Chương 16 - Tặng cô một con dao rọc giấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Thay mặt Phùng thái thái đưa Phùng Ngộ đưa đến sân bay, thế là chiếc Audi A6 kia của Phùng Ngộ đã rơi trọn vào tay Hứa Bán Hạ. Hứa Bán Hạ đoán chừng Phùng Ngộ đi chuyến này không cách nào về được ngay trong tuần, làm người sáng suốt hẳn là biết, đem xe đi cầm cố còn tốt hơn là lấy để dùng.

      Về đến nhà, Hứa Bán Hạ dứt khoát lấy giá chứng nhận bất động sản đi đến trung tâm định giá, lại tìm ngân hàng quen biết, tìm bạn bè hỗ trợ, đem phòng ở cũng mang đi thế chấp. Bởi vì khắp nơi đều là người quen nên lúc làm việc cực kì nhanh nhẹn, đoán chừng đến ngày thứ hai là có thể cầm được tiền, cho nên vừa bước chân ra khỏi ngân hàng, Hứa Bán Hạ liền thông báo Tiểu Trần, có bao nhiêu phế liệu thì thu bấy nhiêu, gọi người xuất kích tứ phía đi thu mua phế thép. Hiện tại không thể mua vật liệu từ từ xưởng thép, sợ là có tiền người ta cũng không thèm nhận, nhưng không vội, mặt trời không mọc đằng Đông thì mọc đằng Tây, trong tay nắm được hàng hoá mới an tâm, bây giờ giá cả của phế liệu vẫn vẫn là mức giá trước tết, máy người chuyên thu phế phẩm đi tái chế kia phản ứng có hơi chậm một chút.

     Trở lại bãi xếp, Đồng Kiêu Kỵ đã rời đi, Tiểu Trần bởi vì được Hứa Bán Hạ phân phó lại bắt đầu bận rộn. Chỉ có mèo hoang Cao Tân Di đang nghe điện thoại, vừa trông thấy Hứa Bán Hạ tiến đến lập tức kêu lên: "Bàn Tử, cha em muốn gặp chị."

     Vừa khéo điện thoại di động Hứa Bán Hạ reo chuông, xem thấy là Triệu Lũy bèn nói với Cao Tân Di: "Chờ một lát chị gặp sau." Liền đi ra ngoài nhận cuộc gọi. Xem ra quan hệ cha con có chuyển biến tốt, ban đầu đến từ "cha" cũng không chịu gọi, bây giờ thế này đã coi là tốt hơn rồi "Triệu tổng về rồi?"

     Triệu Lũy nói: "Hôm qua vừa trở về, tối nay cô có rảnh hay không? Gặp mặt ăn cơm nói chút chuyện đi."

     Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, dạo này hay thật, năm mới tình cảnh mới, mình cũng nổi tiếng lên không ít nha, hai nhân vật lớn thế mà lại tranh nhau hẹn cô, thể diện của mình to ra phết. Như vậy thì gặp ai đây? Hoá ra thành người nổi tiếng cũng có phiền não của người nổi tiếng. Có thơ rằng, sinh mệnh thành khả quý, ái tình giới canh cao, nhược vi tự do cố, lưỡng giả giai khả phao [*]. Cả câu không hề nhắc tới hai chữ "tiền bạc", xem ra tiền dạo này không hot, làm người hẳn nên chú trọng tình yêu. Lập tức không chút do dự đáp: "Được, vậy tôi có chỗ ăn cơm tối rồi." Trong lòng không biết sao lại nhớ tới thịt khô lạp xưởng của Lão Tô, bụng đã bắt đầu có hơi đói, thật đúng là rất thèm. "Triệu tổng không sao chứ?"

     [*] Tạm dịch: sinh mệnh đáng quý, tình yêu còn đáng quý hơn, nhưng so với tự do thì cả hai đều không là gì.

     Triệu Lũy đáp: "Lát nữa vừa ăn vừa nói chuyện, bây giờ tôi không tiện."

     Để điện thoại xuống về văn phòng, Hứa Bán Hạ cảm giác vấn đề không đơn giản, nếu như không có chuyện gì, vậy chữ nói một chữ "Không" là đã rõ ràng, có gì mà tiện hay không tiện? Xem ra là khá rách việc rồi.

     Cao Tân Di thấy Hứa Bán Hạ vào, không thèm để ý đầu dây bên kia cha mình còn đang quang quác lải nhải cái gì, lập tức đem điện thoại đưa cho Hứa Bán Hạ, còn mình nhảy nhót ra ngoài tìm các anh em của Phiêu Nhiễm chơi. Hứa Bán Hạ nghe Cao Dược Tiến đang còn nói, vội vàng ngắt lời: "Cao tiên sinh, là tôi, Tiểu Hứa. Mèo hoang chạy ra ngoài rồi."

     Cao Dược Tiến bất ngờ, ngừng một chút mới đáp: "A, Tiểu Hứa, chào cô. Chẳng lẽ cô biết được thân phận của của Cao Tân Di rồi nên không bảo con bé làm việc hay sao? Cô không cần như vậy đâu."

     Hứa Bán Hạ cười nói: "Tôi cũng không hề dung túng gì con bé, hơn nữa người khác cũng không biết em ấy là ai, muốn sai sử gì thì tuỳ ý sai sử. Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, không có gì làm cả, đợi đến mai là khác rồi." Trong lòng lại nghĩ, nên làm gì thì tôi đã sớm làm xong rồi, còn đợi ông hỏi đến phỏng?

     Cao Dược Tiến nói: "Tốt, tốt, đừng lo con bé không chịu đựng nổi. Tiểu Hứa, tôi muốn nói chuyện riêng với cô."

     Hứa Bán Hạ tiếc rẻ nói: "Cao tiên sinh thứ lỗi, tối nay tôi đã hẹn với một người bạn. Nếu không phải là chuyện gấp thì có thể đổi ngày không?"

     Cao Dược Tiến cười: "Như vậy đi, tôi tìm thời gian rảnh, thông báo trước mấy ngày cho thư ký Cao Tân Di, để con bé chen giờ vào lịch trình của cô."

     Hứa Bán Hạ nghe xong thấy quái quái, cái người Cao Dược Tiến này sao mà luôn thích chọc cô đến vậy, làm như không hiểu gì nói: "Được, được, cái này chiêu tôi phải học tập Cao tiên sinh một chút, sau này đem mấy lời đó nói ra làm người ta rúng động sững sờ, tưởng đâu tôi là nhân vật lẫy lừng giống như Cao tiên sinh vậy.

      Cao Dược Tiến vốn là có chủ ý trêu Hứa Bán Hạ, lần trước nói chuyện thấy rất thú vị, nên bây giờ ông ta bất tri bất giác mà lại nói đùa. Từ khi có được quyền cao chức trọng, một là mọi người nói chuyện với ông ta cực kỳ cung kính, hai là những người bằng vai phải vế với ông ta đã không còn hứng thú đi đùa giỡn, mà tiết mục ... thì không thiếu cái nào. Thực ra cũng có mấy cô gái phản ứng nhanh, nhưng lại không có kiến thức như Hứa Bán Hạ. Chỉ cảm thấy cùng Hứa Bán Hạ nói chuyện rất nhẹ nhàng thoải mái, nói cái gì đối phương cũng có thể khôi hài đáp lại, rất vui vẻ. Lúc này bị Hứa Bán Hạ giễu cợt như thế ông ta lại không thấy có gì không đúng, chỉ cười nói: "Được rồi, làm phiền cô quản Tân Di một chút, bảo con bé về nhà sớm." Xong liền cúp máy.

     Hứa Bán Hạ trong lòng tự nhủ, mèo hoang đúng là gia học uyên thâm, khi bỏ nhà ra đi đã làm ra đến chuyện ... đó. Nhưng cái này liên quan đến hạnh phúc của anh em, không thể nói ra được. Nghĩ đến đây vội gọi cho Đồng Kiêu Kỵ một cuộc thông báo tình hình.

     Hứa Bán Hạ lúc tan tầm bị kẹt xe, khó khăn lắm mới đến được nhà hàng đã hẹn, mà khi ấy cũng đã trễ rồi. Nhưng lúc cô vội chạy vào xem, Triệu Lũy còn chưa tới. Cũng đúng, Hứa Bán Hạ cô có thể kẹt xe, thì người làm cho công ty nước ngoài như Triệu Luỹ cũng có thể kẹt xe, kẹt xe không phân biệt vốn đầu tư quốc nội hay quốc ngoại. Mặc dù đã biết rõ ấn tượng của Triệu Lũy đối với cô bây giờ rất tốt, nhưng giờ phút này vẫn phải không kiêu không ngạo, không thể bị trừ điểm. Nghĩ đến việc Triệu Lũy hôm qua vừa về tới nơi, không biết có bao nhiêu là chuyện lớn chờ quyết sách của hắn, mà hắn lại thu xếp bữa tối ngay hôm thứ hai trở về ăn cùng với Hứa Bán Hạ, có thể thấy được tầm quan trọng của cô hiện tại. Nghĩ vậy, trong lòng Hứa Bán Hạ có tia vui sướng kỳ lạ cứ quanh quẩn trong lồng ngực.

     Trọn vẹn 45', trong lúc đó tuy Triệu Lũy có gọi hai cuộc điện thoại tới bàn giao hành tung, nhưng Hứa Bán Hạ vẫn phải chờ đến phát mệt. Nguyên lai Triệu Lũy cũng không phải là kẹt xe, lúc gọi đến lâng đầu tiên hắn còn chưa rời công ty. Chẳng qua Hứa Bán Hạ sẽ phải thay Triệu Lũy tìm lý do, người ta là làm việc nha, ai mà chẳng có lúc bận không dứt ra được, chỉ cần nói trước một tiếng là tốt rồi.

     Lúc Triệu Lũy đến, Hứa Bán Hạ đang ngồi nghiên cứu menu, tính toán xem đồ ăn nào có thể đảm bảo không vượt qua lượng lipit quy định mà vẫn có thể bổ sung đầy đủ protein. Giảm béo nhưng vẫn phải giữ gìn sức khoẻ, cái này đúng là mâu thuẫn, nhưng nếu như giảm béo lại ảnh hưởng đến ngày thường thể lực, Hứa Bán Hạ sẽ không chút do dự tạm ngưng giảm béo. Cô ăn uống điều độ chứ không đi hướng cực đoan.

     "Tiểu Hứa, nghiên cứu ra cái gì rồi? Hôm nay tuỳ cô gọi món." Hứa Bán Hạ nghe vậy ngẩng đầu nhìn lên, thấy Triệu Lũy không biết lúc nào ngồi xuống đối diện cô. "Ngại quá, vừa mới nãy tôi chuẩn bị ra cửa thì một cái khách hàng lớn tới, không thể không hàn huyên một chút, tôi để phó tổng đi cùng hắn rồi."

     Hứa Bán Hạ lập tức nghe ra hôm nay Triệu Lũy muốn nói chuyện nghiêm trọng, nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, nữ phục vụ đã nhanh nhẹn đi đến, nhỏ giọng hỏi hiện tại có thể gọi món ăn hay chưa. Hứa Bán Hạ đem menu giao cho Triệu Lũy: "Triệu tổng ăn cái gì?" Nhưng Triệu Lũy chỉ nói tùy cô chọn, Hứa Bán Hạ dựa theo thành quả nghiên cứu của mình chỉ chỉ mấy món. Cuối cùng phục làm theo thông lệ hỏi một câu món chính là gì, Hứa Bán Hạ nhìn về phía Triệu Lũy, "Triệu tổng, tôi buổi tối không ăn món chính, sợ tinh bột quá cao, nhưng tôi thấy gnocchi gà xào rau cải chíp ở đây rất thơm, anh có muốn thử chút không?"

     Triệu Lũy gật đầu nói: "Thế chọn nó đi" sau đó phất tay một cái, rất chi là tiêu sái, cô gái phục vụ lập tức hiểu ý rời đi. Hứa Bán Hạ sau khi về nhà nhìn gương luyện mấy lận, phát hiện làm sao cũng luyện không ra cái cảm giác như của Triệu Lũy."Thế nào, mấy ngày nay giá tăng, trong lòng có vui không?"

     Hứa Bán Hạ cười hì hì nói: "Bọn tôi cũng coi như là người đã trải qua mưa gió, tăng một tí tẹo như thế còn chưa để vào mắt. Gần đây tôi nhìn thấy thị trường thép tái chế còn chưa khởi động, liền chuẩn bị một ít tiền nhập hàng, chuẩn bị chờ lên giá." Hứa Bán Hạ hoài nghi rằng Triệu Lũy muốn nói việc tư, bằng không cũng sẽ không vội vàng muốn gặp cô như thế. Nhưng địa vị của hắn cùng Hứa Bán Hạ chênh lệch quá xa, cao hơn quá nhiều, nếu muốn hắn thành thật với Hứa Bán Hạ e là có chướng ngại tâm lý, vậy thì để Hứa Bán Hạ cô chủ động một chút, nói ra dự định và hành động của bản thân gần đây, để Triệu Lũy thấy thoải mái tinh thân. Hứa Bán Hạ cô đây chẳng qua chỉ là một thương nhân nho nhỏ, muốn cái gì đều phải tự mình động thủ.

     Triệu Lũy nghe mỉm cười nói: "Có tầm nhìn, nhưng tiền cô lấy ở đâu?"

     Hứa Bán Hạ cười nói: "Tôi đem hai căn chung cư đi thế chấp, tôi tính thì, cho dù là hiện tại nhập vào rồi lập tức bán ra thì lợi nhuận vẫn cao hơn so với lãi thế chấp, huống chi tôi rất rất lạc quan vào xu thế giá cả trong tương lai.

     Triệu Lũy nghe xong gật đầu, gật rất sâu, độ mạo hiểm so với đợt trước tết Hứa Bán Hạ liều mình mượn tiền đi tái chế thép còn cao hơn, Hứa Bán Hạ cược lần này không nhỏ, cách nói khác là, tính quyết đoán của cô vượt xa người bình thường. Vào thời điểm trước tết, Triệu Lũy mặc dù ủng hộ Hứa Bán Hạ ôm hàng, nhưng cũng chỉ khuyên cô làm một phần, để lại một ít tiền mặt dự phòng lấy một con đường thoát nguy, nhưng bị Hứa Bán Hạ bác bỏ. Mặc dù việc không liên quan đến mình, Triệu Lũy vẫn có thể cảm nhận được Hứa Bán Hạ đang phải gánh chịu áp lực tâm lý rất lớn. Đổi lại là hắn, lúc này hẳn tuyệt đối sẽ không dám được ăn cả ngã về không, thế chấp cả nhà ở, có thể nói là chấp nhận táng gia bại sản đi vào chiến trường, đổi lại là lợi nhuận cao ngất ngưởng. Nhưng cái cô Hứa Bán Hạ này mặt mũi còn ra vẻ chẳng hề để ý, Triệu Lũy lúc này thật không biết nên đánh giá Hứa Bán Hạ như thế nào, là lỗ mãng? Hay là can đảm cẩn trọng? Nếu như là vế trước, vậy hắn phải sửa đổi dự định của chuyến đi hôm nay, nếu như là vế sau, thế thì đúng là được bảo vật. Nhưng đến tột cùng là vế trước hay sau thì cũng phải trong bữa ăn hôm nay làm cho rõ ràng

     Cho nên Triệu Lũy vô cùng thẳng thắn nói: "Ồ, vậy thì nói tôi nghe, cô tính toán như thế nào."

     Hứa Bán Hạ hơi ngạc nhiên, nhưng Triệu Lũy đã mở miệng hỏi, cô cũng không tiện từ chối, lôi từ trong túi ra mấy tờ giấy ghi chép, vừa trình bày chi phí của từng khâu, thuận tay viết luôn lên giấy một sơ đồ xuất lưu, tính ra phần lãi cuối cùng rồi đưa tờ giấy kia cho Triệu Lũy. Đối với việc Hứa Bán Hạ đem cả số lẻ của giá vật liệu ra nói, Triệu Lũy cũng không thấy có gì kì lạ, bởi vì chính hắn cũng nhớ được rất rõ ràng, đây gọi là bản lĩnh trên bàn rượu . Nhưng việc Hứa Bán Hạ không dùng máy tính, chỉ tuỳ ý cộng trừ một chút cũng có thể tính ra được mấy con số chính xác, riêng chuyện này thì Triệu Lũy có chút khâm phục. Người có năng lực này, bất cứ lúc nào cũng có thể phản ứng tốt với giá cả trên thị trường, tính nhạy bén cũng cao hơn người thường rất nhiều. Triệu Lũy nhìn kĩ tờ giấy kia một lát thì biết chắc, quyết định thế chấp nhà đất đi nhập hàng của Hứa Bán Hạ quả không sai.

     Đến đây, Triệu Lũy mới nhận ra, Hứa Bán Hạ này so với mấy tiểu thương hắn từng gặp qua quả thật có chút khác nhau, cô không phải loại diều bay thuận chiều gió hay là kiểu lợi dụng quan hệ đặc thù, Hứa Bán Hạ làm ăn dựa vào là tính toán chính xác và tư duy sắc bén của mình. Cô là một nhân tài, nắm được người này trong tay quả là một lợi thế lớn. Triệu Lũy mỉm cười đem giấy xé bỏ vào cái gạt tàn thuốc, nói: "Tiểu Hứa, chiêu này của cô thật sự rất cao minh."

     Hứa Bán Hạ cười nói: "Cao minh hơn nữa thì có làm sao? Tài chính không có đủ, đành phải bó tay bó chân không làm gì được. Ban đầu dụng chỗ công ty của Lão Tống để kiếm một khoản lớn, cuối cùng lại thành ra chật vật như vậy. Triệu tổng anh đừng khen tôi làm gì."

     Triệu Lũy nửa cười nửa không, nhờ có mấy tình huống như vậy mới biết một người có năng lực biến nhược điểm thành lợi thế hay không, có thể xoay chuyển được tình thế."Ngoài việc mua thép phế liệu bên ngoài, gần đây còn dự định lâu dài gì nữa không?"

     Hứa Bán Hạ nói: "Có, tôi muốn mua lại mấy bãi xếp lân cận, đội thi công hiện giờ cũng đang xây dựng đê biển, xây xong liền có một cái bến tàu ngay cả thuyền nặng vạn tấn cũng có thể đỗ được, về sau mới dễ dàng vay của ngân hàng. Chẳng qua cái này cần nói chuyện với Lão Tống trước đã, tốt nhất năm nay nên tiếp tục hoạt động kinh doanh bằng cách nhập khẩu thép phế liệu của Nga như năm ngoái, nếu không tiền của tôi cũng không đủ để chia cho hai nơi. Nếu như Triệu tổng anh sau này vẫn tiếp tục hỗ trợ tôi từ phía sau, ngược lại là không có vấn đề gì."

     Triệu Lũy tự nhiên biết ủng hộ của hắn ở đây là gì, cảm thấy so với với lời hứa lúc còn ở phương Bắc cũng không khác biệt lắm."Nhưng là, Tiểu Hứa, gần đây những ý định xây bến tàu đều khó thực hiện, cô đã nghĩ tới chưa? Ngươi muốn làm bến tàu, sẽ không đi nhận thầu một cái sao?"

      Hứa Bán Hạ cười nói: "Lời này lúc ở Hàng Châu tôi cũng từng nói với Phùng Tổng, khi đó là Phùng tổng đề nghị tôi lấy mảnh đất kia xây bến tàu, tôi cảm thấy không được. Sau đó về nhà cân nhắc mấy ngày, lại cảm thấy ý kiến này không sai. *Nếu như tôi tiếp tục mượn dùng Lão Tống công ty tài chính như thế thao tác đi xuống, chính tôi lượng đầu tiên liền rất lớn, sau đó Lão Tống đã ở chỗ này thiết phân công ty, bọn hắn lượng cũng sẽ không nhỏ, tôi rất ngượng ngùng đem Triệu tổng công ty của các ngươi lượng cũng coi như đi vào. Như thế tính toán, tôi nhìn lỗ vốn hẳn là sẽ không thua thiệt. Đó mới chỉ là vấn đề cần cân nhắc thứ nhất. Vấn đề thứ hai là tôi chuẩn bị phát triển nhà máy, mà tài chính của tôi lại không đủ, cho nên chỉ có thể làm từng bước một, đầu tiên xây dựng mấy công trình, vận chuyển lại, bắt đầu kiếm tiền trước sau đó mới phát triển cao hơn. Mặc dù trước mắt tôi vẫn chưa xác định cụ thể mình sẽ như thế nào, nhưng với một vị trí thích hợp như vậy mà không xây bến tàu thì quả thật là lãng phí. Khoan nói đến việc làm nhà máy sau này, có điều với tình trạng bây giờ mà nói, bãi xếp có thêm một cái bến tàu, việc làm ăn sẽ khá hơn một chút, không có gì là không tốt."

     Triệu Lũy hết sức chăm chú cân nhắc từng câu từng chữ của Hứa Bán Hạ, nghe xong trong lòng liền gọi cô là cao thủ. Bởi vì trước đó đã dựng đê biển, cho nên chi phí xây bến của Hứa Bán Hạ cũng giảm đi nhiều. Hơn nữa, Triệu Lũy đối với bản phác họa tỉ mỉ của Hứa Bán Hạ, nhìn không ra cô lại có ý định sâu xa như vậy, tuy không biết sau này Hứa Bán Hạ có thể thực hiện được hay không, trước mắt có thể nói từng bước đi của cô đều bám sát vào thực tế, làm đến nơi đến chốn, vô cùng chính xác, xây dựng bến tàu, đúng như lời cô nói, là một hướng đi rất tốt. Không nghĩ đến người phụ nữ ngày nào cũng cười hì hì như Hứa Bán Hạ lại có nhưng tính toán sâu xa như vậy. Là trước kia Triệu Lũy đã quá xem thường cô rồi.

     Đến đây, Triệu Lũy đã không còn giữ thái độ người ở trên cao kẻ ở dưới đất để đối xử với Hứa Bán Hạ nữa, thâm chí còn xem cô như một mối nguy hiểm nhỏ, tuy có vẻ là một người khó bị thao túng nhưng nếu cùng hợp tác, Hứa Bán Hạ rất có uy tín. Có điều hợp tác như thế nào? Bày ra trước mặt Hứa Bán Hạ hai con đường kiếm tiền, một đầu là nhập khẩu thép phế liệu về tái chế, một là con đường làm nhà máy lâu dài. Nếu là cái trước thì còn có thể nắm được, mà cái sau. . . Triệu Lũy cũng không chắc, người có tài chính như hắn đi xây dựng một nhà máy cũng cảm thấy cực kì khó khan, huống chi Hứa Bán Hạ bây giờ quy mô rất nhỏ, ngay cả nhà cũng muốn thế chấp. Phác họa thì vẫn là phác họa, vẫn nằm ở trên giấy, khi nào thực hiện được cũng không biết được. Cho nên Triệu Lũy vẫn là không chút do dự lựa chọn cái trước. Nhưng là lời này không tiện nói ra miệng, chỉ có tự để Hứa Bán Hạ nói ra.

     "Tiểu Hứa, làm như vậy, sau này chắc chắn tài chính của cô sẽ vô cùng khó khăn. Chỗ Lão Tống tuy có thể làm như năm ngoái, nhưng nếu cô tự có tài chính tự lấy tiền mình nhập hàng thì sẽ dễ dàng hơn, tỉ lệ vốn của cô quá ít, nhỡ như lại xảy ra bất trắc như lần này thì có thể sẽ không dễ vượt qua như vậy. Công ty của tôi chỉ cần tôi còn khống chế được, thì khôg thành vấn đề, có thể tiếp tục làm hậu thuẫn cho cô. Nhưng nếu lấy góc độ phân tích thị trường bình ổn đi cân nhắc, thì chỉ sợ là hơi khó khăn."

      Hứa Bán Hạ nói: "Không cần quá lo lắng, cũng không thể nào gặp vận xui như năm ngoái được. Chẳng qua thị trường vật liệu thép đang bị mấy điều luật của nhà nước ảnh hưởng rất nhiều, không biết khi nào sẽ lặp lại, như Triệu tổng đã nói, cũng nên cẩn thận một chút, vốn của mình chiếm tỉ trọng lớn một chút thì tất nhiên là tốt. May là xây dựng bến tàu cũng không phải một lần trả hết, có thể thanh toán dần dần, lấy được chừng nào lợi nhuận thì trả chừng ấy. Nhưng mua đất thì tốn nhiều hơn một chút, mà chỉ có thể bán buôn không thể bán lẻ, điểm ấy là đau đầu nhất. Triệu tổng, nếu như anh tin tưởng lời của tôi, hay là món tiền 50 vạn lần trước anh cho tôi mượn, đợi đến khi xong xuôi tôi kết toán cho anh luôn một lần."

     Hứa Bán Hạ trong lòng vô cùng rõ ràng, nếu muốn tiếp tục nhập khẩu thép từ Nga, làm cho lớn mạnh, thì rời được món tiền của Triệu Luỹ. Nhưng nhờ vả quan hệ bạn bè, thì không phải là kế lâu dài, chỉ có để hắn cũng hưởng một phần lãi mới có thể vĩnh viễn buộc lại hắn.

      Hai người đều có toan tính, nhưng lại trăm sông đổ về một biển, vì lợi ích chung mà cuối cùng buộc lại với nhau. Triệu Lũy nghe Hứa Bán Hạ đưa đề nghị như thế, trong lòng thở phào một hơi, cứ như vậy mà làm là tốt. Mỉm cười nói: "Là ý kiến hay, nếu không tiền của tôi bỏ vào ngân hàng cũng vô dụng. Hay là 200 vạn tôi đem giao cho A Quách vận hành lấy về. Số tiền này tôi đưa cho công ty bọn họ là tiền đặt cọc cho xưởng thép giao hàng, đến giờ nhận hàng thì cũng đem về được rồi, thế thì tôi giao cho cô."

     Hứa Bán Hạ nghĩ, tính như vậy thì trong tay Triệu Lũy có tối thiểu hai trăm vạn, nhưng tiền lương của hắn nào có cao như vậy, có thể thấy được hắn cũng không phải cừu nhỏ mà ngây thơ hay bông tuyết trắng trong sạch. Nếu như lấy được hai trăm năm mươi vạn, vậy sau này làm gì cũng có thể thuận lợi hơn. Vội nói: "Triệu tổng, vậy thì quá tốt rồi, có tiền của anh chịu chung nguy hiểm, từ nay về sau tôi lại có thêm một người để thương lượng, lòng tôi đã cảm thấy an tâm hơn rất nhiều."

     Triệu Lũy đương nhiên sẽ không nói hắn rằng xem trọng thị trường sau xuân tăng trưởng mạnh, biết đây thương vụ là một vốn bốn lời sinh ý cho nên mới tham dự vào, chỉ nói: "Tôi không tiện ra mặt, về sau các thao tác cụ thể đều phải giao cho cô, mất công cô chạy đi chạy lại một chút. Tôi chỉ có thể bảo đảm tài chính và nguồn hàng. Chúng ta về sau có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu." Bởi vì mọi người đều quen thuộc giá thị trường, mà Hứa Bán Hạ đã nói rõ xong lần nào kết toán lần đí, cho nên Triệu Lũy có thể nắm giữ ít nhiều lợi nhuận, mà cũng không cần phải phí miệng toan tính chi tiết, chỉ cần xem sau lần đầu tiên này Hứa Bán Hạ định làm kiểu gì là được.

     Nếu đổi thành người khác, cho dù là Phùng Ngộ, Hứa Bán Hạ cũng chưa chắc đồng ý cho hắn nhúng tay chuyện buôn bán tốt như thế, nhưng Triệu Lũy lại khác, trừ thân phận ra, là do Hứa Bán Hạ muốn cùng hắn hợp tác, để hắn kiếm được một phần. Bởi vậy rất vui vẻ nói: "Được, cứ như vậy đi, để xem lần này chúng ta hợp tác thế nào. Triệu tổng, vay tiền anh là công ty Cừu tổng hay là công ty Quách tổng?"

     Triệu Lũy mỉm cười nói: "Cỡ như công ty của A Quách công ty thì chưa cần đến tài chính lớn như vậy. Là công ty của Cừu tổng. Bọn hắn xây dựng lại từ phần cơ bản nhất, làm mới toàn bộ thiết bị, thế nên mới cần nhiều tiền đến vậy."

     Hứa Bán Hạ "A" một tiếng, nói: "Hoá ra là công ty Cừu tổng. Quách tổng là nhân tài quản lý nhà máy, tiền của bọn họ luôn phải lưu chuyển rất chặt chẽ." Hứa Bán Hạ nghĩ đến hôm nay mình lừa Cừu Tất Chính như thế, không biết bọn hắn có mắc mưu hay không, nếu thật không đi xưởng thép, thì tiền kia của Triệu Lũy cũng phải mắc kẹt lại, nói cách khác là liên lụy đến chính bản thân mình. Không ngờ thông minh quá sẽ bị thông minh hại. Đành phải thăm dò từ chỗ Triệu Lũy: "Triệu tổng gần đây có cử người đi thúc nhà xưởng giao hàng không?"

     Triệu Lũy nói: "Không cần, chúng tôi là khách hàng lớn, luôn luôn ưu tiên cung ứng. Lô đầu tiên hôm qua đã đến nơi. Nhưng tôi cũng nghe nói năm nay nhu cầu hàng hóa rất cao, xem ra trước tết cô chọn ôm hàng là chính xác."

     Hứa Bán Hạ gật đầu nói: "Đúng, tôi làm sao có thể quên hội đặt hàng mùa hè năm ngoái, anh ngồi ngay bên cạnh Lão Tổng, phong thái nhẹ nhàng, khí độ bất phàm, Ngũ Kiến Thiết thấy mà buồn bực đến chết. Loại nhà máy có nhu cầu vừa lớn vừa ổn định như các anh, xưởng thép trông thấy các lại chẳng mừng quýnh lên. Nhưng sáng hôm nay tôi gặp Quách tổng, bọn họ giống như còn chưa ý thức được thị trường căng thẳng, còn muốn quan sát một hồi. Lúc đầu tôi cũng chẳng muốn quản bọn họ, nhưng Triệu tổng anh nói tiền của anh cũng ở bên đó, thế này thì vấn đề nghiêm trọng rồi, Triệu tổng vẫn nên chào hỏi chút với Quách tổng đi." Trong lòng thở dài, ai dà, Cừu Tất Chính ăn hời rồi. Sớm biết như thế, còn không bằng sáng nay tự mình đưa một món nợ ân tình cho bọn họ.

     Triệu Lũy gật đầu. Hai người ăn cơm cũng không cần mời rượu, một chai vang đỏ, ai uống được bao nhiêu thì uống. Triệu Lũy cảm thấy, về mặt này Hứa Bán Hạ không hề giống một cô gái, quá thoải mái. Nữ nhân không nũng nịu, dù có thế nào thì cũng bớt đi một phần phong tình. Chẳng qua lúc này hai người hợp tác trao đổi thành công, Triệu Lũy trong lòng nhẹ nhàng, liền giơ chai rượu lên, tự mình rót đầy ly của Hứa Bán Hạ, nói: "Tiểu Hứa, hay lắm, hi vọng chúng ta về sau có thể hợp tác vui vẻ."

     Hứa Bán Hạ nâng mắt, trong lòng thở dài, người này vẫn như xưa, phong thái nhẹ nhàng, khí độ bất phàm, vẫn có thể khiến Ngũ Kiến Thiết buồn bực đến ch.ết. Thế nhưng người như vậy mãi mãi cũng sẽ không phải là người của cô. Xem hôm nay Triệu Lũy vội vã tìm cô, vội vã trao đổi hợp tác như thế, vậy thì có thể thấy hắn đã cân nhắc đến vấn đề sự nghiệp của mình, đoán chừng là Triệu Lũy đã dự cảm được nguy hiểm ngập tràn đang hướng về hắn, nhưng hẳn là còn có một đoạn thời gian rề rà nữa. Hắn chẳng qua là muốn lợi dụng Hứa Bán Hạ làm người giật dây, làm cho tốt, hắn có thể mở rộng tài chính, để hắn sau này có nền tảng ổn định, cho nên hắn mới chú trọng thương vụ nhập khẩu thép chứ không phải phát triển bến tàu lâu dài. Rất có thể, trong lòng Triệu Lũy căn bản không nghĩ tới việc lâu dài với Hứa Bán Hạ. Hắn chỉ đang đặt ván qua cầu, qua cầu xong thì rút ván, Hứa Bán Hạ nghĩ mà ch.ết lặng trong lòng. Thế nhưng có thể không làm sao? Tự Hứa Bán Hạ biết rõ mình mơ tưởng đến Triệu Lũy, biết rõ Cao Dược Tiến hôm nay muốn gặp chắc chắn là có hứa hẹn tốt, nhưng cô tình nguyện tới chỗ này cho Triệu Lũy lợi dụng, con người vẫn luôn tự hạ thấp mình như thế. Nội tâm cô giờ phút này lộn xộn như nước sôi, nhưng trên mặt không biểu hiện ra gì chỉ cười ha ha một cách quen thuộc nâng chén cụng ly với Triệu Lũy: "Chúng ta hợp tác chắc chắn vui vẻ."

     Đó là bởi vì tôi thích anh! Hứa Bán Hạ tự nhắc nhở trong lòng.

     Triệu Lũy uống xong một ngụm rượu liền bắt đầu gọi cho Quách Khải Đông. Chuyện này làm càng sớm càng tốt, làm sớm thì mới kịp nhắc chuyện nhập hàng, làm sớm thì mới có tiền. Hứa Bán Hạ rảnh rỗi sinh nông nỗi, bắt đầu đánh giá nhà hàng hai người họ đang ăn. Tổng quan bài trí bố cục đều rất tốt, nhưng đồ ăn không có mùi vị gì cả, vừa rồi nhìn menu, mấy loại đồ ăn nhạt nhẽo này không hiểu sao lại đắt đỏ như vậy. Nhưng không ngờ là khách quý chật nhà, nhà hàng cũng toàn là người có mặt mũi. A, xa xa bên kia không phải Cao Dược Tiến sao? Hình như chỉ đi có hai người, một nam một nữ, ngồi đối diện Cao Dược Tiến là một người phụ nữ tóc dài phấp phới, mặc dù chỉ thấy được góc nghiêng, nhưng vẫn nhìn ra được là cô gái trẻ tuổi lại có nhan sắc, dáng người yểu điệu. Hứa Bán Hạ nhiều chuyện nghĩ thầm, chắc đây chắc là cô tình nhân đã làm cho mẹ của mèo hoang tức ch.ết đúng không.

     Nghĩ đến Cao Dược Tiến luôn luôn giễu cợt cô, Hứa Bán Hạ giờ phút này tâm tình không tốt, nhịn không được cũng muốn trêu chọc lại, liền lấy điện thoại di động ra gửi cho ông ta một cái tin nhắn: "Người ta thường nói, đàn ông hai mươi ba mươi tuổi đều thích con gái đôi mươi, đàn ông bốn mươi năm mươi trong mắt cũng chỉ có con gái đôi mươi, mấy ông lão sáu mươi bảy mươi bạc đầu vẫn thích mấy em gái hai mươi tuổi. Người gửi: Tiểu Hứa."

     Cao Dược Tiến đọc tin nhắn mà bật cười, thấy cuối tin nhắn hiển thị là Tiểu Hứa, liền gọi cho cô: "Đang làm gì vậy? Có muốn qua đây ăn chung không?"

     Hứa Bán Hạ cười nói: "Không dám, không dám làm phiền hai người."

     Cao Dược Tiến lập tức hiểu ra Hứa Bán Hạ nhất định cũng đang ở trong phòng ăn này, đưa mắt nhìn quanh, quả nhiên thấy khuôn mặt mũm mĩm đang tươi cười."Thấy tôi còn không qua đây? Hẹn hò quan trọng như vậy sao?"

     Hứa Bán Hạ liếc xéo Triệu Lũy một chút, mỉm cười nói: "Đó là đương nhiên, không tin ông tới xem một chút, xem người này có xứng đáng để tôi lỡ hẹn của ômg hay không."

     Cao Dược Tiến không chút do dự liền tắt điện thoại di động, đi tới bàn bên cạnh Hứa Bán Hạ kéo ghế ngồi xuống, nhìn về phía Triệu Lũy đang gọi điện thoại, lại nhìn về phía Hứa Bán Hạ. Mấy lần như vậy, thấy Triệu Lũy vừa đặt điện thoại xuống, lúc này mới cười với Hứa Bán Hạ, nói: "Cô nhất định là tương tư người ta." Nói xong lại thêm một tràng cười ha ha không dứt.

     Triệu Lũy bị làm cho ngạc nhiên, hắn vừa rồi cùng Quách Khải Đông trò chuyện, không có chú ý Hứa Bán Hạ làm cái gì, lại thấy người đàn ông này ăn nói kì lạ, ngay cả cười cũng kì lạ nốt, không kiềm được hỏi: "Ông ấy có ý gì? Bạn của cô hả?"

     Hứa Bán Hạ bị Cao Dược Tiến nói trúng, trong lòng ảo não cực kì, trên mặt cô lại viết mấy chữ "yêu đơn phương" rõ ràng như vậy ư? Thấy Triệu Lũy còn muốn hỏi, quyết định chắc chắn nói: "Cmn, nghĩ sao lại nói tôi tương tư anh chứ?"

     Triệu Lũy nghe xong, nhún vai một cái căn bản là không có coi ra gì, nói thư ký của hắn tương tư hắn hắn còn tin được, Hứa Bán Hạ ư? Cái cô đàn ông hở ra là nói chuyện buôn bán như Hứa Bán Hạ sẽ có làm ra chuyện uyên ương tương tư sao? Triệu Lũy không khỏi cảm thấy rất buồn cười cười nói: "Có sao? Ha ha."

     Hứa Bán Hạ càng là ảo não, mình thấp kém như vậy? Bây giờ cũng không còn mập mấy nữa, chẳng lẽ tư cách đơn phương người ta cũng không có? Lẽ nào Triệu lũy không xem cô là phụ nữ? Nghĩ tới đó, Hứa Bán Hạ vô cùng dứt khoát đáp lời: "Có, vì sao lại không thể?"

     Triệu Lũy sững sờ một chút, lập tức lại bật cười, nói: "Có thể, làm sao mà không thể, ha ha."

     Hứa Bán Hạ biết hắn căn bản cũng không tin, vẫn cứ cho là cô đang nói đùa. Lúc này cô thật muốn gi.ết người, thế nhưng, hít sâu, cười, hơn nữa còn phải cười thật vui vẻ, không thể nào trông không vui bằng Triệu Luỹ đang cười: "Được, thế cứ quyết định vậy đi. Đáng tiếc lễ tình nhân lại trùng với ngày tết, nếu không tôi kiểu gì cũng phải lừa đảo moi tiền của Triệu tổng." Triệu Lũy tin thì làm sao, tội gì phải khiến mình xấu hổ, ném trái tim qua mặc cho người vô tâm chà đạp. Hơn nữa, về sau còn phải hợp tác, cũng không thể bởi vậy khiến cả hai lúng túng, vậy vậy thì thà như không hợp tác.

      Triệu Lũy cười nói: "Có thể bù mà. Tôi suýt chút nữa thì quên, tôi có mang cho cô món quà nho nhỏ, hình như là mua vào dịp lễ tình nhân mấy hôm trước đó, hi vọng cô sẽ thích." Nói xong thật sự lấy trong túi xách một cái hộp dài hẹp.

      Đồ trang sức sao? Trong lòng Hứa Bán Hạ có chút vui vẻ, cũng mày hắn ta còn xem cô là con gái. Cô cũng không làm bộ thục nữ hỏi "Có thể mở ra xem sao", mà lại vui vẻ cười nói: "Cảm ơn Triệu tổng, tôi mở ra xem thử." Liền mở ra luôn. Cao Dược Tiến nhìn mà trợn tròn mắt, cái gì, có người tặng quà cho Hứa Bán Hạ? Chẳng lẽ Cao Dược Tiến hắn đây cũng có lúc nhìn lầm? Nam nhân kia nhìn qua khí thế hiên ngang, không phải là dạng sẽ làm trai bao, chẳng lẽ Hứa Bán Hạ không phải đơn phương tương tư thật? Như thế kỳ quái quá. Thế là ông ta nhịn không được tò mò nhìn theo.

      Đóng gói có hơi phức tạp, nhưng cũng không làm khó được Hứa Bán Hạ, mở ra xem, lấp lánh loá mắt, mà cũng không phải là lấp lánh loá mắt, hoá ra là một thanh dao rọc giấy thiết kế cực kỳ độc đáo. Triệu Lũy thế này không sai, hai bên là đối tượng hợp tác của nhau, mà quan hệ hợp tác là trung tính, đưa dao rọc giấy thì vừa khéo. Sai là cô. Hứa Bán Hạ lúc này chỉ có thở ra ra, không có hít vào. Mãi một lúc mới hồi phục tinh thần, cô thế mà lại không cười nổi, cầm lên chuôi dao được làm thủ công tỉ mỉ nhìn một hồi, thấy trên lưỡi dao sáng chói phản chiếu lại gương mặt mập mạp của mình. Hứa Bán Hạ không khỏi đánh trống lảng cười một tiếng, hai ngón tay khẽ động, tiêu sái phóng ra một đường đao pháp, cầm chuôi dao múa một đường vững vàng chính xác, thanh dao cắm ngay vào chính giữa mắt con cá hoàng đế hấp còn chưa kịp động đũa. Chỉ nghe tiếng vang trong trẻo, nước sốt trong đĩa nhanh chóng rút cạn. Trái tim còn chưa vỡ, đĩa đã vỡ trước.

     "Dùng ngôn ngữ trong nghề mà nói, chất liệu làm chuôi này rất tốt." Hứa Bán Hạ nhờ tiếng nứt giòn tan mà kịp lấy lại bình tĩnh, giả vờ không có việc gì xảy ra, nói, "Cám ơn anh, Triệu tổng."

     Lời còn chưa dứt, từ xa truyền đến một tràng cười càn rỡ. Không cần nhìn đã biết, nhất định là Cao Dược Tiến, nếu là ông ta ngồi cạnh đây, Hứa Bán Hạ nhất định sẽ rút dao ra cầm mỉm cười nói "Hoá ra tiếng cười của ông còn không êm tai bằng tiếng ho khan" .

     Cao Dược Tiến thấy ánh kim loé lên, biết thừa đơn phương tương tư vẫn là đơn phương tương tư, nhưng thủ pháp thành thạo của Hứa Bán Hạ làm cho choáng váng, sửng sốt một chút, nghĩ đến thiên hạ nào có đàn ông nào lại tặng dao cho bạn gái, lúc này Bàn Tử không biết trong lòng đang rầu rĩ đến cỡ nào, liền nhịn không được cười to. Đang cười thì lại nghĩ, thảo nào con gái ngang bướng như mèo hoang lại ngoan ngoãn nghe theo Hứa Bán Hạ, hoá ra cô ấy còn có ngón này, trông điêu luyện như thật không biết học được từ chốn tam giáo cửu lưu nào, hoá ra cô cũng là một tay hảo hán. Thât không có cách nào xem cô như con gái được.

     Cô gái trẻ tuổi xinh đẹp ngồi đối diện Cao Dược Tiến thấy Cao Dược Tiến cười vui vẻ sung sướng như vậy, còi cảnh báo trong lòng huýt dài, nhưng xem kỹ người mà Cao Dược Tiến chú ý, há, một tên mập, cũng không xinh đẹp. Lập tức mất đi cảnh giác. Mặc dù Cao Dược Tiến cũng mập, nhưng người phụ nữ của ông ta mập thì lại không được.

     Triệu Lũy kinh ngạc nhìn Hứa Bán Hạ, nằm mơ hắn cũng không nghĩ tới ngón tay mũm mĩm đó lại múa ra được đao hoa soái khí như vậy. Lại nghĩ nghĩ, mẹ Hứa Bán Hạ từ cô lúc ra đời đã mất, cha ruột lại là kiểu như thế, cũng không biết những năm tháng tuổi thơ kia cô đã phải lăn lộn thế nào, có lẽ bản lĩnh này là học được từ hồi đó. Thảo này lại theo ngành thép, con gái không có chút máu thổ phỉ trong người thì chẳng ai dấn thân vào nghề này. Nhưng là vừa rồi người đàn ông kia cười to như vậy là có ý gì? Triệu Lũy nhất thời không hiểu được, đoán là hai người bọn họ quen biết đã lâu, động tác này trước kia của Hứa Bán Hạ chắc là rất xấu, cho nên ông ta kia trông thấy tức cảnh sinh tình hồi tưởng lại. Quả nhiên thấy ánh mắt Hứa Bán Hạ liếc sang bên kia có chút tức giận. Trong lòng cảm thấy rất chút buồn cười, nói: "Tiểu Hứa, xem ra thanh dao này rất thích hợp với cô, cô thích là được."

     Hứa Bán Hạ bỗng nhiên nổi hứng đùa dai, cầm khăn ăn lau sạch lấy lưỡi dao, mỉm cười nói: "Nếu trước kia lúc tôi còn kéo bè kéo lũ đi đánh nhau mà trong tay có dao tốt thế này, hiện tại có khi còn bị nhốt trong đồn cảnh sát. Không tới lượt cục thuế cử người đến bắt."

     Triệu Lũy thấy Hứa Bán Hạ chắc chỉ đang hù người, chắc là đàm phán hợp tác với hắn thành công nên trong lòng vui vẻ. Dù sao thì loại cơ hội này không phải ai cũng có khả năng đạt được, đây chính là cùng hắn trong ngoài thông đồng, dựa vào quyền lực trong tay hắn mà mọi người cùng đạt được lợi ích. Đổi lại là trước kia, Triệu Lũy làm không ra hành động như vậy, nhưng lần trước về tổng bộ, bên đó giữ hắn lại mấy ngày rồi cũng không có hồi âm. Sau đó tổng giám lại đốc tìm hắn nói chuyện, ý tứ thì không chắn chắn là có mà cũng không chắc chắn là không, chẳng khác nào không nói. Nhưng lại có tin mới, chức kế toán trưởng đã bị thay, chờ tổng bộ tìm kiếm được người thích hợp thì tuyên bố. Triệu Lũy cảm thấy, ở ngoài mặt thì vờ như đổ cái tội thuế má này lên đầu tài vụ, nhưng ai mà không biết tài vụ là thân tín của Triệu Lũy hắn, bỏ đi trưởng phòng tài vụ chẳng khác nào cắt đi một tay một chân của hắn, mà đưa quản lý tài vụ mới xuống thì chẳng khác nào nhét tai mắt vào công ty. Theo như hắn phán đoán, chờ cho tài vụ quản lý mới đã ngồi vững chân rồi, tổng bộ làm bước tiếp theo. Mà bước này sẽ nhằm vào Triệu Lũy hắn. Cho nên, Triệu Lũy không thể không thay mình thu xếp đường lui. Chỉ là, không biết lúc nào tổng bộ bắt đầu xuống tay.

     Hôm nay cần thống nhất ý kiến với Hứa Bán Hạ, liền cười nói: "Ha ha, Tiểu Hứa, cô nói đùa chứ gì, con gái làm sao có thể kéo bè kéo lũ đánh nhau, muốn đánh cũng không phải đối thủ của người ta. Được rồi, không đùa nữa, chúng ta thảo luận một chút chuyện sau nayg. Tiểu Hứa, về sau mỗi một đơn, cô nhất định phải nói cho tôi chính xác thời gian hàng về, nhất là thời gian đến xưởng thép nhận hoá đơn, nếu không tôi rất khó thu xếp đưa tiền đúng lúc, trễ ngày nào cô lại phải trả lãi cho công ty Lão Tống ngày đó, rất không có lợi. Cái này cô làm được không?"

     Hứa Bán Hạ gật đầu nói: "Tôi làm không được, nhưng có Triệu tổng anh ở đây, lúc nào gửi hàng để tái chế chỉ cần Triệu tổng ra mặt một chút, chào hỏi với bên xưởng thép, hẳn là không có vấn đề gì. Triệu tổng chỉ cần ra mặt một lần, dẫn đường cho tôi, về sau tự tôi đi làm lấy." Quay lại trong công việc vẫn tốt hơn, Hứa Bán Hạ cũng không muốn vì giả vờ bình tĩnh mà tốn công sức.

     Triệu Lũy cũng cảm thấy Hứa Bán Hạ nói rất có lý, dù sao trước kia cô cũng chỉ là người buôn bán nhỏ, cứ cho là quen biết nhiều người thì cũng là vài nhân vật nhỏ, muốn sai khiến xưởng thép giao hàng đúng giờ, cô ấy vẫn chưa có thể diện đó, thật đúng là cần hắn ra mặt một chút."Như vậy đi, về sau người của xưởng thép có tới thì tôi lại gọi cô đến ăn cơm cùng, cô cũng thuận tiện làm quen một chút, sau này có gì cũng dễ dàng hơn. Hôm nào cô gặp trợ thủ Tần Phương Bình của tôi, về sau nếu có chuyện tôi không tiện ra mặt thì cô cứ gặp hắn."

     Hứa Bán Hạ hỏi: "Tần Phương Bình quen với người của xưởng thép sao?"

     Triệu Lũy mỉm cười, nói: "Không quen, nhưng về sau cô sẽ biết thôi."

     Hứa Bán Hạ liền không hỏi nữa, mấy cái đó hẳn là quyền mưu của Triệu Luỹ.

     Bữa cơm này thật sự là ăn đến ngũ vị đều đủ.

____________________

Dịch: Tiêu Tương Phi Tử • 潇湘妃子

Bản dịch chỉ được đăng tải chính thức trên trang facebook Tiêu Tương Phi Tử • 潇湘妃子 và tài khoản W.a.t.t.p.a.d Tiêu Tương thư quán

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro