Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌰 Tiệm của Sồi

Diệp Du lập tức nhận ra một vấn đề nghiêm trọng: "Vậy nghĩa là tôi không thể tự tiện ra ngoài?"

Lục Thanh Câm lạnh lùng trả lời: "Không thể. Ông nội cô dặn phải trông chừng cô, không cho cô đi lung tung. Hơn nữa để cô tự do đi lại sẽ không đảm bảo an ninh cho biệt thự Lục. Cô muốn đi đâu, khi nào và trở về khi nào, tất cả đều phải báo cáo trước với tôi."

Diệp Du im lặng. Rõ ràng đang ở trong thành phố nhưng lại có cảm giác như mình bị bán vào núi sâu để làm dâu.

Lục Thanh Câm quay lại hỏi trợ lý Doãn: "Phòng của cô ấy đã chuẩn bị xong chưa?"

"Xong rồi." Sau khi nhận được điện thoại của bố Lục, trợ lý Doãn đã sắp xếp phòng cho Diệp Du trong biệt thự Lục trước khi tan ca.

Lục Thanh Câm định nói "Anh dẫn cô ấy tới phòng", nhưng sau đó đổi ý, bảo trợ lý Doãn: "Anh về nhà đi, tôi sẽ dẫn cô ấy đi." Anh nghĩ, nhân dịp này, nói rõ ràng mọi chuyện với cô.

Sau khi trợ lý Doãn rời đi, Lục Thanh Câm dẫn Diệp Du lên tầng hai. Vừa lên cầu thang rẽ trái đã thấy phòng khách, sofa bao quanh nhìn rất thoải mái, tường có màn hình LCD lớn đang chiếu kênh National Geographic. Có lẽ là Tiểu A phát theo sở thích của Lục Thanh Câm. Đi vào sâu hơn, cửa phía trước tự động mở ra, để lộ căn phòng bên trong, là một phòng ngủ rộng rãi và sáng sủa.

"Đây là phòng của cô." Lục Thanh Câm dẫn cô ấy đi một vòng, "Bên này là phòng thay đồ, bên kia là phòng vệ sinh."

Diệp Du cảm thấy không ổn, đặt túi xuống, khoanh tay trước ngực.

"Lục Thanh Câm, tôi có một câu hỏi."

"Nói đi." Lục Thanh Câm nhướng mày, nghĩ bụng, cuối cùng cô cũng không gọi anh là đạo hữu nữa?

"Anh có quyền hạn cấp một, nghĩa là anh có thể mở cửa phòng tôi bất cứ lúc nào, đúng không?"

Vừa nãy Lục Thanh Câm chỉ cần bước tới, cửa đã tự động mở ra.

Lục Thanh Câm liếc nhìn cô một cái, rồi thuận miệng nói: "Tiểu A, đóng cửa." Cánh cửa quả nhiên tự động đóng lại.

Diệp Du nhìn cánh cửa khép chặt theo lệnh, rồi lại nhìn Lục Thanh Câm.

Lục Thanh Câm từ từ tiến về phía Diệp Du, đôi mắt phượng nheo lại, vẻ mặt khó lường.

Diệp Du lùi hai bước, phía sau là giường, cô không còn chỗ để lùi nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Thanh Câm tiến tới.

Lục Thanh Câm ép cô đến cạnh giường, cúi xuống một chút, ghé sát tai cô và nói: "Chúng ta là vợ chồng, tại sao tôi không thể mở cửa phòng của cô?" Sau đó, anh hài lòng khi thấy gương mặt luôn thản nhiên của Diệp Du cuối cùng cũng không còn thản nhiên như trước.

Lục Thanh Câm đứng quá gần, từ người Diệp Du thoang thoảng hương thơm dễ chịu, không phải là mùi mỹ phẩm, cũng không giống hương hoa, mà giống như dòng suối trong veo chảy ra từ núi, bên cạnh là rêu xanh mới mọc.

Diệp Du không sợ, mà lại cảm thấy tay mình ngứa ngáy, thầm nghĩ: Gặp nhau ngày đầu tiên đã đánh anh ta một trận, chắc không sao đâu nhỉ? Chắc là không sao đâu?

Diệp Du âm thầm đếm ngược ba giây, khi chuẩn bị ra tay thì Lục Thanh Câm đã lùi lại một bước.

"Không thoải mái phải không? Thật ra cô dọn vào nhà tôi, đối với tôi cũng giống như tôi vừa đứng gần cô như vậy, cũng khiến tôi cảm thấy rất không thoải mái. Tôi hoàn toàn không hứng thú với cô, và cũng mong cô đừng hứng thú với tôi. Tôi ở tầng ba, cầu thang không có cửa nhưng cô không được lên, tương tự, tôi cũng sẽ không xuống. Chúng ta cứ yên ổn sống hai tháng này."

Lục Thanh Câm nói xong thì búng tay một cái: "Tiểu A."

"Vâng." Giọng nói của Tiểu A lập tức vang lên, có vẻ như mỗi phòng đều được trang bị loa.

"Hủy quyền truy cập của tôi vào phòng Diệp Du."

"Đã nhận lệnh. Đã hủy quyền."

Diệp Du nhìn anh ta với vẻ lạnh lùng, nghĩ bụng, anh nói hủy thì sẽ hủy, chắc chắn cũng có thể nói thêm thì sẽ thêm. Ngài có quyền hạn cấp một nghĩ tôi - một đứa trẻ đến từ núi rừng là ngốc sao?

Về vấn đề cửa, cô phải tìm cách khác.

