Chương 2: Phúc tinh chắn sát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Chanh Chanh
-------------------------
Chương 2: Phúc tinh chắn sát

Nhớ lại chuyện cũ năm xưa, Cảnh Vân Chiêu hận không thể ngay lúc này liền làm những người này nhận báo ứng, chỉ là trong lòng cô rõ ràng, lúc này cô như cũ cũng chỉ là một tiểu nha đầu yếu ớt, nếu là tùy tiện làm ra cái gì đó, bị thương vẫn là chính mình!


"Chị đã tỉnh? Thật sự là tốt quá, mẹ đều đã bệnh thành như vậy, em thật sự sợ chúng ta lại xảy ra chuyện gì......" Kiều Hồng Diệp làm bộ làm tịch nói.
Diệp Cầm sắc mặt tái nhợt, mẹ đã là bệnh nguy kịch. Nếu cô nhớ không sai, Diệp Cầm qua đời cũng chính là mấy ngày này, hiện tại đã chuẩn bị hậu sự.


"Vân Chiêu, mày chính là đứa nhỏ không biết điều, mẹ mày bệnh nặng như vậy, mày không ở nhà hầu hạ, ngược lại lại cùng tên lưu manh ngốc đó ở cùng nhau, nếu không phải lúc ấy có cảnh sát nhân dân đi ngang qua, mày không nghĩ tới sẽ là kết cục gì?!" Kiều Úy Dân nghiễm nhiên là một bộ dáng người ba tốt giống nhau.
Cô lần này té xỉu kỳ thật hoàn toàn là được Kiều Hồng Diệp ban tặng.


Năm nay tuy rằng cô mới mười lăm tuổi, nhưng đã ở huyện thành học cao trung. Ngày hôm qua là thứ sáu, tan học chuẩn bị ngồi xe về nhà trên đường lại gặp mấy tên côn đồ, mạnh mẽ đem cô giữ lại, trước mặt học sinh đi qua cùng cô động tay động chân, làm bộ một bộ rất quen thuộc bộ dáng của ccpp , sau lại kéo nàng đi vào ngõ nhỏ bên trong, lúc ấy nếu không phải đúng lúc cảnh sát nhân dân đi ngang qua, cô sợ là căn bản không còn trong sạch!


Cô căn bản không biết chuyện này là có mưu tính từ trước, thẳng đến lúc sau khi Diệp Cầm chết, cô ngẫu nhiên nhìn thấy Kiều Hồng Diệp cùng những tên lưu manh liên hệ với nhau, lúc này mới biết chân tướng!


Kiều Hồng Diệp so với cô kém 1 tuổi, thế nhưng không thể nào nghĩ tới cô ta có tâm cơ nhẫn tâm đến như vậy!


"Ba, ba cũng biết thành tích con xếp hạng đầu của trường, em gái và em trai học tập còn cách xa vạn dặm xa, ba cảm thấy con như vậy có khả năng cùng tên côn đồ đó có quan hệ sao? Rõ ràng là những người đó cố ý khi dễ con." Cảnh Vân Chiêu không chút nào cố kỵ nói.


Nếu là trước đây, cô sẽ nhẫn nại nhận sai. Nhưng mà hiện tại, nếu không chuẩn bị sống tốt ở chung với nhau, cần gì phải phải cẩn cẩn thận thận!


Kiều Hồng Diệp vừa nghe Cảnh Vân Chiêu lời này, mặt lúc đỏ lúc trắng.
Cô ta cùng Cảnh Vân Chiêu và Kiều Tử Châu đều học chung trường, nhưng bất đồng chính là, em trai thành tích không tốt, là tiêu tiền mới được nhận, mà cô tamặc dù là dùng hết toàn lực, cũng chỉ có thể xếp thứ hai!


Cảnh Vân Chiêu giống như là một tòa núi lớn, thành tích vĩnh viễn so với cô ta tốt hơn, thậm chí cho dù côta nỗ lực cỡ nào đều không bằng Cảnh Vân Chiêu!
Bất quá, kỳ thật Kiều Hồng Diệp kém Cảnh Vân Chiêu một tuổi, nhưng lúc Cảnh Vân Chiêu đi học Kiều Hồng Diệp cùng Kiều Tử Châu không phục, liều chếtkhiến cho ba người học chung một lượt

"Mẹ...... Lão sư nói thành tích con có tiến bộ, bất quá con thật sự không có biện pháp giống chị an tâm học tập, con lo lắng thân thể mẹ, mẹ, ta thật sự sợ quá, mỗi lần đi học con luôn không tập trung được tinh thần, ngủ không được......" Kiều Hồng Diệp lập tức ôm cánh tay Diệp Cầm nói.


Rốt cuộc là nữ nhi thân sinh, Diệp Cầm nhìn Kiều Hồng Diệp ánh mắt vĩnh viễn đều tràn ngập sủng nịch.
Cảnh Vân Chiêu trong lòng lạnh lẽo.
Trong lòng cô vẫn là luôn kính trọng Diệp Cầm, vì rốt cuộc bà ta nuôi dưỡng nàng mười mấy năm, nhưng trái tim đã băng giá từ lâu.


Diệp Cầm đối cô rất ít biểu tình tràn đầy yêu thương như thế, phần lớn thời điểm tươi cười đều có chút giả dối, từ nhỏ Kiều Hồng Diệp chỉ đạo nàng làm nọ làm kia, chỉ cần côkhông đồng ý, Diệp Cầm liền sẽ tức giận,đánh mắng lập tức.
Trước kia trong lòng không rõ nàng, vì cái gì đều là con gái mà đối xử khác biệt như vậy như vậy, hiện tại cô đã hiểu.


Cô vốn được Diệp Cầm nhặt được, khi đó Diệp Cầm đã mang thai, bà ta vốn định đem cô ném đi, nhưng lại sợ làm bậy, trong lòng bất an tìm thầy bói tính một quẻ, đoán mệnh nói cô tuy rằng mệnh ngạnh, nhưng đối với Diệp Cầm và đứa con trong bụng là phúc tinh, phù hộ bà ta và con cả đời bình an phú quý......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro