CHƯƠNG 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Liên Sóc.

Edit: Cá Sấu Bông.

Wattpad: Casaobong.

Wordpress: https://loveukeok.wordpress.com.

⁎⁎⁎

"Đầu tiên, cậu phải ngồi vào lòng tôi nhỉ?"

Tôi tìm Tạ Nguyễn!

Tìm Tạ Nguyễn!

Tạ Nguyễn!

Đậu má!

Tạ Nguyễn rốt cuộc có tài đức gì, có thể khiến Bạc Tấn đích thân tới tìm cậu ta như vậy?!

Tất cả học sinh trong lớp mười một đều quay đầu nhìn về phía Tạ Nguyễn, ánh mắt nóng bỏng đến mức suýt chút nữa đã đốt thủng một lỗ trên người cậu.

Bởi vì ánh mắt của bọn họ quá rõ ràng, hơn nữa Tạ Nguyễn lại đang đứng nên Bạc Tấn nhanh chóng xác định được vị trí của cậu, vẫy tay với cậu: "Lại đây."

Y đến quá đột ngột, cách xuất hiện lại cực kỳ gây sốc,Tạ Nguyễn còn có chút không phản ứng kịp. Sau ba giây trì trệ, cậu tránh khỏi Lê Minh Lượng rồi bước ra ngoài cửa lớp dưới ánh mắt soi mói của mọi người.

Sau khi Tạ Nguyễn đi ra ngoài, cả lớp lập tức xôn xao bàn tán.

"Vãi nồi vãi nồi vãi nồi, tình hình như thế nào? Đã có chuyện gì xảy ra giữa Tạ Nguyễn và Bạc Tấn vậy?!"

"Đậu má! Tui đang nằm mơ có phải không? Bạc thần tới tìm Tạ Nguyễn?! A a a a!"

"Đệch, hết Thẩm Hành Vân đến Bạc Tấn, Tạ Nguyễn xin hãy viết sách đi! Tui đặt trước mười cuốn!!!"

"Má ơi, làm thế nào mà hai người đó lại đi cùng nhau? Tui chưa bao giờ thấy họ có tương gì tác với nhau luôn á. Đã xảy ra chuyện gì mà chúng ta không biết ư?!"

"Tui đây lông trắng không nổi trên nước xanh, chỉ phục Tạ Nguyễn!!"

⁎ Trong bài thơ Vịnh ngỗng - Lạc Tân Vương

Dịch nghĩa:

Cạp cạp cạp,

Cổ cong hướng lên trời mà hát.

Lông trắng nổi trên mặt nước xanh,

Chân hồng bơi đạp tạo sóng trong.

-Nguồn: Thivien-

"Tui không bao giờ nói Tạ Nguyễn ảo tưởng sức mạnh nữa, anh Tạ là idol của lòng em! Chúng em là dân thường ngu muội huhuhu......"

..................

Cánh cửa gỗ đóng chặt ngăn cách bên trong và bên ngoài lớp học thành hai thế giới.

Trên hành lang, Tạ Nguyễn nghi ngờ nhìn Bạc Tấn: "Có chuyện gì sao?"

Cậu nhớ lại khoảng thời gian xuất hiện cùng nhau ít đến đáng thương của hai người trong đầu vài lần, cũng không nghĩ ra lý do vì sao Bạc Tấn đến tìm cậu.

Bạc Tấn không nói gì, chỉ lấy trong túi ra một tuýp thuốc mỡ rồi ném về phía cậu.

"Đây là cái gì?" Tạ Nguyễn khó hiểu, cúi đầu đọc mấy chữ to in trên tuýp, "Cao trị bỏng... Cậu đưa cái này cho tôi làm gì?"

Bạc Tấn có chút ngoài ý muốn nhìn cậu: "Tay không đau à?"

Tạ Nguyễn giật mình, ngay sau đó xoè tay ra, để lộ một vùng bị phỏng hồng hồng trong lòng bàn tay do vừa rồi nắm tàn thuốc chưa tắt hẳn của Bạc Tấn mà thành.

Cậu đã phát hiện ra từ lâu, chỉ là không quan tâm lắm, dù sao cứ để mặc nó cũng tự lành thôi.

Không ngờ Bạc Tấn lại đến đưa thuốc cho cậu.

Coi như y còn có lương tâm, khoé môi Tạ Nguyễn hơi nhếch lên, sau khi phát hiện ra lại vội vàng hạ xuống. Lòng thầm chửi mình thật thiếu nghị lực, chỉ vì dăm ba chuyện nhỏ này mà vui vẻ đến vậy.

Cậu hắng giọng một cái, nói với Bạc Tấn: "Cảm ơn, tôi mời cậu uống trà sữa nhé."

"Thôi khỏi, không cần làm vậy."

"Cần," Tạ Nguyễn nhíu mày, "Tôi không chiếm lời từ cậu đâu."

Bạc Tấn nhìn bộ dáng rõ ràng rất vui vẻ mà vẫn cứ liều mạng kiềm nén lại của cậu. Không hiểu tại sao bỗng dưng rất muốn bắt nạt một chút.

"Chiếm đi," y dựa vào bệ cửa sổ ở hành lang, ánh nhìn đảo qua khóe môi Tạ Nguyễn, nhịn cười nói, "Chiếm rồi chịu trách nhiệm là được."

Tạ Nguyễn ngẩn người, một lúc sau mới nhận ra mình bị trêu ghẹo. Nắm tuýp thuốc mỡ trong tay, xấu hổ và giận dữ nói: "Cậu chết đi!"

"Phụt," Bạc Tấn rốt cuộc không nhịn được nữa, bật cười, "Đùa cậu thôi, không cần, tôi không thích trà sữa." Huống chi là vì y nên Tạ Nguyễn mới bị phỏng như vậy, đưa một tuýp thuốc là việc nên làm, lại nhận đồ cảm ơn của người ta thì ra làm sao.

Y cúi xuống nhìn đồng hồ, nói với Tạ Nguyễn: "Sắp đến giờ vào học rồi, cậu về lớp đi, tôi đi đây."

"Ơ, cậu đợi chút!" Tạ Nguyễn định giữ y lại, ai ngờ phản ứng chậm nửa nhịp, đã vậy Bạc Tấn còn cao ráo, chân dài nên chớp mắt đã cách ra một khoảng.

Nghe thấy tiếng gọi sau lưng, y cũng không dừng lại, chỉ tùy ý phất tay với Tạ Nguyễn rồi tiếp tục đi về phía trước.

Tạ Nguyễn không thích mắc nợ tình cảm bất cứ ai, khi cậu đang nghĩ cách trả lại, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên.

Tạ Nguyễn lấy điện thoại lên rồi mở ra ——

[Bạc]: Chia sẻ liên kết《 Ngạo kiều là một loại trạng thái tâm lý khiến mọi người trở nên đáng yêu hơn 》. (Ngoại kiều: người có bề ngoài lạnh lùng, khắc kỷ, nóng nảy nhưng thực ra bên trong lại ấm áp dịu dàng.)

Tạ Nguyễn nghiến răng, suýt chút nữa bóp nát chiếc điện thoại trên tay.

Ngạo kiều cái đầu mi! Đây là chín chắn thận trọng, vui buồn không biểu hiện ra ngoài ok!

Tạ Nguyễn vừa về lớp đã bị Tống Tinh Hà kéo lại xổ một tràng: "Tại sao Bạc Thần lại tìm cậu? Thẳng thắn sẽ được khoan hồng kháng cự sẽ bị nghiêm trị, có phải hai người thật sự có gì đó không minh bạch, một mối quan hệ đặc biệt không minh bạch?"

Tạ Nguyễn quét qua một lượt những người đang dỏng tai nghe xung quanh, nhíu mày nói: "Chớ nói bừa."

Tống Tinh Hà sốt ruột di chuyển mông: "Không muốn tui nói bừa thì hãy giải thích đi."

"Không có gì, chỉ là tôi giúp cậu ấy một việc nhỏ nên cậu ấy đến cảm ơn thôi."

"Cậu từng giúp Bạc Thần?" Tống Tinh Hà đột nhiên mở to hai mắt, một lúc lâu sau mới đặt cằm lên vai cậu, chậm rãi thở ra một hơi, "Người anh em, cậu còn bao nhiều điều bất ngờ mà tôi không biết?"

Tạ Nguyễn dùng khoé mắt liếc cậu chàng một cái: "Chắc là khá nhiều đấy."

Tuy là bạn cùng lớp với Tạ Nguyễn đã được một năm, nhìn mặt cậu cũng quen rồi, Tống Tinh Hà vẫn có chút sửng sốt, che lại trái tim đập thình thịch, vài giây sau mới nói: "Vấn đề là, cậu rốt cuộc đã giúp gì cho Bạc Tấn?"

Tạ Nguyễn hỏi cậu chàng: "Cậu muốn biết?"

Tống Tinh Hà điên cuồng gật đầu.

Tạ Nguyễn: "Vậy cậu tự đoán đi."

Vô tình làm hỏng chuyện hút thuốc của Bạc Tấn đã đành, còn mang ra ngoài rêu rao nữa thì cậu thành loại người gì.

Tống Tinh Hà: "......"

Tình bạn này đã đến lúc nghỉ hưu!

Cậu chàng thật sự rất tò mò, ngặt nỗi Tạ Nguyễn miệng kín như bưng, mặc kệ cậu chàng có sống chết truy hỏi như nào cũng không nói. Hơn nữa giáo viên cũng lên lớp rồi, Tống Tinh Hà chỉ còn cách ngừng lại.

Tạ Nguyễn đợi cả buổi chiều, cũng không có tin tức gì về việc chuyển lớp. Cậu đành phải kìm nén những cảm xúc ngổn ngang trong lòng, tĩnh tâm nghe giảng.

Kết quả nghe xong mới nhận ra, ngoại trừ ngữ văn, hầu như tất cả các môn học khác cậu đều dốt đặc cán mai.

Khi Tạ Nguyễn còn học cấp 2, điểm số của cậu khá tốt, tuy không được coi là xuất sắc nhưng ít nhất cũng ở mức trung bình trở lên. Tuy nhiên, sau khi vào cấp 3, cậu bị ép phải trở thành một công cụ hình người. Tất cả tinh thần và thể lực của cậu đều dồn vào việc theo đuổi Thẩm Hành Vân, không còn dành thời gian cho việc học dù chỉ một chút.

Hiện tại đừng nói đuổi kịp tiến độ của giáo viên, có cho cậu thi được mở tài liệu, cậu cũng không biết chép ở chỗ nào.

Tạ Nguyễn nhớ lại, đau khổ nhận ra, thậm chí Thẩm Hành Vân điểm còn cao hơn cậu.

Này không được, những cái khác không nói chứ điểm số nhất định phải cao. Cậu nhớ rõ trong nguyên tác, Thẩm Hành Vân sau này thi đậu một trường đại học không tồi. Tuy rằng hắn không nhập học, sau kỳ thi đại học đã cùng Diệp Hải Quỳnh (thụ chính trong nguyên tác) ra nước ngoài, nhưng điểm số đó là thật.

Tên người yêu cũ kiểm tra chỉ đạt hơn 300 điểm là cậu, đã bị đào lên so sánh một hồi.

Quá thảm thiết, cậu không sao thoát nổi kẻ này.

Tạ Nguyễn nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, cầm sách toán trên kệ lên.

Năm phút sau, Tạ Nguyễn mặt không cảm xúc gấp sách lại, lòng thầm đệch một tiếng. Mấy cái thứ quỷ gì đây, tại sao lại không hiểu một chút nào?

Chắc chắn vấn đề không phải là ở mình, mình còn từng được một trăm điểm hồi tiểu học đấy nhá!

Chẳng lẽ lý do là vì năm lớp mười cậu không học?

Tạ Nguyễn đã ngộ ra, hẳn là như vậy, năm lớp mười của cậu là con số 0 tròn trĩnh, nếu muốn cải thiện điểm, không thể trực tiếp bắt đầu từ năm lớp mười một, phải học bù kiến ​​thức từ năm lớp mười.

Hiểu được, Tạ Nguyễn cũng không sầu lo, buổi chiều học thuộc lòng hai bài cổ văn, tối hôm đó về phòng bắt đầu lục tung tủ âm sàn(1) tìm sách giáo khoa lớp mười.

(1) Tủ âm sàn:

"Cậu làm gì đấy?" Tống Tinh Hà tắm rửa xong đi ra, thấy cậu chổng mông cả người như sắp chui vào gầm giường, nhịn không được cười hỏi một câu.

Ký túc xá cấp ba Thế Gia điều kiện không tồi, phòng ngủ đều là phòng bốn người, có điều hoà và nhà vệ sinh riêng.

Ký túc xá bọn họ vốn đủ quân số, nhưng một người bạn cùng phòng ngay sau khi năm học bắt đầu đã chuyển đi, một người khác xin nghỉ phép dài hạn để chữa bệnh cho nên hiện tại 509 chỉ còn lại có hai người là cậu và Tống Tinh Hà.

"Tìm sách lớp mười." Giọng nói rầu rĩ của Tạ Nguyễn truyền từ dưới giường ra.

Tất cả biểu hiện chiều nay của cậu đều lọt vào mắt Tống Tinh Hà, cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên. Cậu chàng ngồi xổm xuống, lật lật đống sách Tạ Nguyễn mới bới ra, hỏi: "Sách giáo khoa của cậu còn đầy đủ không? Không thì dùng của tôi."

"Không cần," Tạ Nguyễn cầm mấy quyển sách《Thiên Lợi 38》mới toanh chui ra ngoài, phủi bụi bặm trên tay, "Đều tìm được rồi."

(2) Thiên lợi 38: Bộ sách tổng hợp đề thi vào cao đẳng - đại học bên Trung.

"Vậy được," Tống Tinh Hà lại ngồi xuống giường lần nữa, lấy điện thoại di động ra cắm vào ổ sạc, "Tôi chơi game, cần giúp đỡ gì nhớ nói một tiếng."

Tạ Nguyễn làm một động tác OK với cậu chàng, cúi đầu tiếp tục sắp xếp lại sách giáo khoa.

Những cuốn sách này để dưới gầm giường đã lâu, trang sách bám đầy bụi, nếu không được dọn dẹp một chút sẽ không thể sử dụng được. Tạ Nguyễn dùng giẻ lau sạch từng cuốn một, rồi nhét chúng vào cặp sách.

Sau khi làm xong những việc này, đèn trong ký túc xá đã tắt gần hết, Tạ Nguyễn tranh thủ tắm rửa một trận rồi lên giường trước khi giáo viên kiểm tra ngủ tới.

Ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, cộng thêm Tạ Nguyễn bị sách trong đầu ảnh hưởng quá sâu. Trằn trọc tới nửa đêm mới gắng ngủ được.

Khi thức dậy vào ngày hôm sau, Tống Tinh Hà đã rời đi, Tạ Nguyễn mơ màng hình như nghe thấy cậu chàng nói phải trực nhật nên đi sớm một chút.

Tạ Nguyễn ngồi trên giường ngẩn người một hồi, miễn cưỡng dọn dẹp phòng ốc một chút. Thẳng đến khi rửa mặt xong mới hơi tỉnh táo lại. Đeo cặp sách khoá kỹ cửa phòng đến nhà ăn dùng bữa sáng.

Đang là giờ cao điểm ăn uống, trước mỗi cửa bán đều có một hàng dài xếp hàng, Tạ Nguyễn đến rất đúng lúc, nếu muộn hơn một chút ăn xong sẽ không kịp giờ tự học buổi sáng.

Nếu là trường khác, còn có thể gói đồ vào lớp ăn, riêng cấp ba Thế Gia lắm quy định, học sinh không được phép ăn trong lớp, nếu bắt được một lần sẽ bị trừ hai điểm.

Trước đây Tạ Nguyễn không quan tâm đến chuyện này, nhưng bây giờ đang là lúc đợi chuyển lớp, cậu không muốn gây phiền phức, nghiêm túc tìm một hàng khá ngắn đứng vào .

Trong lúc chờ đợi, Tạ Nguyễn cảm thấy nhàm chán, vì vậy cậu nhìn ngó xung quanh một chút.

Trước đây khi tới nhà ăn, cậu không phải lấy cơm cho Thẩm Hành Vân, mà là lấy cơm cho Thẩm Hành Vân cùng bạn bè hắn, mỗi lần  đều lo lắng nhiều đồ như vậy mình nên lấy thế nào, làm sao có thể nhàn nhã như bây giờ.

Vẫn là chia tay tốt hơn, muốn làm gì thì làm.

Bữa sáng tuy rằng cũng khá đơn giản, nhưng khó chống lại đám người đông đúc trước mặt. Ba phút trôi qua, Tạ Nguyễn vẫn đứng cuối hàng. Cậu cúi xuống nhìn giờ, sốt hết cả ruột, ló đầu ra đang muốn xem đằng trước còn bao nhiêu người, khoé mắt lại liếc thấy Bạc Tấn đang từ cửa đi vào.

Y mặc đồng phục cấp ba Thế Gia, người cao chân dài, khí chất xuất chúng. Dù cho đứng trong đám đông chen chúc vật lộn vẫn có thể khiến người ta liếc cái là nhận ra ngay. Bởi vì vừa mới ngủ dậy, mặt mũi còn hơi uể oải, thành ra thêm vài phần lười biếng, càng hấp dẫn người khác hơn. Mấy học sinh nữ gần đó đã lặng lẽ đỏ mặt.

Có lẽ là ngại hàng người quá dài, Bạc Tấn không bước về phía trước nữa, chỉ nhìn quanh một lần rồi chuẩn bị rời đi. Tạ Nguyễn ngẫm nghĩ, vẫn gọi y lại: "Bạc Tấn!"

Cậu đây những cái khác không nói, riêng có ơn nhất định phải trả. Nếu Bạc Tấn không thích uống trà sữa, vậy giúp y mua bữa sáng một lần là được.

Bạc Tấn theo tiếng gọi nhìn sang, thấy là Tạ Nguyễn, lập tức nở nụ  cười, đi tới nói: "Dậy sớm thế?"

"Không, vừa mới đến," Tạ Nguyễn ra khỏi hàng, nhường vị trí của mình cho Bạc Tấn "Cậu đứng vào đây."

"Không cần," Bạc Tấn không nhúc nhích, hiển nhiên cũng không có ý định chen ngang, "Cậu xếp hàng đi, tôi vào siêu thị mua sandwich."

Nhà ăn đông người như vậy, siêu thị chắc chắn cũng chẳng kém, mua được hay không còn chưa biết đâu.

"Đâu phải cố tình nhường chỗ cho cậu," Tạ Nguyễn nghĩ thầm người này cũng có nguyên tắc ghê ha, kéo quai cặp trượt xuống lên vai trở lại, "Đây không có món tôi thích, vốn đã định đi rồi, cậu đến vừa đúng lúc."

Nói xong đẩy Bạc Tấn vào hàng, chuẩn bị rời đi.

Vừa cất bước, đã lần nữa rơi vào số kiếp bị túm cổ áo.

Tạ Nguyễn ngoảnh lại, sắc mặt không tốt: "Cậu túm đến nghiện rồi phỏng?"

"Không, sợ cậu chạy mất chứ sao." Bạc Tấn thu tay về, không tiếp tục vì một bữa ăn sáng mà cùng cậu đẩy tới đẩy lui, đưa cặp sách cho Tạ Nguyễn, "Ra đằng sau ngồi đợi tôi một lát."

Không biết vì sao Tạ Nguyễn lại thấy một màn làm đến là thuận tay này của y rất không vừa mắt, không muốn nghe lời y, khiêu khích nói: "Tại sao tôi phải đợi?"

"Không đợi cũng được." Thái độ Bạc Tấn khác lạ, gật đầu đồng ý, có vẻ thực dễ nói chuyện. Nhưng lòng Tạ Nguyễn lại vang lên một hồi chuông cảnh báo, trực giác khẳng định y có âm mưu.

Quả nhiên, giây tiếp theo cậu nghe thấy Bạc Tấn nói: "Tôi đây chỉ có thể đến lớp các cậu tìm cậu, tiện thể cho bạn cùng lớp cậu biết hai chúng ta quen nhau như thế nào."

Tạ Nguyễn: "......"

Xem như mi lợi hại!

Chờ thì chờ, tôi thiếu chút thời gian này sao?!

Tạ Nguyễn tức tối giơ tay ra: "Đưa cặp sách đây!"

Bạc Tấn gọi một xuất cơm rang lớn, một phần rau trộn rong biển, hai cái bánh tương hương(3), hai ly sữa đậu nành, cộng thêm hai quả trứng luộc, bưng khay đồ ăn ra khỏi đoàn người, liếc mắt một cái đã thấy Tạ Nguyễn đứng cạnh bàn chơi nghịch điện thoại di động.

(3) Bánh tương hương:

Y bước tới, đặt khay đồ ăn lên bàn: "Sao không ngồi xuống?"

"Sợ cậu không nhìn thấy tôi chứ còn gì nữa?" Tạ Nguyễn ngồi xuống đối diện y, cất điện thoại, "Cậu tìm tôi có việc gì?"

Bạc Tấn lấy một chiếc thìa từ trong khay đưa cho Tạ Nguyễn, không đáp mà hỏi lại: "Cậu có bệnh sạch sẽ không?"

Chủ đề thay đổi quá đột ngột, Tạ Nguyễn sửng sốt một chút rồi mới nói: "Không."

"Vậy thì tốt," Bạc Tấn đẩy khay đồ ăn ra giữa, "Cùng nhau ăn nào."

Vậy cũng được luôn?

Tạ Nguyễn hơi ngơ ra trong giây lát, cầm thìa không nhúc nhích.

Bạc Tấn lấy một quả trứng, đập nó xuống bàn. Ngón tay thon dài nhanh nhẹn, mạnh mẽ lột vỏ trứng trong nháy mắt: "Còn chần chờ gì nữa?" Y đặt quả trứng vào ngăn nhỏ của khay, "Không hợp khẩu vị à?"

"Không." Đây là lần đầu tiên Tạ Nguyễn ăn chung một khay cơm với người khác, rất có cảm giác không biết bắt đầu xuống tay từ đâu.

Thấy Bạc Tấn tự nhiên xúc một thìa cơm, cậu quơ quơ cái thìa trong tay, "Vậy tôi ăn hả?"

"Chứ còn sao?" Bạc Tấn nhướng mày, nhìn Tạ Viễn từ trên xuống dưới, đột nhiên nở nụ cười, "Hay muốn tôi đút cho cậu?"

"Cũng đúng," Bạc Tấn gật đầu, "Tay vừa bị thương nên rất khó cầm thìa, phải đút cho ăn."

Y giả bộ vén tay áo lên, hứng thú dào dạt nhìn về phía Tạ Nguyễn, xấu xa nói: "Đút cho người khác ăn kiểu gì ta? Đầu tiên, cậu phải ngồi vào lòng tôi nhỉ?"

"Khụ khụ khụ." Tạ Nguyễn đột nhiên bị sặc.

Bạc Tấn nhìn cậu vịn vào bàn, ho khan đến đỏ bừng mặt mũi. Khoé môi cong cong, thấp giọng cười như điên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro