5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 23

Ở nhà được 4 ngày, Lộc Hàm quyết định sẽ trở lại, mặc dù Trương Bá Quang đã phê chuẩn ngày nghỉ nhưng để một mình bọn Tiểu Phàm trông coi cửa hiệu, cậu vẫn cảm giác rất băn khoăn.

Hơn nữa mấy hôm nay, Lộc Hàm nghĩ rất rõ ràng, cậu không kì thị đồng tính luyến ái, cậu không bài xích... Ngô Thế Huân, lần 'da thịt chi thân' kia là căn cứ chính xác nhất.

Nhưng cậu cũng khẳng định rõ ràng: mình không phải đồng tính luyến ái!

Sở dĩ trong lòng không nói ra, bởi vì Lộc Hàm hiểu được đó là phép thử của bọn họ.

Lộc Hàm cảm giác điều này làm chính mình có chút nam khan, thậm chí hơi sợ hãi khi đi cùng bọn họ. Cậu nghĩ, cho dù sau khi trở về không thân với bọn họ như trước, nhưng ở gần nhau vậy cũng phải chú ý một chút....

Đang thu thập hành lí, Lộc Hàm nhận được điện thoại của Trương Bá Quang, hắn nói mình đã về đến nhà, lát nữa sẽ qua thăm cậu. Lộc Hàm vỗ vỗ trán, cười nói: "Quang ca, em đang thu thập hành lí dự định quay về cửa hàng."

"Hahaha, trùng hợp vậy, vậy phiền em ở thêm một ngày, ngày mai anh đưa em về." Người ở đầu dây bên kia cười to hai tiếng thay Lộc Hàm quyết định.

"Xem ra, em không thể không nghe lời anh a! Được rồi, em ở nhà chờ anh, haha."

Cắt máy, Lộc Hàm còn đang nghĩ, Quang ca tại sao cũng trở về? Chẳng lẽ vì lo lắng cho mình? Lộc Hàm đoán không chừng cũng vì lí do này! Quang ca của cậu!

Lộc Hàm nghĩ không sai, sở dĩ Trương Bá Quang trở về lần này vì lo lắng cho cậu, Lộc Hàm đột nhiên xin phép về nhà, tuy không nói cụ thể là chuyện gì, nhưng hắn đoán Lộc bá mẫu hoặc Lộc bá phụ đã xảy ra chuyện gì. Bằng không, Lộc Hàm sẽ không vô duyên vô cớ xin phép như thế. Xử lí một vài chuyện, hắn cũng liền lái xe trở về gấp.

Mẹ Lộc thấy con trai không thu dọn hành lí nữa, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Quang ca cũng đã về, ngày mai con cùng anh ấy trở lại."

"Đứa nhỏ này cũng đã trở lại a? Tốt lắm, bữa tối gọi nó đến nhà ăn cơm chiều đi, cũng cảm ơn người ta chiếu cố con." Mẹ Lộc đề nghị.

"Mẹ, không cần đâu. Anh ấy cũng vừa trở về, ba mẹ hẳn sẽ bảo anh ấy ở lại ăn cơm chiều. Chúng ta về sau có cơ hội lại gọi anh ấy đến ăn cơm."

Mẹ Lộc nghĩ đứa con nói cũng đúng, nên không nói thêm nữa.

Ngày hôm sau, ngồi trong xe Trương Bá Quang, Lộc Hàm nói: "Anh trở về làm gì?"

"Anh? Anh đương nhiên là về làm chính sự." Trương Bá Quang pha trò.

"Chính sự? Chính sự là lái xe cho em?" Mặt Lộc Hàm đều mang theo ý cười.

"Yêu, em học được cách tự cao a." Trương Bá Quang vươn tay muốn sờ đầu cậu.

Lộc Hàm né sang một bên, trừng mắt.

"Hảo hảo hảo, anh không sờ đầu em nữa, em trưởng thành trưởng thành rồi.. hahaha." Lộc Hàm như vậy, Trương Bá Quang cũng không nề hà.

Dọc đường đi, hai người tâm sự với nhau, nói tình hình gần đây của mình cho nhau nghe, lộ trình hơn 4 giờ đồng hồ đã rất nhanh mà về đến cửa hàng.

"Quang ca, anh đang vội sao?" Lộc Hàm hỏi.

Lắc đầu, "Không vội."

"Vậy buổi tối em mời anh ăn cơm, bây giờ em vào cửa hàng xem xét tình hình, anh vẫn về khách sạn?"

"Ừh, hảo, cho em một cơ hội mời anh. Anh vẫn còn ở đây, buổi tối gọi điện cho anh, bây giờ anh đi về nghỉ ngơi, ngồi xe lâu như vậy quả thực rất mệt mỏi." Trương Bá Quang nói, thuận tiện xoay xoay cổ.

Lộc Hàm thấy hắn quả thật có chút mệt, liền gật đầu đáp ứng.

Nhìn Lộc Hàm ra khỏi xe, Trương Bá Quang suy nghĩ, hắn biết Lộc Hàm lần này về nhà ngoài chuyện của ba Lộc, tựa hồ còn có tâm sự khác. Nhưng Lộc Hàm không nói gì, hắn cũng không hỏi, chỉ thầm nghĩ trì hoãn thêm một ngày vui chơi cùng cậu.

Trương Bá Quang rất rõ ràng việc mình có tình cảm với Lộc Hàm, trừ bỏ tình cảm huynh đệ, còn có một ít ... tình cảm khác. Vài năm trước hắn đã nhận ra tâm tư này. Nhưng hắn không muốn nói ra làm Lộc Hàm bối rối, hiện tại bên cạnh Lộc Hàm như bây giờ, hắn đã hài lòng! Ít nhất Lộc Hàm ở trước mặt mình mới càng phát huy tính khí trẻ con- đây là điều hắn không muốn người ngoài nhìn thấy, chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy! Đối với những kẻ khác, hắn biết rõ Lộc Hàm luôn giữ khoảng cách, nói lời thỏa đáng.

Trở lại của hàng, mọi người quan tâm hỏi tình hình mấy ngày gần đây của Lộc Hàm, cậu ôn nhu cười với mọi người, không ngừng nói cảm ơn, cảm ơn. Khi đám người dần tản ra, Lí Tiểu Phàm đến nói mấy người kia ngày đầu tiên đã tới, sau đó Phác Xán Liệt còn đến tìm cậu thêm lần nữa, còn lại thì không đến.

Lộc Hàm gật gật đầu, ý bảo đã biết.

Lí Tiểu Phàm nhìn biểu tình của Lộc Hàm, tuy rằng không biểu lộ gì, nhưng khi nghe đến ba người kia vẫn có chút biến hóa. Lí Tiểu Phàm cảm giác thế, cũng tin tưởng cảm giác của chính mình! Nếu hỏi nàng vì sao lại có cảm giác đó, nàng.. cũng chỉ lắc đầu cười khổ. Ai bảo đôi mắt nàng khi lần đầu tiên gặp mặt người đối diện đã đặc biệt chú ý như vậy rồi?

Lí Tiểu Phàm gặp Lộc Hàm lần đầu là ở của hàng chính lại Bắc Kinh, cũng là thời điểm mình khó khăn nhất.

Bạn trai cũ đòi chia tay, nàng không rõ nguyên nhân, nên đứng ở nơi mình mới vừa vào làm do dự, bộ dáng rất khó coi. Thái độ cố ý của nàng đổi lấy một đáp án, cũng đổi lấy tính kiên nhẫn của bạn trai! Hắn một phen đẩy nàng ra, còn đánh nhầm Lộc Hàm.

Ánh vào mắt Lộc Hàm là khuôn mặt lê hoa đoái vũ, ánh mắt cũng rất quật cường! Khi Lí Tiểu Phàm ngã vào Lộc Hàm, bạn trai đã nhàn nhã đi rất xa.

Lí Tiểu Phàm nhớ rõ thời điểm kia mình khốn khó đến mức nào, thực sự không ngôn ngữ nào có thể giải thích. Nhưng Lộc Hàm đều hiểu. Đỡ Lí Tiểu Phàm lên, đưa khăn cho nàng lau mặt, tự nhiên hỏi: "Tôi đến phỏng vấn, có thể giúp tôi tìm đường không?" Trong ánh mắt không chút tò mò sự tình vừa rồi.

Kì thật Lí Tiểu Phàm làm sao không hiểu, người trước mắt là muốn giữ gìn tự tôn cho mình, bảng hướng dẫn rõ ràng như vậy, cậu ấy có thể không biết làm sao đi đến nơi phỏng vấn sao?

Dẫn cậu vào phòng phỏng vấn, ngay khi chính mình chuẩn bị xoay người rời đi, Lộc Hàm nói với chính mình: "Con gái không khóc là đẹp nhất!" Một câu đơn giản như vậy đã làm mình nín khóc mỉm cười.

Thời gian trôi qua, người cũng lớn dần lên. Lí Tiểu Phàm cảm giác sâu sắc thời điểm đó mình ngây thơ đến nhường nào, thiếu chút nữa vì một kẻ không đáng mà phá hủy công việc mới của mình. Nàng không tin gây rối trước mặt thiên hạ như vậy, công tác không ảnh hưởng gì! Bất quá, nàng vẫn 'cảm kích' bạn trai cũ, vì bài học của hắn mang lại cho nàng lòng kiên cường, chính mình hiểu được không phải chuyện gì cũng đều có lí do chính đáng!

Đương nhiên, nàng cảm kích Lộc Hàm, không giống như cách 'cảm kích' bạn trai cũ.

Sau này làm việc cùng nhau, Lộc Hàm không bao giờ nhắc lại chuyện ngày đó có lẽ vì muốn giữ mặt mũi cho mình. Không thể không thừa nhận, thời điểm kia nàng đã chú ý đến Lộc Hàm, nhưng nàng che dấu rất tốt. Nguyên nhân? Nàng không ngốc, nàng biết Lộc Hàm không có ý tứ kia với mình, vậy cần gì nàng phải phân tích chứng minh?

"Tiểu Hàm, chúng ta ăn cơm ở đâu?"

"Theo em đến nơi là được rồi, hỏi nhiều như vậy." Lộc Hàm trừng Trương Bá Quang, hỏi nhiều!

"Hảo hảo, nghe theo em, đêm nay anh toàn quyền nghe lệnh, được chưa?" Trương Bá Quang nịnh nọt.

Buổi tối khi vừa đóng cửa hàng, Lộc Hàm liền gọi điện cho Trương Bá Quang hẹn hắn ăn cơm. Lộc Hàm, Trương Bá Quang đến một nơi, chính là có lần Ngô Thế Huân mang đến cho cậu bữa cháo cua gạch ăn khuya. Lộc Hàm rất thích ăn gạch cua nấu cháo, hôm nay cậu cũng muốn Trương Bá Quang nhấm nháp một chút.

Trương Bá Quang nhìn vẻ mặt thần bí của Lộc Hàm, ánh mắt ngập tràn sủng nịch cười cười.

Khi bát cháo được mang lên bàn, hai người đều chăm chú ăn. Lộc Hàm nhìn bộ dáng ăn uống vui vẻ của Trương Bá Quang, biết mình không cọn sai chỗ.

Khóe miệng Lộc Hàm dính chút gia vị, Trương Bá Quang muốn lau giúp cậu, dư quang trong khóe mắt lại chú ý đến một người đang đi về hướng bọn họ! Một thân tản mác hơi thở nam nhân cường thế. Hắn xác định mình không biết người này, như vậy.... là Lộc Hàm biết sao?

"Lộc Hàm."

Chương 24

Bên tai vang lên giọng nói mình ấn tượng sâu sắc, Lộc Hàm tay đang gắp thức ăn không khỏi run lên. Hít sâu một ngụm, buông đũa, Lộc Hàm đứng dậy. "Trùng hợp như vậy, cũng đến đây ăn cơm sao?"

"Ừh." Ngô Thế Huân liếc Trương Bá Quang đang bên cạnh Lộc Hàm một cái, gật gật đầu với cậu.

"Ax... bọn Phác Xán Liệt, Kim Chung Nhân đâu? Các anh hôm nay không đi cùng nhau?" Thấy một mình Ngô Thế Huân, Lộc Hàm vừa muốn tìm đề tài, vừa nghi hoặc hỏi.

Ngô Thế Huân ngoắc một lóng tay, Phác Xán Liệt, Kim Chung Nhân cũng đang đi đến. Kì thật khi bọn họ bước vào nhà ăn đã nhìn thấy Lộc Hàm đầu tiên. Bọn họ phải thừa nhận, ở chung lâu như vậy nhưng chưa một lần gặp qua biểu tình trẻ con của Lộc Hàm như vừa rồi. Ngẫu nhiên cậu còn có thể nhăn mặt chun mũi, nói không nên lời.. Ax... là đáng yêu. Mà tất cả, giống như chỉ biểu hiện cho người đang ngồi bên cậu xem.

Nam nhân kia, Phác Xán Liệt đầu tiên cảm giác: không tồi, sự nghiệp thành công, hơn nữa khuôn mặt cũng không tồi!

Phác Xán Liệt, Kim Chung Nhân cũng chú ý đến Ngô Thế Huân khi nhìn thấy một màn vừa rồi, nếu hắn không chủ động chào hỏi, bọn họ cũng không cần tỏ vẻ gì, cứ xem như không gặp.

Chính là bọn họ vừa thấy không khí bên bàn Lộc Hàm ngày càng nhiệt, như thế nào bây giờ lại ngày càng lạnh?

Còn chưa chuẩn bị gì, Ngô Thế Huân đã đi đến hướng của Lộc Hàm. Hai người đối diện, lắc đầu buồn cười. Vốn không nghĩ sẽ đi đến mà chỉ tính toán đứng xem kịch, nhưng Ngô Thế Huân lại ngoắc tay chỉ bọn họ, bất quá phải đi theo.

Lúc gần đến, còn chưa kịp chào hỏi Lộc Hàm, đã nghe Ngô Thế Huân không lạnh không nhạt mở miệng. "Lộc Hàm, không giới thiệu một chút sao?" Lời tuy nói với Lộc Hàm, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Trương Bá Quang.

Đương nhiên, Trương Bá Quang cũng không sợ hãi mà nghênh đón. Hắn thấy ba người Lộc Hàm quen biết này thực không đơn giản! Riêng người đang đối diện hắn này, mang ánh mắt người thường không thể có. Hơn nữa trong ánh mắt người nọ nhìn Lộc Hàm, tựa hồ hắn cũng hiểu được chút gì....

Phác Xán Liệt rõ ràng biết hai nam nhân đang đối chọi mãnh liệt, không biết Lộc Hàm có nhận ra không?

"Quang ca, đây là Ngô Thế Huân, bọn họ là Phác Xán Liệt, Kim Chung Nhân ." Lộc Hàm trả lời câu hỏi của Ngô Thế Huân.

Trương Bá Quang nghe Lộc Hàm giới thiệu đơn giản, nhìn nhìn lại vẻ mặt cậu đang cười cười; mà Ngô Thế Huân nghe xong, mày đã nhăn thành một đoàn.

"Xin chào, tôi là Trương Bá Quang, là cấp trên trực tiếp của Lộc Hàm, cũng là ca ca thanh mai trúc mã của cậu ấy....." Trương Bá Quang thuận tay khoát vai Lộc Hàm, cố ý khiêu khích. Đáng tiếc, hắn bị Lộc Hàm bực bội trách móc.

Có lẽ ý tứ của Lộc Hàm chỉ muốn ngăn cản không cho Trương Bá Quang nói tiếp, chính là ở trong mắt ba người bên cạnh, bọn họ lại thành cãi nhau, quan hệ của Lộc Hàm với hai bên, ai thân ai gần, sẽ không nói mà rõ....

"Các anh cũng tới nơi này dùng cơm sao, khả...." Trương Bá Quang chỉ vào bàn, tiếp tục nói: "Tôi và Lộc Hàm ăn xong sẽ lập tức đi, tôi nghĩ chúng ta không thể ngồi ăn một bàn... Nếu không...."

Trương Bá Quang chưa nói xong đã bị Phác Xán Liệt đánh gãy: "Không cần, chúng tôi cũng còn có chuyện, không quấy rầy hai người."

Nghe người này thoái thác, ai cũng hiểu được vì có tại hạ nào đó hạ 'lệnh đuổi khách'. Phác Xán Liệt trên mặt vẫn khách sáo nhưng trong lòng đã không vui. Hắn nghĩ: cho dù có nói bọn họ rời đi, cũng là Lộc Hàm nói, cậu có phần sao?! Lại nhìn Ngô Thế Huân, hắn nhìn chằm chằm Lộc Hàm như đang đợi cậu tỏ thái độ, với lời nói vừa rồi của Trương Bá Quang, hắn xem như không nghe thấy.

Hiện tại, Lộc Hàm cảm thấy không khí quái dị đang lan tràn khắp bàn ăn, cậu choáng váng. Hơn nữa không biết vì sao, cậu không muốn thân mật với Trương Bá Quang như vậy trước mặt bọn họ, hoặc nói đúng hơn là trước mặt Ngô Thế Huân?! Sợ lại gây nên hiểu lầm....

Đồng thời cậu với câu nói kia của Trương Bá Quang, cũng có chút không tự nhiên. Buồn bực nghĩ: Quang ca đêm này làm sao vậy, không giống bộ dáng bình thường chút nào!

Đối mặt Ngô Thế Huân, Lộc Hàm nói: "Phác Xán Liệt, các anh còn có việc, vậy đi trước thôi."

Quay đầu nhìn Trương Bá Quang, ngữ khí đã có chút hậm hực, "Quang ca, anh nói chúng ta ăn xong rồi, vậy đi thôi. Thời gian cũng muộn rồi, anh cũng lái xe trực tiếp quay về cửa hàng chính đi."

Lộc Hàm thốt nên lời này, quan hệ thân sơ với song phương đã biến hóa... Trương Bá Quang trong lòng cười khổ, xong rồi, Tiểu Hàm đã bực bội, đã vậy còn làm hắn mất mặt!

Mà bên kia, Ngô Thế Huân nghe câu nói của Tiểu Hàm đã thư thái không nên lời. Khuôn mặt đang đanh lại trong nháy mắt cũng cũng thả lỏng. Thật không ngờ Lộc Hàm như vậy còn giữ gìn mặt mũi bọn họ, cả Phác Xán Liệt, Kim Chung Nhân cũng cười.

Ngô Thế Huân từng bước đi về trước, tiến sát gần tai Lộc Hàm. "Ngày mai qua cửa hàng tìm cậu, không được biến mất nữa." Câu cuối cùng cũng thật bá đạo.

Lộc Hàm cả kinh, lui từng bước, cuối cùng ngồi xuống ghế. Lại nhanh chóng đứng lên. "Quang ca, chúng ta đi!" Vội vàng đi ra cửa nhà ăn.

Ngô Thế Huân có thể thấy, hai tai người kia đã đỏ cả lên. Trong mắt lại lòe lòe ý tứ hàm xúc.

Cảnh này ánh vào mắt Trương Bá Quang, lòng hắn khổ sở bất thường. Gật đầu chào bọn họ, vội vàng thanh toán tiền, Trương Bá Quang đuổi theo Lộc Hàm.

Phác Xán Liệt, Kim Chung Nhân nhìn tâm tình đã quay về với Ngô Thế Huân, ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu bọn họ là: tiếp theo, công tác sẽ giảm cho chúng tôi một ít đi? Mấy ngày Lộc Hàm vắng mặt, Ngô Thế Huân thoạt nhìn vô sự, nhưng công việc giao cho bọn họ thì có tăng chứ không giảm!

Không muốn để ý hai người bên cạnh, Ngô Thế Huân trở lại bàn của mình.

"Phác Xán Liệt, tôi cảm giác hai người bọn họ thú vị a!" Kim Chung Nhân nói câu đầu tiên trong đêm nay.

Phác Xán Liệt xem thường liếc hắn: "Tôi còn nghĩ cậu đổi tính, nửa ngày không nói lời nào! Tình huống vừa rồi cũng không thấy cậu há mồm cấp cho chúng tôi chút thể diện?"

Kim Chung Nhân hừ to một tiếng, "Thế Huân rõ ràng chờ Lộc Hàm tỏ thái độ, tôi chen vào làm sao được! Hơn nữa, Trương Bá Quang kia cũng không phải là quan hệ bình thường với Lộc Hàm, tuy rằng Lộc Hàm cuối cùng làm hắn mất mặt, nhưng cũng chỉ nói với chúng ta một câu rồi vội vàng đứng lên, cho Lộc Hàm chút mặt mũi đi? Đừng quên, chuyện quán bar lần trước cũng chưa xong đâu."

"Yêu, Kim Chung Nhân, cậu nghĩ nhiều thế, không ngờ tâm cậu lại nhẵn nhụi như vậy." Phác Xán Liệt chế giễu Kim Chung Nhân.

Kim Chung Nhân khinh thường liếc nhìn Phác Xán Liệt, "Chẳng lẽ cậu không nghĩ vậy? Đừng nghĩ tôi không biết vừa rồi cậu rất tức giận nhưng vẫn kiềm chế. Còn không phải vì Lộc Hàm!"

Hai người hiểu rõ nhau cũng không đấu khẩu nữa. Lập tức đến chỗ Ngô Thế Huân.

Ngời trong xe, Lộc Hàm không nói nửa lời, vì cậu còn bồng bềnh như bị vây ở tầng mây thứ bảy. Trương Bá Quang muốn mở miệng vài lần, nhưng cũng nhịn nhịn mà im lặng.

Tới cửa hàng Lộc Hàm, Trương Bá Quang không nhắc nhở không được. "Tiểu Hàm, đến nơi rồi!"

"Hm?" Lộc Hàm mờ mịt ngẩng đầu. "A, nga, Quang ca, tới rồi a."

Trương Bá Quang cười khổ gật gật đầu, "Tiểu Hàm, em đêm nay... giận anh?"

Lộc Hàm không nghĩ Trương Bá Quang sẽ hỏi như vậy, có chút bất ngờ, tinh thần vừa phục hồi lại bắt đầu mờ mịt. Cậu tại sao phải bực bội QUang ca? Những điều Quang ca nói đều là sự thật, không sai chút nào! Tuy rằng thái độ Quang ca lúc ấy có chút.... Nhưng chính mình lần này lại làm mất mặt Quang ca trước bọn Ngô Thế Huân, có phải hay không có chút quá đáng?

"Quang ca, em...."

Trương Bá Quang ý bảo Lộc Hàm không cần nói, trong lòng tuy rằng đã khẩn trương đến phát run nhưng lại nhẹ giọng nói, "Em lần này về nhà, trừ bỏ những lo lắng thân thể của cha, còn có một chuyện phức tạp khác, chính là đến từ hắn... bọn họ?" Vốn định chỉ dùng một từ 'hắn' nhưng cuối cùng lại thêm vào từ 'bọn họ'. Hắn không muốn trực tiếp kinh động đến Lộc Hàm.

Lộc Hàm trầm mặc không nói.

Trương Bá Quang tiếp tục nói. "Khi ở nhà ăn gặp bọn họ, thái độ của em thực khác thường, sự tình có gì để em phải hít thật sâu trước khi gặp mặt hắn? Hơn nữa, khi giới thiệu chúng ta, em cũng tỏ thái độ không muốn nhiều lời. Thậm chí cuối cùng, chỉ vì một câu nói của hắn mà chạy trối chết, tất cả... đều vì cái gì?"

Trương Bá Quang nhìn Lộc Hàm, hắn vô cùng hi vọng cậu có thể cho hắn một đáp án, nhưng Lộc Hàm....

"Quang ca, em biết là anh quan tâm em, cám ơn anh. Chuyện đêm nay em rất xin lỗi."

Đối mặt với một Lộc Hàm như vậy, Trương Bá Quang còn có thể làm gì? Lộc Hàm không muốn nói, không muốn cho hắn biết, hơn nữa xuyên thấu cậu mắt kia, thực thành tâm xin lỗi chính mình, chính mình còn có thể làm gì? Chỉ có thể thuận theo tâm ý của Lộc Hàm, nếu cậu không muốn nói, chính mình cũng không thể miễng cưỡng, duy trì hiện trạng là lựa chọn tốt nhất.

Trương Bá Quang lắc đầu, cười cười. "Em ít nói a, em với Quang ca còn nói này nói đó, có cái gì phải giải thích? Còn có, còn có, rõ ràng em nói mời anh ăn cơm, sao lại chạy trước để anh ở lại trả tiền! Xem lần sau anh bắt đền em như thế nào!" Nói xong đã có ý vui đùa.

Lộc Hàm cũng đột nhiên nhớ, chính mình còn chưa tính tiền đã đi trước, đều là do Ngô Thế Huân hại! Bất quá hiện tại còn nhớ đến khi hắn đến gần, hơi thở hắn nóng rực bên tai cậu... Nghĩ nghĩ lại đỏ mặt....

Ai nha nha! Lộc Hàm! Ngươi rốt cuộc suy nghĩ loạn thất bát tao gì a!!!

"Tiểu Hàm." Trương Bá Quang gọi Lộc Hàm đang thất thần.

"A, Quang ca." Vội vàng nói. "Được, lần sau anh muốn ăn gì em đều mời, haha."

"Vậy, anh lái xe trở về đây." Nói xong còn thở dài nói thêm. "Anh đêm nay không chạy gấp về, ngày mai sẽ đi, em xem được không?"

"Quang ca...." Lộc Hàm hiển nhiên có chút xấu hổ, nhớ tới lúc trước khi đi ăn đã từng nói Trương Bá Quang như vậy.

"Hahaha... không đùa nữa." Sớm mai anh lại đi, bây giờ quay về khách sạn nghỉ ngơi một đêm. Ngày mai em không cần tiễn anh, anh cũng không đến đây chào nữa. Đến lúc đó nhắn tin là được rồi.

"Ừh, hảo!" Lộc Hàm gật gật đầu.

Chương 25

Trở lại trong cửa hàng, khi chỉ còn một mình, Lộc Hàm mới có không gian suy nghĩ một ít tình tự của mình.

Chạy trối chết?! Đúng vậy, đêm nay Quang ca đã dùng từ này để miêu tả phản ứng của mình khi nghe câu nói kia của Ngô Thế Huân, cũng không biết có trối chết thật không! Lộc Hàm khó hình dung khi gặp lại hắn mình lại có những cảm giác này, bối rối có, kinh ngạc có, thất thố có, thậm chỉ còn kinh hỉ, chính là không chán ghét.... Cảm giác này không giống khoảnh khắc 'da thịt chi thân' kia. Điều này có ý nghĩa gì, Lộc Hàm cũng mơ hồ hiểu ra một chút.

Nghĩ ngày mai hắn sẽ tới cửa hàng mình, Lộc Hàm có điểm khẩn trương và một chút mong đợi, hắn đến... là muốn giải thích điều gì sao? Là muốn giải thích chuyện ở quán bar, hay những chuyện trước kia nữa... sẽ chân thành giải thích, mà không có vẻ già mồm cãi láo sao?

Lộc Hàm bị suy nghĩ bất chợt của mình làm cho hoảng sợ, thậm chí hoài nghi bản thân: chẳng lẽ mấy ngày nay về nhà, tiềm thức mình đã thông suốt vấn đề đó. Vấn đề đó? Vấn đề đó là vấn đề nào??? Lộc Hàm cảm thấy đầu óc bắt đầu hỗn loạn.

Kỳ thật không thể trách Lộc Hàm với chuyện tình cảm này lại không minh bạch, mơ mơ hồ hồ. Nguyên nhân rất đơn giản, cậu lớn lên cũng chưa một lần nói đến chuyện yêu! Không phải không có con gái theo đuổi mà là Lộc Hàm lúc ấy không có khái niệm gì về yêu đương. Mỗi lần đều hòa nhã cự tuyệt lời mời kết bạn.

Sáng hôm sau, Lộc Hàm vẫn mơ mơ hồ hồ. Có khách hàng hỏi cậu quầy kính cận ở đâu, cậu lại chỉ thẳng tay ra cửa! Thế này... Lí Tiểu Phàm, Kim Tinh làm sao không để ý được?

Khi bọn Lí Tiểu Phàm nghi hoặc nhắc nhở cậu xong, Lộc Hàm mới cuối cùng bình thường mà làm việc. Nhưng trong lòng lại liên tục tự trách, thế nào mà mỗi khi gặp chuyện với hắn, mình lại có thái độ không đúng mực như vậy. Rõ ràng mấy tháng trước có gặp cậu cũng không biểu hiện như bây giờ!

Đến gần giữa trưa, Kim Tinh hỏi Lộc Hàm ăn gì để nàng mua về cho, Lộc Hàm có chút do dự. Kim Tinh nhìn thấy không hiểu thế nào, nhưng Lí Tiểu Phàm bên cạnh lại hiểu rõ, phỏng chừng giữa trưa có người đến thỉnh cậu đi ăn cơm đi?

Không thể nói Lí Tiểu Phàm quá nhạy cảm với lời nói và thái độ của cậu, thử hỏi có ai đối mặt với người mình thích lại không chú ý 100% biểu hiện của đối phương?

Giữa trưa, Lí Tiểu Phàm và Kim Tinh đang định sang quán ăn 0h, mới vừa ra cửa, hai cô đã bị một nam nhân chặn lại.

"Tiểu Phàm!" Giọng nói có vẻ rất hồi hộp.

Lí Tiểu Phàm quay đầu nhìn bạn trai cũ, người mà khuôn mặt đã bắt đầu trở nên mơ hồ trong trí nhớ nàng. Lí Tiểu Phàm hờ hững nói "Là anh à, có chuyện gì không?" Nàng không muốn liên hệ gì với người này nữa nên thái độ cũng tự nhiên mà không tốt đi nhiều.

"Tiểu Phàm, anh....." Nam nhân trước mắt dè nhừng nhìn Kim Tinh đang bên cạnh nàng.

"Không sao, Tinh Tinh là bằng hữu của tôi, có gì thì anh nói đi." Không quan tâm đến vẻ khó xử của hắn, Lí Tiểu Phàm trực tiếp ngăn chặn ý định để Kim Tinh lánh đi của hắn.

Nam nhân biết không cách nào để người bên cạnh lánh đi, cũng rất dũng khí lớn tiếng, "Tiểu Phàm, trước kia trăm sai ngàn sai cũng là anh, anh biết anh thật có lỗi với em, hiện tại đã biết mình sai làm rồi. Em tha thứ cho anh, chúng ta hòa nhau được không?"

"Hòa nhau?" Lí Tiểu Phàm châm biếm, cười nhạt hai tiếng. Tiếp tục nói. "Trước kia chính anh nói, khi đẩy tôi ra anh đã nói chúng ta từ đây về sau không còn quan hệ gì nữa. Cho nên... anh hôm này lại bày ra bộ dạng này, thật sự... không cần thiết!"

Nam nhân nhìn thấy thái độ lạnh lùng quyết liệt của nàng liền vươn tay giữ chặt Lí Tiểu Phàm đang muốn rời đi.

Tiểu Phàm trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt đang rất tức giận. "Buông tay! Anh tự trọng đi!"

Kim Tinh ở bên cạnh thấy thế cũng biết mình không tiện chen vào. Tuy bình thường nàng nhọn mỏ hay nói, nhưng trong những trường hợp đặc biệt nàng vẫn phân biệt được phải trái, người trước mắt này là bạn trai cũ đã từ bỏ Tiểu Phàm, ra mòi bây giờ quay về muốn nối lại tình xưa, tình huống này... Không thích hợp để nàng nói chen vào! Vì thế suy nghĩ một chút, nàng quay lại cửa hàng tìm Lộc Hàm.

"Anh không buông tay! Tiểu Phàm, anh biết sai lầm rồi, sau khi rời bỏ em anh biết mình đã phạm sai lầm trầm trọng. Cô gái kia....." Nam nhân không giải thích rõ lí do mình bỏ đi, chỉ có thể miễn cưỡng nói tiếp, "Cho anh một cơ hội! Tiểu Phàm, cho anh.. một cơ hội nữa! Anh thề tuyệt đối sẽ không bao giờ làm em tổn thương nữa. Anh thề!"

Nhìn nam nhân trịnh trọng thề, khuôn mặt tràn ngập lo lắng đợi chờ đáp án. Lí Tiểu Phàm buồn cười đến cực điểm, nhưng cũng không khỏi bi thương. Dù sao đây cũng là người mình từng yêu!

Ổn định tâm tình của mình, Lí Tiểu Phàm xuất ra khuôn mặt không một biểu tình, nói, "Anh... cần gì phải làm thế? Anh trong lòng chắc cũng biết, chúng ta... không thể trở lại như xưa được...."

Nam nhân thấy Lí Tiểu Phàm nói chuyện dứt khoát như thật sự không muốn quay lại, thái độ lại khẩn trương vội vàng."Tại sao, Tiểu Phàm, tại sao lại không thể quay về, anh vẫn còn yêu em mà!"

Lí Tiểu Phàm lắc đầu, trong mắt không một tia do dự.

"Em có bạn trai mới? Không đúng, anh tìm hỏi đồng nghiệp trước kia của em, các nàng đều nói không có... không có a...." Nam nhân thất thần lẩm bẩm.

Lí Tiểu Phàm xoay người muốn bỏ chạy, vì có rất nhiều người qua đường đang tập trung lại nhìn.

Nam nhân biết Lí Tiểu Phàm muốn đi, dùng sức giữ chặt cánh tay của nàng.

Nhất thời, chợt nghe một giọng nói thân mật gọi to, "Tiểu Phàm, sao lại đi trước, không đợi anh cùng ăn cơm trưa a!" Đang nói, người vừa tới cũng thân thiết choàng vai Tiểu Phàm.

Nam nhân thấy người này thân mật với Tiểu Phàm như vậy, sắc mặt thoáng chốc đã khó xử.

"Xin chào, tôi là Lộc Hàm, là bạn trai của Tiểu Phàm." Lộc Hàm ôn hòa tươi cười làm người khác không đành lòng từ chối bàn tay đang vươn ra của cậu.

Nghe Lộc Hàm giới thiệu, mặt nam nhân lại một trận trắng một trận xanh. Cuối cùng, lắc đầu cười khổ, "Nguyên lai... nguyên lai chính mình thực sự đã bỏ lỡ."

Nhìn Lộc Hàm trước mặt hắn tự thấy xấu hổ, người đang tươi cười ôn hòa không nhìn ra một chút giả dối, làm sao lại không xứng với Tiểu Phàm? Không chỉ thế, trên người Lộc Hàm còn mang theo vẻ tinh thuần cùng chân thành, đủ để người từng phản bội Tiểu Phàm như mình– xấu hổ vô cùng.

Nam nhân không giới thiệu chính mình, liền xoay người li khai.

"Lộc Hàm, tôi lại lần nữa bị anh nhìn thấy vẻ khốn khó...." Lí Tiểu Phàm cười khổ.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Phàm chủ động nhắc đến hoàn cảnh lần đầu tiên hai người gặp nhau.

Lộc Hàm lắc đầu, "Không phải khốn khó, Tiểu Phàm. Con người lúc nào cũng gặp những chuyện mình không nắm chắc trong tay, chuyện phát sinh này cũng không phải chủ quan, mà là tồn tại khách quan."

"Haha..." . Nghe Lộc Hàm nói, Lí Tiểu Phàm che miệng cười khẽ, "Lộc Hàm, không ngờ anh cũng là triết gia."

Sau đó lại cảm kích nói, "Bất quá, hôm nay quả thật cảm ơn anh, hơn nữa cũng cảm ơn anh... chưa bao giờ tò mò về chuyện này. Haha."

"Tôi là bạn trai của cô, có gì phải cảm ơn. Bạn trai trợ giúp bạn gái đối phó người yêu cũ, chuyện này cũng đâu có gì." Lộc Hàm còn đang nắm tay Tiểu Phàm, nửa đùa nửa thật nói.

Kì thật, cậu chỉ muốn làm tâm tình Tiểu Phàm nhẹ nhõm một chút, đương nhiên, Lí Tiểu Phàm nghe cậu nói cũng cười rạng rỡ. Loáng thoáng, Lí Tiểu Phàm cảm thấy giống như người yêu của nhau, tâm tình nàng lại rung động, cười như tỏa nắng.

Hai người hoàn toàn dắm chìm trong bầu không khí vui đùa, không chú ý đến động tĩnh của người bên cạnh.

"Lộc Hàm."

Nghe giọng nói Ngô Thế Huân, Lộc Hàm bỗng nhiên quay đầu lại, kinh hỉ không nói nên lời. Nhưng lời nói tiếp theo của hắn thật làm cho cậu trắng mặt, giận run lên.

"Nguyên lai, cậu và Lí Tiểu Phàm yêu nhau a, giữ bí mật lâu như vậy đúng là giỏi thật!" Khóe miệng Ngô Thế Huân mỉm cười, nhưng trong mắt lại không chút ý cười.

"Anh...." Lộc Hàm vì câu nói này của hắn mà thật tức giận.

Lí Tiểu Phàm nhìn hai người giương cung bạt kiếm, cũng không dám nói gì. Miễn cưỡng vừa muốn giải thích thay Lộc Hàm, chỉ thấy Ngô Thế Huân kéo cậu lại gần, nói gì đó vào tai cậu. Mặt Lộc Hàm trắng bệch, toàn thân đều ức đến run rẩy.

Lộc Hàm ngốc lăng đứng nhìn bóng Ngô Thế Huân rời đi, bên tai vẫn không ngừng vọng lại câu nói kia, "Cho dù em cự tuyệt anh, cũng không đáng phải dùng cách này."

Ngô Thế Huân, anh... Anh quá đáng!

Chương 26

"Lộc Hàm, các cậu... cậu... không có việc gì đi?". Lí Tiểu Phàm lo lắng hỏi Lộc Hàm, nhạy cảm như Lí Tiểu Phàm, nàng làm sao không nhận ra khúc mắt giữa hai người kia.

Ánh mắt Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm như vừa giận lại vừa bất đắc dĩ, hơn nữa còn lẩn khuất tình yêu. Mà ánh mắt nhìn mình, dù mình không e ngại, nhưng cũng một trận làm tâm mình loạn chiến. Gặp lại Lộc Hàm, ánh mắt là tràn đầy vẻ ... ủy khuất không cam lòng. Làm sao nói người kia không có chút tình cảm nào với Lộc Hàm. Hắn... chắc là đã hiểu lầm mối quan hệ giữa nàng và Lộc Hàm?

Lòng mình tuy tràn ngập chua xót, nhưng cũng đã sớm sáng tỏ mình và Lộc Hàm không có khả năng. Lộc Hàm chưa bao giờ để ý đến nàng, những ôn nhu của của Lộc Hàm chỉ vì nàng là người quen của cậu thôi. Kia... nàng nghĩ như vậy! Nếu không chiếm được, thì nàng tình nguyện buông tay, cũng vì thế mà nàng chậm chạp không chịu thông báo nguyên nhân căn bản cho Lộc Hàm.

Tuy nàng không biết nhiều, gặp nhiều về đồng tính luyến ái, nhưng việc đó cũng không ảnh hưởng gì khi Lí Tiểu Phàm biết Lộc Hàm là đồng tính luyến ái! Dù vậy, nàng cũng sẽ thật tâm chúc phúc cho cậu!

"Tôi không sao." Lộc Hàm trấn an cười cười với Lí Tiểu Phàm. "Tôi quay về tiệm gọi Kim Tinh ra đi ăn với cô, nàng còn bị tôi bắt ở lại trông coi cửa hàng. A~."

Lí Tiểu Phàm hỏi ngay. "Vậy cơm trưa của anh thì sao?"

Lộc Hàm biết Lí Tiểu Phàm lo lắng cho mình, nên nói, "Vậy các cô mua về giúp tôi một phần là được rồi, tôi ăn trong tiệm." Trong lòng lại nghĩ, vốn đã định... cơm trưa là ăn cùng người nọ.

Ngô Thế Huân quay lại bãi đậu xe, Phác Xán Liệt, Kim Chung Nhân đã đợi sẵn. Hai người bọn họ muốn tạo cơ hội cho Ngô Thế Huân nói rõ mọi chuyện với Lộc Hàm, sau đó bốn người sẽ vui vẻ cùng nhau đi ăn trưa.

Chính là, hiện tại, nhìn biểu tình trên mặt của Ngô Thế Huân, bọn họ không dám tùy tiện phỏng đoán đã xảy ra chuyện gì.

Lộc Hàm cũng không đi cùng, bọn họ lại không dám vuốt râu lão hổ Ngô Thế Huân, chỉ có thể im lặng nhìn nhau. Phác Xán Liệt liếc nhìn Kim Chung Nhân, quyết định buổi chiều bọn họ phải đi gặp Lộc Hàm một chuyến.

Mà hiện tại, Ngô Thế Huân ra vẻ nhắm mắt dưỡng thần trong xe, nhưng ai có thể đoán được, lòng hắn đang giận long trời lở đất thế nào đâu?

Trong óc không ngừng xuất hiện cảnh Lộc Hàm 'liếc mắt đưa tình' với Lí Tiểu Phàm. Nam cười đến tao nhã tri kỉ, nữ cười đến phát sáng chói lòa, thật là một đôi trời sinh! Vừa rồi hắn vội đi về phía Lộc Hàm vì muốn nhìn rõ biểu tình của cậu và Lí Tiểu Phàm. Không ngờ lại thấy hai người đang nắm tay!

Khi Ngô Thế Huân đến còn nghe câu nói cuối cùng của Lộc Hàm, hắn không biết mình có nghe lầm không. Không thể phủ nhận, Ngô Thế Huân nhìn thấy cảnh kia, phẫn nộ là thật, bất đắc dĩ cũng là thật. Hắn thật không ngờ Lộc Hàm lại dùng cách này từ chối mình. Nếu không phải hôm nay chính mình vô tình bắt gặp, thì cậu ấy định khi nào mới nói cho mình biết?

Ngô Thế Huân tự vấn, cho dù cậu ấy có bạn gái, mình sẽ buông tay sao? Đáp án được khẳng định: sẽ không, tuyệt đối sẽ không! Chính là, hắn có thể phải thay đổi phương thức tiếp cận Lộc Hàm.... Sau đó, cường thế của nam nhân, thông qua một phen chuyển đổi tâm tư, sẽ nhuần nhuyễn thể hiện ra bên ngoài....

Buổi chiều, trong công ty ba người.

"Trời ạ~! Phác Xán Liệt, Thế Huân có phải điên rồi không? Giao cho chúng ta nhiều việc như vậy? Nhiều thế này chúng ta làm sao có thể hoàn thành kịp mà đi tìm Lộc Hàm?" Kim Chung Nhân nhìn trợ lí Lưu Tâm của Ngô Thế Huân mang qua một xấp văn kiện. Lớn tiếng oán giận.

"Cậu ít oán giận đi, cậu ấy cái gì cũng không nói, phỏng chừng vì không muốn chúng ta hỏi đến, chúng ta thành thành thật thật làm xong việc đi. Thuận tiện cho cậu ấy khỏi ý kiến." Phác Xán Liệt oán giận nhìn Kim Chung Nhân. Ngoài miệng nói đã chịu nhiều mệt nhọc, trong lòng lại nghĩ: không muốn chúng tôi nhúng tay thì chúng tôi sẽ không nhúng tay sao? Hừ, cậu mơ đi!

Bất quá, nhìn đống văn kiện trên bàn, Phác Xán Liệt từ biết hôm nay chưa làm gì được.

Giữa trưa hôm sau, Ngô Thế Huân nhìn thời gian không sai biệt lắm, gọi trợ lí Lưu Tâm đi xem hai người kia có ở văn phòng không, nhưng không muốn cho họ biết. Lưu Tâm dù nghi vấn vẫn làm theo lời Ngô Thế Huân. Nàng trở về nói hai người đã đi rồi, trợ lí nói bọn họ đã vội vã đi vào lúc 11h trưa.

Nghe Lưu Tâm nói xong, Ngô Thế Huân cười cười, hơn nữa trong mắt còn có ý vị sâu đậm.

Hắn làm sao không biết Phác Xán Liệt, Kim Chung Nhân nghĩ gì? Biết bọn họ quan tâm đến mình như thế, làm sao lại không cảm động? Chính là mình còn muốn lợi dụng loại quan tâm kia một chút, nếu không lại có lỗi với tâm tư của bọn họ?! Haha, Ngô Thế Huân vuốt cằm nghĩ.

Hiện tại, bọn họ chắc là đang đi thăm hỏi Lộc Hàm? Hôm qua hắn sỡ dĩ giao cho bọn họ nhiều công việc vì ngăn cản bọn họ tức khắc đi tìm Lộc Hàm, hắn cũng không muốn Lộc Hàm nghĩ mình là người nóng nảy như thế! Vì chuyện của mình, lại để bằng hữu huynh đệ đích thân ra ngựa!

Tiếp theo, hắn sao có thể trực tiếp nói với Phác Xán Liệt Kim Chung Nhân, Lộc Hàm tìm bạn gái cự tuyệt mình. Hắn, Ngô Thế Huân, không bao giờ như vậy! Tuy rằng Phác Xán Liệt, Kim Chung Nhân không sớm thì muộn cũng sẽ biết chuyện này, nhưng sẽ không phải từ miệng hắn, mặt mũi dù sao cũng phải giữ!

Như vậy sau này, khi thu phục Lộc Hàm, chính mình mới có thể nắm chắc thắng lợi!

Lí Tiểu Phàm vừa thấy Phác Xán Liệt, Kim Chung Nhân vào cửa hàng liền kinh ngạc không thôi, nhưng trên mặt cũng bất động thanh sắc.

"Ông chủ đang ở sau cửa hàng, cần chúng tôi gọi cậu ấy ra không?"

Phác Xán Liệt thấy quái dị, Lí Tiểu Phàm này sao lại không giống như ngày thường.

"Ở phía sau a, chúng tôi tự tìm cậu ấy, vừa lúc cũng có việc cần gặp~ a!" Kim Chung Nhân nói xong liền đi vào trong.

Lí Tiểu Phàm muốn ngăn cản bọn họ, ai cũng biết sau cửa hàng là không gian riêng tư của Lộc Hàm, người xa lạ không thể vào. Chính là, bọn họ cũng là người xa lạ sao?

"Các anh đợi ở đây, tôi đi gọi ông chủ." Kim Tinh tuyệt nhiên nói như vậy, nàng không do dự như Tiểu Phàm!

Kim Chung Nhân, Phác Xán Liệt nghe ra ý ngăn cản của Kim Tinh, vừa định mở cửa đã thấy Lộc Hàm từ sau đi ra. "Phác Xán Liệt, Kim Chung Nhân , hai anh vào đi. Chúng ta ngồi nói chuyện."

Vào phòng ngủ của Lộc Hàm, hai người không thể không thấy thoải mái. Nơi này của cậu, chỉ có hai chiếc ghế bên bàn ăn, một ghế trước bàn máy tính, một sô pha màu da cam. Lộc Hàm để bọn họ tùy ý ngồi, hỏi. "Nơi này của tôi chỉ có trà hoa hồng và nước lọc, các anh....."

Hai người trăm miệng một lời, "trà hoa hồng."

Lộc Hàm cười cười, pha ba tách trà hoa hồng. Thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, từ khi quen biết bọn họ đến nay cũng đã ba tháng, bên trong dù không mở lò sưởi nhưng làn khói mỏng manh bốc lên từ chén trà nóng vẫn rõ ràng.

Phác Xán Liệt nhìn chén trà Lộc Hàm mang đến, mặc dù không phải chất liệu thượng đẳng nhưng rất tinh xảo, phỏng chừng cũng tốn không ít tiền. Không thể tưởng tượng Lộc Hàm cũng nghiên cứu về trà!

Nhìn thấy ánh mắt Phác Xán Liệt, Lộc Hàm mở lời giải thích. "Đây là quà ba tôi tặng năm sinh nhật 20, kì thật... tôi cũng không nghiên cứu về trà."

"Nga, đúng rồi, trà hoa hồng này cũng là ba tôi tặng. Tôi thấy hương vị không tồi, mùi hương thoang thoảng thoang thoảng, không nồng đậm như mùi hoa hồng, nên vẫn uống đến giờ. Các anh cũng uống thử xem sao."

Phác Xán Liệt, Kim Chung Nhân bưng tách trà uống một ngụm, quả thật như lời Lộc Hàm nói, cũng phối hợp gật gật đầu. Kì thật bọn họ không có loại trà nào chưa nếm qua, nhưng vẫn tán thành với Lộc Hàm. Đương nhiên, trà này cũng không tồi.

Lặng im nửa ngày, ai cũng không nói gì.

Lộc Hàm đại khái đoán được bọn họ đến đây vì chuyện gì, nhưng thủy chung không mở miệng.

Kim Chung Nhân chịu không được, đánh vỡ bầu không khí trước tiên, "Lộc Hàm, chúng ta nói cho rõ. Cậu hẳn là biết Ngô Thế Huân thích cậu, dẫn cậu vào bar cũng là muốn biết thái độ của cậu về đồng tính luyến ái. Chúng tôi là huynh đệ của cậu ấy, cũng không có ý gì khác, chỉ là giúp cậu ấy một con ngựa. Cậu có thái độ gì, thì tỏ rõ ra a!"

Lộc Hàm nghe Kim Chung Nhân thẳng thắn nói Ngô Thế Huân thích mình, mặt tự nhiên đỏ lên. Khi nghe xong việc quán bar là muốn thử cậu, biểu tình lại lạnh xuống. Lại nghe Kim Chung Nhân nói tỏ thái độ, tỏ thái độ? Cậu tỏ thái độ gì?! Sao không nhìn xem ngày hôm qua Ngô Thế Huân có thái độ gì?! Nghĩ đến đây, sắc mặt lại trắng ra.

Phác Xán Liệt ở một bên nhất thanh nhị sở với biến hóa của Lộc Hàm.

Giả vờ ho khan hai tiếng, "Ax.. Lộc Hàm, cậu đừng giận a, cậu cũng biết Kim Chung Nhân luôn nói chuyện thẳng thừng như vậy." Nói xong còn liếc mắt cảnh cáo Kim Chung Nhân. Kim Chung Nhân bực bội mắng thầm trong lòng, con bà nó, hắn chỉ muốn làm người tốt!

Lộc Hàm lắc đầu, tỏ vẻ chính mình không để bụng.

Phác Xán Liệt nói tiếp, "Bất quá, cậu ấy nói... cũng không sai! Lộc Hàm, cậu... rốt cuộc là có thái độ gì?"

Lộc Hàm buồn cười trong lòng, ép tôi tỏ thái độ? Vậy người kia sao không đến? Thật sự nghĩ, tôi sẽ làm theo lời các anh sao?

Chương 27

Lộc Hàm buông tách trà trong tay đứng lên, đưa lưng về phía họ, nhẹ giọng nói: "Nếu bây giờ tôi nói tôi không biết gì về ý tứ của người kia, sẽ rất có vẻ già mồm cãi láo phải không?" Không đợi bọn họ trả lời, Lộc Hàm tiếp tục nói.

"Quen biết lâu như vậy, đầu tiên tôi là bằng hữu của các anh rồi mới là học đệ, sao không phải ngược lại? A~." Nghe ra Lộc Hàm có ý chế nhạo, Phác Xán Liệt tiếp lời.

"Lộc Hàm, cậu đều đã biết ý tứ của Ngô Thế Huân, trước kia chúng tôi nói cậu là học đệ cũng chỉ là một cái cớ... Tự hiểu là tốt rồi, cần gì phải.. nói ra chứ?" Phác Xán Liệt xấu hổ giải thích.

Kim Chung Nhân ở một bên nhìn thái độ của Lộc Hàm, hét lên, "Vô luận là thế nào, cậu cũng thật là học đệ của chúng tôi a~ Chỉ là trùng hợp thôi, cậu nghĩ nhiều như vậy làm gì?"

Lộc Hàm nghiêng mặt về phía bọn họ cười cười, "Sự tình trùng hợp như vậy. Tôi cũng không có ý gì khác, Kim Chung Nhân anh kích động làm gì?" Nói xong còn trừng Kim Chung Nhân một cái.

Kim Chung Nhân sờ sờ mũi, cũng biết điều không nói thêm nữa.

Phác Xán Liệt gặp vẻ mặt Lộc Hàm như vậy nên biết cậu không có thành kiến gì với hai bọn họ, vấn đề là ở... người nọ đi?

"Lộc Hàm, cậu đối với người nọ...." Phác Xán Liệt do dự.

Lộc Hàm quay mạnh đầu lại, chớp mắt, cao giọng nói. "Thế nào? Muốn tôi tỏ thái độ?" Kim Chung Nhân ở bên cạnh điên cuồng gật đầu.

Khóe miệng Lộc Hàm giương lên, đôi mắt vẫn tinh thuần đến trong suốt hiện ra tinh quang. "Muốn tôi tỏ thái độ, thì sao đương sự không tự đến đây đi?" Nói xong, còn châm chọc một câu, "Khó như vậy... hai người các anh ngay cả việc này cũng tính toán thay, thật là huynh đệ tốt?"

Biết Lộc Hàm ám chỉ việc quán bar, hai người ngượng ngùng không nói gì.

Lộc Hàm cũng biết thế nào là một vừa hai phải, trong lòng rõ ràng biết chuyện ở quán bar là thử mình, nếu đương sự kia không gật đầu đồng ý, mặc hai người này khuyến khích thế nào cũng sẽ không xảy ra! Nói như thế, việc này nên tính vào đầu người kia!

Nhìn khuôn mặt Lộc Hàm liên tục thay đổi, hai người lạnh toát sống lưng. Ngô Thế Huân... thực sự sẽ bị Lộc Hàm thu phục? Tuy bọn họ rất mong có ngày Ngô Thế Huân bị 'khi dễ', nhưng... Đến lúc đó Lộc Hàm sẽ thành đại hôi lang ngon miệng ăn cơm a!

Bất quá trong những lời nói rõ ràng của Lộc Hàm, hai người bọn họ cũng biết thật rõ, đây có thể nói rằng Lộc Hàm vô tình phân rõ giới hạn giữa bọn họ đi?

"Vậy, Lộc Hàm, tôi hỏi cậu thêm một câu a, ngày hôm qua, cái kia, Thế Huân, Ax... Hai người làm sao vậy?"

Nghe được hai chữ 'hôm qua', Lộc Hàm biết Kim Chung Nhân muốn hỏi gì, sắc mặt trong nháy mặt lại mất tự nhiên, ánh mắt nhìn Kim Chung Nhân cũng trở nên rất có 'hương vị'.

Kim Chung Nhân gặp ánh mắt này, câu hỏi cũng trở nên gập ghềnh.

Phác Xán Liệt cũng không rảnh mà ngăn cản, vì hắn cũng rất muốn biết. Bọn họ đã lâu chưa thấy Ngô Thế Huân nổi giận như vậy, ngày hôm qua tột cùng đã xảy ra chuyện gì?

Lộc Hàm nghe Kim Chung Nhân nói đến chuyện ngày hôm qua, trong lòng rất bực bội, cũng ủy khuất đến cực điểm. Người kia, đến tột cùng nghĩ mình là người như thế nào? Mình thoạt nhìn giống loại người vì muốn cự tuyệt hắn mà tìm bạn gái cho đủ quân số sao? Cậu, Lộc Hàm, không làm những chuyện mất tự tôn như vậy!

Lộc Hàm tự nhận, chính mình ứng xử thế nào thì vẫn là làm người, đều lưu lại cho người khác một con đường sống, chưa bao giờ cậu làm những chuyện tổn thương người khác. Cậu biết rõ, hiện giờ trong xã hội này, điều quan trọng nhất với một người là tự trọng, vô luận đó là loại tự trọng gì! Lộc Hàm luôn ghi nhớ điều này vào nguyên tắc làm người, thế cho nên những ai quen biết cậu, không ai nghĩ rằng cậu là người không tốt để chơi cùng.

Khả, người kia, không hiểu mình chút nào, lại đi nói thích mình?

Lộc Hàm nghĩ, cho dù tôi từ chối anh, cũng đều có hàng vạn từ để nói. Một câu 'tôi không thích anh' thôi, anh có năng lực khó dễ tôi được sao?!

Phác Xán Liệt thấy Lộc Hàm không trả lời Kim Chung Nhân, liền nháy mắt ra hiệu để Kim Chung Nhân chuyển sang chuyện khác.

"Đắc, đắc, tôi không hỏi nữa, tự hai người gây sức ép!" Kim Chung Nhân nói nhỏ.

"Vậy giữa trưa ăn cơm cùng nhau? Chúng ta đã một tuần chưa ăn cùng nhau rồi?"

Lộc Hàm không muốn từ chối, nhưng nghĩ người kia có lẽ sẽ đi nên còn do dự.

"Yên tâm, yên tâm, công ty còn bề bộn công việc, cậu ấy không đi! Chúng tôi không gọi cậu ấy!" Phác Xán Liệt cấp cho Lộc Hàm liều thuốc an thần.

Bên bàn cơm ba người ăn thật thoải mái, Kim Chung Nhân huyên thuyên nói, làm tâm tình nặng nề của Lộc Hàm tiêu tán hơn một nửa. Ăn cơm xong, Lộc Hàm vốn muốn hỏi Phác Xán Liệt, người kia không ăn cơm sao? Không mua về cho hắn sao? Chính là, ngẫm lại thấy dư thừa, chính mình bao đồng quá nhiều! Cậu nghĩ người nọ cũng không bỏ đói chính mình! Nên đơn giản không hỏi.

Trở lại công ty, thấy trợ lí Lưu Tâm đang pha cà phê chuẩn bị mang vào cho Ngô Thế Huân, Kim Chung Nhân vội vàng kéo nàng, hất cằm về phòng hắn. "Cậu ấy ăn cơm trưa chưa?"

Lưu Tâm gật gật đầu: "Chúng tôi ăn cơm hộp rồi."

Cái này, Phác Xán Liệt, Kim Chung Nhân giật mình khác thường, Ngô Thế Huân thế mà ăn cơm hộp?! Phải biết rằng hắn phi thường chú ý chuyện ăn uống, giống như loại cơm hộp chỉ để no bụng này, mặc kệ có vị gì, hắn trên cơ bản không bao giờ ăn!

Là! Hôm này bọn họ không ăn trưa cùng cậu ấy cũng không có gì quá, tất cả cũng là vì cậu ấy thôi!

Phác Xán Liệt nhận tách cà phê, ý bảo Lưu Tâm lui xuống. Tự động bưng cà phê vào phòng Ngô Thế Huân.

Nghe tiếng động, Ngô Thế Huân cũng không ngẩng đầu liếc nhìn bọn họ, tiếp tục công việc. Phác Xán Liệt đặt tách cà phê trước mắt hắn nhưng không nhận ra Ngô Thế Huân đang nhíu nhíu mày.

"Cái kia, Thế Huân giữa trưa, chúng tôi, ax, ăn cơm trưa cùng Lộc Hàm." Kim Chung Nhân lớn mật nói.

Đến bây giờ Ngô Thế Huân mới ngẩng đầu nhìn thẳng bọn họ.

"Thì sao?"

"Cậu.... Thái độ này quả thực tức chết người." Kim Chung Nhân nổi giận chỉ tay mắng Ngô Thế Huân. Hắn thừa nhận, về tính nhẫn nại, có theo 8 đời hắn cũng không hơn Ngô Thế Huân!

Phác Xán Liệt ở bên cạnh nhìn thấy như không thấy, trong lòng nghĩ, cậu bây giờ thờ ơ như vậy, đợi nghe xong những lời tôi sắp nói xem cậu còn có thể thản nhiên như vậy không?

Phác Xán Liệt chậm rãi nói một câu: "Lộc Hàm nói 'muốn tôi tỏ thái độ, đương sự sao không tự tới đây đi?"

Nghe thế, Ngô Thế Huân có trầm ổn bình tĩnh như thế nào, trong lòng cũng khơi dậy ngàn lớp sóng. Nếu đáy lòng có sóng quay cuồng, làm sao không biểu hiện ra ngoài mặt được?

"Hahahaha... Thế Huân, tôi còn nghĩ cậu là núi băng ngàn năm không thay đổi, haha...." Kim Chung Nhân có thể nhìn thấy biểu hiện như vậy của Ngô Thế Huân, trong lòng không thể không khoái trá.

Phác Xán Liệt cũng nghẹn cười trong lòng, muốn nhịn cũng nhịn không được.

Ngô Thế Huân là người thế nào chứ, biểu tình hơi buông lỏng một chút trên mặt đã bị hắn thu hồi trở về.

"Hai người các cậu chiều nay không có việc gì làm?" Nói xong chữ cuối cùng, ngữ khí trong trẻo nhưng lạnh lùng đến cực điểm.

Hai người kia thế nào lại không hiểu? Cuống quít lui ra.

Ngô Thế Huân xoay xoay ghế ngồi, cây bút trên tay cũng xoay xoay, tâm tư nháy mắt cũng quay về vòng tròn ngàn năm. Lộc Hàm a Lộc Hàm, cậu đúng là luôn làm tôi bất ngờ! Muốn tôi tự đến sao? Tốt, nếu thật tôi đến cậu sẽ nói rõ rằng, vậy thì... Cậu sẽ không có lí do gì để cự tuyệt!! Vô luận lí do của cậu là gì!!

Sau bữa cơm trưa với bọn họ trở về cửa hàng, Lộc Hàm đoán Ngô Thế Huân tối nay hẳn là sẽ tìm mình đi? Phác Xán Liệt, Kim Chung Nhân chắc chắn sẽ nói ra chuyện này, tuy rằng cậu không bảo bọn họ làm vậy.

Cho nên suốt buổi chiều Lộc Hàm đều lo sợ trong lòng, sợ Ngô Thế Huân bất ngờ xuất hiện trước mắt mình. Đến khi mọi người trong cửa hàng tan tầm rồi, Ngô Thế Huân cũng chưa xuất hiện. Lộc Hàm mới bừng tĩnh đại ngộ, người kia cho dù có chuyện rất muốn nói với mình cũng sẽ không chọn lúc cửa hàng có nhiều người mà gặp mặt, như vậy thì buổi tối sẽ đến?

Nghĩ vậy, Lộc Hàm tỉnh táo khôi phục vẻ lạnh nhạt bình thường. Nghĩ thầm, địch bất động ta bất động, ta ở đây chạm rãi đợi chuyển biến. Rất giống binh pháp đánh giặc! Haha.

8h tối, Lộc Hàm lên mạng. Cậu là admin của một trang web, đôi khi còn quảng bá thay cho cửa hàng mắt kính, hoặc sẽ post bài. Nếu thời gian thư thả thì giúp người khác viết vài thứ, hàng tháng dựa vào nhuận bút trên mạng cũng kiếm được chút ít. Lộc Hàm cảm thấy như vậy rất tốt, vừa không ảnh hưởng đến công việc, vừa giải trí tiêu khiển.

Đột nhiên di dộng đổ chuông, Lộc Hàm cầm lên- một tin nhắn ngắn gọn từ Ngô Thế Huân. Lộc Hàm mở tin, 'anh đang ở bên ngoài, ra mở cửa'. Một câu ngắn gọn sáng tỏ, Lộc Hàm hừ hừ mũi, anh biết tôi nhất định ở trong cửa hàng?!

Bất quá tuy nghĩ như vậy, cậu vẫn cầm chìa khóa đi mở cửa cho Ngô Thế Huân.

Chương 28

Lộc Hàm mở cửa không nói gì, Ngô Thế Huân tự động đi vào phòng ngủ của cậu. Ngô Thế Huân lần này không do dự ngồi đâu, liếc mắt một cái liền ngã người vào sô pha. Sô pha này của Lộc Hàm rất lớn, một người cao 1m80 như Ngô Thế Huân ngồi vào cũng không thấy chật.

Vừa rồi ra mở cửa, Lộc Hàm liền biết, trời đêm đã bắt đầu lạnh, nhìn quanh một chút đã có rải rác người mặc áo lông. Mùa đông đã về!

Lộc Hàm pha một tách trà hoa hồng nóng cho Ngô Thế Huân, cậu an vị trên giường, đợi Ngô Thế Huân nói. Ngô Thế Huân nhấp một ngụm trà, bưng tách trên tay, cúi đầu nở nụ cười 'haha' trầm thấp mà mê hoặc.

Lộc Hàm khó hiểu nhìn hắn, thì thầm trong miệng. "Hiện tại biết cười, sao hôm qua không cười đi?"

Ngô Thế Huân tự nhiên nghe không sót một chữ, chuyển động tách trà trong tay, từng chữ từng chữ tinh tường nói với Lộc Hàm, "Anh-nghĩ-anh-và-em-ở-cùng-một-chỗ." Thái độ bá đạo không cho người khác cự tuyệt.

Lộc Hàm căm tức trừng to mắt nhìn hắn, "Anh nghĩ? Anh muốn em chấp nhận? Dựa vào cái gì?" Người này dựa vào cái gì lại bá đạo như vậy? Cái này tính là gì? Bức bách mình?

Nghe Lộc Hàm hỏi lại, Ngô Thế Huân tất nhiên tức giận, thẳng thắn mà nói, rất ít người dám khiêu chiến điểm mấu chốt của hắn.Huống chi hiện tại hắn còn chưa tính toán chi li chuyện Lộc Hàm 'có bạn gái'.

Nghiến răng nghiến lợi lạnh lùng gọi, "Lộc-Hàm!"

Lộc Hàm không chút sợ hãi nhìn thẳng hắn, nhìn thái độ tổn hại người khác của hắn, đoạn thời gian ủy khuất cùng tức giận trong lòng ầm ầm khuynh đảo đi ra.

"Này tính là gì? Chẳng lẽ anh ra lệnh một tiếng, em sẽ mang ơn, dập đầu bái tạ?"

Ngô Thế Huân nghe Lộc Hàm càng nói càng kì cục, người mặc dù chưa đứng lên khỏi sô pha nhưng lưng đã cứng còng.

Lộc Hàm cười to giận dữ, cậu cũng cảm thấy thái độ của mình quá kịch liệt, hít sâu một ngụm bình tĩnh trở lại, lãnh đạm nói với Ngô Thế Huân, "Em hiểu ý của anh, lần trước vào quán bar đã mơ hồ hiểu được. Chính là...."

Ánh mắt đột nhiên bắn về Ngô Thế Huân, thất vọng không nói nên lời.

"Chính là, anh hà tất phải loanh quanh một vòng lớn như vậy làm gì? Theo tính cách 'bá đạo' của anh, thì dù trực tiếp nói với em, em có thể đáp lại anh sao?" Lộc Hàm cố ý nhấn mạnh hai chữ bá đạo. Hiển nhiên vì vẫn canh cánh trong lòng thái độ mới vừa rồi của Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân lẳng lặng nghe Lộc Hàm, không có ý ngắt lời cậu. Ngô Thế Huân từ trước đến nay đều để cho địch nhân giải thích thấu triệt mới ra chiêu. Hiện tại, nếu Lộc Hàm nguyện ý nói rõ với hắn, hắn cũng sẽ lắng nghe tất cả.

"Hơn nữa, anh cho rằng thử như vậy, sẽ có kết quả với em?" Lộc Hàm cười có chút châm chọc. "Thẳng thắn mà nói, em không kì thị đồng tính luyến ái, cũng không... bài xích. Đối với anh.... em lại...." Lộc Hàm lắc đầu không thể nói tiếp.

"Nhưng em không hiểu, anh thế nào lại ngu xuẩn muốn dùng phép thử này? Chẳng lẽ anh không biết, trước khi muốn có được tín nhiệm của một người nào đó, không được thử như vậy hay sao?"

Ngô Thế Huân nghe Lộc Hàm nói mình ngu xuẩn, lỗ tai tự nhiên bị kích thích, không nghe lầm đi? Còn có người nói hắn ngu xuẩn?

Ngô Thế Huân hiểu ý Lộc Hàm muốn nói, nhưng hắn có suy tính của mình, hắn làm như vậy đều có lí do nhất định.

Lộc Hàm thấy Ngô Thế Huân không phản ứng gì, lại ủy khuất tiếp tục nói. "Nói đến hôm qua, trong mắt anh, Lộc Hàm là loại vì cự tuyệt người, tùy tiện tìm bạn gái cho đủ số sao? Em xem anh là bằng hữu." Nói đến đây, Lộc Hàm nhìn thấy ánh mắt của Ngô Thế Huân, là chân thật đáng tin.

"Những chuyện tổn hại tự tôn người khác như vậy em còn làm không được? Anh.... tựa hồ không tin tưởng em chút nào...." Lộc Hàm không khỏi cười khổ.

Ngô Thế Huân hiện tại không thể hiểu hết nội tâm của Lộc Hàm, khi hắn thấy được nguy cơ trong lời nói, trên mặt vừa rồi còn có một tầng mây đên dày đặc? Ngược lại, bây giờ lại cười đến hoa cũng nở trên đất..

Lộc Hàm có biết mình vừa nói gì không? Cậu ấy, cậu ấy yêu cầu mình... tin tưởng... haha.

Lộc Hàm không rõ vì sao mình cười khổ, người kia lại lộ ra đầy đủ nét tự tin, tự đắc, tự mãn... tươi cười.

"Lộc Hàm, em biết mình đang nói gì không?" Ngô Thế Huân đứng lên đến trước Lộc Hàm, kéo mặt cấu ấy đối diện với chính mình.

Khi ngón tay Ngô Thế Huân chạm vào mình, thân thể Lộc Hàm run lên ngoài ý muốn. So với Ngô Thế Huân, có thể thấy Lộc Hàm so với nam nhân thành thục kia có nhíu mày cũng không thể nhận ra rung động gì, bất quá Lộc Hàm không né tránh.

"Tin tưởng, tin tưởng...." Ngô Thế Huân không ngừng nghiền ngẫm hai chữ này, đột nhiên cao giọng. "Lộc Hàm, em muốn anh tin."

Lộc Hàm như hơi sợ hãi, mờ mịt gật đầu.

"Hảo, anh cho em niềm tin của anh. Như vậy, em cũng phải cho anh lòng tin của em!.... Nói như vậy, em là đồng ý lời nói vừa rồi của anh?" Ngón cái không ngừng vuốt ve hai má bầu bĩnh của Lộc Hàm, Ngô Thế Huân cười hỏi.

Mà Lộc Hàm bây giờ mới ý thức tư thế của cậu và Ngô Thế Huân, gạt mạnh...; né tránh hai tay của Ngô Thế Huân đặt trên mặt, lớn tiếng trách mắng, "Em... em đồng ý anh cái gì?"

Không bất ngờ gì, mặt bắt đầu nóng lên, trên mặt tựa hồ vẫn còn cảm giác được nhiệt độ của bàn tay Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân nhìn người thẹn thùng trước mắt, không cho cậu lảng trách, tiếp tục xoay mặt Lộc Hàm lại, đối diện chính mình, "Em muốn lòng tin của anh!"

Lộc Hàm nhìn con ngươi thâm thúy thấu triệt lòng người của Ngô Thế Huân, súy nữa sa vào. Chính là suýt nữa cũng chỉ là suýt nữa, cuối cùng không sa vào!

Lúc này Lộc Hàm phá lên cười, cười đến Ngô Thế Huân cũng thấy kì quái, Lộc Hàm nhẹ nhàng chậm chạp cầm hai tay Ngô Thế Huân, miệng đã khoe ra một màn đắc ý, gằn từng tiếng, "Bằng hữu cũng cần lòng tin! Anh... có phải hay không... suy nghĩ quá nhiều rồi?" Nói xong còn cười khẽ.

Lộc Hàm chỉ muốn phản bác nụ cười khiêu khích kia của Ngô Thế Huân, nhưng Ngô Thế Huân lại nhìn thành một hành động... câu dẫn? Bất động thanh sắc, mâu quang Ngô Thế Huân đang sâu sắc lại trở nên u ám u ám, tựa hồ đang cực lực suy nghĩ gì đó. Mà Lộc Hàm hoàn toàn không để ý.

Ngô Thế Huân hiển nhiên biết bây giờ không phải lúc động tâm, vì thế chính mình sẽ chủ động lui về sau hai bước, đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Lộc Hàm. Lộc Hàm không cam lòng yếu thế, cũng đứng lên đối diện hắn.

Nhưng thật ra Ngô Thế Huân lại nhịn không được, cười thành tiếng, "Lộc Hàm a Lộc Hàm, em đúng là luôn làm anh bất ngờ. Haha." Lại một câu nói không minh bạch.

"Tiễn anh ra ngoài đi."

"A?" Lộc Hàm nhất thời không hiểu được, hắn đây là... phải đi? Không muốn nói gì khác? Cứ nửa đường như vậy cũng không nói gì nữa? Lộc Hàm tuy nghi vấn rất nhiều nhưng cậu cũng sẽ không tự chui đầu vào rọ hỏi thẳng. Nghĩ thầm, rằng, anh nếu đi, tôi tiễn anh ra ngoài cũng được.

Ra trước cửa hàng, hai người lặng im. Gió đông đã bắt đầu thổi tới, cũng làm cho chút hơn ấm khi vừa ở bên trong biến mất không còn chút dấu vết. Lộc Hàm rùng mình, cậu không chịu được lạnh, cậu sợ lạnh, nhiệt độ cơ thể lúc nào cũng thấp hơn bình thường. Vì thế khi nãy Ngô Thế Huân áp hai tay lên mặt bây giờ vẫn còn cảm giác.

Chăm chú liếc nhìn Lộc Hàm tuy mặc áo da dê vẫn đang run rẩy, Ngô Thế Huân ôm cậu vào lòng, ngực thoáng rung động. Lộc Hàm muốn giãy dụa nhưng bị Ngô Thế Huân ôm quá chặt. Căm tức ngẩng đầu nhìn Ngô Thế Huân, ánh mắt không biết có phải vì gió thổi mạnh không mà ướt át trong suốt, mũi cũng hồng lên, thấy Ngô Thế Huân tâm viên ý mã.

Vội ổn định tinh thần, nghiêm mặt nói, "Lộc Hàm, em phải giữ lòng tin anh trao em. Chính là, lời của anh, nếu đã nói ra thì tuyệt không thể thu hồi. Đương nhiên, cũng không cho em cự tuyệt! Về phần Lí Tiểu Phàm, anh cho em thời gian, em cứ... tự mình xử lí!" Ngô Thế Huân nói những lời này đều như muốn tẩy não Lộc Hàm.

Nói chưa dứt lời, Lộc Hàm đã tức giận, người này, người này, chẳng lẽ không nghe những gì mình vừa nói sao? Mình cũng Lí Tiểu Phàm không có gì! Cũng không thể có gì! Càng không dùng nàng làm bạn gái để từ chối hắn!!! Hắn thế nào bây giờ còn nghĩ mình có gì đó với Tiểu Phàm?!

Kỳ thật Ngô Thế Huân sao lại không rõ những lời của Lộc Hàm, nhưng ngày hôm qua chính tai hắn nghe Lộc Hàm nói mình là bạn trai của Lí Tiểu Phàm, vô luận đó là vui đùa thì vẫn là sự thực, lời đó như một khúc cây vắt ngang lòng hắn, hắn không buộc Lộc Hàm tự tay nhổ đi giúp mình, hắn dù thế nào cũng không thấy thoải mái! Huống chi, hôm qua chính mình còn nhìn thấy ánh mắt Lí Tiểu Phàm kia nhìn Lộc Hàm cũng không phải ánh mắt một người bạn thông thường có thể có.

Ngô Thế Huân cười, người trước mắt này, qua thời gian dài quen biết, hắn biết cậu không phải là người dễ dàng tức giận, chính là vì mình nên người này mới tức giận nhiều lần như vậy. Tuy nói bực bội không tốt cho sức khỏe nhưng trong lòng hắn cũng rất vui vẻ!

Tay đặt sau lưng Lộc Hàm xoa xoa, ý muốn giúp cậu bớt giận. Sau đó ngữ khi lại ôn nhuận nói với Lộc Hàm, "Vào đi, bên ngoài đang lạnh."

Nói xong, buông Lộc Hàm ra, liền xoay người rời đi.

Lộc Hàm nhìn bóng dáng người kia rời đi, kiên định, tự tin, mỗi bước đi đều như hắn nắm rõ mọi chuyện. Lộc Hàm suy nghĩ nhưng không muốn chạy theo hắn, chỉ hướng về phía Ngô Thế Huân đang đi, hét lớn, "Em và Tiểu Phàm không có quan hệ gì cần phải xử lí." Những lời này của cậu không sai, quả thật, cậu vốn không có gì với Lí Tiểu Phàm, cậu phải xử lí cái gì? Hừ!

Ngô Thế Huân vừa mới bước đi vài bước đã khựng lại. Quay đầu, nhìn người đang co rúm vì lạnh kia giương mắt, khóe miệng tươi cười, rõ là có ý khiêu khích! Ngô Thế Huân không giận mà cười theo.

Lộc Hàm, đây là em tự tìm đến!

Tiến nhanh hai bước, Ngô Thế Huân quay lại bên cậu, gọi "Lộc Hàm."

Chương 29

Khi Lộc Hàm phản ứng với hai tiếng gọi 'Lộc Hàm' kia thì đã không kịp rồi. Nghênh đón cậu là đôi môi kiên định của Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân cơ hồ cắn lấy đôi môi lạnh bạc kia, hắn muốn trừng phạt Lộc Hàm. Trừng phạt đã khiêu khích hắn nhiều lần trong đêm nay, cũng là trừng phạt cậu sau khi khiêu khích còn lộ ra biểu tình hấp dẫn.

Ngô Thế Huân hắn không phải thánh nhân, không thể nhẫn nại thêm nữa. Vừa rồi xoay người nhìn thấy nụ cười khiêu khích kia của Lộc Hàm, hắn biết mình đêm nay phải làm một chuyện, một chuyện không khống chế được.

Ngô Thế Huân biến hóa góc độ không ngừng ngấu nhiến cặp môi kia, hắn chậm rãi thưởng thức môi cậu. Buông ra, rồi lại phủ lên đôi môi trần của Lộc Hàm, nhưng hắn phát hiện người bên cạnh không hề phản ứng gì với những hành động này của mình, cậu vẫn bị vây trong trạng thái thần tiên bồng bềnh. Ngô Thế Huân cắn mạnh lấy môi dưới của Lộc Hàm, cảm giác đau làm cậu bừng tỉnh.

Đồng tử Lộc Hàm mở rộng, vì ý thức được hành vi hiện tại mà bắt đầu giãy dụa, chính là sau lưng không biết khi nào đã bị cánh tay to lớn nóng bỏng gắt gao kìm lại, không thể động đậy.

Cảm nhận người trong lòng đang giãy dụa, Ngô Thế Huân bắt đầu thay đổi sách lược. Hắn không cắn môi cậu nữa mà nhẹ nhàng hôn, rất nhẹ, rất êm, vài lần đi qua khe hở trên môi cũng không muốn tiến vào, chỉ khuấy động ở bên ngoài. Lộc Hàm giãy dụa ngày càng yếu, đồng tử mở to đã dần mất tiêu cự, trước mắt mông lung sương mờ cùng hơi nước. Ánh mắt vừa nghi hoặc, vừa khó hiểu.

Đột nhiên đôi môi bị dị vật mở ra, trong khoang miệng có gì đó tiến vào. Lộc Hàm muốn cự tuyệt, nhưng khi ấy lại tinh tường cảm nhận dị vật kia bò lên lưỡi mình, không ngừng quấn quanh, duyện hấp, cậu cũng theo đó mà cảm nhận được hai bên khoang miệng mình, cả những nơi sâu xa nhất. Một mình đang băn khoăn, không biết đụng đến nơi nào mà cả người run lên, sau đó khi mình chưa nói được gì, lại tiếp tục dây dưa.

Lộc Hàm cảm giác hô hấp của mình ngày càng dồn dập, lồng ngực như có gì ép chặt, chỉ đợi một khắc kia để giải phóng. Chính là cũng có thể vì thiếu dưỡng khí, ý nghĩ cậu ngày càng rõ ràng, cũng ngày càng rõ ràng mình làm... làm gì.

Ánh mắt đang đuổi dần tìm được tiêu cự rồi, rõ ràng thấy được người trước mắt.

Bình thường đôi mày kiếm luôn chau lại bây giờ tùy ý giãn ra, bình thường tròng mắt không giận nhưng phát uy, giờ phút này cũng trong suốt ý cười, nhưng sâu trong ánh mắt kia không che dấu được một tia hưởng thụ cùng.. đọng tình; sóng mũi cao giờ phút này lại lấm tấm mồ hội. Lộc Hàm muốn nhìn thêm chút nữa... bình thường đôi môi kia luôn mím lại, nhưng là... không nhìn thấy được.

Biết người trong lòng hô hấp đã dần yếu đi, cũng biết chính mình sắp tự chủ không được, Ngô Thế Huân buông Lộc Hàm ra, nhưng vẫn áp trán vào nhau. Có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở cả hai đang dây dưa. "Hô....hô... Vù vù...." Những âm thanh liên tiếp.

"Ha ha....... haha...." Lại là tiếng cười trầm thấp đó, giờ phút này lại càng mê hoặc người. "Lộc Hàm, em không biết khi hôn môi thì nên nhắm mắt sao?" Tay tự động chuyển đến hai má của Lộc Hàm, nhưng hai vầng trán vẫn kề nhau như cũ, bây giờ sờ vào hai má đã bắt đầu ấm áp, không bạc lạnh như trước. Gò má lộ ra một vòng đỏ ửng.

Hơi thở Ngô Thế Huân khi nói chuyện quyện vào hơi thở của Lộc Hàm trên mặt, làm mặt cậu cũng ấm lên, lại cúi đầu nhỏ giọng phản bác. "Anh cũng không nhắm mắt đấy thôi!"

Ngô Thế Huân cười thật vui vẻ, ý cười trong mắt càng trở nên sâu sắc. Người trong lòng đang bối rối, hắn không phải không biết, không thể phủ nhận, điều đó làm tâm tình hắn thư sướng đến nói không nên lời. Chính là cũng nói ra suy nghĩ trong lòng.

"Thật sự bối rối a!"

Lộc Hàm cơ hồ không lo lắng thốt lên, "Nào có như anh thân kinh bách chiến a!"

Đến khi ngẩng đầu mới phát hiện chính mình lại bị người trước mắt trêu đùa. Ánh mắt trong suốt tươi cười không chút sắc bén lại càng ôn nhuận, tại sao lại muốn giễu cợt mình?

Lập tức ý thức lời nói của mình mang đầy 'vị chua', cậu vội vàng cúi đầu, còn thầm mắng mình, độ ấm trên mặt cứ kéo dài không dứt thế này, tựa hộ mình cũng có thể bay lên!

Ngô Thế Huân hừ hừ từ chối cho ý kiến, nhìn thấy thiên hạ trước mắt mình cúi đầu, ý cười tràn lan trên mặt. Phỏng chừng hai người Phác Xán Liệt, Kim Chung Nhân mà nhìn thấy vẻ mặt lúc này của Ngô Thế Huân, họ có thể cả kinh rớt cằm xuống đất.

Lộc Hàm nói vậy kì thật đã oan uổng Ngô Thế Huân. Hắn dù sao cũng là người sạch sẽ nhất định, cho dù khi mới trưởng thành biết mình đồng tính luyến ái, hắn cũng không nghĩ đến dục vọng mà tùy tiện tìm người giải quyết. Hắn khắc chế hết mức, bất quá cũng phải nói, cơ hội cần hắn khắc chế cũng rất ít, không có gì ngoài ý muốn, hắn không cần dựa vào phương thức này để tiêu hao tinh lực của bản thân. Chính là sau khi làm việc, lúc công việc công ty có quá nhiều áp lực, hắn từng vài lần tìm người phát tiết, bất quá những lần ấy cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Cùng những người đó, tự nhiên cũng không 'hôn môi'. Hành động này mang theo tình cảm cùng tiếp xúc cơ thể thân mật, nói cách khác, vừa rồi là nụ hôn đầu của Ngô Thế Huân. Bất quá hắn sẽ không nói cho Lộc Hàm biết, nam nhân cũng phải cần giữ mặt mũi! Nếu đã không nói, thì chờ hắn cùng Lộc Hàm qua vài thập niên thanh xuân xuống mồ, không cần nhắc đến chuyện này nữa, lúc ấy hắn sẽ nói cho Lộc Hàm hay.

Vỗ vỗ vai Lộc Hàm, "Về sau không được khiêu khích anh như vậy nữa! Mau vào đi thôi, bên ngoài rất lạnh rồi." Nửa câu đầu là cường thế, nửa câu sau lại ôn nhu không chịu được.

Lộc Hàm còn đắm chìm trong xấu hổ vì câu nói có 'vị chua' kia của mình, mờ mịt nghe Ngô Thế Huân nói, gật đầu.

Ngô Thế Huân đêm nay có thể nói toàn thắng quay về. Buộc Lộc Hàm thừa nhận chính mình bước vào cuộc sống của hắn, còn thu thêm nhiều chiến công khác. Haha. Tâm tình không thể không tốt!

Lộc Hàm ngơ ngác quay về phòng ngủ, nhiệt độ ấm áp trong phòng kích thích làn da mặt làm cậu thanh tỉnh rất nhiều. Tay chạm đến đôi môi đỏ mọng vừa tiếp xúc thân mật với người kia, chính là vừa chạm tới đã vội vàng rút về. Vài giây sau, mới chần chừ, thong thả, mềm nhẹ, dùng ngón trỏ và ngón giữa tay phải vuốt ve, trong lòng nhất thời vừa thẹn vừa sợ!

Chính mình tại sao lại không có cơ hội nào cự tuyệt? Chính mình tại sao lại không cự tuyệt? Như thế nào nửa đường nhậm chức để hắn muốn làm gì thì làm? Bất quá chính mình không bài xích... thậm chí vừa rồi còn hưởng thụ....

Những người khác có lẽ càng nghĩ càng xấu hổ, còn Lộc Hàm càng nghĩ càng sợ. Nếu nói đến hiện tại, Lộc Hàm còn chưa ý thức được tình cảm giữa mình và Ngô Thế Huân là gì, chính mình không khỏi cảm nhận mọi việc có chút không thật....

Lộc Hàm không biết mình bây giờ nên cười hay khóc, khoảng không tình cảm 24 năm liền bỗng dưng được lấp đầy, nhưng lại là một tình yêu trái lẽ thường. Được rồi, dù mình chấp nhận, nhưng cha mẹ thì sao? Dù bọn họ có để mình tự do trưởng thành, dù bọn họ không quá bảo thủ, nhưng họ có thể chấp nhận đứa con duy nhất của mình sống cùng một nam nhân sao? Còn cha mẹ Ngô Thế Huân nữa? Hắn cũng là con một, quen biết lâu như vậy nhưng chưa hề nghe hắn nói về gia đình lần nào, tình cảm không tốt sao? Hay là gia đình hắn không còn? Nói mới nhớ, cậu, không hề biết gì về gia cảnh ba người kia ngoài việc bọn họ là người Bắc Kinh. Lộc Hàm đang nghi hoặc rất nhiều.

Tới giờ Lộc Hàm mới phát hiện ra, một khi đối mặt với tình cảm này, cậu còn phải đối mắt nhiều vấn đề khác trong tương lai, thậm chí có thể xúc phạm người khác, hơn nữa đều là thương tổn đến người thân của mình! Lộc Hàm rất không muốn như vậy.

Nếu không thì, cự tuyệt Ngô Thế Huân? A~, mình cự tuyệt được sao? Người kia, thái độ cường thế như vậy, bá đạo như vậy, lại dễ dàng bị mình chọc giận như vậy. Lộc Hàm dù nắm chắc, dù tự tin, cũng không thể cam đoan mình có thể toàn tâm toàn ý theo người kia!

Nhưng cậu nghĩ, thuận theo tự nhiên đi! Không né không tránh, không nghênh không hợp. Bát tự thực ngôn, tự mình biết là tốt rồi.

Không phải Lộc Hàm yếu đuối sợ sệt, cậu, cần nhiều lắm những suy xét. Hai chữ cha mẹ là cửa ải khó khăn nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro