Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong phòng bệnh thiếuniên an tĩnh nằm trên đó, hơi giật ngón tay Bảo tiêu đứng ngoài cửa thấy thế, mắt trừng lớn, vội cất bước tìm người.

"Khụ..."

Mạc Hứa Chi phục hồi ý thức, lại không thể nào mở nổi mắt.

Thế Tiết Phong này một đao tác dụng còn rất mạnh. Bên tai truyền đến tiếng on gong, hắn cố sức mở to mắt, nhưng ánh đèn chói mắt lại khiến hắn nhắm lại.

Bên tai thanh âm dần rõ ràng.

"....Ngủ lâu như vậy, rrots cuộc đã tỉnh...Chỉ tiêu thân thể hắn thế nào?"

"Hết thảy đều bình thường, nhưng trước mắt thân thể không chịu được quá trình trị liệu ung thư, yêu cầu điều chỉnh lại phương án."

"Ung thư?"

"Ung thư phổi, hôm nay vừa mới kiểm tra ra, đã thông báo với người nhà, kế tiếp trị liệu thế nào còn phải họp đã."

Mạc Hứa Chi mở bừng mắt.

Vây quanh mép giường, các bác sĩ một bên điều chỉnh thử dụng cụ, một bên thảo luận dần rã mặt.

Bác sĩ nói chuyện, lơ đãng liếc mắt thanh niên nằm trên giường một cái, phát hiện cậu đã tỉnh từ bao giờ, cùng một đôi đồng tử thiển sắc đối diện.

Thanh niên mới tỉnh lại từ hôn mê, đáy mắt lại một mảnh thanh minh. Hắn liếc mắt nhìn họ, như là đem tất cả tâm tư đều nhìn thấu.

".......Ngươi nghe được sao?"Mạc Hứa Chi tạm thời không nói được, chỉ đành giật giật ngón tay.

Ý tứ là nghe được.

Mấy bác sĩ nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy kinh ngạc.

Vừa mới tỉnh lại liền nghe tin dữ, người trên giương bệnh tựa hồ quá mức bình tĩnh.Nghe được đoạn ung thư, cặp mắt thiển sắc lại không có chút gợn song.

Như là đã biết trước chuyện n ày, đột nhiên nghe thấy cũng sẽ không kinh ngạc.

Mạc Hứa Chi đích xác cũng dã biết chuyện.

Ung thư đã đến cũng không ngoài ý muốn.

Hắn ở thế giới nguyên bản bị xe tải đâm chết rồi xuyên vào cái gọi là "Bị ba lão đại sủng hư", thể loại np, này pháo hôi thế thân – nhân vật giúp bạch nguyệt quang thực hiện những màn vả mặt siêu ngầu.

Pháo hôi là một cái thịnh thế nỹ nhan, nhưng não bị lủng một chỗ, siêng năng tìm đường chết, không những bị què chân còn không được chết già.

Xuyên thư còn được tặng kèm một quyển sách, giống với mục lục, sau khi hắn xem liền biến mất.

Sách kia nói ung thư là thiêt lập vốn có của pháo hôi, chờ hoàn thành cốt truyện sẽ tự động biến mất.

Như vậy, hắn chỉ cần hảo hảo sắm vai pháo hôi, duy trì cốt truyện không sụp đổ, liền có thể ở sau này của cốt truyện tự do sinh hoạt.

Mạc Hứa Chi cảm thấy rất có lời, ít ra còn nhặt được cái mạng.

Nguyên pháo hôi lớn lên cùng hắn giống nhau, cảm giác không khỏe lập tức vơi đi không ít, sẽ không quá biệt nữu.

Hiện tại nhiệm vụ đã hoàn thành phân nửa, chắn một viên đạn, xây dựng hoàn mỹ tính cách ham hư vinh hay đố kị, hiện tại cũng chỉ cần ở nước ngoài dưỡng bệnh chờ bach nguyệt quang Thẩm Nhạc trở về, sau đó bị đại lão vứt bỏ, chết trên nền tuyết là xong nhiệm vụ.

Thời hạn vừa vặn ba tháng.

Bảo tiêu cùng bác sĩ ở của phòng bệnh chạm mặt, hai người khiêm nhượng một phen rồi cùng nhau vào phòng.

Lúc họ đi vào, Tiết Phong còn đang gọi điện thoại.

Nam nhân sống múi cao thẳng, môi momgr cong lên, đeo một cái kính gọng vàng, toát lên sự ôn hòa.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía hai người vừa vào phòng, trong mắt ý cười càng rõ ràng.

Tiết Phong đối người bên kia ôn thanh nói mấy câu, lúc này mới không tình nguyện mà cúp máy.

Tiết Phong nói chuyện điện thoại xong lập tức cầm lấy tây trang, một bên mặc một bên đối bác sĩ nói: "Nếu là chuyện liên quan đến Mặc Hứa Chi, ngươi chỉ cần đi theo Đặng bác sĩ báo cáo là được, về sau cũng đừng tìm tôi. Tôi hiieenj tại có chuyện quan trọng cần làm."

"Tiết tiên sinh, tuy rằng là như vậy , nhưng là.........liền chậm trễ ngài một chút....." Bác sĩ cầm trong tay bệnh án, có chút nôn nóng mở miệng.

"Không có chết thì lúc sau lại nói,"Tiết Phong liếc bác sĩ, quay đầu lại đối bảo tiêu nói, "Cậu cũng có việc muốn nói?"

Bảo tiêu đổ mồ hôi lạnh: "........Không có."

"Tốt."Tiết Phong đẩy mắt kính, trong mắt khôi phục lại hờ hững ngày thường,nói, "đi lái xe, tôi ở cửa chờ cậu."

"Được."

Tiết Phong cùng bảo tiêu rời đi phòng bệnh, chỉ còn lại bác sĩ cầm trong tay tờ đơn xét nghiệm nhíu mày.

Mạc Hứa Chi ở ICU mấy ngày, rốt cuộc được chuyển sang phòng bệnh thường.

Thời điểm hắn tỉnh lại không nhieefi, liếc mắt một cái cũng không có thấy Tiết Phong.

Người này tra tới như vậy, bất quá Mặc hứa chi cũng không muốn nhìn thấy hắn.

Hắn gần đây thân thể tốt lên, bác sĩ Đặng đã qua cùng hắn thương lượng rất nhiều về trị liệu ung thư.

Hắn không có trả lời chính diện trả lời, vẫn luôn đánh trống lảng, hôm nay tóm được cơ hội trực tiếp chuồn khỏi bệnh viện.

Tuy rằng hắn ở trên mạng người người đòi đánh, nhưng hắc hông cũng là hồng, mấy năm nay kiếm được chút tiền, mua một căn nhà nhỏ.

Phòng không lớn lắm, nhưng ở cũng thoải mái.

Mạc Hứa Chi vốn dĩ là muốn về nhà nghỉ ngơi một chút,kết quả vừa cầm đến di động, phát hiện anti-fan đều đạp đổ cửa nhà hắn rồi, nháo đến hot search.

Hắn yên lặng đánh mất ý nghĩ trở về.

"Anti-fan đúng là nhiều."

Mạc Hứa Chi xoa nhẹ đầu tóc, thở dài.

Hiện tại sắc trời không còn sớm, lại không có việc gì làm,hắn tính toán tìm quán bar.

Quán bar vì xây dựng không khí ái muội, ánh đèn đều đều ám ám, dưới đèn mờ ảo, ai cũng không quen biết ai, thích hợp Mạc Hứa Chi đục nước béo cò uống chút rượu.

"Tới ly Gin, thêm băng."

Mạc Hứa Chi vào quán bar liền đem khẩu trang cất vào túi, ngồi ở trong góc tối nhất, gối lên cánh tây ghé vào quầy bar, ngón tay nhẹ gõ mặt bàn.

Sợi tóc mềm mại rũ xuống, ngũ quan tinh xảo của thanh niên trở nên mơ hồ dưới đèn.

Hắn tiếp nhận ly rượu, trực tiếp ngửa đầu uống hết.

'Lại đến một ly, cảm ơn."

Bartender nhìn hắn một cái, sau đó yên lặng rót thêm rượu.

Mạc Hứa Chi xoay người dựa vào quầy bar, nhìn ở sân nhảy trai gái đang vặn vẹo thân thể, ngáp một cái.

Quán bar này này ánh đèn tối tăm cũng thật lợi hại, làm người muốn ngủ ngay tại chỗ.

"Một ly Gin, thêm băng, cảm ơn"

Một người ngồi cạnh Mạc Hứa Chi, thân ảnh cao lớn đem ánh sang chắn lại hoàn toàn.

Thanh âm có chút quen tai.

Mạc Hứa Chi giương mắt liếc người nọ một cái, phát hiện quá tối hoàn toàn không nhìn rõ cái gì, lại lần nữa quay đầu đi, lắc lắc ly rượu trong tay. Đối phương nhìn theo động tác của hắn ở không trung, cuối cùng khinh phiêu phiêu rũ xuống.

"Mạc Hứa Chi, đã lâu không gặp."

Giọng nam khan khan từ trên đỉnh đầu truyện xuống, trong đó còn kèm một chút không rõ ý vị.

........Như là nghiến răng nghiến lợi?

Nghe được hắn kêu tên của mình, Mạc Hứa Chi lúc này mới nghiêm túc nhìn sang nam nhân một cái.

Lại nhìn thoáng qua.

"........."

Người này là ai?

"Xin hỏi anh là...?"Mạc Hứa Chi biểu tình chân thành nghi hoặc, biểu hiện lễ phép.

"Ngươi thật sự không biết ta?"

Lúc này Mạc Hứa Chi thật sự nghe ra được thanh âm nghiến răng nghiến lợi, như ,là hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.

Mạc Hứa Chi bình tĩnh giải thích: "Anh chắn hết ánh sáng, tôi nhìn không thấy."

"......."

Nam nhân trầm mặc trong chốc lát, lui về phía sau một bước, cho Mạc Hứa Chi chút ánh sáng.

Đôi mắt rốt cuộc thấy rõ, Mạc Hứa Chi cuối cùng cũng thấy được mặt nam nhân.

Mày rậm mắt to mỗi mỏng, mang mũ lưỡi trai, mặc một bộ quần áo bóng chày rộng thùng thình.

Tuy rằng nhìn có chút hung, nhưng xác thật là một soái ca.

Đỗ Mẫn Thắng cúi đầu nhìn Mạc Hứa Chi, âm thầm cắn răng.

Hắn không tin người này đều nhìn không ra hắn là ai!

"A này," Mạc Hứa Chi bừng tỉnh đại ngộ vỗ tay một cái , nói,

"Xin hỏi ngươi là ai?"

"......."

Đỗ Mẫn Thắng đem mũ quay ra sau đầu, cắn răng: "Đỗ Mẫn Thắng!"

"Nhớ ra rồi sao?"

Mạc Hứa Chi tay mân mê cái ly. Giống như là có chút ấn tượng.

"Kia tiểu hài nhi ở quán bar Bạch Lan.......không phải, là tay chơi trống?"

Cũng không giống a.

Mạc Hứa Chi nhớ tiểu hài nhi kia lớn lên bạch bạch nộn nộn, còn có điểm ngạo kiều, nhìn không có .....hung như vậy.

Đỗ Mẫn Thắng hỏa khí lại nổi lên.

Dù Mạc Hứa Chi nhanh chóng sửa miệng, hắn vẫn là ngh được rõ.

Ra là trong lòng Mạc Hứa Chi hắn chính là tiểu hài nhi?

"Ngươi..."

Đỗ Mẫn Thắng chưa dứt lời, Mạc Hứa Chi đã trực tiếp đáng gãy hắn.

"Xin lỗi, tôi ra ngoài nghe điện thoại một lát."

Hắn nói chuyện rất nhanh, một hơi nói xong liền đứng dậy rời đi quán bar.

'Tiên sinh, rượu của ngài....Xin hỏi vị khách nhân bên ngài đâu?"

Bartender cầm ly rượu xoay người, phát hiện trong góc cỉ dư lại một người.

"Đi rồi."

Đỗ Mẫn Thắng tiếp nhận ly rượu, ngửa đầu tu hết.

Rượu mạnh chước hầu.

Hắn đem cái ly buông, phát ra tiến trầm vang, nói: "Hắn sẽ không trở lại, ly rượu này tôi trả tiền."

Mạc Hứa Chi ở cách đó không xa đứng yên.

Là Tiết Phong gọi.

"Tiết Phong."

"Mạc Hứa Chi lá gan cậu cũng lớn nhỉ, như thế nào lâu như thế không nghe điện thoại?"

"Vừa rồi có chút việc." Mạc Hứa Chi dựa vafolan can ven đường, gió đêm mơn trớn tóc trên trán hắn.

Điên thoại bên kia trầm mặc một lúc, mới chậm rãi vang lên thanh âm khan khan của Tiết Phong: "Chuyện này, cậu muốn thù lao gì? Yêu cầu tùy ngươi ra, chỉ cần không quá phần, tôi đều có thể thỏa mãn."

Mạc Hứa Chi hơi nhướng mi, suy nghĩ trong chốc lát mới biết "chuyện này" của Tiết Phong là chuyện gì.

Nguyên lai là chuyện hắn chắn đạn thay Tiết Phong.

Tiết Phong không đề cập đên hắn xém chút là quên.

"Tiết Phong."

Mạc Hứa Chi thanh âm mềm nhẹ ôn hòa, Tiết Phong cầm điện thoại bỗng nhiên căng thẳng, hầu két không tự giác lăn lộn.

"Ta muốn 500 vạn."(thánh làm tụt mood J)

Mạc Hứa Chi trong thanh âm mang theo chút ý cười, hắn nói: "Ta coi trọng một châu báu, nhưng là không có tiền."

"Ta bảo trợ lý lập tức đem tiền đến cho ngươi."Tiết Phomg lập tức treo điện thoại.

Nghĩ nghĩ lại buồn bực, Tiết Phong rút ra điếu thuốc, dựa vào ghế nhìn ra cửa sổ, ánh mắt nặng nề.

Cũng không biết vừa rồi hắn chờ mong cái gì.

Rõ ràng biết Mạc Hứa Chi thấy tiền sáng mắt yêu tiền như mạng, lại vần không nhịn được nghĩ Mạc Hứa Chi sẽ đề ra yêu cầu khác.

Đến nỗi yêu cầu khác là gì, Tiết Phong không có dám nghic lại, chỉ là cảm thấy bị đè nén đến hoảng.

Hắn vừa rồi nghe dược thanh âm đối phương, trong đầu liền nhảy ra cảnh tượng Mạc Hứa Chi che trước mặt.

Khi đó Mạc Hứa Chi thậm chí còn cười đến ấm áp.

Hắn an ủi nói không cần sợ hãi.

Máu tươi nhiễm đỏ áo sơ mi , hắn lại như không cảm giác được.

"......"

Tiết Phong hung hăng dụi đầu thuốc, cuối cùng vẫn là chính mình chuyển tiền qua.

Này cũng coi như xem ở phân nhượng hắn cùng Thẩm Nhạc lớn lên cùng nhau, Tiết Phong đối Mạc Hứa Chi ôn nhu một chút.

Mạc Hứa Chi cầm di động chờ tiền chuyển tới.

Hắn lại gọi điện thoại.

"Hộ quỹ từ thiện....... ân, 500 vạn, người quyên tiền....... Không cần, cùng lưu trình lúc trước giống nhau là được."

"Hô--- "

Mạc Hứa Chi treo điện thoại, thở phào một hơi, bên lỗ tai như còn van glen âm thanh người phụ trách cảm tạ.

Hắn từ mấy tên tra công kia lấy tiền, đều quyên cho quỹ từ thiện, người quyên là Mạc Hứa Chi.

Cái này Mạc Hứa Chi cũng không phải chỉ mình, mà là chỉ nguyên chủ.

Hắn hướng Tiết Phong đòi tiền là yêu cầu cốt truyện, tránh không được. tránh không được thì phải thu, nhưng là hứn không muốn số tiền đó, dứt khoát quyên từ thiện, coi như vì nguyên chủ tích phúc.

Vừa đến thế giới, nhìn cổ tay có hoa ngan, hắn đại khái biết nguyên chủ đi đâu.

Mạc Hứa Chi đem mặt vùi vào tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro