, chưa bao giờ anh gặp đứa trẻ nào đặc biệt như thế cả.

Tết ở Tiêu gia rất náo nhiệt. Tiêu tổng cho người bắn pháo hoa, thả đèn trời, cả hoa đăng nữa. Sau 1 hồi tiệc tùng Tiêu Chiến cùng Nhất Bác ra vườn thả đèn trời. Đèn của cậu bay cao và xa nhất, anh nheo mắt cười nói nhất định ước nguyện của cậu sẽ thành sự thực. Nhất Bác ngẩn người. Pháo hoa ngợp trời, hoa đăng sáng nước, tất cả đều trong mắt cậu đều không rực rỡ bằng nụ cười của Chiến ca.

Cả ngày mệt mỏi cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, Tiêu Chiến ngả người xuống sofa trong phòng khách. Lạc Mẫn phải về Vương gia đón tết, lâu lắm rồi anh mới được thoải mái thế này. Vừa thiu thiu ngủ, Nhất Bác đã đánh thức rồi kéo anh đi.

Nhìn cậu thần thần bí bí, Tiêu Chiến cố nén cơn buồn ngủ, thích thú bước theo. Ai chứ Nhất Bác nhiều trò lắm, không biết lần này lại bày trò quỷ gì nữa đây ? Định cất lời thì cửa phòng bật mở, anh xúc động nhìn cảnh tượng bên trong : khắp nơi đều đốt nến thơm, trên bàn là đậu phụ ngâm tương anh thích ăn và album anh khi còn bé. Hương thơm dễ chịu đưa vào mũi, anh hỏi :

- Là nến em chọn mua hôm trước ?

Nhất Bác gật đầu, nói :

- Đậu phụ em làm đấy.

Tiêu Chiến nếm thử. Cậu hồi hộp :

- Ngon không ?

Anh gật đầu, đáy mắt ẩn hiện nét trầm tư cùng nỗi buồn man mác :

- Em biết vì sao anh thích ăn đậu phụ ngâm tương không ? Mỗi dịp sinh nhật... mẹ anh đều làm món đó.

Siết chặt tấm ảnh chụp chung với mẹ, Tiêu Chiến nhớ lại cuộc sống hạnh phúc trước khi ba mẹ ly hôn, mắt vô thức long lanh ngấn lệ. Nhất Bác ngẩn người tự trách, vốn muốn làm anh vui vẻ không ngờ mọi chuyện lại tồi tệ thế này.

Cậu cúi gằm mặt, giọng lí nhí :

- Xin lỗi, Chiến ca.

Tiêu Chiến gạt nước mắt, dịu dàng xoa đầu cậu, ôn nhu nói :

- Giữa chúng ta không cần cảm ơn hay xin lỗi. Đậu phụ em làm ngon lắm, từ nay mỗi lần sinh nhật anh đều muốn ăn.

Không lâu sau đó Nhất Bác phát hiện, đậu phụ mình làm vừa mặn vừa chua. 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro