Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi dẫn mọi người đến địa điểm tổ chức đám cưới.

Cố Bắc Thành và Bạch Liên Nhi tròn mắt kinh ngạc khi nhìn thấy bộ dạng của tôi, khi vừa thấy bốn tên ăn mày đằng sau lưng tôi thì lại càng sửng sốt hơn nữa.

Bởi vì bọn họ quá khổ sở nhếch nhác nên đến cả Bạch Liên Nhi cũng nhận không ra.

Ngay cả những khách mời khác cũng không khỏi bàn tán xì xào, đây là hôn lễ của Cố Bắc Thành, một tổng tài sở hữu cả đế chế kinh doanh, ở đâu ra mấy tên ăn mày nhìn như Cái Bang lại trà trộn vào đây được.

Thật sự là quá khó coi.

Quản lý của hội trường vội vã đuổi chúng tôi ra bên ngoài.

Nhưng Bạch Liên Nhi lại cố tình ngăn cản, cô ta khẽ cười rồi nói.
"Không phải là người lạ trà trộn vào đâu, là do tôi mời đến đấy, cô ấy là vợ cũ của Bắc Thành. Những người kia chắc là người nhà của cô ấy, đừng ngăn cản làm gì, cứ để họ ngồi xuống ăn bữa cơm đã."
K

hách mời đều khen ngợi Bạch Liên Nhi có tấm lòng rộng rãi thiện lương, không hổ là thiên kim tiểu thư của nhà họ Bạch, sau đó lại liếc nhìn tôi khinh thường và nhỏ giọng bàn tán, bảo là một mình đến dự tiệc thì cũng thôi đi, lại còn kéo cả họ hàng hang hốc đến đây ăn chực lễ cưới của người ta, đúng là chẳng ra cái thể thống gì.

Cố Bắc Thành nhìn thấy bộ dạng tôi vừa nhếch nhác vừa khổ sở, hắn nghĩ rằng sau khi rời khỏi hắn thì tôi cũng sống không vui vẻ gì, nên cuối cùng hắn cũng hài lòng nhếch mép cười một cái.

Vừa lúc đó thì biến cố bất ngờ xảy ra.

Thằng em trai chân què đứng bên cạnh tôi hét lên "Con khốn, hôm nay tao nhất định phải gi.ết ch.ết mày!"

Bạch Liên Nhi khiếp sợ trợn to hai mắt "Các người sao lại..."

Bạch Liên Nhi vừa mới kịp nhận ra em trai mình, nhưng còn chưa nói dứt câu thì đã bị tát cho một phát đau điếng, ngay cả bố mẹ ruột của cô ta cũng hầm hầm xông lên đ.ánh cô ta một trận.

Cả hội trường trở thành một đống hỗn loạn, Cố Bắc Thành một bên che chở cho Bạch Liên Nhi, một bên gọi bảo vệ kéo mấy người kia ra rồi bắt đầu m.ắng tôi "Ch.ết tiệt, đồ đàn bà độc địa này, cô còn dám thuê người tới đây hành hạ Liên Nhi, tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô!"

Mái tóc của Bạch Liên Nhi bị xô đẩy đến mức rối bù, trên mặt còn bị ăn một cái tát, sắc mặt cô ta tái nhợt rồi chật vật nép vào trong ngực Cố Bắc Thành.

Gia đình kia đã bị bảo vệ khống chế, Cố Bắc Thành tức giận ra lệnh "Tống cổ bọn chúng sang Châu Phi hết đi!"

Cả 3 người họ ngay lập tức run rẩy, ngay cả vị bác sĩ xui xẻo kia cũng co rúm lại đằng sau lưng tôi.

Tôi thầm nghĩ không thể để mất những người này được, tôi phải đưa họ đến chỗ Lý Tự Ngôn để Cố Bắc Thành lần thứ 3 được vinh dự trở thành khách quen của đồn cảnh sát.

Vậy nên tôi lặng lẽ gọi điện thoại báo cho Lý Tự Ngôn.

Sau khi cúp máy xong, mẹ nuôi của tôi đã dùng khăn ướt lau đi lớp bụi bặm bẩn thỉu trên khuôn mặt, để lộ dung mạo thật sự trước mắt mọi người. Bạch phu nhân phát hiện ra bà ta chính là bảo mẫu đã mất tích bao nhiêu năm nay thì lập tức trợn to đôi mắt.

Mẹ nuôi của tôi cay đắng nhìn Bạch Liên Nhi "Nếu tao sớm biết sẽ sinh ra một con sói mắt trắng như mày thì năm xưa tội gì phải mạo hiểm như vậy, giúp mày hoán đổi thân phận với Bạch tiểu thư! Tao nói cho mày biết, nếu mày đã không để bọn tao sống vui vẻ thì mày cũng đừng hòng được yên, mày là con gái ruột của tao, căn bản không phải Bạch tiểu thư. Và..."

Bà ta nhìn Cố Bắc Thành rồi nói tiếp "Cố tiên sinh, người năm đó cứu cậu không phải là con gái tôi Bạch Liên Nhi, mà là Kiều Khả!"

Giống như sấm sét xuất hiện giữa trời quang.

Những khách mời ở đây đều tái mặt không biết nói gì.

Hai mắt Cố Bắc Thành đột nhiên đỏ ửng, hắn buông Bạch Liên Nhi ra rồi bước lại chỗ tôi, lớn tiếng hỏi "Những gì bà ta nói đều là thật?"

Tôi liếc nhìn ánh mắt kinh hãi của Bạch Liên Nhi, chậm rãi trả lời "Bảy năm trước, anh vượt đèn đỏ trên đường ××, gây ra một vụ tai nạn xe hơi..."

Cố Bắc Thành lảo đảo mấy bước, trong đáy mắt hắn toàn là cảm xúc quen thuộc của nam chính truyện truy thê.

Hối hận, thống khổ, khổ sở, mừng rỡ, và tức giận khi bị lừa dối... Xin lỗi, tôi đọc thấy trong sách viết như thế chứ tôi cũng nhìn không ra.

Mắt người sao có thể cùng lúc xuất hiện mấy loại cảm xúc giống như biểu đồ hình tròn thế kia.

Tôi chỉ thấy hắn hỏi với đôi mắt đỏ hoe "Tại sao em chưa bao giờ nói..."

Tôi "..."

Tôi biết thế quái nào được.

Cái cốt truyện quái q.ủy này có cho phép tôi mở miệng ra nói đâu.

Sau khi biết sự thật, tâm tình của Cố Bắc Thành bắt đầu mất đi khống chế, thậm chí hắn còn muốn ấn tôi vào tường để hôn tôi.

Tôi giật mình không biết nên phản ứng như thế nào.

Cũng may Lý Tự Ngôn đã đến kịp thời và còng tay Cố Bắc Thành lại. Mỗi khi Lý Tự Ngôn xuất hiện thì tôi lại thấy khuôn mặt anh bình tĩnh như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Nhưng không hiểu sao lần này sắc mặt Lý Tự Ngôn tối sầm lại, chắc hẳn hành vi ngông cuồng của Cố Bắc Thành đã khiến anh phải sợ hãi.

Cố Bắc Thành tức giận nhìn Lý Tự Ngôn "Sao lại là anh nữa vậy?"

Lý Tự Ngôn mặt không đổi sắc "Chúng tôi nghi ngờ rằng anh có liên quan đến một vụ án buôn người bất hợp pháp."

Sau đó vung tay ra hiệu cho người phía sau "Dẫn đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngon#tinh