Lục Thanh Câm nói rõ ràng xong khiến tâm trạng anh khá tốt. Anh bấm nút trên điều khiển ở đầu giường, cánh cửa phòng thay đồ từ từ mở ra, bên trong trống rỗng, không có gì cả.

"Nhiệt độ, độ ẩm, ánh sáng, nhạc nền của cả phòng này, và tất cả các cánh cửa đều được điều khiển từ đây," anh chợt nhận ra điều khiển đều có ký hiệu viết tắt bằng tiếng Anh, thậm chí có thể Diệp Du chưa bao giờ sử dụng điều khiển từ xa, anh nói thêm, "Hoặc cô có thể trực tiếp nói với Tiểu A, nó sẽ giúp cô điều chỉnh."

Sau đó, anh ta tốt bụng mở cửa phòng vệ sinh, bước vào nhìn quanh một vòng.

Diệp Du cũng theo sau bước vào.

Lục Thanh Câm nhìn thấy một thứ mà có thể Diệp Du - người lớn lên trong núi chưa chắc đã hiểu, vậy anh phải giải thích rõ ràng với cô.

"Cái này gọi là bồn cầu thông minh, đa chức năng, có thể tự động xả nước, còn có thể..." Lục Thanh Câm tự thấy không thể tiếp tục nói được nữa.

Diệp Du đứng dựa vào cửa với vẻ mặt cười mà như không: "Anh không nghĩ rằng anh nên tìm một cô gái đến để chỉ cho tôi sao?"

Lục Thanh Câm cười lạnh: "Toàn bộ biệt thự Lục từ trên xuống dưới, thậm chí không có một con ruồi cái, tôi tìm đâu ra một cô gái cho cô?"

"Toàn là đàn ông sao?" Diệp Du thắc mắc.

"Từ đầu bếp đến thợ làm vườn đến công nhân, tất cả đều là nam. Tôi không muốn bị quấy rối nữa."

Quá kỳ quái. Diệp Du thật sự ngạc nhiên. Người này dường như thực sự tin rằng từ tám tuổi đến tám mươi tuổi, tất cả các loài động vật cái đều có thể giơ móng vuốt về phía anh ta bất cứ lúc nào.

Một ý nghĩ khác nảy ra trong đầu.

Người này không muốn kết hôn, không gần phụ nữ, ngay cả giọng của quản gia ảo cũng chọn là giọng nam, Diệp Du bật thốt lên: "Anh không phải là thích đàn ông chứ?"

Lục Thanh Câm hơi ngạc nhiên vì cô cũng có hiểu biết rộng, sau đó mới nói: "Không phải. Tôi có thể chứng minh cho cô, nhưng tôi không muốn."

Diệp Du nghĩ, cảm ơn, tôi cũng không muốn. Anh thích nam hay nữ, hay thích bảy phần nam ba phần nữ gì đó thì tùy anh.

Lục Thanh Câm lạnh lùng nói: "Cô nghĩ tôi muốn lãng phí thời gian để dạy cô sao? Cô là vợ trên danh nghĩa của tôi, tôi không thể để một đầu bếp nam lên đây để dạy cô cách dùng bồn cầu. Nói cho cô biết, tôi chỉ nói một lần, không nhớ thì thôi. Đây là nút phun nước, có thể điều chỉnh góc độ, còn đây là nút sấy khô, không hiểu thì tự thử một lần."

Lục Thanh Câm tiện tay mở cửa phòng tắm.

"Nhiệt độ nước khi tắm, nếu lạnh hay nóng cô có thể gọi Tiểu A," anh chợt nhận ra Tiểu A là giọng nam, Diệp Du có thể không muốn gọi anh ta khi tắm, "Cô cũng có thể tự điều chỉnh, ở đây có bảng điều khiển."

Lục Thanh Câm cúi người vào trong phòng tắm, ngẩng đầu nhìn vòi sen trên cao, rồi chỉ cho Diệp Du thấy bảng điều khiển được gắn trên tường.

"Lại đây xem. Nút này điều chỉnh lượng nước..."

Diệp Du nhìn chằm chằm vào gương mặt anh ta, bất chợt nhớ đến vẻ mặt kỳ quặc khi anh ta ép cô đến giường vừa nãy, suy nghĩ xấu xa trong lòng không thể kìm lại được.

Trên bảng điều khiển có một nút tròn lớn nhất, rõ ràng có hình vòi sen.

Diệp Du đưa tay vào phòng tắm, nhẹ nhàng nhấn vào biểu tượng đó, thuận miệng hỏi: "Đây là gì?"

Một tiếng "Ào" vang lên. Vòi sen trên đầu phản ứng nhanh nhạy, nước lập tức chảy xuống, xối thẳng vào Lục Thanh Câm đang đứng trong phòng tắm.

"Tiểu A! Tắt nước!" Lục Thanh Câm hét lên.

Nước ngay lập tức dừng lại. Tiểu A lên tiếng đầy oan ức: "Đã nhấn nút thì tất nhiên là nước sẽ chảy, bảng điều khiển có ưu tiên cao hơn tôi."

Tóc của Lục Thanh Câm ướt sũng, nước từ chiếc cằm đẹp của anh nhỏ giọt xuống. Áo sơ mi trắng từ vai trở xuống bị ướt trở nên trong suốt, lấp ló làn da bên trong, trông giống như một vũ công thoát y.

Diệp Du ngước nhìn vòi sen, chân thành cảm thán: "Lượng nước cũng khá đấy, nhưng vẫn không bằng thác nước ở núi Đại Nhạn của chúng tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro