chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 TRUNG TÂM GIA SƯ TIÊN PHONG

Văn phòng chính : 1041/108 Trần Xuân Soạn, Tân Hưng, Q7, TPHCM

Gia sư liên hệ nhận lớp

(08) 6284 0000 (giờ làm việc)

0983 08 68 17 (giờ làm việc)

Thời gian văn phòng Q7 làm việc

Thứ 2 -> 6 :

Sáng : 8h - 12h, chiều 14h30 - 18h30

Thứ 7 : chiều nghỉ

___________________

 CP GIÁO DỤC VÀ CÔNG NGHỆ QUỐC TẾ CHÂU Á - IAC CORP

Địa chỉ : 15 NGUYỄN BỈNH KHIÊM, P1, Q.GÒ VẤP.TP HCM

ĐT : ( 08) 38955007

Fax:  08.3895 4421

Mail: [email protected]

GV-SV cần dạy thêm

0902.319.457 - (08) 3895.5007

__________________________

hbgia sư Tiến Đạt LIÊN HỆ văn phòng 3

Địa chỉ : 36/50 Đường D2 - ( Điện Biên Phủ)

P25 -  Q Bình Thạnh - HCM

Điện thoại : (08) 38685243 - 0917320715

Tàng tâm 

.

Author : higasa (aka tsukishiro)

.

.

Phiên ngoại 1: Ngủ không được, đếm cái gì nha?

.

.

.

Một đêm trăng tròn u ám, gió thổi lành lạnh, trằn trọc không ngủ được…

.

Jeong Jo: 1 Bukbeoljigye, 2 Bukbeoljigye, 3 Bukbeoljigye, 4 Bukbeoljigye,…

[Bệ hạ à, một cái tấm bản đồ đó là đủ loạn rồi, còn muốn nữa sao? Thôi, nằm nghĩ đến papa ngài cho khỏe đi.]

.

Binh phán: 1 ngấn, 2 ngấn, 3 ngấn, 4 ngấn, 5 ngấn, 6 ngấn,…

[Bác Phán, vậy mà bác vẫn đấu kiếm được với Woon-nee, khâm phục nha~~~ nhưng mà bụng bác đủ cho một đêm dài sao?

Câm miệng! *tiếp tục đếm* 6 ngấn, 6 ngấn, 6 ngấn,…]

.

Hoàng hậu Jeong Soo: 1 ta rất đẹp, 2 ta thật đẹp, 3 ta cực kì đẹp, 4…

[Vâng, nhờ tự tin như thế mà bà vênh mặt liếc mắt câu dẫn mỹ nam nhà người ta.]

.

Cheon ju: 1 con quạ, 2 con quạ, 3 con quạ, 4 con quạ,… 111111111111 con quạ,…

[Tại sao lại là quạ? Xin đừng hỏi.]

.

Gaok: 1 lần đi, 2 lần quay đầu, 3 lần đi, 4 lần quay đầu,…

[Vậy có mỏi cổ không a?

Việc đời mình lúc cần thì nên dứt khoát, cứ dùng dằng hại mình hại cả người. Tình và nghĩa không thể vẹn cả hai, chung quy lại càng ích kỷ.]

.

Thần kiếm: 1 con công, 2 con công, 3 con công, 4 con công, … 666666666666 con công,…

[Tại sao lại là công? Mời tự hiểu.]

.

In ju: 1 cái bánh yakgwa, 2 viên gyeongdan, 3 cái hobaktteok, 4 cái bánh dasik(*),…

[Cái gì đây?!

Thực ra ta rất yêu trẻ con.]

.

Jang Tae San: Cheon ju-nim, chủ nhân, Cheon ju-nim, chủ nhân, Cheon ju-nim,…

[Tội nghiệp, nhưng thúc vẫn đặt Cheon ju-nim lên trước nhá.]

.

Moo Rang: …

[Kiệm lời, có cần kiệm cả suy nghĩ không?]

.

Bakemyeon Seosaeng: 1 quyển sách, 2 quyển sách, 3 quyển sách, 4 quyển sách,…

[Người ta là thư sinh mà, chăm đọc sách là đương nhiên. Có điều trong số sách ở trên, bao nhiêu quyển là mua từ Kim Hong Do thế?]

.

Goo Hyang: 1 chùy, 2 chùy, 3 chùy, 4 chùy, 5 chùy,… 7921083210389 chùy,…

[*máu bắn tung tóe* *thịt nát tứ tung*

Xin đính chính, cái vũng máu bầy nhầy trong đầu Hyang tỷ kia không phải là Chorip.

Soo (đang nằm trên giường ở cách rất, rất xa) : *liên tiếp rùng mình*]

.

Chorip: 1 đứa nhỏ, 2 đứa nhỏ, 3 đứa nhỏ, 4 đứa nhỏ,…

[ Vợ hắn đã chết, thôi thì cứ để hắn mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ vậy *cười*]

.

Ryu Sang: 1 mũi châm, 2 mũi châm, 3 mũi châm, 4 mũi châm,…

[*cười đau đớn* Sư phụ, ta sẽ coi như đây là cảm tình ngươi dành cho ta.

Mặc niệm, mắc bệnh hoang tưởng rồi.]

.

Ji Seon: 1 gõ mõ, 2 niệm kinh, 3 thở dài, 4 gõ mõ, 5 niệm kinh, 6 thở dài,…

[Thím à, về chùa mà gõ.]

.

Kim Hong Do: 1 chậu quần áo phải giặt, 2 hài tử phải tắm, 3 bữa cơm phải nấu, 4 con ngựa phải cho ăn,…

[Số thê nô a~~~ mà như vậy làm sao ngủ?]

.

Jin Joo: 1 xâu tiền, 2 xâu tiền, 3 xâu tiền, 4 xâu tiền,…

[Trước làm nữ tướng cướp, sau làm nhà buôn, không tham tiền không được.

Mà lại nữa, vậy làm sao ngủ? Vợ chồng nhà này thật xứng đôi nha.]

.

Samo: 1…

Jangmi: 2…

[Vợ chồng già quay sang thủ thỉ với nhau, mặn nồng a mặn nồng.]

.

Baek Dong Soo: 1… 2… 3… 4… 5… 6… *vùng dậy* *vò đầu* Nhiều thứ muốn đếm quá, đếm cái gì bây giờ?!

[Bảo ngươi lú, có chỗ nào sai?]

.

Yeo Woon: 1 người chết, 2 người chết, 3 người chết, 4 người chết, 5 người chết,…

[Woon-nee đang nhớ đến những người mình đã giết, đau lòng a TT_________TT ]

.

Nhưng trong fic này, Woon-nee không có chuyện không ngủ được, vậy nên hãy quên 2 dòng phía trên đi!

Người bên cạnh ngủ say an tĩnh như một con mèo nhỏ, Baek Dong Soo nhìn nhìn một hồi, lại nằm xuống, ôm chặt người ấy vào lòng, đếm hơi thở bình ổn của y, mãn nguyện chìm vào mộng.

______________________________________________________

Lấy ý tưởng từ đoản văn này của Thích Cố bên 7G Thiên hạ, ko biết có bị coi là đạo văn không nhỉ? Có gì ta sẽ xóa bài vậy =w=

(*):

1. Yakgwa (Bánh mật ong):

Yakgwa là một loại bánh làm từ bột nhào với dầu mè, mật ong và rượu nguyên chất. Bánh được ép vào khuôn hình vuông, hay cán mỏng rồi cắt thành từng miếng vuông. Sau đó chúng được chiên trong dầu rồi nhúng mật ong. Đây là món bánh truyền thống Hàn Quốc trang tròng và ngon ngọt nhất, được làm để phục vụ cho ngày hội, những bữa tiệc hay nghi lễ.

2. Gyeongdan (Bánh gạo viên):

Gyeongdan là một loại bánh gạo làm từ bột nếp nhào với nước nóng, nặn thành hình viên tròn rồi luộc và phủ một lớp bột có vị ngọt từ nhiều nguyên liệu khác nhau. Tên gọi của loại bánh này là vì nó có hình dạng như viên ngọc bích tròn (gyeongdan). Màu sắc và hương vị của bánh phụ thuộc vào lớp bột phủ bên ngoài.

3. Hobaktteok (Bánh bí ngô):

Hobaktteok là một loại bánh làm từ bột gạo với bí đỏ hấp. Tteok là loại thức ăn có công thức từ lúa gạo và lịch sử lâu đời ở Hàn Quốc. Nó được phục vụ như một món chính thay cho cơm, hoặc là món đặc biệt cho các dịp lễ và sinh nhật. Có rất nhiều loại tteok với các nguyên liệu chính khác nhau.

4. Dasik (Bánh trà):

Dasik là một loại bánh quy làm từ bột hạt rang khô, dược thảo phương Đông hay phấn hoa với mật ong. Bột đã nhào được ép vào khuôn dasik với hình chim, hoa hoặc Hán tự. Dasik có một hương vị độc đáo hòa hợp với vị ngọt của mật ong và các thành phần khác. Bánh được gọi là “dasik”, có nghĩa là trà và thức ăn, vì thường được dùng chung với trà.

Tàng tâm 

.

Author : higasa (aka tsukishiro)

.

.

Chương 10

.

.

.

“_Phu nhân của ngươi không phải do ta giết. Ta chỉ nói với nàng rằng ta muốn mạng của ngươi, nàng vì thế mạng cho ngươi mà tự sát.”

Ngồi trong căn phòng lạnh lẽo tối tăm, phía trước là thi thể của thê tử quá cố, hắn co hai chân lại, gục xuống đầu gối, hai tay ôm lấy đầu.

“_Ngươi nghe rõ chứ? Phu nhân ngươi vì ngươi mà chết. Vì ngươi, nàng đã cầm dao lên tự đâm vào ngực mình…”

Những từ ngữ tiếp theo vang vọng như tiếng chuông đồng, như thể chính hắn đang bị nhốt trong cái chuông đó, nghe nó dội thẳng từng hồi rền rĩ từ đỉnh đầu xuống gót chân.

Hắn bắt đầu khóc, từng giọt, từng giọt một.

Vẳng trong phủ đệ chập chờn ánh đuốc khuya, tiếng oa nhi chốc chốc nấc lên, quấy khóc o oe.

Nhi tử của hắn, mới được một ngày tuổi, có lẽ đang đòi hơi ấm của mẫu thân. Tiểu hài tử chưa nhận thức được gì, chỉ là bất tri bất giác thấy bơ vơ.

“Ji Woon”, hắn nhớ đến cái tên mà thê tử đã nắn nót viết lên mảnh giấy nhỏ trong phòng nàng. Có lẽ nàng đã viết rất nhiều, nhưng đều giấu hắn.

“Ji Woon… Hong Ji Woon”

Hắn nhìn lên khuôn mặt đã bị mảnh lụa trắng che phủ của nàng.

_Vậy thì… đặt tên cho hài tử của chúng ta là Hong Ji Woon nhé?

Đặt như vậy, đơn thuần là vì di nguyện của thê tử hắn mà thôi, không hề liên quan đến y, Yeo Woon.

Y đã chết, vậy mà vẫn còn tạo nghiệt chướng. Mọi chuyện không thể kết thúc dù y đã xuống mồ.

Lưỡi chủy thủ đã được lau sạch vết máu, nằm im lìm bên chân hắn.

.

.

.

Trời sắp sáng, Baek Dong Soo theo thói quen chập chờn mở mắt. Hắn siết nhẹ người trong lòng, dụi đầu xuống cảm nhận hơi ấm và khí tức quen thuộc, xác định ngày hôm qua không phải một giấc mơ.

Y còn sống, còn thở, còn nhiệt độ và đang ở ngay bên cạnh hắn.

Woon-nee của hắn…

.

.

.

Jang Miso là phu nhân của Tổng Giám quan Hong Gook Yeong, nhưng nàng không vì vậy mà trở thành một nữ nhân quý tộc. Một ngày nào đó rất lâu về trước, nàng từng nói với Hong Gook Yeong, nếu chết, nàng muốn được mai táng giản đơn, tốt nhất là hỏa táng rồi rải tro xuống biển giống như mẫu thân của Ji Joo.

Lời nàng nói lúc ấy nửa đùa nửa thật, nhưng Hong Gook Yeong luôn nghiêm túc mà ghi nhớ, bởi cuộc đời của nương tử hắn quả thật đã chứng kiến quá nhiều người thân ra đi.

Cho nên trong Hong phủ chỉ lập bàn thờ, đặt bài vị, không có quan tài. Khách nhân đến viếng chủ yếu là quan lại trong triều đều do gia nhân trong nhà tiếp đãi, còn Hong Gook Yeong lặng lẽ đến khoảng rừng thưa ngoại thành Hanyang, tự tay xếp củi lập một giàn thiêu cho nương tử hắn.

.

.

.

_Y rốt cuộc đến bao giờ mới dậy? – Baek Dong Soo tay chống cằm ngồi bên giường nhìn Yeo Woon vẫn đang ngủ say như chết, đã sắp chính ngọ rồi.

Jang Tae San đứng bên cạnh nghiêng người nói:

_Mấy ngày vừa rồi thuộc hạ ở Hoksa Chorong, Cheon ju-nim đều là có người lay gọi thì mới tỉnh.

Hơn nữa ngày hôm qua y đã cố gắng tỉnh táo đến tận nửa đêm, so với mọi ngày là một chuyện không tưởng, vậy nên hôm nay lại càng mặc sức mà ngủ bù.

Baek Dong Soo tiếp tục chống cằm nhìn thêm một lúc, sau đó bất ngờ đứng vụt dậy, chạy ra khỏi phòng. Jang Tae San lông mày cũng không động, vẫn đứng yên một chỗ nhìn theo.

Cộc! Cộc! Ngoài cửa sổ chợt có tiếng gõ nhẹ, Moo Rang đưa tay vào ngoắc ngoắc ra hiệu.

_Hoàng cung vẫn bình ổn. Còn Hong phủ, có lẽ chiều nay sẽ hỏa táng Hong phu nhân.

Jang Tae San nghe vậy gật gật đầu, nhưng Moo Rang lại tiếp tục thì thầm:

_Dưới bếp, hình như chủ nhân quên mất nồi cháo gà đang hầm rồi.

Sau đó hắn trưng ra cái vẻ mặt “ta không biết gì đầu* rồi lủi mất. Jang Tae San thở dài, dù sao đến tuổi này vẫn chưa thú lão bà nên hắn cũng biết chút ít việc nấu nướng, đành chạy xuống bếp canh nồi cháo gà mà Baek Dong Soo hầm từ sáng đến giờ, vừa đi vừa lẩm bẩm:

_Táo đỏ, hạnh nhận, nấm hương… có lòng là tốt, có lòng là tốt, ai da, trời phật phù hộ…

Đến khi Jang Tae San quay lại, trên tay bê cái khay gỗ đựng bát cháo nghi ngút khói, Yeo Woon đã thức dậy, tỉnh táo khoan thai bước ra ngoài. Nhìn thấy hắn, y quay sang gật đầu một cái. Nhưng theo cử động của y, một âm thanh kì lạ thanh thúy phát ra.

Đinh đang.

Y bước qua bậc thêm, đi xuống sân, âm thanh kia lại lặp lại.

Đinh đang.

Jang Tae San nhìn Baek Dong Soo đang vui vẻ lẽo đẽo theo phía sau y, sau đó lại nghiêng đầu nhìn kĩ từ đầu đến chân Yeo Woon lần nữa. Hành động của hắn đương nhiên làm y thấy khó hiểu, y liền dừng lại nhìn Baek Dong Soo. Ngay lúc y quay người ra phía sau, Jang Tae San liền phát giác ra cái gì đang tác quái.

Dương quang chiếu xuống mái tóc giờ đã dài đến thắt lưng của y, làm ánh lên đôi lục lạc nhỏ treo lủng lẳng trên dải lụa cột tóc.

Đôi lục lạc nhỏ này là do Baek Dong Soo được một lão phụ nhân người Hán tặng cho từ hai năm trước, chuyện lúc ấy giờ cũng không nhớ rõ nữa. Chúng được làm từ bạch kim, chế tác tinh xảo nên rất nhẹ, thanh âm thanh thúy dễ nghe, cứ ngỡ đã bị Baek Dong Soo mang làm đồ chơi cho hài tử nhà Ji Joo rồi, không ngờ còn giữ lại.

Yeo Woon bây giờ không thể nói ra tiếng nên không gọi người khác được, thế này thì hay rồi, cử động một cái là lại “đinh đang”. Jang Tae San cố nén cười đến mức khay cháo rung bần bật, có chết hắn cũng không dám thốt ra hai chữ “khả ái” với Cheon ju-nim nhà hắn, sẽ sống không bằng chết đó!

.

.

.

Jangmi muốn để Ji Woon ở lại Hong phủ nhờ thị tì trông nom, tử khí không tốt cho tiểu hài tử. Nhưng Hong Gook Yeong lại một mực muốn mang nhi tử theo, hắn nói:

_Hãy để Ji Woon tiễn đưa mẫu thân, như vậy cả đời này Miso sẽ luốn bên cạnh nó.

.

.

.

“Miso là do Ji ju giết phải không? Tại sao lúc ấy ngươi lại bàn quan đứng ngoài?”

Baek Dong Soo lấy một quyển sổ trắng, mài mực viết lên.

“Ji ju nói nàng ta muốn trả thù Hong Gook Yeong, vậy nên mới hỏi Miso có chấp nhận thế mạng cho hắn hay không. Miso là tự sát mà chết, ta không cứu được.”

Yeo Woon nhớ lại lúc nhìn thấy Hong Gook Yeong khuỵu xuống trước mặt Ji ju, hẳn Ji ju đã rất thỏa mãn mà tuyên bố việc nàng đã làm với hắn.

Y đưa tay tiếp lấy cây bút trên tay hắn.

“Vậy còn đứa bé? Tại sao ngươi không cứu?”

“Bukbeoljigye chưa lấy được, Ji ju còn giao ước với ta, sẽ không làm hại nó.”

“Ngươi sao có thể tin nàng? Ji ju là một sát thủ.”

“Sát thủ thì sao?”

Sát thủ thì sao? Hắn đã từng cứu Ji ju tiền nhiệm, từng tha thứ cho In ju Dae Ung, từng tôn trọng Cheon ju tiền nhiệm như một kiếm khách. Năm năm trước, khi truy tìm manh mối của Hoksa Chorong, hắn biết những sát thủ kia đang sống dưới tên của những kẻ họ đã giết nhưng vẫn tha cho họ. Hắn đã thu nhận Jang Tae San, Moo Rang và Baekmyeon Seosaeng bất chấp chấp quá khứ của ba người đó.

Trên tất cả, hắn vẫn luôn đặt niềm tin vào y, Yeo Woon, Cheon ju của Hoksa Chorong, thủ lĩnh sát thủ.

Sát thủ thì sao? Đối với hắn, họ vẫn là con người.

“Ta thỏa thuận giao ước với Ji ju là bởi đồng ý với mục đích của nàng, bản thân ta cũng không mong muốn chiến tranh với Mãn Thanh.”

“Nhưng mặc dù có giao ước với ngươi, Ji ju vẫn muốn giết Hong Gook Yeong. Miso đã chết, không có gì đảm bảo Ji ju sẽ tha cho nhi tử của Hong Gook Yeong.”

Lý lẽ hùng hồn của Baek Dong Soo khựng lại, hồi lâu vẫn không viết thêm được chữ nào.

“Ngươi lúc ấy thực ra không hề suy xét kĩ có đúng không? Khi nhìn thấy đứa bé sắp rơi xuống đất, ngươi đã không phản ứng kịp.”

.

.

.

Nhấc mảnh khăn lụa phủ trên khuôn mặt của nương tử, Hong Gook Yeong lật mu bàn tay lướt nhẹ từ trán nàng xuống thái dương, đầu ngón tay nhẹ xoa lên gò má.

Tiết trời đã lạnh, di thể nàng vẫn nguyên vẹn chưa nổi thi ban, cũng chưa có mùi xú uế. Hắn luồn tay xuống bồng nàng lên, thân thể nàng cứng đờ, giống như tim hắn.

.

.

.

Yeo Woon ngước mắt lên, điểm nhìn từ quyển tông dời sang người ngồi đối diện.

Lời viết trên giấy thì không có âm điệu. Hai nam tử bọn họ viết lại càng khô khan, lạnh lùng.

Hắn nhìn vào mắt y.

Trước nay mỗi khi trò chuyện hai người họ luôn nhìn vào mắt nhau, ngay cả sau khi y phản bội và ra đi cũng vậy, bởi một người luôn để lộ tất cả trong ánh mắt, còn một người luôn giấu đi tất cả ngay cả trong ánh mắt. Nhìn vào mắt đối phương là để người kia nhìn vào mắt mình, như thế cả hai bên đều đạt thành mục đích, giấu đi tâm tư và bộc lộ tâm tư.

Có những điều vĩnh viễn không thay đổi, không trôi theo dòng cát bụi của thời gian.

Trong mắt hắn, là đau thương, là rối bời, là mâu thuẫn, y có thể cảm nhận được.

_Ta muốn cứu Miso, muốn cứu hài tử của muội ấy, nhưng ta… ta có thể tha thứ cho tất thảy, chỉ mình Yang Chorip là không thể. Ta lúc ấy… không biết nên làm sao cho phải.

Hắn… không phải Thánh nhân.

.

.

.

Buông lỏng dây cương, Hong Gook Yeong treo cái roi da sang một bên, để ngựa thả nước kiệu. Đường mòn nhỏ gập ghềnh, xe ngựa gầm cao vẫn không tránh khỏi đôi chút xóc nảy.

Sáng nay, hắn đã suy nghĩ rất kĩ. Miso cho dù là bị uy hiếp đi nữa, cũng không thể vô duyên vô cớ chấp nhận chết như vậy. Nàng hẳn phải có lý do.

Miso chấp nhận mong muốn trả thù của Ji ju, có nghĩa nàng đứng về phía Ji ju.

Có thể nào… nàng cho rằng hắn đáng chết?

.

.

.

_Năm năm trước, những chuyện ta điều tra được về ngươi, ta chỉ báo cáo với một mình bệ hạ và xin ngài xóa tội cho ngươi. Ngươi… đã chết, nên những chuyện đó có nói ra với Samo và mọi người cũng không cứu vãn được gì. Biết là có lỗi với ngươi, nhưng ta mong họ có thể sống thanh thản.

Hắn biết, Yeo Woon sẽ không trách hắn. Y đã hy sinh rất nhiều cho bọn họ mà không hé nửa lời, sẽ không trách hắn.

Hắn cũng đã chọn cách làm của y, ôm tất cả vào mình, đứng bên cạnh nhìn mọi người hạnh phúc. Bởi thế má hắn dần trở nên xa cách, lạnh lùng, giống như vô thức trở thành y, sống thay y.

_Woon-nee, ngươi nói sai một điểm, Ji ju vì mệnh lệnh của ngươi đã không còn là một sát thủ nữa, nàng đến với tư cách một kẻ báo thù. Nàng hận Hong Gook Yeong, ta cũng vậy. Ta có thể để hắn sống, nhưng ta không thể tha thứ cho hắn.

Khi Baek Dong Soo nhận ra thứ cảm tình mà hắn dành cho người đã khuất là gì, trái tim băng giá của hắn dường như bị rã đông. Hắn nói với Samo rằng hắn đã mệt mỏi, muốn rời đi, thực ra là nói dối.

Những lời Yang Chorip nói với Yeo Woon năm xưa, trên cánh đồng ấy, những lời đã bức tử y mà hắn nghe Jang Tae San thuật lại, vọng về giống như ngọn huyết hỏa từ địa ngục trồi lên, hun đốt trái tim hắn.

Hắn muốn ra đi, bởi hắn không thể ở lại. Nếu tiếp tục ở lại, hắn sẽ có ngày không kiềm chế được mình, hủy đi tất cả cái gọi là hạnh phúc viên mãn đã vất vả tạo dựng.

.

.

.

“…hài tử vô tội, Miso cũng không biết gì về chuyện khi đó…”

Nương tử hắn… có thật là không biết gì hay không?

Kì thực, những lời Hong Gook Yeong năm đó nói với Yeo Woon, bản thân hắn đến giờ đã không còn nhớ rõ. Hắn chỉ biết khi ấy tất cả mọi thứ, hắn đều trút hết lên đầu y.

Đến lúc hắn tỉnh lại, y đã chết.

Từ ấy đến nay, hắn chưa từng cho rằng bản thân đã sai.

Nhưng Miso, nàng đã biết điều gì mà hắn không biết?

Người đã chết, không thể hỏi được nữa.

.

.

.

Yeo Woon đứng dậy. Ánh mắt của Baek Dong Soo vẫn dõi theo y không rời, nhưng y chỉ nói:

“Đi thôi, chúng ta đi đưa tiễn muội ấy.”

.

.

.

Nhân sinh ngắn ngủi, tựa như giấc mộng.

Mới ngày hôm qua còn nhìn nhau nói cười, hôm nay trước mắt chỉ còn thân xác lạnh băng.

Nhân mệnh giống như cát bụi trôi qua kẽ ngón tay, không ai biết được thời hạn của bản thân còn lại bao nhiêu.

Cát bụi… lại về với cát bụi.

.

Tàng tâm 

.

Author : higasa (aka tsukishiro)

.

.

Chương 11

.

.

.

Cúc trắng khi đã lìa thân sẽ không nở tiếp, mãi lặng yên đến khi héo úa sạm đen.

Loài hoa thật đẹp… Có phải giống như thi thể của con người không?

Hoa trong gương, trăng trong nước. Đóa hoa mang linh khí của thiên địa, thanh khiết vẹn toàn dưới trăng thu, nhưng thích hợp hơn cả… lại là làm hoa tang.

Thi thể của một người không có huyết sắc, cũng là một sắc trắng nhợt như hoa cúc, xanh xao tựa trăng thu, nhưng đó là tất cả còn lại của người ta yêu, chẳng phải rất đẹp hay sao?

.

.

.

Hoa cúc lác đác rải trên giàn thiêu, vô tình rơi xuống làn tóc đen của người thiếu phụ. Loài hoa giản dị không cao sang, giống như tuyết đầu mùa rơi trên màu nâu của củi gỗ.

Ngọn đuốc bập bùng.

_Đợi đã, chờ thêm một lát, biết đâu Dong Soo sẽ đến? – Jangmi ôm tiểu oa nhi trên tay, hướng Hong Gook Yeong ngập ngừng nói.

Nhưng Samo lắc đầu với bà.

_Sắc trời đã muộn rồi.

Đuốc được châm vào lớp củi gỗ dưới cùng, lửa dần bốc lên thành bức màn đỏ rực. Sức nóng và khói lan ra, khiến những người xung quanh lùi lại.

Ngoài tiếng củi cháy lách tách, mơ hồ có một âm thanh khác dần rõ ràng. Jin Joo chợt giật tay áo Kim Hong Do bên cạnh, chỉ tay về phía bìa rừng, xuyên qua màn khói dày đặc.

Vó ngựa gõ lộc cộc trên nền đất cứng. Yoo Ji Seon nhìn theo hướng đó, con ngựa màu nâu đỏ kia rất quen thuộc với nàng, chính là ngựa của Baek Dong Soo. Nhưng người đang cầm cương chậm rãi đi bên cạnh nó lại không phải là hắn, mà là một bạch y nhân.

Người nên tới không tới, kẻ không thể ngờ sẽ đến lại đến.

Gió thổi qua, tàn lửa vũ tung, làn khói dày đặc dạt sang một bên, giống như đột ngột bức màn bị vén lên, tĩnh lặng bao trùm.

Đinh đang… đinh đang… Gió lay mái tóc của bạch y nhân, khua lên đôi lục lạc nhỏ trên dải lụa mềm mại. Trên lưng y từ rất lâu rồi không còn mang song kiếm, chỉ đơn giản một thân bạch y đơn bạc lạnh lẽo.

Mi mục như họa, quang ba lưu chuyển, nhìn không ra tâm tình.

_Yeo Woon? Ngươi còn sống?

Y mở miệng, thanh âm vẫn là như trước trầm khan, rõ ràng buông ra hai chữ:

_Là ta.

Ngoại trừ phu thê Samo và Ryu Sang, những người còn lại đều kinh ngạc đến mức không thốt nên lời. Người lẽ ra đã chết từ sáu năm trước nay lại đột ngột xuất hiện, thản nhiên như vậy, thật khiến người ta choáng váng. Jin Joo vốn không có mấy ác cảm với Yeo Woon; Kim Hong Do từng chứng kiến y cứu Yoo Ji Seon, lần ấy cũng coi như là cho hắn một cái ân huệ liên đới; phu thê Samo thì không cần nói, hai vị lão nhân từ ngày hôm qua nhìn thấy y trong lòng đã thầm vui mừng. Ở đây chỉ có Yoo Ji Seon là cảm xúc hỗn loạn. Còn Hong Gook Yeong, hắn qua một lúc lâu vẫn không có phản ứng.

Samo dợm bước đến gần y. Nhưng tất cả lần nữa khựng lại bởi một tiếng cười đột ngột cất lên.

Quay đầu lại, Hong Gook Yeong đang cười, cười đến điên cuồng, bộ mặt méo mó.

_Cuối cùng lại thành ra như vậy! Ngươi còn sống, Miso thì chết!

Hắn tiến đến gần y, bởi vì cười quá nhiều nên cước bộ lảo đảo. Samo lo ngại ngăn hắn lại, nhưng ông đã quá coi thường bộ dạng quan văn trói gà không chặt của hắn, cánh tay vừa đưa ra lập tức bị thô bạo gạt phăng.

Hong Gook Yeong đạp mạnh chân xuống đất, lao người đến, tay áo tung lên, lưỡi chủy thủ cầm ngược ép sát cảnh tay vung ra một đường vuông góc, gọn ghẽ nhắm thẳng vào yết hầu Yeo Woon. Y không né không tránh, xuất thủ dùng tay không nắm lấy lưỡi chủy thủ chặn lại, máu lập tức chảy xuống, nhỏ giọt từ cổ tay xuống mặt đất.

_Sao ngươi không tránh hả?! – Ryu Sang sợ đến mức tim muốn ngừng đập, trăm triệu lần cũng không ngờ sư phụ hắn tay không tấc sắt lại cứ đứng yên như khúc gỗ cho người ta đâm.

_Ngươi đừng xen vào. – Yeo Woon bước lên một bước, cố tình nghiêng người chắn đường xông đến của Ryu Sang, ngăn giữa hắn và Hong Gook Yeong.

_Yeo Woon! Hóa ra là như thế! Ngươi còn sống, Hoksa Chorong trỗi dậy, bệ hạ bị uy hiếp, phu nhân của ta cũng bị giết! Hôm nay ngươi lại chọn đúng lúc này để ra mặt, tiếp theo định làm gì? Giết hết chúng ta sao? – Hong Gook Yeong gằn từng tiếng qua kẽ răng, lực lại càng cố sức nhấn mạnh hơn, chỉ hận tay trái hắn đang bị thương, không thể dốc toàn lực đâm chết kẻ trước mắt.

Hắn đối với kẻ này chính là như thế, nếu y chết rồi thì mọi ân oán sẽ xóa hết, nhưng nếu y còn sống, thì chính sự sống của y là tội lỗi, là thứ hắn căm hận.

_Ngươi nói sai rồi. – Yeo Woon đáp lại, thanh âm đạm nhiên nhưng lại hàm chứa sức nặng – Đối với đất nước này, ta đã chết. Đối với Hoksa Chorong, ta cũng đã chết. Ji ju vì ta mà trả thù ngươi, phải, Miso chết nguyên nhân là do ta. Nhưng một kẻ đã chết như ta thì làm được gì? Chẳng phải ngươi nói chỉ cần ta chết mọi chuyện sẽ kết thúc sao? Rốt cuộc ngươi đã làm được gì? Ngươi vẫn chẳng bảo vệ được những người xung quanh ngươi, đừng ngụy biện nữa.

Y là kẻ từ cõi chết trở về. Đã đối mặt với cái chết một lần, cách nhìn sẽ đổi thay, y nhận ra thế gian này chẳng khác một ngọn triều dâng, thế sự khôn lường, một bàn tay không thể nắm hết những hạt cát của nhân thế. Y chẳng thể khống chế được tất cả. Dù được xưng tụng là Cheon ju, y vẫn là người, không phải Thần.

“Đứng cao hơn Thiên sơn”- Lời sư phụ y từng nói giờ ngẫm thấy thật quá cuồng vọng.

_Yeo Woon! Ngươi câm miệng!

Hong Gook Yeong nhấc chân muốn đá nhưng khoảng cách quá gần, hắn làm vậy chỉ tự hại mình. Yeo Woon bước chéo một bước nhỏ, móc lấy chân hắn kéo về sau. Cái chân kia của hắn vốn trụ không vững, luống cuống lại thành ra níu lấy lưỡi chủy thủ tự giật về phía mình. Yeo Woon liền buông tay, mặc hắn ngã ngửa ra sau.

_Vô dụng!

Y trước nay vẫn là như thế, lời nói ngoan ngoan chọc người ta tức giận, chẳng qua là vì hầu như chỉ có mình Baek Dong Soo phải chịu đựng nên những người khác đều cho rằng y là tên tiểu tử mặt than, băng lãnh các loại.

(Trước đây mỹ nhơn đấu võ mồm với bác Phán thôi rồi =w=)

Hai chữ “vô dụng” kia đối với một Yang Chorip từng lẽo đẽo theo phía sau y và Baek Dong Soo thì không ảnh hưởng lớn lắm, nhưng với một Hong Gook Yeong vừa cố chấp vừa đa nghi này chính là nhát dao chí mạng. Hắn chẳng khác nào con nhện chăng tơ, cái mạng hắn chăng tưởng chừng quy củ, bền chắc, hoàn hảo nhưng tự dưng lại bị một con bọ nhỏ bay qua, không những không mắc lại, mà cái chân nhỏ kia lại làm hỏng một mối nối. Tất cả từ đó đứt lìa, sụp đổ.

Hắn chưa bao giờ cho rằng bản thân đã sai. Những việc hắn đã làm đều là vì đất nước này, vì những người thân của hắn, tin tưởng rằng đó là những việc làm đúng đắn.

Nhưng… vô dụng ư? Những việc hắn đã làm hay chính bản thân hắn?

Hắn đa nghi, không ai tránh thoát. Nhưng hắn chưa từng nghi ngờ chính bản thân hắn.

Trước mắt hắn chỉ có vạt áo trắng như tuyết của người đang đứng trước mặt, điểm những giọt máu đỏ như hoa mai. Hắn phải ngưỡng cổ lên mới nhìn thấy mặt y. Đôi mắt y vẫn là như trước, cao ngạo lãnh băng, giống như đang chế nhạo hắn. Thoáng chốc, hắn cảm thấy như mình lại là một tiểu tử mới hai mươi tuổi đầu vừa hạ sơn, xuất ngoại…

Chẳng phải y chết thì mọi chuyện sẽ kết thúc sao? Rốt cuộc hắn đã làm được gì? Hắn vẫn chẳng bảo vệ được ngay cả người hắn yêu thương nhất.

Là hắn đang mang y ra để ngụy biện sao? Là hắn vô dụng sao?

Tâm tình một trận biến chuyển như vậy thực ra chỉ trong chớp mắt. Nhìn Hong Gook Yeong, Yeo Woon khe khẽ thở dài, cũng bởi vì hắn tâm cơ quá nặng nên chỉ bằng vài lời nói đã bị bị đả kích mạnh mẽ. Y đưa tay ra, muốn đỡ hắn đứng dậy, dù sao y vẫn coi hắn là huynh đệ từ nhỏ lớn lên bên nhau, thủ túc tương thân.

Nhưng đáp lại là một trận sát khí ập đến.

Dù sao hắn cũng đã mất tất cả, huynh đệ, thê tử… Dù sao hắn cũng đã mất tất cả…!!!

Phập!

.

.

.

Yeo Woon đứng dậy. Ánh mắt của Baek Dong Soo vẫn dõi theo y không rời, nhưng y chỉ nói:

“Đi thôi, chúng ta đi đưa tiễn muội ấy.”

Hắn mơ hồ cảm thấy được, y dường như đang trốn tránh. Y không hỏi tại sao hắn lại hận Yang Chorip. Có lẽ… y không muốn biết câu trả lời.

Nếu biết rồi, hắn và y có thể đối diện nhau như thế này được nữa hay không?

_Được, chúng ta đi.

Hắn mỉm cười.

Nhưng, y nhìn nụ cười ấm áp của hắn một lúc lâu, đôi mắt cao ngạo băng lãnh bỗng tan chảy thành một nỗi ưu thương không bút nào tả xiết. Đôi mắt ấy tựa như sắp khóc, khiếp trái tim hắn quặn lại trong lồng ngực.

Y vươn hai tay về phía hắn, đôi môi run run mấp máy:

“Ôm ta.”

Y còn chưa khóc, lệ đã lăn dài trên má hắn.

Hắn dùng cả thân thể mình ôm lấy y, ôm lấy tấm thân gây yếu đơn bạc mà hắn ngày đêm tưởng nhớ.

_Ta đã không định quay về đây, nhưng mà… ta muốn gặp ngươi.

Hắn giật mình. Thanh âm này có nằm mơ hắn cũng tuyệt đối không nghe nhầm. Nhưng chẳng phải y đang không nghe không nói được hay sao?

Hắn kinh hoàng phát hiện ra cơ thể không thể cử động, ngay cả miệng cũng cứng đờ.

_Hai tháng trước, ta bắt đầu nghe được trở lại, rất chậm, đến mức bản thân ta cũng khó nhận ra. – Y từ tốn giải thích – Chỉ là đã quá lâu không nói ra tiếng nên có chút khó khăn, vậy nên ta vẫn dùng cách giao tiếp như cũ.

Y lùi lại, nhẹ nhàng gỡ hai tay hắn xuống, làm đôi lục lạc nhỏ rung lên.

Đinh đang, đinh đang. Y rõ ràng là đã phát hiện ra hắn đã đeo chúng lên tóc y, nhưng vẫn giả vờ không nghe thấy một cách hoàn hảo.

_Ta biết, như vậy có nghĩa là thời gian của ta không còn nhiều.

Y không muốn Baek Dong Soo nhìn thấy bộ dạng tàn phế của mình, càng không muốn hắn thương tâm.

Vậy mà… y vẫn quay về Hanyang.

_Ta yêu ngươi.

Nhưng giờ, y chẳng còn gì có thể trao cho hắn, ngay cả mạng sống cũng không.

.

.

.

_AAA!!!

Cánh tay méo mó dập nát vì bị lưu tinh chùy quấn quanh, lăn lông lốc trên mặt đất, trơ ra vết chém bén ngọt lộ rõ cả xương.

Baek Dong Soo ném đi thanh trường kiếm một giọt máu cũng không dính, quay người kéo mạnh Yeo Woon vào ngực xiết thật chặt.

_Baek Dong Soo! Ngươi điên rồi sao?! – Y cố giằng ra khỏi cánh tay cứng như thép của hắn nhưng không được, ngửa mặt lên trừng mắt.

_Phải! Ta điên rồi! Ngươi bỏ ta đi lần nữa, ta điên cho ngươi xem! – Hai mắt hắn hằn đầy tia máu, đỏ rực điên cuồng.

Y thoáng biến sắc.

_Ngươi… ngươi tự giải huyệt đạo sao?

_Không thì làm cách nào ta ở đây?!

Trước đây Thần kiếm từng nói cho hắn nghe về công phu điểm huyệt của Trung Quốc, nhưng Yeo Woon là dùng ngân châm phong bế huyệt đạo, làm càn sẽ tự tổn hại kinh mạch. Hơn nữa lần này y thi châm toàn vào đại huyệt, nên ra lệnh ba người Jang Tae San không được tự ý rút ra cho hắn. Không ngờ tiểu tử này lại không sợ chết như vậy!

Tiếng gào thét của Hong Gook Yeong tắt lịm, hắn đã bất tỉnh. Samo nhìn sang khuôn mặt tái mét của Yoo Ji Seon, ở đây ngoài nàng ra thì chỉ còn Yeo Woon và Baek Dong Soo biết y thuật, nhưng bây giờ bảo một trong hai người ra tay cứu Hong Gook Yeong thì thật quá bất hợp lý, chính hắn vừa mới cầm dao đòi mạng Yeo Woon xong.

Tiếng cãi nhau của Baek Dong Soo và Yeo Woon cũng đã tắt mất. Samo quay sang nhìn, tiểu tặc tử nhà ông đang đè dí tiểu tử cũng là nhà ông ra mà bịt miệng, cứ thế hùng hổ hôn xuống.

Mất một lúc lâu sau hắn mới dứt ra, thần thanh khí sảng mà nói:

_Ngươi nói yêu ta phải không? Vậy theo ta về!

Dứt lời, lập tức bế ngang người ta lên đi thẳng.

Những người xung quanh triệt để không nói được gì.

Trong lúc họ còn đang ngẩn ngơ, Baekmyeon Seosaeng từ đâu đó lặng lẽ đi tới, quỳ xuống bên cạnh Hong Gook Yeong giúp hắn cầm máu.

_Các vị thông cảm, đầu óc chủ nhân ta hiện giờ không được ổn định, có lẽ tổn thương kinh mạch thật rồi.

Baekmyeon Seosaeng nhìn vết chém dứt khoát không chút do dự trên phần khủy tay còn lại của Hong Gook Yeong, khóe miệng co giật. Chủ nhân hắn bình thường hiệp nghĩa đầy mình, nhưng chính bởi vì lúc nào cũng điềm tĩnh, kiềm chế bản thân quá lâu nên một khi đã bốc hỏa thì sẽ phát điên chẳng khác nào ác thú.

Samo bước tới ngồi xuống cạnh hắn.

_Này tiểu huynh đệ, có nhiều chuyện lão già này muốn hỏi ngươi.

Trong khi đó Ryu Sang ở một bên ủ dột vung lưu tinh chùy ném cái tay đứt lìa vẫn đang nắm chặt lưỡi chủy thủ của Hong Gook Yeong vào giàn thiêu. Lúc nãy khi hắn còn đang ngốc lăng nhìn Baek Dong Soo và Yeo Woon tương thân tương ái, tiểu mặc hầu lại bỏ hắn mà nhảy sang người y rồi.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro