3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8

Lộc Hàm nhìn dáng vẻ ăn cơm tao nhã của Ngô Thế Huân liền biết gia đình hắn giáo dục con rất tốt. Không muốn không khí im lặng quạnh quẽ như vậy, Lộc Hàm chủ động tìm đề tài: "Đồ ăn này đều là nhà nấu chứ không phải thức ăn nhanh, mới vừa rồi lúc ở 0h, anh đều gật đầu khi nhìn thấy chúng, anh thích những món này sao?"

"Cũng được."

Kì thật Ngô Thế Huân kiến thức nông cạn cận gần 2 độ, tuy nói không ảnh hưởng nhiều nhưng khi chọn đồ ăn lúc nãy, hắn quả thật không nhìn rõ món ăn Lộc Hàm đưa lên, cuối cùng chỉ gật đầu chọn qua loa vài món, toàn bộ đều là hắn nhìn thấy những món thực khách đang ăn trên bàn giống món Lộc Hàm chọn nên mới gật đầu đồng ý với cậu.

Trong lòng Lộc Hàm nghĩ thầm: trả lời cũng ngắn gọn như vậy.

"Anh làm ở gần đây hay sao?" Lộc Hàm dò hỏi, cậu không muốn hỏi quá nhiều đến những vấn đề riêng tư của người khác, nhưng cậu không muốn không khí im lặng gượng gạo nên chỉ có thể kiên trì hỏi.

"Ừh, ở công ty đối diện cửa hàng của cậu."

Ngô Thế Huân cũng không nói đó là công ty gì, vì hắn cho rằng không cần phải... nói, đương nhiên đây cũng không phải là hành vi cố ý giấu diếm gì. Câu hỏi vừa xong, Lộc Hàm thực sự không biết phải hỏi thêm gì nữa, thật ra cậu cũng không phải là người giỏi khuấy động không khí. Hai người yên lặng ăn hết bữa cơm, ai cũng có những suy nghĩ của riêng mình.

Bữa ăn im lặng qua đi, Ngô Thế Huân cầm lấy ví tiền, móc ra 50 tệ đưa cho Lộc Hàm. Lúc này Lộc Hàm đang dọn bàn, nhất thời trợn tròn mắt vì hành động này của Ngô Thế Huân. Bất quá vì hai người không quen thân, cậu hiểu được Ngô Thế Huân muốn gửi tiền phần cơm của mình. Đương nhiên, Lộc Hàm nhất quyết không nhận tiền trong trường hợp này, không kể đến việc bữa cơm này cũng không nhiều tiền, hơn nữa cậu đối với người này.... rất có cảm tình, dù hắn nói không nhiều lắm.

Lộc Hàm lắc đầu nói: "Không cần, bữa cơm này là tôi mời anh."

Ngô Thế Huân cầm tiền trên tay, bất quá cũng gật gật đầu thu tiền về không cố nài ép người kia. Ngô Thế Huân này không phải người mặc kệ ý kiến của người khác, nhưng nếu người kia đã nói như vậy, hắn liền thoải mái tiếp nhận.

"Cảm ơn bữa cơm của cậu, vậy.... tôi đi trước."

Lộc Hàm vừa nghe hắn nói phải đi, vội vàng buông chén bát trong tay, nói: "Tôi tiễn anh ra ngoài."

Thời điểm hai người đi ra, mọi người trong cửa hàng vẫn giương to đôi mắt nhỏ lên nhìn, nhưng bọn họ đều vờ như không thấy. Ra đến cửa, Ngô Thế Huân quay người đối diện Lộc Hàm gật gật đầu, sau đó cất bước li khai. Lộc Hàm nhìn chốc lát, trong lòng lại buồn cười. Người này không chỉ ít nói, mà mọi hành động cũng rất ngắn gọn, không cần ngôn ngữ vẫn biểu đạt rõ ràng, thật đúng là quái nhân. Nhưng cũng thật có ý tứ.

Vừa quay đầu liền đối mặt với ánh mắt tò mò của mọi người trong cửa hiệu, Lộc Hàm biết giải thích cũng không được, không giải thích cũng không xong. Cậu chỉ có thể nói: "Buổi sáng là không quen biết, giữa trưa khi ở tiệm ăn oh mới biết nhau, sau đó về cửa hàng ăn cơm cùng nhau."

Hai tay chắp sau lưng: "Chỉ có vậy thôi."

Ánh mắt nhân viên vẫn còn hoài nghi, vẫn là không tin. Các nàng không tin Lộc Hàm cũng không còn cách nào, cậu biết các nàng không tin bởi vì cậu thế mà lại dẫn Ngô Thế Huân về nơi sinh hoạt hằng ngày của mình ăn cơm. Ai, kì thật cậu cũng buồn bực không hiểu mình thế nào lại dẫn hắn vào căn phòng mình sinh sống hàng ngày mà ăn cơm, không lẽ vì đôi mày nhíu chặt của hắn?

Cậu còn đang suy nghĩ, Kim Tinh liền chỉ chỉ sau lưng cậu ý bảo có người đến. Lộc Hàm quay đầu nhìn, liền thấy Ngô Thế Huân đã quay trở lại. Cậu mở to hai mắt, há to miệng, buồn bực, không lẽ hắn còn quên đồ gì trong cửa hàng?

"Tôi muốn mua mắt kính mới."

Lộc Hàm lúc này mới có phản ứng: "Nga, nga, mua mắt kính a, anh đến đây đi." Lộc Hàm hơi hạ người, mời Ngô Thế Huân vào cửa hàng.

"Kim Tinh, cô mang Ngô tiên sinh đến quầy của cô chọn kiểu dáng. Nhìn xem có kiểu gì.... không thích không." Nói xong, Ngô Thế Huân liền theo Kim Tinh đến quầy của nàng.

Lộc Hàm vội vàng đi vào trong, tính toán đem chén bát chưa kịp thu dọn rửa sạch. Ngô Thế Huân nhìn hướng cậu rời đi, mày tự nhiên nhíu nhíu lại, trong mắt hiện lên một tia sáng. Thật ra Lộc Hàm có chút xấu hổ, bởi vì khi quay đầu lại nhìn Ngô Thế Huân, cậu thế nhưng lại mở to hai mắt, há to miệng, vừa vặn để cho Ngô Thế Huân nhìn thấy cả, cho nên da mặt cậu cũng nổi đỏ lên.

Thu xếp dọn dẹp mọi thứ trong phòng ngủ ổn thỏa, Lộc Hàm lại đi ra. Trong lòng cậu còn thầm mắng chính mình rất mất mặt. Đến bên cạnh Ngô Thế Huân, cậu xuất ra một nụ cười tự nhiên che giấu những thất thố vừa rồi, hỏi: "Anh chọn được kiểu nào chưa? Quầy này đều là kiểu dáng dành cho dân văn phòng."

Ngô Thế Huân ừ một tiếng, cũng không nói gì cụ thể. Lộc Hàm cúi đầu không lộ ra biểu tình gì đặc biệt, nhưng bên trong lại hoàn toàn chịu phục Ngô Thế Huân, người đâu keo kiệt lời nói quá đáng!!!

Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm đang cúi đầu, cười cười, nói với Kim Tinh: "Lấy cái kia đi." Hắn chọn một kiểu kính không khác với đôi trước kia lắm. Kim Tinh nói: "Vậy tiên sinh làm phiền theo tôi, chúng ta đi đo mắt. Thỉnh đợi nửa giờ, mắt kính sẽ xong ngay." Ngô Thế Huân liền theo Kim Tinh đi đo mắt, quay đầu liếc mắt còn thấy Lộc Hàm vẫn cúi đầu, ý cười trên mặt hắn càng đậm....

Bởi vì cửa hiệu của Lộc Hàm có hình tam giác, nên các quầy hàng bố trí thực tinh xảo, đối diện cửa ra vào là hai quầy xem như trung tâm của cửa hiệu, tản ra hai bên trái phải còn có thêm bốn quầy. Trước mỗi quầy đều có một chiếc ghế dựa cao. Trong cửa hiệu có 8 nhân viên, 6 nhân viên đứng quầy, một người cắt kính, một người đo mắt. Lộc Hàm đều có thể đảm đương những việc này, nhưng chỉ khi quá gấp cậu mới ra giúp một chút.

Khung cảnh trong cửa hàng, ngoại trừ cậu, còn lại đều là con gái, haha. Lộc Hàm cho rằng các cô gái luôn cẩn thận, lo lắng chu đáo công việc, rất thích hợp với việc buôn bán mắt kính tỉ mẫn này. Lúc trước cậu khó khăn lắm mọi chọn ra được vài cô đang bán ở đây.

Ngô Thế Huân đo mắt xong đi ra, nhìn thấy Lộc Hàm đã khôi phục sắc thái bình thường, cậu đang nói chuyện gì đó với các nhân viên trong cửa hàng.

"Ông chủ, vị tiên sinh này đã đo mắt xong rồi, mắt trái cận 1.75, mắt phải cận 1.5″. Kim Tinh đứng sau lưng Ngô Thế Huân nói với Lộc Hàm. Lộc Hàm quay sang: "Vậy cô mang số đo đưa cho Tiểu Phàm, để Tiểu Phàm cắt kính cho Ngô tiên sinh." Tiểu Phàm chính là người cắt kính trong cửa hàng, tên thật là Lí Tiểu Phàm.

Nhìn thấy Ngô Thế Huân, Lộc Hàm không nói chuyện với nhân viên nữa mà đi lấy vài cuốn tạp chí đưa hắn: "Đại khái nửa giờ sẽ xong, anh ngồi đợi một chút. Đọc tạp chí một chút, thời gian sẽ qua rất nhanh." Nói xong, Lộc Hàm vội vàng tránh ra, cậu thực sợ hãi sự ngắn gọn của người này, vì như thế luôn làm cho Lộc Hàm có cảm giác lơ lửng không chạm đất, loại cảm giác này thực làm người ta có chút xấu hổ.

Chương 9

Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm vội vàng rời đi, trên mặt tuy rằng không có biểu tình gì, nhưng trong lòng hắn ý cười đã lan tràn, thực tiếp thấm ra ngoài da, thư sướng toàn thân.

Quả thật, Ngô Thế Huân cố ý làm vậy, bình thường hắn không nhiều lời. Nhưng— hôm nay— hắn cố tình nói ít hơn bình thường. Trong lòng có chút xấu xa nghĩ muốn trả đũa việc mình bị trêu đùa ở trước cửa hàng 0h. Sự việc diễn ra còn thú vị hơn hắn nghĩ rất nhiều. Hắn không nghĩ Lộc Hàm sẽ như vậy.... Nói thế nào nhỉ, ừh, thú vị. Đúng vậy, rất thú vị. Hắn thật không ngờ một người trước kia chỉ bằng một câu nói đã nắm thế chủ động, dĩ nhiên lại... như vậy.

Trước oh hắn vờ như mất hứng đã thấy Lộc Hàm chân tay luống cuống, cúi đầu ảo não, hắn cảm thấy tâm tình tốt lên không ít, ngay cả việc bực bội vì đợi quá lâu trước cửa hàng oh cũng tiêu tán hơn một nửa.

Khi ăn cơm cậu lại không ngừng tìm kiếm đề tài bắt chuyện, rồi lại khó xử vì không tìm thấy đề tài. Hắn đã biết, Lộc Hàm không phải là người giao tiếp thuần thục, những thứ cậu hỏi hắn có thể thấy ngay là những câu hỏi rất có công thức, rất quy phạm, căn bản không mở rộng được mối quan hệ.

Ngô Thế Huân là doanh nhân, dù không thích xã giao vô tế nhưng những tình huống tối thiểu hắn vẫn chu toàn được. Tuy không cần thiết phải mạnh vì gạo, bạo vì tiền như Kim Chung Nhân, hay thành thạo như Phác Xán Liệt; thì hắn vẫn có thể ứng phó tốt với Lộc Hàm.

Hắn vẫn còn giữ ý đồ xấu của mình, nguyên nhân là muốn Lộc Hàm bối rối thêm chút nữa....

Cũng may Lộc Hàm thích ứng rất mau, ngươi không nói ta cũng không nói, im lặng ăn cơm. Khi cơm nước xong, Ngô Thế Huân vẫn không muốn buông tha người ta nên mới cố ý đưa tiền cho cậu, nhìn biểu tình bất ngờ của Lộc Hàm, hắn biết chính mình đã đạt được mục đích, một nửa buồn bực kia cũng không còn.

Vốn nghĩ trêu đùa như vậy đã đủ rồi, hắn quay về công ty. Làm việc gì cũng một vừa hai phải thôi, Ngô Thế Huân của chúng ta không phải cố ý không buông tha cho người ta. Nhưng khi sắp đến công ty, hắn nhớ buổi chiều còn phải xem văn kiện, mà đôi mắt kiếng cũ lại hỏng rồi. Hắn chỉ có thể quay lại đây, mua một đôi kính mới.

Kỳ thật lần này hắn không có ý định trêu đùa Lộc Hàm nữa, nhưng ai bảo khi hắn vừa vào đến cửa tiệm, Lộc Hàm lại dùng biểu tình phấn khích như vậy chào đón hắn? Hắn nhìn Lộc Hàm thu hồi biểu tình, hai má cậu đã ửng đỏ. Ngô Thế Huân nghĩ việc mình quay lại đây rất đáng giá.

Nhìn Lộc Hàm vội vàng quay về phòng sau, khi đi ra lại dùng ngữ khí bình thường nói với mình, Ngô Thế Huân vẫn còn đang rất vui. Hắn biết nếu cứ tiếp tục như vậy, hôm nay người kia còn có thể làm hắn vui hơn, quả nhiên, đã nhìn thấy người kia cúi đầu trước mình không nhìn ra biểu tình gì... Thật không ngờ a không ngờ, nguyên lai người này cũng không phải hoàn toàn trầm ổn thành thục như lần đầu hắn gặp. Haha, tâm tình Ngô Thế Huân chưa bao giờ tốt như hôm nay.

Khi tâm tình hắn vẫn còn tốt đẹp, mắt kính đã hoàn thành. Lộc Hàm vẫn còn đang sợ hãi sự ngắn gọn của Ngô Thế Huân nên cậu bảo Kim Tinh đưa mắt kính cho hắn.

"Tiên sinh, kính đã làm tốt lắm, ngài mang một chút, thử một lần, nếu có gì không ổn, chúng tôi... sẽ điều chỉnh."

Kính mắt được mang ra, Ngô Thế Huân nhìn tròng kính trong suốt không nhiễm một hạt bụi, thật vừa lòng. Khi mang vào cũng thực thoải mái, nhất là hai gọng kính không ép quá sát vào tai, độ rộng vừa phải, vì thế gật gật đầu: "Không có vấn đề gì."

Kinh Tinh nghe xong, trong lòng xùy một tiếng, đó là đương nhiên, mắt kính Tiểu Phàm làm như thế nào lại không thoải mái. Đương nhiên, một phần cũng vì đó là một đôi kính tốt, tuy rằng nàng rất không muốn thừa nhận. – _ -.

"Thanh toán ở đâu?" Ngô Thế Huân hỏi.

"Mời tiên sinh qua bên này."

Kim Tinh dẫn Ngô Thế Huân đến bên cạnh Lộc Hàm: "Ông chủ, vị tiên sinh này thanh toán tiền kính."

Lộc Hàm nghĩ, nguyên lai còn phải thu tiền, cậu nghĩ cứ để Kim Tinh giao mắt kính cho Ngô Thế Huân thì sẽ không phải nói với người ta nữa. Xem ra cậu còn phải đối mặt với người kiệm lời này.

Đơn thuần lấy hóa đơn tính toán, Lộc Hàm mới chú ý đôi kính này quả nhiên có giá 3046$. Cậu không khỏi ngẩng đầu liếc nhìn Ngô Thế Huân, bởi vì lúc hắn chọn mắt kính cậu vẫn cúi đầu nên không biết, bây giờ mới biết được hắn chọn một đôi kính rất mắc.

Khi Ngô Thế Huân thanh toán xong, Lộc Hàm tận chức tận lực mà thuyết minh: "Với đôi mắt kính nửa gọng của anh, trong vòng một tuần nếu có gì không vừa ý có thể đến đổi, hơn nữa....." Xấp tiền trong tay cậu chủ Lộc Hàm đang run lên. "Đôi mắt kính như vậy, cửa hàng chúng tôi sẽ định kì gọi điện cho anh mang đến bảo hành miễn phí, vệ sinh kính miễn phí, lau chùi tròng kính miễn phí, miễn phí......"

Nói chưa xong, Ngô Thế Huân có giọng nói đặc biệt trầm thấp kia bật cười: "Được, tôi nhận tất cả mọi dịch vụ miễn phí của cậu." Lộc Hàm bị Ngô Thế Huân cười, thực sự quẫn đến đường cùng, cậu cảm giác mình như kẻ quảng cáo miễn phí, thực sự là đã.... bôi nhọ... cửa hàng của mình.

Lấy xong mắt kính, Ngô Thế Huân lần này thật tiêu sái rời đi.

Lộc Hàm vẫn đắm chìm trong cơn xấu hổ vừa rồi... Cậu cảm giác mặt mình nóng lên từng trận, một chốc cũng chưa hết, tùy tiện viện cớ, Lộc Hàm trực tiếp lủi vào phòng ở của mình. Trở lại phòng ngủ, Lộc Hàm hoàn toàn phát hiện bản thân hôm nay rất không bình thường.

Trừ bỏ việc vui đùa ở cửa hàng oh mình chiếm thế thượng phong, còn lại về sau chính mình giống như đều bị Ngô Thế Huân chế ngự. Bình thường, Lộc Hàm không dễ dàng chịu ảnh hưởng của người khác, cũng không dễ dàng có hứng thú với người khác.

Nhưng hôm nay, trước cửa hàng oh, đứng sau lưng Ngô Thế Huân nhìn thấy hắn nhíu mày trong khung kính do dự đi vào, biểu tình lại có chút không cam lòng. Lộc Hàm cảm giác như chính mình phát hiện ra một tiểu hài nhi thú vị. Hơn nữa với những đồ vật này nọ lại như một tiểu hài nhi, vừa có vẻ muốn, vừa có vẻ cự tuyệt. Bất quá, tiểu hài nhi này lại cao đến 1m80, haha.

Bởi vì hắn có bộ dạng này, Lộc Hàm nhớ lại cuộc gặp mặt ban sáng mới lớn mật đi lên cười nói bắt chuyện. Tiếp theo, hết thảy Lộc Hàm đều nghĩ thuận theo tự nhiên đi, hoàn toàn dựa vào cảm giác tự nhiên của mình mà nói chuyện, nhưng không hiểu sao cuối cùng chỉ mỗi mình xấu hổ không thôi thế này?

Hai người sau lần gặp mặt đầu tiên, ấn tượng lẫn nhau là: một người keo kiệt lời nói quá đáng, một người trẻ chưa hoàn toàn thành thục. Không ai biết đây có phải là ấn tượng cuối cùng hay không....

Chương 10

Một tuần sau, Ngô Thế Huân đang ở văn phòng chăm chỉ gõ máy tính, trong tay còn một xấp văn kiện, rõ ràng vì văn kiện nhiều quá mà chất thành đống.

Không biết việc này ám chỉ điều gì....

Theo tác phong làm việc của Ngô Thế Huân, cơ bản sẽ không tồn đọng văn kiện.

Đột nhiên phanh một tiếng, cửa văn phòng bị đẩy mạnh ra, sau đó lại có tiếng, "Tiểu Huân Huân .... Tiểu Huân Huân...., bọn tôi đã về rồi đây!!! Yêu yêu....." Nghe giọng nói tiêu chuẩn như vậy, Ngô Thế Huân đầu cũng không ngẩng lên, tiếp tục chuyên tâm vào công việc.

"Thế nào? Cậu thua chưa?" Ngay sau đó chợt nghe tiếng Phác Xán Liệt vui vẻ thấy người gặp họa.

Hừ một tiếng với biểu tình vui sướng kia của Phác Xán Liệt, Kim Chung Nhân nghiến răng nghiến lợi nói với Ngô Thế Huân: "Ngô Thế Huân, tôi nói cậu cũng không thể ngẩng đầu liếc mắt, phối hợp với tôi một chút hay sao? Dù sao chúng ta cũng đã 1 tuần chưa gặp mặt. Hơn nữa... Hơn nữa... tôi còn cố tình... cố tình mạo hiểm tính mạng gọi cậu là Tiểu Huân Huân nha....." Ngô Thế Huân ngẩng đầu nhìn bạn, lời nói Kim Chung Nhân càng về sau càng nhỏ giọng... Rõ ràng là đang lo lắng.

"Tôi đã nói rồi, cửa này cậu chắc mình thắng! Bây giờ, cậu đã thua, tối nay tất cả đều do cậu trả tiền." Phác Xán Liệt đắc ý dào dạt nhướng mày, lớn tiếng nói với Kim Chung Nhân.

"Cậu.... Cậu... Phác Xán Liệt, cậu là tên vương bát đản, lại đùa giỡn tôi!! Là cậu nói nếu gọi Tiểu Huân Huân, cậu ta nhất định sẽ ngẩng đầu!!" Kim Chung Nhân hổn hển, run rẩy chỉ tay vào Phác Xán Liệt đang cười hệt như hồ ly.

Nhìn hai người không xem ai ra gì, ở trong văn phòng của mình mà tranh luận ầm ĩ, Ngô Thế Huân ho khan một tiếng. "Ai có thể nói cho tôi biết, khi nào thì tôi lại thành trò cá cược giải trí của hai người?" m điệu không hề phập phồng mà bình thường không thể bình thường hơn, hai người kia đều không lên tiếng. Cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, hi vọng có thể nghĩ ra biện pháp tránh khỏi cơn thịnh nộ của lão hổ kia.

Ngiêm mặt lại, Kim Chung Nhân cẩn thận giải thích: "Thế Huân, ax, thật ra.... Thật ra, không phải như cậu nghĩ đâu....."

"Nga? Không phải như tôi nghĩ? Vậy cậu biết tôi nghĩ gì sao?" Nhướn mày, Ngô Thế Huân hỏi ngược lại. Kì thật vừa rồi nghe hai người ầm ĩ một trận, Ngô Thế Huân cũng đã hiểu: hai người lấy hắn ra đánh cược, nếu lớn tiếng đi vào phòng như vậy, hắn có ngẩng đầu liếc nhìn bọn họ một cái hay không?

Phác Xán Liệt thấy Kim Chung Nhân giải thích không xong, vội vàng nói chen vào: "Ha hả, Thế Huân, vui đùa, tuyệt đối vui đùa thôi, vì đã một tuần không gặp mà." Tuy rằng hắn biết lời này cũng không có sức thuyết phục gì. Nhưng nhìn biểu tình của Ngô Thế Huân, nghe ngữ khí nói chuyện của cậu ta, nếu hắn không nói chen vào, phỏng chừng lát nữa người chết thảm không chỉ mình Kim Chung Nhân.

Vội vàng nói sang chuyện khác. "A, Thế Huân, cậu đổi mắt kính?" Giọng nói thập kinh ngạc, hắn tự nhiên chuyển đề tài.

Thật ra vừa mới bước vào cửa, Phác Xán Liệt liền phát hiện Ngô Thế Huân đã đổi mắt kính. Bởi vì đôi kính trước là hắn và Ngô Thế Huân cùng nhau chọn, lúc đó hắn vừa vặn cũng cần thay mắt kính thì Ngô Thế Huân phát hiện chính mình có thể bị cận thị nên đã kéo hắn cùng đi mua.

Ngô Thế Huân bình thường không đeo mắt kính, cũng không có yêu cầu đặc biệt gì với mắt kính, thế mà hiện tại cư nhiên lại đi đổi kính mới, không thể không làm kinh ngạc kẻ khác! Bởi vì Ngô Thế Huân chọn đôi kính mới rất giống đôi cũ, nhưng Phác Xán Liệt vẫn nhận ra hắn đổi kính.

"Đổi kính? Thật sự a? Mau cho tôi xem, tôi xem xem....."

Kim Chung Nhân vừa nghe Ngô Thế Huân đổi mắt kính cũng liền chuyển đề tài. Hắn cũng không ngốc, có thể hạ một bậc thang, đương nhiên phải leo xuống a. Nhưng, nhưng, cho dù bọn họ làm như chưa có chuyện gì phát sinh, bọn họ đồng ý, Ngô Thế Huân cũng không đồng ý.

Huống chi, khi hai người bọn họ nhắc tới đôi mắt kính mới, vừa vặn nhắc nhở hắn một chút, dường như hắn nên đến cửa hàng mắt kính đối diện, vệ sinh kính miễn phí..... Một tay gỡ kính ra, trong mắt hắn ý tứ hàm xúc thâm minh....

Kỳ thật Ngô Thế Huân vốn cũng tính toán sau này thường xuyên đến cửa tiệm đó, nhận một chút 'phục vụ miễn phí' của bọn họ. Nhất là hắn đã thể nghiệm, người kia lúc nào cũng làm tâm tình hắn tốt lên. Thậm chí khi đó hắn về công ty mới phát hiện bữa nghỉ trưa cố định của mình bị trễ, hắn cũng không chút bực bội. Ngô Thế Huân lại càng kiên định quyết tâm từ sau phải thường xuyên 'ghé thăm' cửa tiệm mắt kính ấy.

Nhưng vì không có hai người kia, mọi công việc đều đổ dồn lên đầu hắn, hắn chán ghét việc này. Cứ như vậy một tuần liên tục, lượng công việc cứ ngày càng gia tăng chiếm hết thời gian, vì thế việc 'ghé thăm' tiệm kính cứ như vậy bị trễ nãi.

Nhưng hiện tại nhìn thấy hai người trước mắt, hắn còn lí do gì để không đi?

Không phản ứng với câu hỏi về mắt kính của hai người, Ngô Thế Huân nâng tay chỉ chỉ vào xấp văn kiện trên bàn, nói câu: "Các cậu thấy chưa, tôi đi trước."

Để lại sau lưng hai người kinh ngạc vạn phần....

Kim Chung Nhân nhìn đồng hồ, mởi chỉ 10h25 sáng, còn chưa đến giờ cơm trưa: "Phác Xán Liệt, nhéo tôi thử xem, tôi đang nằm mơ phải không?"

"Người nghiện công việc cũng có khi bỏ giờ làm về sớm?"

"Cậu xuống địa ngục đi, còn dám nói thế, nếu Thế Huân đột ngột quay về, cậu ấy nghe cậu nói vậy, cậu sẽ là kẻ tiếp theo bị dày vò."

Tuy rằng Phác Xán Liệt cũng buồn bực, vì sao lại như vậy, nhưng hắn không hỏi thẳng vấn đề, hắn— sơn nhân đều có diệu kế, tự nhiên sẽ biết. Ra khỏi văn phòng của Ngô Thế Huân, hắn đến trước mặt thư kí Lưu Tâm: "Lưu Tâm, gần đây lão bản của cô có gì bất thường không?"

"....Không có, hết thảy đều rất bình thường." Lưu Tâm thản nhiên trả lời, nhưng lại nghiêng đầu nghĩ nghĩ. "Bất quá, ngày chúng ta kí hợp đồng mà anh phải đi Bắc Kinh, lão bản đem về một đôi mắt kính trẻ trung thời thượng, sau giờ cơm trưa lại thay đổi một đôi kính mới. Còn lại không có gì bất thường cả."

Nghe như vậy, Phác Xán Liệt đoán đôi mắt kính cũ của hắn đã hỏng? Nên mới đi mua mắt kính mới? Một đôi kính trẻ trung thời thượng? Không khác đôi kính trước? Bất quá, cho dù như vậy, dường như cũng không có gì kì quái.

"Chúng tôi không ở đây một tuần, lảo bãn của cô có về sớm không?" Phác Xán Liệt hỏi ngay sau đó.

"Sao lại như vậy được! Anh nghĩ lão bản của tôi giống Kim tổng sao?" Lưu Tâm trả lời thật to câu hỏi, lại vừa có ý xem thường.

"Ha ha, cũng phải." Phác Xán Liệt gật đầu tán thành, mặc kệ Kim Chung Nhân bên cạnh đã giận đến nhe răng trợn mắt.

Lưu Tâm sở dĩ nói như vậy, bởi vì hai vị chủ nhân trước mặt mình đây tính tình dễ hơn cấp trên trực tiếp của cô nhiều, nhất là Kim Chung Nhân; thứ hai, Phác Xán Liệt lúc đi công tác cuối tuần trước đã nhờ vả cô, please a, chuyện này hắn cũng nợ cô.

Phác Xán Liệt dò hỏi Lưu Tâm cũng không tra ra được gì, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn trở về, cùng Kim Chung Nhân hoàn thành như công việc Ngô Thế Huân đã giao phó.

Chương 11

Ngô Thế Huân sung sướng tiêu sái rời khỏi công ty, tuy rằng bề ngoài thật sự không nhìn ra được loại sung sướng ấy.

Đi vào cửa hiệu của Lộc Hàm, Ngô Thế Huân trước tiên đã thấy cậu đang cúi đầu trong quầy thu ngân làm gì đó. Kim Tinh ánh mắt nhanh nhạy, thấy Ngô Thế Huân đi vào đến đón tiếp.

Từ lần trước khi Kim Tinh nhìn Ngô Thế Huân chọn đôi mắt kính đắt tiền, nàng đã biết người này là dân văn phòng nhưng lương một năm chắc chắn không ít. Bất quá điều Kim Tinh buồn bực chính là: kẻ có tiền như vậy nhưng ăn vận như một công chức bình thường, quần áo thoạt nhìn thật tinh xảo, nhưng vẫn rất rối rắm, cũng không nhìn thấy được nhãn hiệu gì.

"Tiên sinh, ngài hôm nay đến đây, là....?"

"Tôi muốn vệ sinh kính một chút." Ngô Thế Huân lạnh nhạt nói.

Nghe được giọng nói của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm ngẩng đầu lên, hai mắt, bốn mắt, cùng nhìn nhau. Ngô Thế Huân vẫn nhìn Lộc Hàm nhưng không ngờ cậu lại đột nhiên ngẩng đầu như vậy. Hơn nữa còn lộ ra ánh mắt không phòng bị, ánh mắt ấy trong trẻo như không chứa gì, thực tại này đã chạm một chút đến tâm khảm Ngô Thế Huân.

Lộc Hàm lập tức ý thức chính mình lại thất thố, cậu vội vàng điều chính trạng thái, tự thì thầm trong lòng: làm sao mỗi lẫn nhìn thấy anh ta liền giật mình a!

Nếu hỏi Lộc Hàm vì sao chỉ nghe giọng nhưng liền biết đó là Ngô Thế Huân, thì Ngô Thế Huân cũng nên cảm ơn giọng nói đầy âm sắc của mình. Vì ở lần gặp mặt đầu tiên, giọng nói của hắn đã để lại một ấn tượng sâu sắc trong cậu, thậm chí còn có thể nghe ra chút vui mừng dù hắn nói rất ít.

Tuy nhiên cậu vẫn nghiêm mặt nói: "Xin chào, mắt kính anh có vấn đề gì sao?"

"Không, tôi chỉ là thuận đường ghé qua vệ sinh kính một chút."

Lộc Hàm không biết phải nói gì tiếp theo, cậu làm bộ xoay người nhìn một chút, Kim Tinh quả là đang rửa kính mắt.

Xấu hổ cười nhẹ, cậu quay đầu lại nói: "Anh đợi một chút, vệ sinh mắt kính rất nhanh" .

Ai, Lộc Hàm cầu nguyện trong lòng, Tinh Tinh a, cô rửa kính mau mau lên là được rồi, làm cho người này mau đi đi, cậu thực sự không chịu nổi cảm giác bồng bềnh chân không chạm đất mỗi khi ở cùng người này.

Thật ra, Lộc Hàm là chủ cửa hàng kính mắt này, ở phương diện xã giao với khách cậu rất thành thục, giải quyết mọi sự thỏa đáng. Nhưng không biết tại sao từ sau lần ăn trưa cùng nhau kia, trước mặt hắn cậu luôn không phát huy được vẻ thành thục trôi chảy của mình. Buồn rầu a, buồn rầu!

Kim Tinh chưa đến 10 phút sau đã mang đôi kính được vệ sinh kĩ càng ra. Thời gian chờ đợi ngắn ngủi này, Lộc Hàm vẫn xấu hổ cùng thất thố. Nếu không phải trong tiệm còn có tiếng trao đổi giữa khách và các nhân viên bán hàng khác, cậu không biết sẽ cùng người đối diện vượt qua 10 phút im lặng này như thế nào.

Trái lại Ngô Thế Huân đưa hai mắt đánh giá bài trí trong tiệm, cúi đầu nhìn nhìn những mẫu mắt kính trưng bày trong tủ. Nói tóm lại hắn không có tâm tình như Lộc Hàm. Bất quá, cũng chỉ mỗi Ngô Thế Huân biết, mỗi lần hắn nhìn thấy những đồ vật trong tủ kính, dư quang trong khóe mắt hiện lên hình ảnh của ai.

Nhiều năm như vậy lăn lộn trên thương trường nhìn mặt đoán ý đối tác, Ngô Thế Huân đương nhiên biết Lộc Hàm mỗi khi đối mặt hắn người đều cứng ngắt. Tuy rằng cảm thấy đùa như vậy cũng làm mình vui lên, nhưng hắn cũng là người tâm lí, hắn tính toán một bước tiến khác nên sẽ không tiếp tục trêu đùa cậu nữa.

Bởi vì cứ tiếp tục như thế người ta sẽ không nói chuyện với mình nữa, đây không phải là một suy nghĩ tự nhiên sao?

Nhận lấy mắt kính từ tay Kim Tinh, Ngô Thế Huân đến trước mặt Lộc Hàm: "Ai, hôm nào tôi mời cậu ăn bữa cơm."

"Hm?" Lộc Hàm mờ mịt. "Tại.... tại sao?"

Nhìn thấy bộ dáng mờ mịt của Lộc Hàm, Ngô Thế Huân cuối cùng cũng quang minh chính đại cười tươi. "Haha, không vì gì cả, hôm nào tôi mời cậu ăn cơm." Nói xong không để ý đến phản ứng của người nghe mà rời đi.

Chương 12

Ngô Thế Huân vừa bước vài bước khỏi tiệm kính, di động đổ chuông. Là Kim Chung Nhân gọi điện nói cùng nhau ăn cơm trưa, gặp nhau ở bãi đậu xe. Khi Ngô Thế Huân đến bãi đậu xe, hai người kia đã có mặt.

Kim Chung Nhân nhìn thấy Ngô Thế Huân đã nhịn không được, trực tiếp hỏi: "Cậu không phải đã đi rồi sao? Sao bây giờ lại còn ở công ty?"

"Ừh, tôi ở gần đây." Ngồi vào xe, Ngô Thế Huân nhắm mắt dưỡng thần.

Kim Chung Nhân khí kiệt, người này... Người này nói cũng như không!! Hắn thở phì phì quay đầu. Lên xe, Ngô Thế Huân ngồi ghế sau, Phác Xán Liệt lái xe, Kim Chung Nhân ngồi ghế phó lái.

Kì thật Phác Xán Liệt cũng buồn bực, khi gọi điện thoại bọn họ vốn tính toán mặc kệ Ngô Thế Huân đang ở đâu cũng lái xe đến đón hắn, sau đó cùng nhau đi ăn cơm. Nhưng lại nghe hắn nói qua điện thoại, 5 phút nữa sẽ gặp ở bãi xe. Phác Xán Liệt nghĩ, không lẽ cậu ấy chưa đi? Cậu ấy còn ở công ty? Bất quá thái độ Ngô Thế Huân là không muốn nhiều lời, Phác Xán Liệt liền thức thời không hỏi thêm.

Giữa trưa khi ba người ăn cơm, hai người kia kể cho Ngô Thế Huân một chút chuyện Bắc Kinh, cũng thuận tiện đề cập một chút tình hình cha Ngô. Ngô Thế Huân vừa nghe liền bĩu môi không có phản ứng gì.

Hai người kia cũng biết năm đó Ngô Thế Huân cùng cha Ngô không biết cãi nhau điều gì liền rời khỏi Bắc Kinh, lúc đó ba người mới cùng nhau gây dựng sự nghiệp ở thành phố này. Trong lòng cả 3 đều hiểu rõ sẽ rời Bắc Kinh để gây dựng sự nghiệp. Một là thời đại học ba người đã phác thảo ý tưởng này, không muốn dựa vào bối cảnh gia đình để tiến thân; hai là vừa lúc Ngô Thế Huân cãi nhau với cha, ra ngoài tự tay gây dựng sự nghiệp cũng là cách chứng minh năng lực với gia đình. Cho nên ba người ở Bắc Kinh xử lí đơn giản một vài việc, sau đó bắt đầu tìm địa điểm kinh doanh, phát triển các hạng mục. Đến 4 năm trước thì quyết định thành lập công ty tại đây.

Ba người cùng nhau tán gẫu, tuy rằng phần lớn thời gian chỉ là Phác Xán Liệt và Kim Chung Nhân nói chuyện, Ngô Thế Huân không đáp lời mà chỉ ngẫu nhiên gật gật đầu hoặc ân vài cái. Nhưng không khí giữ bọn họ vẫn rất tốt, ba người rất ăn ý nhau.

Trong chốc lát đồ ăn được mang lên, đây là món Phác Xán Liệt yêu thích nhất- cá hấp . Phác Xán Liệt hối hả muốn ăn ngay, chính là khi vừa tiến gần đến món ăn, đôi kính trên mũi bị nhuộm khói toàn bộ.

"Ha ha ha, Phác... Phác Xán Liệt, cậu không cần... Không cần mỗi lần thấy món này đều có vẻ háo sắc như vậy, được không? Hahaha...." Kim Chung Nhân cầm đũa chỉ vào Phác Xán Liệt, cười thật thoải mái.

Quả thật, cũng không thế trách Kim Chung Nhân cười quá thoải mái được, ngẫm lại một người nhất quán ăn vận đúng kiểu công tử nho nhã như Phác Xán Liệt, bây giờ mắt kính lại trắng đục như hai miếng băng gạc dán vào mắt, rất ảnh hưởng đến hình tượng nhất quán của hắn.

Nghe tiếng cười của Kim Chung Nhân, Ngô Thế Huân ngẩng đầu nhìn Phác Xán Liệt. Thành thật mà nói, khi hắn nhìn thấy tình trạng mắt kính của Phác Xán Liệt, trong đầu lại hình thành một ý niệm....

"Phác Xán Liệt, đi mua đôi kính áp tròng đi." Ngô Thế Huân gắp đồ ăn cho vào miệng, giống như lơ đãng nói.

Phác Xán Liệt không hoang mang chút nào, dứt khoát kiên định nói: "Không cần!"

Ngô Thế Huân nhướng mày: "Hm? Không cần?"

Phác Xán Liệt không trả lời, Kim Chung Nhân lại chen vào: "Thế Huân, cậu biết vì sao Phác Xán Liệt luôn kiên trì mang mắt kính không?" Nói xong còn cười thần bí.

Ngô Thế Huân biết Kim Chung Nhân muốn thừa nước đục thả câu, nhưng hắn không có ý định muốn biết! Hắn nhìn Phác Xán Liệt, hi vọng sẽ được nghe đáp án.

"Khụ... khụ khụ....." Phác Xán Liệt đón ánh mắt của Ngô Thế Huân, chân chân chính chính hắng giọng. "Cậu không thấy tôi mang mắt kính sẽ càng nổi bật ưu điểm của bản thân sao?"

"Là càng nổi bật ưu điểm hồ ly của cậu?" Hắn đả kích Phác Xán Liệt.

"Nói thế là không đúng, là càng có vẻ tao nhã phong độ, các cậu không thấy vậy sao?" Phác Xán Liệt lớn tiếng biện minh, Ngô Thế Huân cười từ chối cho ý kiến.

"Nếu cậu đã biết như vậy, thì mua nhiều mắt kính vào, buổi chiều đi với tôi đến một cửa hiệu kính." Ngô Thế Huân chầm chậm nói. Hắn không lo Phác Xán Liệt không đồng ý. Đây chính là câu nói dài nhất của hắn.

Khi Phác Xán Liệt nghe được nửa đầu câu vẫn không nghĩ sẽ mua thêm mắt kính, kính của hắn đã rất nhiều, trong xe, trong văn phòng, nhà ở, chỉ cần nơi hắn thường sống thì sẽ có sẵn mắt kính. Chính là, sau khi nghe được nửa câu, cậu ta muốn dẫn mình đi mua mắt kính? Điều này làm Phác Xán Liệt hoàn toàn nghi ngờ.

Tuy rằng hắn không hiểu được tại sao lại như thế, nhưng với nửa sau câu nói kia của Ngô Thế Huân, hắn tập trung chú ý 200%, không chỉ mỗi hắn mà Kim Chung Nhân cũng tò mò. Bọn họ không hiểu tại sao hôm nay thái độ Ngô Thế Huân lại chủ động khác thường như vậy? Tại sao khi bọn họ trở về từ Bắc Kinh, Ngô Thế Huân liên tiếp làm bọn họ bất ngờ như vậy?

Phác Xán Liệt gật gật đầu. "Được, buổi chiều tôi đi với cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro