Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Này."

"Còn định như vậy đến bao giờ?"

Owen vừa đỡ bàn tay của gã râu kẽm, vừa phải cúi cổ xuống vì cái ôm của người con gái trước mặt.

"Ứ ừ, tớ cứ muốn ôm cậu mãi cơ." Celine dụi dụi đầu nhỏ vào ngực hắn, như dồn hết sức bình sinh hít lấy mùi hương từ áo của hắn.

Hwang Yeon làm sao lại không biết một tuyển thủ quốc tế nổi tiếng như Owen được, gã cũng biết tự lượng sức mình chứ.

Nhưng cái thái độ của con nhãi kia đã khiến gã như điên lên. Lúc nãy thì như con sư tử cái, xù lông lên đấm hắn gãy mũi. Giờ thì bám lấy Owen, nũng nịu như con mèo con.

"Bỏ tao ra!! Con ranh đó đã đấm tao gãy mũi đây này!!!"

Cùng lúc, bảo an cũng kéo đến tuýt còi ầm ĩ.

"Tuýt tuýt!! Có chuyện gì mà các anh chị làm ầm ĩ lên thế?"

"May quá, bảo an đây rồi! Nhìn này, con ra... Arghh!!!"

Hwang Yeon định trình bày thì đột nhiên kêu la oai oái. Gã cúi xuống thì thấy ngón chân cái đã bị gót giày nhọn của thiếu nữ giẫm mạnh.

"Chỉ là xích mích nhỏ thôi, chúng tôi đã giải quyết ổn cả rồi." Celine cười giả lả với họ.

"Các anh chị chú ý giùm cho. Đây là sân bay, là nơi công cộng chứ không phải nhà các anh chị. Nếu lần sau còn tái phạm, sẽ không chỉ qua loa như hôm nay đâu."

Chú bảo an trung niên dẫn đầu đoàn bảo an nhắc nhở một chút, toan rời đi.

"C.. Chờ đ.."

"Này."

"Khôn hồn thì câm mõm lại, nếu không thứ gãy tiếp theo không phải là mũi mày đâu."

Mắt nó quét xuống phần đũng quần đang co rúm lại của gã vì cơn đau tê tái ở ngón chân ban nãy. Tròng mắt đỏ như huyết mở trừng trừng khiến gã lập tức im bặt.

[...]

Suốt chặng đường, Celine dựa vào vai Owen mà thiếp đi. Có lẽ, ở trên máy bay nó quá nôn nóng nên chẳng ngủ được tí gì.

"Này, dậy đi." Hắn vỗ nhẹ vào má con bé.

"Ưm.. 5 phút nữa.." Giọng nó khàn khàn, có vẻ hơi khó chịu.

"Đến nơi rồi. Cậu không dậy là tôi bỏ cậu lại đấy."

"Aiss.. Cậu đúng là đồ lạnh lùng chết tiệt!!"

Celine nhăn nhó đẩy vai Owen. Nếu không phải nó thích hắn thì nó đã đập chết hắn rồi.

Vừa dụi mắt vừa xuống xe. Nó thấy nổi gai ốc. Seoul về đêm lạnh thật!

"Khoác tạm đi. Tôi thấy cậu sắp chết cóng đến nơi."

Owen cởi chiếc áo khoác gió- vốn là đồng phục của Light Cavalry đưa cho Celine. Nó ngái ngủ nhận lấy rồi choàng qua vai.

[Nhạc chuông 🎶]

"A.."

Trong không gian yên tĩnh bỗng có tiếng chuông điện thoại inh ỏi. Celine giật mình, ngẩn người một lúc mới nhận ra nhạc chuông của mình. Đã buồn ngủ thì chớ, còn phải nghe máy nữa.

"Alo."

"..."

"Rồi rồi, tiếp đất an toàn rồi."

"..."

"Từ đã, giờ đang buồn ngủ lắm. Tí dậy gọi cho."

Nó cúp máy. Giọng điệu không giống như đang nói chuyện với người lớn.

"Chìa khoá căn hộ ở trong túi áo khoác, có ghi sẵn số phòng rồi."

"Giờ tôi còn có việc, đi trước nhé!"

Owen vừa nói vừa thuận tay lấy khẩu trang và mũ ra. Sau đó quay người chạy đi mất.

"... Cậu ta.. trông cứ như đi trộm chó vậy."

Celine vốn không bao giờ bỏ qua những điều liên quan đến Owen mà. Kể cả khi buồn ngủ thì đã sao? Ai bảo nó quá thích Owen chứ!

Thế là nó để lại hành lý trước đại sảnh của toà chung cư rồi chạy theo Owen. Nó không mang theo nhiều đồ lắm. Vì Celine nhớ mang máng, nó đã từng order kha khá đồ local brand ở Hàn Quốc về một trong những căn hộ của mình tại Kangnam.

[...]

Nó theo Owen đến một công viên trong thành phố. Gần 11 giờ rồi còn đến công viên làm cái gì? Hắn đi hẹn hò với con nhỏ nào à?

Nghĩ đến đây, Celine nắm chặt hai tay lại, đôi mắt ánh lên tia lửa, quan sát từng nhất cử nhất động của Owen. Cảm giác cứ như đi bắt gian vậy.

Được một lúc, nó cảm thấy lạ. Owen cứ đứng trơ ra ở sau bức tường. Hắn đang nhìn gì thế?

Vừa buồn ngủ vừa phải rình xem người mình thích đang bí mật làm gì khiến Celine như phát điên. Thế là nó quyết đi một mạch đến chỗ Owen hỏi cho ra nhẽ.

"N.. A!!!"

Vừa định đặt tay lên vai Owen đã bị hắn quay lại nắm chặt rồi vặn ngược ra đằng sau. Quên mất, Owen có khả năng cảm nhận gió mà.

"Celine?" Hắn ngạc nhiên rồi buông tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro