chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từ lúc hoàng hậu mất hoàng thượng cũng không lên triều, ngày ngày túc trực bên nàng.Hậu cung bị giải tán. Vân quý phi mất tích. Nhưng không ai ngờ tới nữ nhân tôn quý cao cao tại thượng này đang bị hành hạ thừa sống thiếu chết trong đại lao. Bên ngoài nơi nơi đồn đại. Tin vịt ngập trời. Loạn đến gà bay chó sủa.

Trong Phượng Nghi Cung,

 Nghi Viễn vừa tỉ mỉ chải tóc cho Tô Huyễn, vừa nhẹ nhàng nói:

  _Huyễn nhi nếu không đẹp nàng đừng trách ta nhé.

Từ lúc trở về hắn liền không rời nàng nửa bước. Hắn sợ nếu hắn lỡ bỏ nàng một mình nàng sẽ cô đơn. 

   _Vì vậy, Huyễn nhi....nàng cũng đừng rời xa ta được không ? Ta cũng thật sợ cô đơn. 

  Bên ngoài, tuyết đã rơi dày thêm một tầng. Cơ thể Tô Huyễn lại lạnh thêm một phần. Dù hắn cố ủ ấm như thế nào cũng không được? Hắn vậy mà đến khi mất nàng mới hiểu nàng đối với hắn quan trọng thế nào.....

.....................................................................................

Cơ thượng thư bất lực nhìn nam nhân tiều tụy ngồi trên long sàng. Hoàng thượng từ khi hoàng hậu mất liền không chịu đi ngủ:

   _Hoàng thượng xin người đừng làm khó vi thần. Một nước không thể một ngày không có vua. Người phải cố gắn bảo vệ long thể. Dù sao thì hoàng hậu nàng đã....

Vừa nghe tới đây mắt Nghi Viễn liền đỏ rực tràn đầy tơ máu, ôm chặt lấy nàng ghì vào trong ngực mà bảo hộ, quát:

    _Nàng chưa chết. Huyễn nhi của ta chưa chết. Các ngươi cút hết cho ta.

 Hắn không cần cái gì hoàng quyền, cái gì ngai vị. Thiên hạ này, giang sơn này nếu có thế đem ra đánh đổi mạng sống của nàng hắn nguyện ý đổi.

Huyễn nhi.....nàng đừng sợ. Ta sẽ bảo vệ nàng, vĩnh viễn bảo vệ nàng. Hắn sẽ không cho phép ai mang nàng đi, tuyệt đối không cho phép.....

....................................................................................................................

     _Bẩm hoàng thượng, Tô quốc công cầu kiến.

Nghe tiếng thái giám bẩm báo, hắn dịu dàng sửa lại cổ áo cho nàng:

     _Huyễn nhi, phụ thân nàng tới rồi. Nàng còn ngủ lười nữa ông sẽ tức giận đấy.

Hắn chưa nói hết câu, Tô Mặc Hiên đã đùng đùng bước tới. Ông cũng không thèm hành lễ đột ngột đem nàng từ trên tay hắn bế đi chỉ để lại một câu:

      _Hoàng thượng người đã cướp đi tất cả của nó chúng ta chỉ mong nó có thể yên nghỉ. Tô gia nay mang tội danh gì thần cũng cam lòng.

Nghi Viễn sửng sốt nhìn người trong ngực bị cướp đi, thần sắc điên cuồng lại tuyệt vọng nhìn Tô Mặc Hiên. Tô Mặc Hiên hắn đau đầu nhắc nhở:

      _Người nhìn xem người có chút nào giống vua một nước. Hoàng thượng lạnh lùng, tàn nhẫn đâu rồi.

Nghi Viễn chợt lóe lên sát khí. Không khí trong phòng liền có chút quỷ dị. Tô Mặc Hiên thấy thế liền ưu thương nói:

       _Hoàng thượng Huyễn nhi......nó....Tô gia đã nợ nó quá nhiều. Xin người cho ta đưa nó về Tô gia. Từ nay về sau Tô gia sẽ rút khỏi triều đình, người không cần phải cảm thấy Tô gia là một mối đe dọa nữa.

Tô Mặc Hiên Nói một hồi vẫn không thấy Hoàng thượng trả lời thì liền quay bước đi nhưng chưa bước được hai bước thì Nghi Viễn mở miệng lạnh lẽo lại nang theo vạn phần tuyệt vọng:

       _Tô quốc công xin người trả nàng cho ta. Ta không cần thiên hạ, không cần ngai vị. Ta không cần gì cả. Ta chỉ cần nàng. Ta chỉ muốn từ giờ tới lúc ta chết ta sẽ luôn có thể ở bên cạnh nàng. Cho dù nàng sẽ vĩnh viễn......

Tô Mặc Hiên nghe đến đây chỉ có thể thở dài, rút trong ngực ra một cuộn thánh chỉ có lẽ là đã rất cũ rồi. Nghi Viễn cũng phối hợp cầm lấy nó. Bên trong là chữ viết của phụ thân. Hắn yêu cầu Tê Linh công chúa, cũng là nàng giúp thái tử thuận lợi lên ngôi. Thời gian hạn định là 5 năm. Nhưng từ lúc nàng trở thành thê tử hắn đã 6 năm. Tâm hắn chợt đau thắt. Nàng cứ vậy mà cố gắng chịu đựng. Nàng có thể rời đi mà. Cuối cùng hắn vẫn là tên khốn nạn. "Bốp"khi Tô Mặc Hiên chưa kịp phản ứng hắn tự cho mình một tát, lại giơ thêm một tay chuẩn bị tát xuống thì đã bị Tô Mặc Hiên lớn tiếng ngăn lại:

      _Hoàng thượng, người......

Nghi Viễn cười tự giễu, máu tràn từ khóe miệng. Hắn vô lực tựa vào thành giường trượt xuống. Tại sao tới bây giờ hắn mới nhận ra tất cả.....Tại sao đến khi nàng đi rồi thì hắn mới quay đầu. Cuối cùng là tại sao....



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro