Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Năm thứ 2 sau khi nàng mất , Nghi Viễn bệnh nặng. Khi tỉnh lại liền tới chỗ Phượng Nghi Cung của tiên Hoàng hậu quỳ hết một ngày một đêm.

  Năm thứ 12 sau khi nàng mất, Nghi Viễn thoái vị nhường ngôi cho Hàn Vũ đế-con trai trưởng của Hàn vương gia.

  Năm thứ 13 sau khi nàng mất, Nghi Viễn băng hà.

..........................................................................................

  Nghi Viễn lắc ly rượu trong tay. Hắn nhìn ly rượu đến thất thần. Toàn bộ kí ức về nàng lần lượt ùa về lấp đầy tâm trí hắn. Tưởng rằng nàng đi lâu như vậy hắn đã quên mất nàng rồi kia chứ. Nghi Viễn cuối cùng vẫn dốc cạn ly rượu. Máu tràn khóe miệng nhuộm đỏ cả bạch y. Hắn đem miếng ngọc bội từ trong ngực ra nắm chặt:

    _Huyễn nhi, đưa ta đi cùng được không ?

...........................................................................................

Nơi cầu Nại hà đầy âm u, lạnh lẽo. Hai bên bỉ ngạn nở đỏ rực lại bi thương. Một nam tử mặc bạch y thong thả đi tới. Mạnh bà đưa chén canh cho hắn. hắn lại khẽ lắc đầu, nói:

   _Ta có thể không uống nó không ? Ta không muốn quên mất nàng.

Mạnh bà trầm mặc không trả lời như muốn hắn nói tiếp.

Nam tử đó lại tiếp tục một đoạn bi thương:

   _ Cho dù nàng quên ta. Cho dù nàng không muốn gặp lại ta. Cho dù nàng..... không yêu ta. Ta cũng không muốn phải quên mất nàng.

Hắn nói rồi đặt tay lên ngực trái:

   _Bởi vì nàng đã đem tâm ta đi mất rồi.

Mạnh bà khẽ thở dài. Vốn dĩ Diêm Vương cung không thể cho các linh hồn đem kí ức qua kiếp sau. Bởi vì nó sẽ ảnh hưởng tới nhân duyên của kẻ đó. Kẻ si tình không thiếu nhưng tất cả đều có quy luật của nó. Mỗi người có nhân duyên cùng kiếp số khác nhau, tuyệt đối không thể thay đổi.

  Nam tử kia vẫn mỉm cười nhợt nhạt trông thật chói mắt. Tựa như ánh sáng toàn thiên hạ đều tập trung trên người hắn. Duy chỉ có đôi mắt lại sâu thẳm như hồ nước mùa thu lạnh lẽo, tang thương lạ lùng. Mạnh bà sống lâu như vậy chưa bao giờ  gặp được người nào thú vị như vậy:

  _Vậy ngươi liền đem chín kiếp luân hồi của ngươi đổi đi. Ngươi sẽ có được một đời bên nữ nhân kia. Còn chín kiếp còn lại sống trong lạnh lẽo cùng u ám không được nhìn thấy ánh sáng.

Vậy nhưng nam nhân kia cũng không lúng túng mà nhanh chóng đáp ứng:

  _Được. Ta đáp ứng. Chỉ cần được bên nàng một đời ta nguyện đánh đổi tất cả. Tuyệt không hối hận.

Mạnh bà nhìn hắn hơi sửng sốt rồi chỉ sang một con đường khác:

  _Chín kiếp cô đơn, đau khổ chỉ đổi một hồi tương phùng đáng sao.

   Hắn cũng không chần chờ cảm tạ Mạnh bà, một đường bước đi. Hắn bước mỗi bước đều trải qua đau đớn tới tột cùng. Đau đến giày xéo linh hồn. Nhưng hắn không dám dừng lại. Hắn sợ nếu đến muộn một khắc nàng sẽ bỏ lại mình hắn với đêm đen vô tận. Máu hắn nhuộm đỏ cả con đường. Bỉ ngạn trắng cũng bị máu nhuộm thành đỏ chói lại không hề bi thương. Hoa nở đỏ rực tựa như tình yêu cùng chấp niệm hắn dành cho nàng. 

  Toàn bộ vì nàng đều trở nên đáng giá. Cho dù hắn phải chờ hàng ngàn năm cô đơn. Cho dù hắn phải chịu thêm hàng ngàn đau đớn. Cho dù hắn phải sống trong âm u vô tận. Tất cả đều vì nàng.

   Hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ dừng lại, không bao giờ hối hận. Bởi vì có nàng ở cuối con đường kia thì cay đắng cũng hóa ngọt ngào.

  Chấp niệm....cũng được.

  Ngu ngốc......cũng được.

  Đau đớn.....cũng được. 

Không muốn quên chính là...... không muốn quên.

.

.

.

.

.

.

.

.

Cuối con đường kia,

  _Nương tử, đến lượt ta đợi nàng quay đầu lại nhìn ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro