# Nữ hầu hậu đậu (Trâm)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là lần thứ ba tôi bắt gặp Lan Chi nằm bẹp trước cửa phòng câu lạc bộ văn học thường thức.

Tặc lưỡi một cái, tôi cẩn thận dìu em ấy vào trong rồi chạy đi mua một chiếc bánh ngọt. Hai lần trước cũng vậy nên tôi chẳng còn lạ gì nữa.

"Lại phải làm phiền chị nữa. Em xin lỗi và cảm ơn chị ạ."

Sau khi lai tỉnh rồi, Lan Chi liền cúi đầu thành khẩn.

Dù đã quá đầu giờ chiều nhưng vẫn chưa ăn trưa, đó là lí do khiến cô bé bị tụt huyết áp dẫn tới cú ngã đau điếng lúc trước.

"Không hiểu sao khi đứng lên để mở cửa, em bỗng thấy hoa mắt, rồi chân tay cứ thế bủn rủn hết cả."

Chi cười một cách gượng gạo.

Đang loay hoay hút mấy cục thạch trong cốc trà, nghe thấy vậy tôi khuyên nhủ thật lòng.

"Em không nên bỏ bữa như thế. Ở tuổi này ăn uống đầy đủ dinh dưỡng rất quan trọng."

"Dạ..." Cô bé khịt mũi "Em cũng biết thế, nhưng em có ăn nhiều mấy cũng chẳng thấy cao lên chút nào. Hình như nó chỉ tăng thêm về chiều ngang thì phải, tại có lần em than thở với bạn, không hiểu sao bạn ấy tự dưng bực bội rồi hét lên "Aaaaaarg! Cậu là đồ bò sữaaaaaaa!!". Với lại dạo này em cũng thấy quần áo bắt đầu chật chội hơn ở vài chỗ..."

"Hừm..." Vừa nói tôi vừa lướt mắt một lượt "Chị thấy em cũng có bé-"

... và khựng lại khi tới phần ngực áo.

Nhìn cái thứ bùng nhùng căng phồng và dày cộm đó, tôi nhanh chóng hiểu ra đống dinh dưỡng được con nhóc này hấp thụ đã biến hết đi đâu rồi.

Tôi đứng thẳng dậy. Một giọt trà chợt rớt khỏi cằm, rơi liền tù tì xuống sàn nhà.

Lườm Lan Chi một cái, tôi buông giọng lạnh lùng.

"Đồ bò sữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro