Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch: Thỏ Long Xù

Chương 21 -  Minh bạch

"Hóa ra là vậy." Bối Cẩm Nghi đi vào phòng ăn, sau đó ngồi xuống chỗ của mình, nhìn hướng lên phía trên, hiểu ý nở nụ cười, nói: "Tràn nhà bằng kính."

Tôi gật gù, nói:: "Còn nhớ khi đó các học sinh khóa mới đặt trụ sở thi đấu ở đây, là đề án của em, nhất định muốn tầng cao nhất trụ sở có trần nhà bằng kính, như thế ban ngày lấy được tất cả ánh sáng, trở thành nửa nhà kính, buổi tối tắt đèn là có thể nhìn thấy những vì sao. Lần đầu tiên tôi tới nơi nhà hàng này, nhìn thấy trần nhà bằng kính to lớn ở đây, lập tức nhớ đến đề xuất của em năm đó. Em xem, cấu trúc cũng không khác mấy."

"Sư huynh..." Bối Cẩm Nghi lắc đầu một cái, hơi xúc động nói: "Lúc ấy, em lại bị mấy giáo sư tàn nhẫn mắng một trận a."

"Họ cũng hết cách mà." Tôi không khỏi nở nụ cười: "Tôi kỳ thực cũng hướng theo lối phương án thiết kế thực dụng, không chủ trọng mỹ quan, chứ đừng nói đến tư tưởng lãng mạn rõ ràng vậy. Nhưng tôi vẫn thích ý tưởng của em."

"Vì vậy mà anh vẫn bầu cho em một phiếu. Hơn nữa còn bơi thế mà cùng giáo sư dấy lên mâu thuẫn, suýt chút nữa vứt bỏ học bổng được nhà nước chu cấp cho cơ hội du học, em..." Bối Cẩm Nghi kể, nụ cười trên gương mặt có chút đọng lại, nhưng không nói tiếp nữa.

"Làm sao vậy?" Tôi hỏi.

"Sư huynh." Cô dừng lại một chút, nhìn tôi, nói: "Tuy rằng những năm ấy, em cũng chưa từng nói gì, anh khi đó bằng lòng ti tưởng và vũ em, đối với em mà nói, thật sự rất quan trọng. Lúc đó, tất cả mọi người đều cười em suy nghĩ lung tung, nhưng anh lại có thể nhìn em bằng còn mắt khác."

"Không chỉ có tôi, còn có Mạc thất đệ." Tôi bổ sung.

"Cái này đâu giống nhau." Cô cười nhạt, nói: "Anh ấy cái gì cũng đều hướng về em, cho dù em có sai. Anh là thật sự hiểu rõ nên mới có thể đồng ý, không phải từ bất công mà ra."

Tôi nghe lời này xong, chạm vào đáy log2, nhìn đôi mắt cô ấy. Đúng là một đôi mắt tĩnh lặng sâu xa.

  Bữa cơm này ăn không nhanh, không chậm, chúng tôi tán gẫu rất nhiều chuyện cũ tẻ nhạt thời đại học. Dương nhiên cô ấy cẩn thận lãng tránh chuyện tình cảm với Kỷ Hiểu Phù. Tôi không biết mình đã cười mấy lần, cô ấy cười mấy lần. Rồi cũng nói đến chuyện tình của Trương Vô Kỵ.

Cuối cùng, cô ấy vẫn nhắc tới Dương Bất Hối. Sau khi tôi đem sự tình tỉ mỉ kể lại. Cô ấy hỏi:

"Anh thực sự định bắt đầu với con bé sao?"

Tôi bất đắc dĩ cười, nói: "Em nói xem?".

"Tuy ngày hôm nay chỉ vừa gặp mặt, có điều con bé thật sự là một cô gái được người ta yêu thích." Cô ấy nói đến, lại thở dài: "Thời đại thay đổi rồi, ngày xưa bạn trai lớn hơn bốn năm tuổi, đã bị chê cười. Hiện tại, haha, chỉ có thể nói bản thân quá cổ lỗ sĩ."

Tuy rằng lời nói không ám chỉ Kỷ Hiểu Phù, nhưng tôi vẫn không thể không dằn lòng nghĩ tới tình cảnh của cô ấy năm đó. Tâm tình xúc động lần nữa chẳng ro đúng sai, tôi thở dài, lại đem dòng suy nghĩ chảy về phía Dương Bất Hối.

"Cô bé còn nhỏ, tôi cũng không rõ vì sao cô ấy lại có suy nghĩ này... Tuy cô ấy đã giải thích, nhưng tôi nghĩ, cô ấy vẫn quá nhỏ. Mậc dù hiểu cảm giác của mình bây giờ, cũng không chắc nắm được tương lai."

"Con bé còn nhỏ?" Bối Cẩm Nghi hỏi ngược lại: "Càng nhỏ tuổi, thì càng cố chấp. Em thấy tình tình con bé như vậy, đều là nói thật lòng. Anh không nên đánh giá thấp con bé."

"Thật lòng" Hai chữ này từ trong miệng cô nói ra, làm câu Dương Bất Hối nói mấy giờ trước lại vang lên trong tai tôi.

Có một ngày, chú sẽ hiểu, cháu thật lòng.

"Thật lòng thì thế nào?" Tôi không biết là đang tự giễu, hay tự châm biếm, nói: "Cô ấy còn trẻ, sẽ có ngày, con bé xứng đáng có được người thật lòng đối xử tốt."

"Vây anh bây giờ rốt cuộc là...?"

"Anh hi vọng cô bé trước hết hoàn thành tốt việc học. Anh tuy rằng không hiểu tại sao Dương Tiêu để con bé ở đây. Theo lý thuyết, nếu như xuất ngoại, hắn hoàn toàn có thể cho con bé đi Mỹ du học. Đồng ý là nếu con bé ở đây, anh... Anh hoàn toàn có khả năng, bảo đảm cuộc sống sinh viên xa nhà có thêm chút thuận lợi. Anh biết, kỳ thật một mình ở bên ngoài, rất không dễ dàng. Cho dù không có vấn đề về kinh té, nhưng vẫn đụng phải những rắc rối khác." Tôi nói hết lời, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

"Ừ. Cái này, em không có quyền lên tiếng rồi." Cô ấy cười cợt, nói: "Sư huynh, quả là người tốt, nên nói thế nào cho đúng đây?"

"Không cần nói. Kỳ thực, thật sự cũng chẳng có gì." Tôi nói.

"Được rồi. Em nghĩ, anh không có ý gì khác, tất cả đều là muốn tốt cho con bé. Người khác nghĩ như thế nào cũng được, có phải là Dương Tiêu đâu? Nếu hắn biết, sẽ nghĩ như thế nào?" Bối Cẩm Nghi bất ngờ hỏi vấn đề này, làm tôi giật mình.

Có thế bởi hiện tại Dương Tiêu đang ở xa, cũng có thể bởi vì tôi cùng hắn từng tồn tại gút mắc, nói chung, tôi cũng cố tình không quan tâm, cũng không thèm nghĩ đến hắn. Nhưng hôm nay xem ra, không thể tránh khỏi sự tồn tại của hắn. Lý trí hiển nhiên kết luận, hắn sẽ phản đối. Như vậy tôi càng không thể để cho Dương Bất Hối một mình đi gặp cha cô ấy....

"Anh sẽ tìm hắn nói chuyện một lần." Tôi nói: "Anh nghĩ hắn sẽ hiểu."

"Anh hiển nhiên nói thẳng." Âm thanh của tôi có chút run rẩy, không biết có hay không... lời nói ít nhiều trái lương tâm.

"Thuận theo tự nhiên đi." Cô ấy nói: "Rất nhiều việc, không cần vừa mới bắt đầu đã phải suy nghĩ rõ ràng."

__________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro